Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 336

Tác giả: Tần Nguyên

Không biết có phải do hắn vẫn gắt gao ôm cô hay không.
Tâm phòng bị của Tô Yên hơi lung lay.
Sau đó, thấp giọng nói
"Em không phải là vật thay thế."
Thời Thù sửng sốt.
Nhìn cô.
Tô Yên vốn không nghĩ tới là sẽ nói ra.
Nhưng hôm nay, không biết thế nào lại lỡ miệng nói.
Cô nghĩ nghĩ, nếu muốn hỏi hắn.
Hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để thẳng thắn với nhau.
Bọn họ mỗi người đều có chuyện phải làm.
Nhưng mà, lời cũng đã nói rồi.
Cô nhìn Thời Thù, thực nghiêm túc
"Anh có quyền yêu thích bất kì ai, nhưng em không phải là vật thay thế. Anh không thể đối với em như vậy."
Thời Thù bị cô nói đến mức sửng sốt.
Hắn như đang xác nhận lại
"Vật thay thế?"
Tô Yên nhấp môi, không nói chuyện nữa.
Thời Thù phản ứng một hồi lâu, vẫn không quá hiểu lười Tô Yên nói.
Hắn thấy bộ dạng cô không muốn nhiều lời.
Đôi môi hồng nộn mím chặt, hắn cũng vẫn muốn hôn.
Hắn dựa vào vai cô, cất tiếng nói
"Tiểu Quai cảm thấy bản thân thay thế cho ai?"
Tô Yên không nói lời nào.
Thời Thù chậm rì rì
"Chẳng lẽ còn có ai có sức lực hơn Tiểu Quai"
Tô Yên nhìn hắn.
Trong ánh mắt không có chút nào dao động.
Đừng tưởng rằng cô ít nói thì có thể lừa cô
"Anh lúc trước có thích một cô gái."
Sau khi nói xong, Tô Yên đều không phát hiện ra ngữ khí của bản thân có chút quái quái.
Thời Thù dừng một chút.
Lúc trước thích người khác?
Hắn chỗ nào giống thích người khác.
Thời Thù lại tiếp tục dẫn đường dò hỏi
"Tiểu Quai làm sao mà biết được?"
Tô Yên nghe xong, liền cho đây là sự thật.
Cô nắm chặt tay, cúi đầu.
Nhưng vẫn thành thật trả lời
"Em xem được video phỏng vấn của anh."
Thời Thù nghe, suy tư trong chốc lát.
Ân, phỏng vấn.
Phỏng vấn cái gì?
Hắn nói cái gì?
Hắn suy nghĩ thật lâu cuối cùng cũng nghĩ ra.
Chính là talk show mà hắn đã tham gia.
Cũng chỉ là tìm không thấy cô, muốn lên talk show kia tìm cô.
Hắn phục hồi lại tinh thần.
Nhìn bộ dạng cô cúi đầu không nói.
Hắn ôm Tô Yên, còn cảm nhận được thân thể cô căng cứng.
Cho nên, cô bởi vì nhìn thấy cái video kia nên mới đối xử với hắn như thế?
Hắn chậm rãi lên tiếng
"Tiểu Quai không cảm thấy kì quái sao?"
Cô rầu rĩ nói
"Ân?"
"Ở trong trí nhớ của anh, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở trong phòng khách sạn. Nhưng lúc ấy em đang cải trang thành con trai, còn đối với anh rất hung dữ, anh vì sao lại gọi em là Tiểu Quai?"
Tô Yên không nghĩ tới việc này.
Hiện giờ nghe hắn nói, là có chút kỳ quái.
Thời Thù lại nói
"Ba lần em xuất hiện trước mặt anh đều là trong bộ dạng con trai, anh liếc mắt một cái liền nhận ra, em không cảm thấy thật thần kì?"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt Thời Thù đen nhánh, trong mắt mang theo triền miên che lấp trời đất.
Hắn ra tiếng
"Rất lâu rất lâu trước kia, chúng ta đã quen biết nhau, chỉ có điều là Tiểu Quai đã quên anh."
Tô Yên mở to hai mắt.
Mờ mịt một mảnh.
Lúc này, Tiểu Hoa cũng lên tiếng
"Đúng đúng đúng, Thời Thù đại nhân nói rất đúng. Thời Thù đại nhân trước đây không có thích người khác, chỉ thích một mình chị."
Hắn ôm Tô Yên, cắn lên trên chiếc cổ non mềm của cô.
Thực buồn bực nói
"Tiểu Quai, anh rất thương tâm. Ăn không ngon ngủ cũng không yên."
Tô Yên nói
"Vậy người mà anh nhắc đến trong phỏng vấn....."
"Là em đó."
"Lúc ấy em đóng giả thành con trai, sao anh nhận ra được?"
Tô Yên tiếp tục hỏi.
Thời Thù cười nhẹ nhìn cô
" Lần đầu tiên em nhìn anh, chính là ánh mắt như vậy."
Cô trầm mặc.
