Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 331

Tác giả: Tần Nguyên

Người nọ chỉ cảm thấy иgự¢ cứng lại.
Sắc mặt trắng bệch.
Tô Yên ôm lấy cánh tay hắn, vác ngang vai quăng ngã một cái, liền trực tiếp quăng người từ cửa sổ bay ra ngoài.
Tô Yên không có đi xem tình huống người kia.
Cô ngồi xổm xuống xem xét Chu Viện.
Cởi bỏ dây thừng trên người cô ấy.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, cô ấy không có việc gì, chỉ là bị đánh hôn mê."
Lúc này, Chu Viện chậm rãi tỉnh lại.
Đôi mắt mới vừa mở, ý thức còn chưa rõ ràng.
Lẩm bẩm
"Anh tới rồi."
Chu Viện trợn tròn mắt nhìn Tô Yên.
Tô Yên cầm lấy thanh đao người kia vừa mới rơi xuống trên mặt đất.
Trực tiếp ném hướng lên trên vào trúng bóng đèn.
Bang!
Đèn vỡ vụn rơi xuống.
Trong phòng lại lần nữa đen nhánh một mảnh.
Tô Yên đè thấp thanh âm
"Không cần nói chuyện, nhớ rõ nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, cô bế ngang Chu Viện lên.
Chuẩn bị đặt người ở trên giường.
Mà Chu Viện lúc này, ý thức đã khôi phục không sai biệt lắm.
Cô ấy ôm chặt lấy cổ Tô Yên.
Không chịu buông tay.
"Em về sau còn có thể nhìn thấy anh sao?"
Không biết vì sao thanh âm trở nên khẩn trương.
Tô Yên nghe cô ấy nói chuyện.
Cho rằng Chu Viện bị chuyện vừa nãy dọa tới rồi.
Ra tiếng
"Thả lỏng đi, cô sẽ không có việc gì."
Chu Viện gật gật đầu
"Em biết, anh sẽ bảo vệ em."
Tô Yên lên tiếng
"Ừm."
Ngữ khí Chu Viện từ khẩn trương dần dần trở nên thẹn thùng
"Lúc trước khi ngất xỉu, em có ấn vòng tay."
Nói xong, giơ lên vòng tay trên tay mình.
Nó có màu hồng nhạt, ở giữa còn có viên đá quý hình tròn.
Tô Yên cố nói giọng khàn khàn
"Cô làm rất tốt."
Lúc này, cửa phòng 601 phịch một tiếng bị phá mở.
Thời Thù mặc một thân áo dài màu đen đi vào.
Nương ánh trăng mờ nhạt bên ngoài.
Chỉ thấy cảnh tượng Tô Yên ôm Chu Viện kia.
Tô Yên nhìn thoáng qua người tới.
Còn chưa nói chuyện, Chu Viện liền ra tiếng
"Anh hùng, anh ở nơi này trông trừng đi? Anh, anh ở nơi này em mới có thể an tâm. Bằng không, sẽ ngủ không được."
Thanh âm ngắc ngữ, đại khái là quá khẩn trương.
Thời Thù đứng dựa ở ven tường cười nhạo ra tiếng.
Tô Yên ngữ điệu khàn khàn
"Thân phận tôi không tiện, nhưng vô luận cô ở chỗ nào, tôi đều sẽ bảo hộ cô. Yên tâm."
Chu Viện nghe lời này, đầu dựa vào bả vai Tô Yên, như là chim nhỏ nép vào người, gật gật đầu
"Ân ân, cảm ơn anh cứu em."
"Nên làm. Cô hãy nghỉ ngơi cho tốt."
Chu Viện đồng ý
"Ân"
Nhưng là cổ tay ôm Tô Yên, còn không có buông ra.
Thật vất vả mới nhìn thấy người lần nữa.
Sao có thể dễ dàng buông ra đây??
Cô ra tiếng
"Anh hùng lại ôm em trong chốc lát đi, em vẫn còn rất sợ hãi."
Thời Thù khoanh tay ôm иgự¢, dựa vào ven tường, tầm mắt sâu kín
"Cảnh sát sắp tới."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Yên đã khom lưng đặt Chu Viện lên trên giường.
Lúc này, Chu Viện thành thành thật thật buông tay.
Hai mắt ẩn tình nhìn Tô Yên nhảy cửa sổ rời đi.
Tô Yên vừa đi, Chu Viện ngã vào trên giường.
Vuốt иgự¢ mình.
Vẫn đập thực mau a.
Cảm giác trái tim đều sắp nhảy ra ngoài.
Cô ôm chăn ở trên giường lăn một cái
"Ưm, anh hùng thật soái, thật soái a!!"
Đến nỗi chuyện thiếu chút nữa bắt đi, hoàn toàn ném ra sau đầu.
Thời Thù nhìn bộ dáng Chu Viện, hơi thở quanh thân càng ngày càng thâm trầm.
Tầm mắt càng ngày càng tối tăm.
Sau đó, quay đầu rời đi.
Chỉ để lại Tần Như kinh ngạc đến ngây người, chân run lên, còn phải giải quyết tốt hậu quả.
Chờ đến lúc Thời Thù trở lại phòng, Tô Yên cũng đã đi trở về.
Cô ngồi ở trên sô pha.
Thời Thù vừa tiến vào.
Hai người liếc nhau.
Thời Thù tầm mắt sâu kín nhìn chằm chằm Tô Yên.
Hỏi một câu
"Nhiệm vụ này không thể hủy bỏ?"
Tô Yên hiển nhiên cũng không biết Thời Thù ghen tị.
Dù cho cô có biết, chỉ sợ cô cũng vô pháp lý giải Thời Thù vì sao lại ăn dấm* với một nữ nhân.
*Ghen tuông
Cô nghi hoặc
"Vì sao muốn hủy bỏ?"
Cô còn phải kiếm tiền trả nợ.
Thời Thù nghe rất là khó chịu.
Cúi đầu, cắn thịt non trên cổ cô một ngụm
"Anh thực khó chịu."
Tô Yên gật đầu
"Ân, em cảm giác được."
Tuy rằng, cô cũng không biết hắn rốt cuộc vì sao khó chịu.
Thời Thù nghe cô thản nhiên nói, chỉ cảm thấy càng buồn bực.
Chỉ có thể ôm cô hôn nhiều trong chốc lát, giảm bớt tâm tình buồn bực của mình.
Tới buổi tối, lúc ngủ.
Tự nhiên, Tô Yên không có khả năng đi được.
Đương nhiên cô cũng không muốn chạy.
Từ khi Tô Yên đi cứu Chu Viện trở về, Thời Thù trở nên rất ít nói.
Chỉ là ôm cô, đè nặng hôn trong chốc lát, sau đó lại ôm trong chốc lát.
Chờ tới khi chuẩn bị đi ngủ.
Hắn tắm xong đi ra.
Cô mới nhìn thấy, cổ tay phải của Thời Thù, giống như lại sưng lên.
Cô nhớ rõ, mấy ngày trước trên cơ bản đã bớt sưng.
Lại dưỡng mấy ngày là có thể tốt như ban đầu.
Như thế nào lại biến thành như vậy rồi?
Cô nhìn nửa ngày, vẫn nói
"Tay anh........"
Thời Thù nhìn thoáng qua cổ tay của mình.
Sau đó ngẩng đầu, nhìn Tô Yên
"Vừa nãy không cẩn thận ngã xuống giường, lại đau rồi."
Tiểu Hoa nhỏ giọng phun tào
"Thời Thù đại nhân thật ngốc a, còn rớt xuống giường."
Nói xong, Tiểu Hoa liền ý thức được chỗ không đúng.
Ra tiếng
"Ký chủ, em nhớ rõ trước khi chị đi cứu Chu Viện, đã đẩy hắn xuống dưới giường."
Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Sau đó đứng lên.
Đi tìm kiếm túi của mình.
Tiếp đó tìm đến một lọ thuốc xịt tiêu sưng.
Kéo tay hắn qua.
Phun xuống, xoa trong chốc lát.
Thời Thù nhìn hành động của cô, rầu rĩ ra tiếng
"Đau."
Tô Yên tay dừng một chút.
Lực đạo càng nhẹ hơn.
Cô ra tiếng
"Như vậy thì sao?"
Thời Thù một tay ôm lấy cô.
Hắn ngửi trên người cô có một mùi hương ngọt ngào.
Đây là do ăn đường quá nhiều sao?
Hắn câu câu môi.
Trong mắt sâu kín tối tăm cũng chưa tiêu tán.
"Tiểu Quai."
"Ân?"
Cô ra tiếng.
Thời Thù
"Nếu như anh cùng Chu Viện đồng thời rơi vào trong nước, em chỉ có thể cứu một người, một người khác sẽ ૮ɦếƭ đuối, em cứu ai?"
Tô Yên
"······"
Tô Yên không nói lời nào.
Người nào đó không chịu buông tha.
"Em cứu ai?"
Tô Yên xoa tay cho hắn.
Sau đó, lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa dâu tây.
Cô cần thư giãn đầu óc.
Vấn đề này, quá phức tạp.
Muốn cẩn thận ngẫm lại.
Chỉ là ánh mắt người nào đó gấp gáp nhìn chằm chằm.
Giống như là Tô Yên dám nói cứu Chu Viện, hắn liền nhảy từ nơi này xuống vậy.
Chờ lột kẹo ra.
Cô vốn là muốn ăn.
Kết quả vừa nhấc đầu, liền đối mặt cùng hắn.
Cô giơ tay, nhét viên kẹo kia vào trong miệng hắn.
"Ăn kẹo xong, ngủ."
Thời Thù bị đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét một viên kẹo.
Cũng là kỳ quái.
Hắn vừa nãy còn thực tính toán chi li.
Đảo mắt, lại cao hứng lên.
"Ân"
Giống hệt cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.
Sau đó, hai người lên giường tắt đèn, ôm nhau mà ngủ.
Thời Thù đúng thật là biết làm màu.
Một giây có thể tức giận cho người xem.
Nhưng cũng rất dễ dỗ dành.
Tô Yên lột một viên kẹo cho hắn ăn, đảo mắt liền tốt rồi.
Đại khái, có thể trị hắn, cũng chỉ có Tô Yên.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Yên đi đến phim trường.
Chờ đến khi vào phòng hóa trang, liền thấy Chu Viện một bộ thiếu nữ xuân tâm manh động.
Trong tay ôm một ly trà sữa, cắn ống hút.
Thất thần, hoặc có lúc trực tiếp cười ra tiếng.
Xem bộ dáng kia thực dọa người.
Tô Yên dời ánh mắt, chào hỏi với tiểu Dĩnh ở bên cạnh
"Em tới rồi à??."
Tô Yên gật đầu.
Tiểu Dĩnh tiến tới trước mặt Tô Yên, nói
"Em có biết không? Hôm qua chị Chu Viện suýt chút nữa đã bị người ta trói lại rồi."
Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Rồi nói tiếp
"Vẫn phải nên nhanh điều tra một chút để tìm được kẻ chủ mưu ở phía sau. Nếu không, rất có khả năng sẽ còn xảy ra nguy hiểm."
Chu Viện cắn ống hút, tinh thần dần dần bình tĩnh lại.
Cô ấy nghe Tô Yên nói, theo bản năng duỗi tay.
Sờ sờ lên chiếc đang đeo trên cổ tay không hề phù hợp với một thân cổ phục kia.
"Chị sẽ ổn thôi, đã có người bảo vệ chị rồi."
Lúc lâu sau, Chu Viện suy nghĩ trong chốc lát, hừ lạnh một tiếng
"Nhưng mà, chuyện gì nên giải quyết thì vẫn phải giải quyết. Đừng tưởng rằng thuê người thì tôi sẽ không biết là ai."
Chu Viện gần đây nhất, cũng chỉ chọc vào có một người.
Đúng hơn là, bị trêu chọc.
Cô quá xui xẻo, ᴆụng phải một tên súc vật như vậy.
Căn bản không cần điều tra cũng biết chính là cái tên vài ngày trước đó bị cô tống vào tù, Mạnh Tái.
Nghe nói, hắn đã được thả ra.
Hình phạt hai năm, đình chỉ một năm.
Hai năm.
Bản thân Chu Viện đối với phán quyết này rất không hài lòng.
Tính mạng của cô, sự trong sạch của cô, cũng chỉ có đáng giá hai năm tù ngục thôi sao??
Đương nhiên cô cũng hiểu rõ, sở dĩ được như vậy, là có Mạnh gia ở phía sau đã nhúng tay vào việc này chống lưng cho Mạnh Tái.
Sau khi xảy ra chuyện với Mạnh Tái này.
Chu Viện đối với Mạnh Tái và toàn bộ gia đình hắn ta vô cùng chán ghét.
Ngày nào Mạnh gia không rơi đài, thì ngày đó Mạnh Tái còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cmn.
Cứ nghĩ đến đây, Chu Viện thiếu chút nữa phun mấy lời thô tục ra khỏi miệng.
Tô Yên nhìn Chu Viện, không biết cô ấy đang nghĩ tới cái gì.
Bộ dạng có vẻ rất tức giận.
Cô lên tiếng
"Chị Chu Viện, sắp đến giờ đóng phim."
Chu Viện lúc này mới lấy lại tinh thần.
Điều chỉnh trạng thái.
Cầm kịch bản lên.
Lật từng trang từ từ đọc.
Buổi quay phim hôm nay vẫn như cũ.
Không có bất cứ sóng gió gì.
Chỉ là đến buổi tối, lúc rời khỏi phim trường trở về khách sạn.
Phóng viên từ bốn phương tám hướng lập tức chen chúc lại đây.
" Tiểu thư Chu Viện, xin hỏi đêm qua cô lại thiếu chút nữa bị bắt cóc lần nữa, điều đấy có thật không?"
"Lần này tiểu thư Chu Viện cảm thấy đó là ai?"
"Xin hỏi có liên quan gì đến vụ án bắt cóc trước đó không?"
Phóng viên tới quá đột nhiên.
Ngay cả bảo vệ vẫn luôn túc trực ở cửa cũng không kịp có phản ứng.
Trong nháy mắt, ba người Chu Viện, Tiểu Dĩnh và Tô Yên đã bị vây ở giữa đám đông.
Cameras, microphone đua nhau chọc lại phía ba người.
Chu Viện nhíu mày, muốn trốn ra sau.
Tô Yên nhìn qua, bàn tay đặt vào phía sau lưng của Chu Viện.
Hỏi
"Chị muốn trả lời, hay muốn rời khỏi?"
Chu Viện nghe thấy giọng nói bình đạm của Tô Yên, mày đang nhăn lại khẽ buông lỏng.
Tức khắc liền nghĩ đến cảnh tượng cái ngày mình được Tô Yên cứu.
Như có chỗ dựa, trả lời chắc chắn
"Chị muốn đi."
Tô Yên gật gật đầu.
Tiếp đó, nâng tay lên
"Các vị, xin nhường một chút, chặn đường rồi."
Những người đó tất nhiên sẽ không nghe lọt tai.
Từng người, từng người tấp nập hỏi.
Hy vọng có thể lấy được đầu đề của ngày mai.
Thậm chí càng ngày càng dồn chặt về phía Chu Viện.
Sau đó ······.
Cứ có người tiếp cận, đều sẽ bị Tô Yên nhẹ nhàng đẩy sang một bên.
Hệt như đang đẩy một đứa trẻ vậy.
Nhưng nếu là muốn tới gần Chu Viện, thì sẽ bị quật ngã.
Vốn dĩ phóng viên đã canh phòng nghiêm ngặt đám người Chu Viện.
Nháy mắt liền trở nên do dự.
Chờ đến khi bọn họ phản ứng lại.
Thì Chu Viện đã ngồi trên xe rồi.
Đám phóng viên kia còn muốn tiếp tục chen chúc.
Nhưng cửa xe đã đóng lại.
Chiếc xe rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
Muốn hỏi, cũng hỏi không được.
Trên xe, sau một hồi trầm mặc.
Chu Viện nhào người qua ôm chầm lấy Tô Yên một cái.
Vui vẻ thốt lên
"Tiểu Yên, em đúng là phúc tinh của chị."
Mỗi một lần đều có thể cứu cô từ trong nguy nan thoát ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc