Mà ở trong một chiếc xe bảo mẫu khác.
Mạnh Tuyết mặc váy dài, một đường chậm rãi chạy tới trước mặt Thời Thù.
Má lúm đồng tiền xinh như hoa, không biết đang nói cái gì.
Một màn quen thuộc lại lần nữa xảy ra.
Tiểu Hoa nhịn không được nói
"Hử? Trông thật quen mắt, lần trước có phải nằm mơ không? Ký chủ?"
Nó nhịn không được hỏi một tiếng.
Tô Yên không nói chuyện.
Chính cô cũng không biết phải nói gì cho tốt nữa.
Tại cửa khách sạn.
Thời Thù đeo khẩu trang đi vào trong thang máy.
Không ngừng xem di động trong tay.
Tiểu Quai có nói sẽ gọi điện thoại cho hắn.
Chắc là sắp tới rồi.
Hắn xác nhận di động thêm một lần nữa, pin đầy, tín hiệu tốt.
Người con gái bên cạnh này hình như cũng là người sống ở đây.
Cứ luôn không ngừng nói chuyện với hắn.
Fans à?
Thời Thù liếc liếc mắt một cái.
Không nói chuyện, tiếp tục nhìn di động.
Sau đó, cái cô gái bên cạnh vẫn luôn đi theo hắn kia, bỗng kinh hãi hô lên một tiếng.
Rồi cả người thẳng tắp ngã hướng về phía hắn.
Hắn nâng mí mắt lên một chút, giơ tay, kéo Tần Như ở bên cạnh qua.
Mạnh Tuyết cùng Tần Như đâm vào nhau.
Cô đang muốn ngẩng đầu nói cảm ơn.
Nhưng khi thấy rõ ràng người đang ôm mình.
Cô sửng sốt.
Vẻ mặt hiện lên sự mất mát.
Ba người đứng ở trước cửa thang máy.
Tần Như mỉm cười, tình huống như thế này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.
Hắn sớm đã tập thành thói quen.
Nhưng mà vị tiểu thư này trong mắt có thể biểu hiện sự mất mát ít rõ ràng hơn một tí được không?
"Mạnh Tuyết tiểu thư, không bị thương chứ?"
Khổ nỗi thân là một người trợ lý hoàn mỹ, phải kiềm chế sự bắt bẻ không kiên nhẫn của chính mình xuống, hoà giải giúp Thời Thù tiên sinh.
Dẫu sao thì đây cũng là ở bên ngoài, là một nơi công cộng.
Chẳng biết trước được chỗ nào sẽ có máy ảnh, camera...
Mạnh Tuyết lắc đầu, đứng yên.
Vài giây sau, thang máy tới.
Thời Thù đứng ở bên cạnh không có ý định đi vào.
Hắn ngược lại càng ngày càng nhìn di động nhiều hơn.
Tầm mắt hướng ra phía cửa khách sạn.
Người mãi vẫn chưa tới, hắn về phòng thì có ý nghĩa gì chứ?
Đang nghĩ ngợi, Mạnh Tuyết đã đi vào thang máy.
Tựa hồ là cố lấy hết dũng khí.
Duỗi tay, nắm lấy chiếc áo khoác bên ngoài của Thời Thù.
Sau đó túm túm
"Thang máy đến rồi."
Mang theo một chất giọng nhu mỹ riêng biệt của con gái, làm cho người ta rất khó mà cự tuyệt.
Tầm mắt Thời Thù từ từ dời khỏi màn hình di động.
Nhìn bàn tay đang kéo áo sơ mi của hắn.
Chiếc khẩu trang màu đen che khuất gần hết phân nửa khuôn mặt của Thời Thù.
Cho nên không thấy rõ được biểu tình của hắn.
Nhưng trong đôi mắt đen nhánh kia lại hoàn toàn không hề che dấu sự khinh thường và phiền chán.
Không chờ được Tiểu Quai, làm hắn có chút phiền.
Nếu ngày thường gặp phải loại tình huống này, ít nhiều cảm xúc trên mặt sẽ che lấp đi một chút.
Hiện giờ, hắn không còn chút kiên nhẫn nào để che lấp nữa.