Bởi vì cô cũng không nhớ lần đầu tiên gặp hắn mình có ánh mắt gì.
Ngược lại, Thời Thù như là nhớ đến những ký ức ngày xưa.
Hắn lẩm bẩm
"Lần đầu tiên gặp, cả người em thực dơ, trong tay cầm theo một cái hộp cơm, rất an tĩnh.
Anh ᴆụng phải em, cơm hộp của em rơi đầy đất, em cũng té ngã, tay còn bị gãy.
Nhưng em cái gì cũng không nói, đứng lên đi mất rồi."
Tuy là Tô Yên hoàn toàn không có ký ức nhưng cô lại rất nghiêm túc nghe hắn nói.
Hắn lại nói
"Anh coi bộ dáng kia của em, rất muốn khi dễ em, buộc em phải xin lỗi, thế mà em nói xin lỗi thật."
Hắn đang nói rồi dừng lại.
Tô Yên cúi đầu, cô đều không nhớ rõ.
Nhưng cô muốn biết chuyện tiếp theo.
"Về sau thì sao?"
Thời Thù ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang.
Hắn ôm cô, thanh âm nhiễm ý cười
"Sau này em liền mời anh đi ăn cơm, còn nói nhất kiến chung tình với anh, thực thích anh, nói sẽ luôn đối tốt với anh, sẽ không làm anh thương tâm, cũng sẽ không rời khỏi anh."
Tô Yên vừa nghe liền nhăn mày.
Cô nhìn hắn, bán tín bán nghi
"Thật sự?"
Thời Thù gật đầu, thực đúng lý hợp tình nói
"Đương nhiên."
Tô Yên nhìn hắn thật lâu.
"Em trước đây, là thực thích anh."
Thời Thù sửng sốt.
Xem bộ dáng cô dời tầm mắt.
Hắn tức khắc liền bế người lên, ấn ở trên tường.
Giây tiếp theo, liền hôn lên.
Ai nói cô ngốc ngốc hay bị khi dễ?
Cô rõ ràng rất biết trêu chọc người ta.
Trong phòng lập tức không có nửa điểm nặng nề như khi mới vào.
Ngược lại biến thành một mảnh xuân tình ái muội.
Tần Như yên lặng đứng ở cửa, bộ dáng cái gì cũng không biết.
Thực mau tới thời gian ăn cơm trưa.
Ở trong phòng hóa trang của Chu Viện.
Tô Yên đưa hộp cơm cho Chu Viện.
Trong phòng người không nhiều lắm.
Cũng chỉ có Chu Viện và hai cô trợ lý.
Thế cho nên lúc ăn cơm, ánh mắt Chu Viện cố ý như vô tình đảo qua Tô Yên.
Lại thỉnh thoảng liếc qua tay Tô Yên đang quấn lấy băng vải.
Cũng không có cách nào.
Trợ lý của cô ấy bị Thời đại ảnh đế ôm đi.
Phải biết rằng, chỗ bị thương chính là tay, liên quan gì đến chân đâu?
Chờ đến khi hai người một trước một sau lại xuất hiện.
Lúc trước quay chụp, Thời Thù tỏa ra khí áp thấp, trong nháy mắt đã khôi phục bộ đáng phúc hậu và vô hại như thường ngày.
Nếu nói là không có chuyện gì phát sinh, quỷ mới tin.
Chu Viện cũng biết, mình không nên đi tìm hiểu việc riêng tư của trợ lý.
Nhưng lời tới bên miệng mà muốn cô nuốt xuống cũng thật sự là chịu không nổi.
Cuối cùng, Chu Viện chỉ nói
"Em còn chưa tới mười tám tuổi đi?"
Tô Yên ngẩng đầu, sau đó gật gật.
Chu Viện nhìn cô
"Cho nên, phải bảo vệ chính mình, nói ví dụ chuyện yêu đương có hại cho học tập thì tốt nhất là không cần làm, đúng không?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Yêu đương sẽ không ảnh hưởng em học tập."
Cô là học sinh giỏi đứng đầu, không có người nào vượt qua cô.
Kể cả khi ngữ văn cô thi 50 điểm.
Thì các môn khác cô cũng sẽ đạt điểm tối đa.
Hơn nữa cô còn hai tháng nữa là thành niên rồi.
Chu Viện dừng một chút
"Em cuối tuần không phải thi khảo sát sao? Yêu đương sẽ phân tâm đi?"
Vừa hỏi như vậy.
Tô Yên không trả lời nữa.
Đúng là sẽ phân tâm.
Rất kỳ quái.
Cùng hắn ở bên nhau, cô sẽ thất thần, lực chú ý sẽ hướng tới trên người hắn.
Nhưng không nói lời nào với hắn hoặc là phải rời khỏi hắn.
Cô giống như cũng không có cách nào tập trung tinh thần.
Còn sẽ làm sai đề.
Chu Viện nhìn Tô Yên đang nghiêm túc tự hỏi.
Cô bụm mặt.
Kỳ thật nhận xét về con người Tô Yên.
Cô bé xử lý sự tình rất bình tĩnh, cũng rất ít khi thể hiện ra bộ dáng ra hoảng loạn hoặc là khi*p đảm.
Làm việc nghiêm túc cẩn thận, nếu không có chuyện của cô, cô sẽ thực an tĩnh đợi làm việc của mình.
Khó có thể tưởng tượng, cô bé năm nay mới mười bảy tuổi.
Cho nên khi Chu Viện phát hiện Thời Thù cùng Tô Yên có quan hệ không bình thường thì trừ bỏ có chút kinh ngạc cũng không cảm thấy gì.
Nhưng đến khi suy nghĩ lại.
Tô Yên năm nay mười bảy tuổi, Thời Thù 26 tuổi.
Kém chín tuổi.
Cái này gọi là gì?
Trâu già gặm cỏ non??
Tức khắc khiến cho Chu Viện có chút không nỡ nhìn thẳng.
Sợ Tô Yên bị tên " trâu già" kia khi dễ.
Thế cho nên ăn một bữa cơm, Chu Viện đều là muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, cô chỉ có thể trịnh trọng nhắc nhở.
Học tập thi cử rất quan trọng.
Buổi tối phim trường kết thúc công việc.
Thời Thù lúc này cũng không muốn giấu giếm.
Trực tiếp tới chỗ Chu Viện đòi người.
Chu Viện nhìn người nào đó ăn mặc thường phục, đeo khẩu trang đen, tầm mắt vẫn luôn nhìn Tô Yên đang bận rộn bên người mình.
Ánh mắt chưa từng rời khỏi Tô Yên.
Độ nóng rực kia, cô là người ở ngoài mà còn thấy nổi da gà.
Thời Thù đi qua, cong lưng giúp đỡ Tô Yên thu thập đồ vật.
Tô Yên hai tay nhấc cái thùng giấy kia.
Thời Thù trực tiếp nhận luôn.
Tô Yên đưa túi giấy nhỏ trong tay mình cho hắn.
Thời Thù cười đến khóe mắt cong cong..
"Tiểu Quai thật là lợi hại."
Nói rồi đem túi giấy kia cất đi.
Sau đó đi theo cô tới phòng hóa trang phía sau.
Đi được một lúc lâu, Thời Thù nhìn đồ vật trong tay mình
"Mua cho anh?"
Tô Yên nhìn hắn một cái, dời đi tầm mắt
"Là cho Tiểu Hồng."
"Tiểu Hồng là ai?"
"Là con rắn mà em nuôi."
Nhắc tới rắn, trong đầu Thời Thù liền nhớ tới con rắn ngu xuẩn kia.
Haiz, con rắn kia vận khí cũng không tệ lắm, nhưng mà đầu óc lại không quá thông minh.
Thời Thù tiếp tục đi cùng Tô Yên đến phòng hóa trang.
Tô Yên khó được khi chủ động nói
"Chờ em thi khảo sát xong anh có thể đi qua nhà em xem nó, nó thực thông minh."
Thời Thù nghe xong.
Giả vờ vô tình hỏi
"Tiểu Quai thực thích nó?"
"Ân."
Tô Yên lên tiếng.
Sau đó, Thời Thù liền dừng ở cửa phòng hóa trang một chút.
Cúi đầu, một bên nhìn bánh kem trong tay, một bên nói
"Nếu có một ngày, anh cùng con rắn ngu ngốc kia đồng thời rơi vào trong nước, em sẽ cứu ai?"
Tô Yên nghe vấn đề quen thuộc này.
Ngẩng đầu đi nhìn hắn.
Người nào đó nhìn chằm chằm vào cô.
Cũng không giống như là nói giỡn, mà là nghiêm túc đang hỏi.
Tô Yên bỏ cái rương vào phòng hóa trang, đóng cửa lại.
Sau đó nói
"Cứu anh."
Sau đó, Tô Yên nghiêm trang nói
"Nó biết bơi."
Lần đầu tiên, Tô Yên cảm thấy con rắn mình nuôi trừ bỏ cắn phá đồ vật, còn biết dùng phao bơi để bơi lội đúng là một kỳ tích.
Cho nên, nếu thực sự có một ngày một người một rắn rơi vào trong nước.
Cô liền ném một cái phao bơi cho Tiểu Hồng, nó khẳng định có thể tự cứu sống chính mình.
Thời Thù thực vừa lòng cái đáp án này.
Đối với việc Tô Yên mua bánh kem cho con rắn ngu ngốc kia, giống như cũng không phải khó chấp nhận lắm.
Hắn duỗi tay, ôm lấy Tô Yên.
"Đi thôi, trở về ngủ."
Nói xong, liền tính toán ôm lấy cô rời đi.
Tô Yên sửng sốt trong chốc lát.
Sau đó lắc đầu
"Chị Chu Viện còn chưa trở về."
" Tài xế sẽ đưa cô ta về."
"Không được, em phải nhìn cô ấy đến khách sạn."
"Sẽ không xảy ra chuyện."
Tô Yên không nói gì, nhưng lại rất kiên trì.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc