Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 335

Tác giả: Tần Nguyên

"Sớm biết sẽ như này, ta đã không cùng hắn qua lại."
Cô quen một người.
Cô muốn cùng người ấy ở bên nhau mãi mãi.
Rất muốn.
Nhưng cô không muốn trở thành vật thay thế.
Cô biết mình sắp phải rời khỏi hắn.
Thế nhưng hôm nay cảm giác trong lòng thực vắng vẻ.
Trong lòng, thực khổ sở a.
Chờ đến khi Tô Yên đi ra khỏi WC thì bên ngoài đã bắt đầu quay phim.
Tiểu Dĩnh nhìn thấy Tô Yên bước tới, vẫy tay
"Tô Yên"
Tô Yên đi về chỗ đó.
Tiểu Dĩnh nhịn không được hướng ánh mắt về phía cô
"Em cùng Thời Thù tiên sinh...."
Tô Yên không nói chuyện.
Tiểu Dĩnh thấy cô im lặng liền không hỏi nữa.
Ngược lại nói
"Chu Viện tỷ nói muốn mời mọi người ăn kem tươi. Cùng chị đi mua đi."
Tô Yên gật đầu
"Được"
Trời hôm nay nóng đến cực hạn, dù cho không làm gì, chỉ đứng yên một chỗ cũng bị nóng đến mệt.
300 cây kem tươi.
Bốn cái thùng giấy to.
Nửa giờ sau.
Tô Yên ôm hai cái.
Tiểu Dĩnh cầm một cái.
Cái còn lại thì giao cho nhân viên công tác.
Bê về phía phim trường.
Một phần một phần phân phát xuống.
Chu Viện cùng Thời Thù đã hoàn thành xong cảnh quay.
Từng người ngồi ở ghế nghỉ ngơi.
Lúc này, ba người đi mua kem cũng đã trở về. Tiến vào phim trường, nhân viên công tác hô lớn
"Chu Viện tỷ mời mọi người ăn kem tươi."
Giọng nói lạc.
Chung quanh không dứt vang lên tiếng cảm ơn
"Cảm ơn Chu Viện tỷ."
"Cảm ơn Chu Viện tỷ!!"
Chu Viện ngồi ở trên ghế cầm kịch bản, nhìn khắp nơi.
Tô Yên đưa kem tươi đến cho cô ấy.
Chu Viện ngẩng đầu ra tiếng Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
"Tiểu Yên, giúp chị giữ lại một phần."
"Được"
Tô Yên lại cầm một phần cho cô.
Chu Viện đảo mắt quanh toàn phim trường.
Tay chạm lên viên đá đang đeo trên cổ tay.
Cuối cùng, thở dài.
Lẩm bẩm
"Muốn đưa kem tươi cho anh cũng không biết anh ở đâu."
Nghĩ nghĩ, Chu Viện lắc đầu
"Thôi, đừng để lại."
Tô Yên gật đầu, lại đưa phần kem tươi kia cho nhân viên phục vụ khác.
Ánh mắt Chu Viện dừng lại ở trên người Tô Yên.
Sau đó, mắt nhìn về phía Thời Thù đang ngồi trên ghế, cúi đầu.
Trong lòng cô hiểu rõ.
Trách không được lúc nãy diễn cùng Thời Thù cảm thấy người này có chút khác lạ
Thứ bảy tuần trước, hắn thế nhưng lại cùng mình ngồi ăn cơm hộp.
Hóa ra ý của Túy Ông không phải ở rượu*, mà là ở vị trợ lý nhỏ này a.
*醉翁之意不在酒- ý của Túy Ông không phải ở rượu: không ở trong lời; có dụng ý khác.
Nghĩ đến một màn ở trong phòng hóa trang.
Tiểu Quai trong lời đồn kia... không lẽ là trợ lý nhỏ của mình đấy chứ??
Nhìn dáng vẻ này, hai người còn cãi nhau??
Chậc chậc chậc, kẻ không để ai vào mắt như Thời Thù cũng có ngày hôm nay.
Thực vui nha.