Hắn nhìn người trước mắt.
Thật lâu sau mới lên tiếng
"Cô là ai?"
Vừa dứt lời, Mạnh Tuyết lập tức cứng đơ lại.
Nét tươi cười trên mặt cuối cùng cũng biến mất.
Lúc này, vài người còn chưa tiến vào thang máy.
Thời Thù cởi chiếc áo sơmi màu trắng khoác bên ngoài ra, ném xuống đất.
Nhìn cũng không thèm nhìn một cái, đi vào trong thang máy.
Tần Như cũng đi vào theo.
Cười nói
"Mạnh Tuyết tiểu thư, hẹn gặp lại."
Nói xong, thang máy đóng lại.
Chỉ còn lại một mình Mạnh Tuyết đứng ở chỗ đó, tràn đầy xấu hổ.
Tô Yên đang nhìn đến đoạn Mạnh Tuyết kéo áo Thời Thù, không biết đang nói chút cái gì, thì có một chiếc xe tải chạy qua trước mắt cô.
Đến khi cô nhìn lại, thì chỉ thấy Thời Thù vào Tần Như đi vào trên thang máy, rời đi.
Cô cúi đầu, từ trong túi móc ra một viên kẹo.
Trắng trắng mềm ngọt, hương vị dâu tây hòa quyện với sữa bò rất nhanh tản mạn ở trong miệng.
Tiểu Hoa hầm hừ
"Cái cô gái kia khẳng định là coi trọng Thời Thù đại nhân."
Tô Yên liên tiếp lột vài viên kẹo, cùng lúc đút vào miệng.
Hồi lâu sau.
Cô không nói gì cả, lướt qua đường lớn.
Hướng đến khách sạn.
Đi vào khách sạn.
Đứng trước cửa phòng Thời Thù.
Gõ cửa.
Thời Thù ra mở cửa rất nhanh.
Chuyện thứ nhất là kéo Tô Yên vào trong phòng.
Sau đó, đưa cho Tô Yên một thẻ phòng.
Tô Yên cầm thẻ phòng, chớp chớp mắt.
Thời Thù u oán
"Anh đã đợi em rất lâu."
Tô Yên nắm chặt thẻ phòng.
"Cho em?"
Thời Thù dựa lên vai cô.
Bởi vì hắn cao hơn Tô Yên, thế cho nên phải cong lưng mới có thể dựa được.
Một việc mất sức như vậy, cũng không biết vì sao, hắn làm không biết mệt, ngược lại vô cùng thích thú.
Tô Yên thừa nhận hắn áp xuống hơn nửa sức lực lên người mình.
Nhưng cô có thể chống đỡ rất nhẹ nhàng.
Thật kỳ quái.
Cô rất thích bộ dạng này của hắn.
Sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Cảm xúc hoảng hốt trong lòng khi thấy cảnh kia lúc ở ngoài đường không biết làm sao đã tiêu tán gần hết.
Thời Thù nghe thoang thoảng được mùi kẹo sữa dâu tây trên người cô.
Cúi đầu, cắn lên môi cô một chút.
"Tiểu Quai, em thơm quá."
Hắn còn muốn hôn tiếp.
Tô Yên lấy một viên kẹo sữa dâu tây từ trong túi ra, bóc vỏ rồi nhét vào trong miệng hắn.
"Là mùi của nó."
Thời Thù miễn cưỡng ăn hết viên kẹo này.
Sau đó, tùy ý đánh giá
"Khó ăn."
Nói xong, lại hứng thú bừng bừng ôm Tô Yên hôn một hồi lâu.
Ôi, một ngày không gặp như cách ba thu.
Mỗi ngày chỉ nhìn nhau qua video, cái cảm giác chỉ có thể xem mà không thể sờ, chỉ sợ mấy người từng trải mới có thể hiểu.
Sáng sớm hôm sau.
Vẫn là như thường lệ.
Hai người tách ra đi.
Trước khi đi, Thời Thù lôi kéo Tô Yên cọ tới cọ lui, chính là không muốn buông tay.
Tô Yên rất bình tĩnh rút tay về
"Phải đến đoàn làm phim."
Thời Thù ngồi ở trên sô pha, gấp gáp nhìn chằm chằm cô.
Phảng phất dường như nếu cô dám bước ra nửa bước, hắn ngay lập tức bắt lấy cô, ấn xuống giường.
Tô Yên rối rắm, nhìn đồng hồ
"Thật sự sắp muộn rồi."
Lúc này, bà mối Tiểu Hoa xuất quan
"Ký chủ, chị hôn hắn một cái, hắn sẽ ngoan ngay."
Đây là kinh nghiệm nhiều năm đúc kết ra được.
Tô Yên tiến lại gần, hôn bẹp một cái.
Thời Thù sửng sốt.
Nhìn cô.
Sờ sờ gương mặt của chính mình.
Từ khi Tô Yên mất trí nhớ đến nay, sợ rằng đây chính là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn.
Hắn đang định mở miệng chuẩn bị "được nước tiến tới".
Tô Yên xua xua tay
"Em đi đây."
Nói xong, mở cửa phòng, chạy ra ngoài.
Chỉ để lại Thời Thù với gương mặt ngơ ngác, rồi lại ngơ ngác.
Tô Yên đi đến đoàn phim.
Từ xa xa đã nghe được âm thanh bàn tán truyền đến
"Chị Mạnh Tuyết, bọn em đã xem tin tức rồi, chị cho bọn em biết thông tin chính xác đi. Có phải chị với anh Thời Thù đang ở bên nhau hay không? Hay là vẫn đang ở giai đoạn mập mờ?"
"Đúng vậy, cậu nhìn bức ảnh này mà xem, kéo kéo giật giật, rõ ràng là một đôi yêu nhau."
"A, đúng rồi, lúc trước anh Thời Thù có nhắc đến Tiểu Quai trong video ······ sẽ không là chị Mạnh Tuyết đấy chứ?"
Mạnh Tuyết cười lắc đầu
"Các cậu đang nói cái gì vậy, tôi và Thời Thù thật sự chỉ vừa vặn gặp nhau ở khách sạn mà thôi."
Cô ta phủ nhận.
Nhưng những người vây quanh ngược lại càng thêm chắc chắn.
"Chị Mạnh Tuyết, chị không cần lừa bọn em, chị nhìn đi, chị cùng anh Thời Thù thân mật như vậy, khẳng định là một đôi a."
Tô Yên nghe, lấy di động từ trong túi ra xem.
Sau đó mở giao diện của Weibo.
Hot search là scandal của Mạnh Tuyết và Thời Thù.
Nhìn thời gian, tin tức này vừa mới được tuyên bố chưa đến hai mươi phút.
Vậy mà đã lên hot search.
Đang xem.
Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến một âm thanh nghi hoặc
"Gì vậy? Sao hot search lại bị đưa xuống rồi?"
Ba phút sau.
Tô Yên vốn đang xem cái tin tức Weibo kia.
Đột nhiên, bị xóa mất.
Cô quay lại trang hot search, nhìn thoáng qua.
Phát hiện tin hot search giữa Mạnh Tuyết và Thời Thù đã không có.
Sau đó, Thời Thù phát một tin tức trên Weibo chính thức của mình.
Chỉ đơn giản một chữ
"Giả"
Tô Yên như nhớ tới cái gì đó, tìm kiếm tên Thời Thù.
Phát hiện tin tức hot search của Thời Thù và vị Tiểu Hoa đán trước đó cũng không còn.
Thậm chí ngay cả ảnh chụp gì đó cũng không có.
Chỉ có duy nhất một cái video mà Thời Thù tỏ tình.
Tô Yên cất điện thoại đi.
Mà mới vừa nãy một đống người còn oa oa nói chuyện phiếm với nhau, giờ đã không có ai.
Tiểu Hoa gọi
"Ký chủ? Ký chủ?"
Đây là lần đầu tiên Tô Yên không có trả lời mấy lời lảm nhảm của thống tử.
Cô đi vào trong phòng hóa trang.
Chu Viện nhìn Tô Yên đi vào.
Ngẩng đầu chào
"Tới rồi, đến đây, trên bàn có đồ uống đấy, em muốn uống gì thì tự lấy đi."
Tô Yên gật gật đầu.
Sau đó, đứng ở chỗ đó.
Hỏi
"Có cần em làm gì không?"
Chu Viện quét một vòng bốn phía
"Tạm thời không có."
Nói xong Chu Viện như nhớ tới cái gì đó.
"Nghe nói em sắp thi hả??."
Tô Yên gật đầu
"Vâng"
"Em thi cái gì? Có cần giúp đỡ không?"
"Vật lý, tạm thời không có."
Chu Viện cười cười xoa cái trán
"Chị vậy mà còn đi hỏi em có cần giúp đỡ hay không, nếu em thật sự cần, chị cũng không giúp được a."
Nói về phương diện học tập, Chu Viện chính là một học tra chính hiệu.
Đặc biệt là mấy môn khoa học tự nhiên toán lý hóa.
Cứ nhìn những con chữ, những chữ cái cong cong uốn lượn.
Đầu Chu Viện lại bắt đầu từng đợt phát ngốc.
"Em mau học đi, bên ngoài trời nóng, những việc cơ bản kia tiểu Dĩnh đều có thể làm được, nếu yêu cầu em hỗ trợ, đến lúc đó sẽ để tiểu Dĩnh gọi em."
Tô Yên gật đầu
"Được"
Nói xong một lúc, cô lại lên tiếng
"Cảm ơn."
Tiếp đó lấy đề từ trong túi ra, còn có một quyển sách.
Ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Bắt đầu làm đề.
Ngồi chưa được lâu, cửa phòng hóa trang bị đẩy ra.
Thời Thù vẫn chưa hoá trang thay quần áo.
Trong tay hắn cầm kịch bản bước vào.
Chu Viện ngẩng đầu, có chút kinh ngạc khi hắn đến
"Có việc?"
Thời Thù quét một vòng, ánh mắt giống như vô tình dừng ở trên người Tô Yên.
Hắn nâng nâng kịch bản trong tay
"Đối kịch."
Chu Viện bĩu môi.
"Đến đây đi."
Thời Thù nhìn Chu Viện, không sốt ruột.
Ngược lại nhìn về phía sô pha
"Cô không bận?"
Một khi nói đến việc đóng phim, Chu Viện sẽ trở nên rất chuyên nghiệp.
"Mấy lời thoại cuối cơ bản đều đã thuộc. Đối lời kịch với anh cũng không sao hết."
Thời Thù đặt kịch bản trong tay lên trên bàn trà gần ghế sô pha.
Sau đó, ánh mắt rơi xuống Tô Yên ở bên cạnh hắn.
"Học bài?"
Giọng hắn mang theo một tia thú vị.
Chu Viện gật đầu
"Đây là trợ lý của tôi, vẫn còn là học sinh, sắp đi thi, cũng chẳng có việc gì phải làm, nên để cho em ấy tranh thủ học, cố dành được một thành tích tốt."
Đôi mắt Thời Thù buông xuống chớp mắt một cái.
Rồi ngẩng đầu, trong con ngươi hiện lên cái gì đó.
Hắn chậm rãi nói
"Tôi quên mất, còn chưa hoá trang."
Chu Viện nhìn đống đồ cổ trang trước mắt.
Phụ kiện khăn đội đầu gì đó, thật cầu kỳ mà.
Chu Viện bên này cũng đang rất bận bịu mặc phục sức, mãi vẫn không thoát ra được.
Thời Thù tới chỗ này mục đích chính là đối lời kịch cùng cô.
Hơn nữa hắn cũng phải đi hoá trang.
Chu Viện suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt dừng lại trên người Tô Yên
"Tiểu Yên."
Tô Yên ngẩng đầu lên
"Dạ?"
Chu Viện cười nói
"Em đi đối lời kịch với Thời Thù nhé, không mất nhiều thời gian đâu, chỉ cần một lần là được rồi."
Tô Yên gật đầu
"Được."
Cô thu dọn sách vở gọn gàng.
Cất vào trong túi.
Thời Thù lặng lẽ đứng lên.
Cho tay vào túi quần
"Đi thôi."
Dứt khoát nhanh nhẹn lạ thường.