Tô Yên duỗi tay, đẩy Chu Viện ra.
Sau đó, dịch người sang bên cạnh.
"Ừm"
Cô khẽ ừ một tiếng, coi như lời đáp lại.
Chiếc xe bảo mẫu rất nhanh đã tới cửa khách sạn.
Lúc dừng ở cửa khách sạn.
Chu Viện cười hỏi
"Nhà của em gần đây hả? Có muốn tài xế đưa về không?"
Tô Yên nhìn sắc trời.
Đã đen nhánh hoàn toàn.
Hiện tại là 7 rưỡi.
Ngày mai cô phải đi học.
Nhưng vẫn nhìn Chu Viện lắc đầu
"Không cần đâu, chị vào trước đi."
Chu Viện gật đầu, ngó nhìn trái phải.
Đại khái là sợ sẽ gặp phải phóng viên.
"Em nhớ gọi xe mà về, chờ cuối tuần chị sẽ trả tiền cho em."
Nói xong, Chu Viện phi nhanh vào trong khách sạn.
Tô Yên đứng ở bên ngoài hồi lâu.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ?"
"Hử?"
"Vì sao chị vẫn chưa về nhà? Là đang đợi Thời Thù đại nhân sao?"
Tô Yên cắn cắn môi, tầm mắt nhìn sang bên cạnh.
"Nếu ta không đợi hắn, có lẽ hắn sẽ rất khổ sở."
Nghĩ đến buổi sáng hôm nay, vẻ mặt không muốn cô rời đi kia của Thời Thù, hận không thể kéo cô lại trên giường, ngủ thêm lát nữa.
Vẫn là... chờ hắn thêm một chút nữa đi.
Tiểu Hoa nói tiếp
"Ký chủ, vậy vì sao chị không trực tiếp lên phòng của Thời Thù đại nhân mà chờ?"
"Ta không có thẻ phòng của hắn."
Nửa tiếng sau.
Tô Yên có chút khát nước.
Thấy một siêu thị ở phía đối diện.
Băng qua đường lớn, đi mua nước uống.
Lúc cô đi mua nước trở về.
Vừa vặn trông thấy xe bảo mẫu của Thời Thù dừng ở bên ngoài khách sạn.
Thời Thù đeo khẩu trang, đi vào bên trong.
Bên cạnh còn có một người con gái mặc váy ngắn, điệu đà chạy theo.
Cô ấy nghiêng đầu, không biết đang nói với Thời Thù cái gì.
Má lúm đồng tiền xinh như hoa, bộ dạng gió xuân phơi phới.
Cô nhìn, hình như có chút quen mắt.
Ồ...
Ra là Mạnh Tuyết.
Bạn cùng lớp với cô.
Tô Yên uống một ngụm nước khoáng.
Vẫn luôn đứng ở đường cái đối diện nhìn theo.
Cho đến khi hai người bọn họ biến mất hoàn toàn ở thang máy, cô vẫn đứng đó nhìn.
Cô cũng không biết mình rốt cuộc là đang xem cái gì.
Tiểu Hoa là một cái thống tử tri kỷ lại cơ trí.
Đương nhiên có thể phát hiện được cảm xúc không thích hợp của ký chủ nhà nó.
Nhưng, lại không muốn hỏi trực tiếp, phải tinh tế một chút.
Suy nghĩ trong chốc lát rồi lên tiếng
"Ký chủ nhìn thấy... Thời Thù đại nhân rất xứng đôi với người con gái kia, có phải trong lòng rất khổ sở hay không?"
Tô Yên phục hồi lại tinh thần.
Cô lại mở chai nước khoáng ra, uống hai ngụm lớn.
Không nói một lời nào.
Tiểu Hoa thấy ký chủ không nói, nó lại hỏi
"Ký chủ, chị cảm thấy người con gái kia có chỗ nào tốt?"
Tô Yên cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát.
"Cô ấy rất thích cười, sức lực cũng rất nhỏ."
Người như Tô Yên, sẽ rất ít khi làm mấy chuyện thượng vàng hạ cám như tìm hiểu tính tình của người khác.
Cô đã đứng ở con đường đối diện kia sắp nửa tiếng rồi.
Tô Yên lại một lần nữa mở chai nước khoáng ra, định uống.
Tiểu Hoa khẽ meo meo nhắc nhở
"Ký chủ, hết nước rồi."
Tô Yên gật đầu
"Ừ, ta đã biết."
Lúc sau, cô bước chân băng qua đường lớn, vào khách sạn.
Đứng trước cửa phòng của Thời Thù, gõ vài tiếng.
Cánh cửa rất nhanh được mở ra.
Thời Thù nhìn thấy Tô Yên, kéo người lại gần, ôm ấp, thuận đường quẹo vào trong phòng.
Hắn nói
"Sao gọi điện thoại lại không nghe?"
Tô Yên nghe hắn nói, móc di động ra, lúc này mới phát hiện ra có đến 7 cuộc gọi nhỡ.
"Tắt âm."
Thời Thù liếc mắt nhìn Tô Yên một cái.
Không nói thêm gì.
Chỉ ôm ngang người lên.
Đi đến sô pha trước mặt, nói
"Mệt?"
Tô Yên nghi hoặc
"Hử?"
Cô phản ứng lại thật mau, lắc đầu
"Không có. Em có sức lực vô hạn, sẽ không mệt."
Thời Thù câu môi, ngậm ý cười
"Tiểu Quai thật lợi hại."
Kết quả hắn mới vừa khen xong một câu, sau đó đặt Tô Yên lên trên sô pha.
Đảo mắt cả người hắn đều rất mệt mỏi, dựa vào trên người cô.
"Tiểu Quai ~"
Âm thanh thật câu người.
"Ừ?"
"Đóng phim rất mệt."
Tô Yên gật đầu, cô đang muốn nói, phải kiên trì, cố gắng nỗ lực.
Kết quả, người nào đó nói tiếp một câu
"Tiểu Quai nuôi anh đi."
Tô Yên nghe, chớp chớp mắt.
Trầm mặc.
Sau đó, tay vịn lấy chỗ tay cầm của sô pha.
Chỉ nghe thấy "răng rắc" một tiếng.
Lớp da thật trên ghế sô pha bị rách ra.
Cô hoàn hồn, thu tay lại.
Tay có chút không biết nên để chỗ nào.
Thời Thù nhìn bộ dạng lúng túng của cô, kéo tay cô qua, ở giữa lòng bàn tay của cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.
Rồi cứ giữ tay cô như vậy, không buông.
Hắn đợi hơn nửa ngày, mãi không thấy câu trả lời từ Tô Yên.
Hắn nhìn Tô Yên
"Không muốn nuôi anh?"
Hắn đang muốn nói, nếu em không muốn nuôi anh, anh đây sẽ nuôi Tiểu Quai.
Nhưng kết quả lời vẫn còn chưa ra khỏi miệng.
Vẻ mặt Tô Yên đã vô cùng rối rắm
"Em đang còn nợ, không có thừa tiền để nuôi anh."
Thời Thù sửng sốt.
Tô Yên nghiêm túc nói
"Nhưng mà, em sẽ nỗ lực trả nợ."
Nói xong, lại cảm thấy chính mình chủ động nói việc mình đang thiếu rất nhiều tiền như vậy, khả năng sẽ làm cho người khác nghĩ rằng cô là gánh nặng.
Cô nhìn Thời Thù, chậm rãi nói
"Em sẽ không để liên lụy đến anh."
Nếu cô nhận thêm nhiều đơn nhiệm vụ liên tiếp nữa, rất nhanh sẽ có thể trả hết nợ.
Chỉ là trước kia, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ yêu đương, cho nên, cũng không sốt ruột trả nợ.
Thời Thù nhíu mày một chút.
Hắn nhìn Tô Yên.
"Có người nói gì đó với em à?"
Tô Yên không biết vì sao hắn lại chuyển đến đề tài này, thoáng sửng sốt
"Cái gì?"
Thời Thù đè người xuống sô pha, hôn nhẹ lên khuôn mặt cô
"Em không biết anh để ý em bao nhiêu đâu, anh còn đang ước gì em sẽ liên lụy đến anh đây này, như vậy thì em sẽ luôn ở bên anh, ai cũng không thể ςướק đi được."
Tô Yên không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên nói như vậy.
Làm cho cô bị bất ngờ không kịp phòng ngừa, khẩn trương vô cùng.
Cô nuốt nuốt nước miếng.
"Em, em ···· ưm."
Lắp bắp nói còn chưa thành lời.
Đã bị đè xuống hôn.
Lúc sau, khi đã chơi đùa đủ rồi.
Thời Thù ôm Tô Yên, bắt đầu giở giọng nói dụ dỗ
"Em cầu xin anh đi, cầu xin anh, anh sẽ giúp em trả nợ."
Hai người ngã vào trên giường.
Tô Yên kéo chiếc chăn bên cạnh tới.
Che kín chính mình, lắc đầu
"Em tự mình trả được."
Nghe vậy trên khuôn mặt Thời Thù tức khắc xuất hiện muôn vàn tiếc nuối, sau đó, ngã xuống trong vòng tay của Tô Yên
Âm thanh rầu rĩ
"Thật ra thì, anh có thể nguyện ý cho không."
Tô Yên ấn đầu hắn xuống, ngăn không cho hắn lộn xộn, nói
"Ngủ, ngày mai phải đi học."
Tô Yên nói ngủ cái là ngủ luôn.
Thường thì những người trong lòng không có vướng bận gì, khi nói ngủ là sẽ có thể ngủ ngay lập tức.
Chờ Tô Yên đã ngủ sâu rồi.
Thời Thù lúc này mới mở to mắt, ôm cả người vào trong иgự¢.
Hắn sớm biết cô sẽ không cần sự trợ giúp của hắn.
Hình như có khúc mắc ở đâu đấy.
Cảm xúc hôm nay của cô ấy, giống như có chút mất mát.
Bị bắt nạt?
Không có khả năng.
Cô gái của hắn rất mạnh mẽ.
Mạnh đến nỗi, có thể che chở cho hắn đi ngang.
Nghĩ đến đây, tiếp tục ôm, nhắm mắt lại.
Giữ chăn thật chặt rồi đi ngủ.
Có một số việc, phải từ từ đến.
Cô muốn giấu, không sao hết.
Hắn nhất định sẽ tìm ra.
Nhưng chờ đến khi hắn phát hiện được.
Hắn sẽ không tốt tính như Tiểu Quai đâu.
Kẻ khiến cô phải khổ sở, hắn sẽ "chăm sóc" thật tốt.
Ngày hôm sau, Tô Yên rời giường đi học từ rất sớm.
Ban đầu, Thời Thù muốn đưa cô đi học.
Thậm chí còn biểu hiện rất là có hứng thú với việc này.
Nhưng, cuối cùng vẫn không thực hiện được.
Bị cô cự tuyệt.
Lý do là, hắn quá chói mắt, sợ bị người khác nhìn thấy.
Hắn nói sẽ ở trong xe đợi, cũng bị cô cự tuyệt.
Thời Thù bực mình đứng ở cửa phòng, nhìn theo bóng dáng Tô Yên rời đi.
Sau đó, ầm một tiếng, dùng sức đóng cửa phòng lại.
Không thể đi tìm cô, không thể đến thăm cô.
Đã vậy còn không cho phép hắn đến nhà cô.
Người bạn trai như hắn có thể làm được cái gì chứ, thế này cũng quá là nghẹn khuất rồi.
Cuối tuần sau, cuộc thi Vật lý thế giới dành cho thanh thiếu niên sẽ được tổ chức.
Cô còn phải ôn bài.
Nếu Thời Thù cứ lượn lờ ở trước mặt thì làm sao cô học vào được.
Thế cho nên Tô Yên đặt ra ước pháp tam chương (*) cùng với Thời Thù.
Chờ cô thi xong, nhất định sẽ mời hắn đến nhà cô.
* Ước pháp tam chương (约法三章)-: Chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản.
Nguồn gốc: chương Hình Pháp Kí trong Hán Thư 《汉书·刑法记》, truyện từ Cao Tổ bản kỉ – sách Sử Kí Tư Mã Thiên 《史记·高祖本纪》. (Theo Website của Nguyễn Văn Thuận, được thừa kế từ Violet).
_______
Một ngày nọ, Tô Yên đi học về.
Lấy di động ra, nhìn thấy trên màn hình một chuỗi cuộc gọi nhỡ.
Cô gọi lại, mở cuộc gọi video.
Đặt ở một bên, Tô Yên lấy một tờ đề, ngồi ở trước bàn bắt đầu làm.
Tiếp đó, khuôn mặt tuấn mỹ trong video được phóng đại ra.
Người bên trong truyền đến giọng nói dụ người
"Tiểu Quai ~~"
Tô Yên gật gật đầu
"Ừ"
Vẫn tiếp tục viết.
Đại khái là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, bất luận Tô Yên làm cái gì, ở trong mắt của Thời Thù đều phi thường đẹp.
Chỉ là loại trạng thái này chỉ duy trì được nửa giờ, đã dần dần trở nên vô cùng phẫn uất.
"Tiểu Quai, anh không hấp dẫn bằng tờ giấy kia hay sao?"
Tô Yên đang viết bài, nghe vậy liền tạm dừng 乃út.
Lúc này cô mới nhìn về phía Thời Thù.
Sau đó, suy nghĩ trong chốc lát, giải thích
"Tuần tới em sẽ phải tham gia cuộc thi Vật lý thế giới dành cho thanh thiếu niên."
Thời Thù gật đầu
"Em nói rồi."
Cô lại nói
"Lúc trước em không nghĩ tới sẽ tham gia cuộc thi này, cho nên những kiến thức Vật lý ở ngoài sách giáo khoa em chưa bao giờ xem qua."
"Cho nên?"
"Em cần phải đọc sách và làm đề, đến lúc thi mới có thể bảo đảm giành được giải Nhất."
Thời Thù nghe xong trầm tư nửa ngày.
Con ngươi u oán, nói
"Tiểu Quai là muốn nói, anh đang quấy rầy đến việc học tập của em, bảo anh đừng quấy rầy em có phải hay không?"
Tô Yên lắc đầu
"Em chỉ muốn giải thích rõ ràng với anh, lý do em phải học."
Cô cũng không cảm thấy hắn quấy rầy gì mình.
Cô thích nhìn hắn.
Thấy hắn tâm tình cũng sẽ tốt lên.
Tuy nhiên, cái người này trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, nói tức giận là tức giận ngay.
Mí mắt Thời Thù cụp xuống, hàng mi dài, đen nhánh khẽ rung động.
"Nhà Tiểu Quai ở đâu? Anh đi tìm em. Bảo đảm sẽ không quấy rầy em."
Tô Yên rối rắm trong chốc lát.
Sau đó lắc đầu
"Thứ sáu tuần sau em sẽ thi. Thi xong, anh có thể tới."
Thân thể Thời Thù khẽ ỉu xìu xuống.
Sau đó nâng đôi mắt lên.
Thật kỳ quái, cũng không biết bài thi kia có cái gì tốt.
Mà bây giờ ngay cả chiêu mỹ nam kế cũng không dùng được nữa.
Hắn cuối cùng vẫn không tình nguyện gật đầu
"Được."
Sau đó, Tô Yên lại cúi đầu tiếp tục làm bài.
Từ thứ hai đến thứ sáu, năm ngày.
Thời Thù chính là dựa vào những cuộc gọi video này, trong hoàn cảnh tàn khốc hôn không được, sờ không đến, cố gắng sống qua ngày.
Sáng sớm ngày thứ sáu.
Thời Thù gọi điện thoại nói muốn đưa Tô Yên đi thi.
Đương nhiên là vẫn bị Tô Yên cự tuyệt.
Cô nói mình có thể tự đi.
Trước khi đi, Tô Yên bởi vì một bạn nam cùng lớp hỏi cô một bài vật lý, nên bị trì hoãn một lát.
Chờ đến khi cô tới trước cửa khách sạn Tây Trúc.
Vừa vặn gặp được Thời Thù về khách sạn.
Cô xuống xe taxi, đứng ở bên kia đường.
Trên mặt khẽ nở một nụ cười.
Muốn băng qua đường.