Nhưng mà lúc đóng phim, Thời Thù kia vẫn mang bộ dạng người sống chớ lại gần.
Làm cho toàn bộ đoàn phim đều đắm chìm trong không khí không thoải mái.
Cô ngẩng đầu
"Tiểu Yên."
Tô Yên dừng bước
"Ân?"
"Đưa cho Thời Thù một phần kem tươi đi."
Ánh mắt Tô Yên liếc qua chỗ người kia.
Cô gật đầu
"Được"
Sau khi đồng ý, cô cầm một phần kem hướng đến chỗ Thời Thù.
Cô vừa đi.
Người không biết thì không có phản ứng gì.
Nhưng vị chuyên viên trang điểm nhìn thấy một màn lúc nãy kia, cũng đồng thời liếc qua chỗ đó.
Ngay cả đạo diễn vốn dĩ muốn chuẩn bị chỉ huy đạo cụ, cũng làm bộ lơ đãng bưng lên kem tươi của mình, một bên ăn một bên xem hướng bên kia.
Tô Yên đi đến trước mặt Thời Thù, để kem tươi lên bàn.
Ra tiếng
"Chu Viện tỷ mời."
Thời Thù ngẩng đầu nhìn cô, ra tiếng
"Chúng ta rất quen thuộc sao?"
Thanh âm mang theo chút không chút để ý.
Tô Yên liếc hắn một cái, không nói chuyện, chỉ là dời ánh mắt đi.
Sau đó, rời đi.
Tô Yên vừa quay đầu rời đi, chưa đến một giây đồng chí Thời Thù đã kéo Tô Yên lại.
Kéo người tới trước mặt mình.
Hắn cau mày, đôi mắt mang theo tức giận.
Chỗ nào còn có bộ dạng phong đạm vân khinh, khí định thần nhàn
"Em không có lời nào muốn nói cùng anh?"
Tô Yên không trả lời, ánh mắt nhìn về phía mọi người xung quanh.
Thời Thù ra tiếng
"Nhìn bọn họ làm gì, nhìn anh."
Tô Yên nói
"Không có gì muốn nói."
Thời Thù nghe cô trả lời.
Thế nào cũng không vừa lòng.
Nhưng, thấy cô nói chuyện với mình, trong lòng vẫn rất thoải mái.
Giọng hắn cứng rắn
"Em chừng nào thì có lời muốn nói với anh?"
Tô Yên lắc đầu
"Không biết."
Thời Thù nhìn cô, ban đầu vốn dĩ muốn giải thích cái hot search kia.
Sau đó ở trước cửa phòng hoá trang nghe thấy cô phủ nhận chuyện hai người bọn họ có qua lại.
Thế nên hắn vẫn luôn giận dỗi cô.
Chỉ cần Tô Yên nói với hắn hai câu, hắn sẽ không để ý nữa.
Nhưng cô nhìn thấy hắn.
Sau đó lại nói ra những lời này.
Ở trong lòng, cô căn bản không coi hắn là người đàn ông quan trọng nhất.
Còn nói cái gì mà cho hắn tuỳ quyền quyết định khi nào chia tay.
Vừa nhớ đến lời này hắn liền phát hoả.
Ai muốn chia tay?
Hắn ước gì cô ngày ngày ôm hắn không buông tay.
Trong lòng Thời Thù còn có vướng mắc, cho nên cách nói chuyện âm dương quái khí.
Nhưng nhìn ra là Tô Yên muốn đi.
Vẫn là không nhịn được.
Kéo người lại.
Tô Yên nhìn hắn.
Cô cắn môi.
Cô nghĩ nếu như Thời Thù có thể quên được người kia.
Cô liền tiếp tục cùng hắn qua lại.
Cô có chút luyến tiếc hắn.
Không, không phải có chút.
Mà là thực sự luyến tiếc.
Thời Thù lôi kéo cô không buông tay.
Mọi người ở xung quanh đều nhìn qua.
Cô ra tiếng
"Anh đừng quên ăn kem tươi."
Nói xong, rút tay về, quay người rời đi.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ?"
"Ân?"
"Thời Thù đại nhân thích người có sức lực lớn."
Tô Yên nghe
"Cái gì?"
"Ký chủ nên nói chuyện cùng Thời Thù đại nhân, mới có thể biết nên làm cái gì bây giờ. Ký chủ không cần buồn rầu, Tiểu Hoa nhìn cũng khổ sở."
Tô Yên dừng một chút
"Nói với hắn?"
Tiểu Hoa gật đầu
"Đúng vậy, Tiểu Hoa cảm thấy Thời Thù đại nhân thực thích chị, chị cũng thực thích Thời Thù đại nhân, ký chủ đang phiền não cái gì a?"
Tiểu Hoa lại nói
"Nếu không, ký chủ nói trước cùng Tiểu Hoa để Tiểu Hoa nghe một chút?"
Tô Yên trầm mặc thật lâu
Ra tiếng
"Người mà hắn thích không phải ta."
"Cái gì? Không có khả năng."
Tiểu Hoa trả lời kiên quyết.
Tô Yên lại nói
"Em còn nhớ cái video phỏng vấn kia chứ?"
Tiểu Hoa gật đầu
"Nhớ rõ."
"Video đó là phỏng vấn một năm trước, chúng ta còn chưa quen biết, nhưng hắn đã có người mình thích."
Tô Yên ngồi ở bên cạnh, bưng cái ly lên.
Uống một ngụm nước
"Ta không thích làm vật thay thế."
Tiểu Hoa nhịn không được ho khan hai tiếng.
Là một cái hệ thống có được ký ức.
Lúc này mới hiểu được, ký chủ mất trí nhớ thế nhưng lại ăn dấm của chính mình.
Tiểu Hoa nói
"Chị không thể nào là vật thay thế được. Lần đầu tiên hai người gặp mặt, chị ở trong bộ dạng con trai, lại còn rất xấu. Thời Thù đại nhân một chút đều không có ghét bỏ chị."
Tô Yên nghe.
Tiểu Hoa lại nói
"Khụ, Thời Thù đại nhân đối với chị tốt hay không, ký chủ khẳng định có thể cảm nhận được. Cho nên, Tiểu Hoa cảm thấy.... ký chủ nên nghe Thời Thù đại nhân giải thích một chút."
Tô Yên cúi đầu.
Thật lúc sau mới chậm rãi gật đầu
"Ân"
Cô lên tiếng.
Nếu là hắn không thích mình.
Thì cô cũng không cần hắn nữa.
Chờ trả xong nợ.
Trả nốt phí dụng trị liệu cho mẹ xong.
Cô sẽ rời khỏi nơi này.
Hắn sẽ thích cô sao?
Hay lại giống như cha mẹ, hoàn toàn không thích cô, ném cô vào cô nhi viện.
Không biết là ai nói, trên thế giới này người yêu bạn nhất chắc chắn là cha mẹ của bạn.
Cô không có người yêu mình nhất.
Cha mẹ cô không hề yêu cô.
Đang nghĩ ngợi tới đây.
Không biết có phải những kỉ niệm đó đã khơi mào cảm xúc của Tô Yên hay không.
Thế cho nên răng rắc một tiếng.
Chiếc ly thuỷ tinh trong tay cô vỡ nát.
Mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất.
Nước đá trong lý rơi xuống mặt đất, bắn ướt một mảng lên người cô.
Tô Yên cúi đầu, khom lưng, đang muốn lấy cái túi để dọn chỗ thuỷ tinh này.
Tay đã bị người ta nắm lấy.
Tô Yên nhìn thấy bộ trang phục cổ đại được thiết kế thủ công, vạt áo phía dưới dính nước và cả bùn.
Trên đầu, cô nghe được âm thanh tức giận
"Em đang làm gì?"
Tay Tô Yên bị kéo đi.
Ngẩng đầu, tầm mắt của hai người nhìn nhau, an tĩnh trong chốc lát.
Thời Thù nhíu mày, mở lòng bàn tay của cô ra.
Một vài vết thương nhỏ do bị thuỷ tinh cứa vào hiện ra ngay trước mắt.
Hắn nhìn Tô Yên
"Đau?"
Lúc này đã hoàn toàn không còn sự phẫn nộ như vừa nãy.
Mà là nhẹ nhàng ôn nhu.
Cũng không biết vì cái gì.
Tô Yên nhìn hắn.
Bộ dạng thực cẩn thận nâng niu kia.
Giống như người bị thương chính là hắn chứ không phải mình.
Cô lắc đầu
"Không đau."
Thời Thù làm gì còn có tâm trạng nghe Tô Yên nói.
Trực tiếp bế cô lên, vội vội vàng vàng tiến về phòng hoá trang.
Hắn vừa đi vừa nói
"Tần Như, đi ra xe lấy hòm thuốc."
Tần Như đứng ở xa cho nên chưa thấy tình hình phía bên này.
Thế nên cho rằng Tô Yên làm ra hành động nguy hiểm gì.
Nhanh chóng nói
"Vâng."
Lên tiếng xong liền vội vàng chạy ra xe.
Tô Yên bị hắn ôm trở về phòng hoá trang.
Ở dưới vòi nước rửa thật sạch vết thương.
Cô nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn, lên tiếng
"Em không đau."
Thời Thù không đáp lại, chỉ chuyên chú cầm giấy lau tay cho cô.
Tô Yên ngồi ở trên sô pha, rất nhanh sau đó Tần Như đã đem hòm thuốc đến
"Tiên sinh, tôi mang hòm thuốc đến rồi."
Nói xong, Tần Như đặt hòm thuốc trên bàn trà.
Sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng ra vết thương của Tô Yên.
Hắn nhìn một hồi lâu vẫn không nhìn ra chỗ nào bị thương.
Cho nên hắn mới tiến đến bàn trà mở hòm thuốc ra lấy thuốc tím cùng băng gạc.
Đưa qua chỗ Tô Yên.
Nhìn kỹ mới nhìn thấy miệng vết thương.
Có một vết rách rất dài, lại còn đang nhỏ máu.
Đại khái ly thủy tinh trong tay vỡ nát nên mới thành như vậy.
Tần Như nhìn chăm chăm vào vết thương đã được rửa sạch máu đi.
Miệng vết thương này nói nhẹ cũng không nhẹ, nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng.
Chỉ cần khử trùng thì sẽ không gây ra vấn đề gì.
Đồng chí Thời Thù của chúng ta coi vết cắt này giống như Tô Yên bị chặt đứt tay, cuốn đến bảy tám vòng băng gạc.
Thành công bao tay cô thành một cái bánh bao.
Sau đó mới bỏ qua.
Tô Yên giật giật tay.
Cô ngẩng đầu
"Không cần bọc băng gạc."
"Cần."
Người nào đó vẫn kiên trì.
Hắn tỏ vẻ chỉ cần cô dám tháo ra hắn liền bao lại như thế tiếp.
Cô bị thương ở tay phải.
Nên cảm thấy không thoải mái
"Em còn muốn làm việc."
Thời Thù phát bực.
Còn muốn làm việc?
"Tay đã thành ra thế này, chuyện gì cũng không cần làm."
Thời Thù thấy cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào băng gạc kia.
Hắn thò lại gần, đôi mắt đen nhánh có một mảnh âm trầm
"Em vừa mới suy nghĩ cái gì mà có thể đem cái ly trong tay Ϧóþ nát?"
Tô Yên vẫn ngồi đấy không lên tiếng.
Thời Thù dựa qua, dán lên vai cô
"Tiểu Quai có phải muốn nói một ít chuyện anh không muốn nghe hay không"
Hắn đặt đầu ở trên vai Tô Yên.
Ôm người vào trong иgự¢
"Vô luận thế nào, anh đều có thể chờ đến lúc em muốn nói."
Hắn dừng một chút, đôi mắt hắn đen nhánh sâu kín.
Giật giật môi, không có nói ra.
Cuối cùng, lại nhắm hai mắt lại.
Dựa vào trên người cô, biếng nhác hỏi
"Tiểu Quai đã đáp ứng với anh là sẽ đối tốt với anh, không làm anh thương tâm đúng không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc