"Hoàng Hậu xin đứng lên, hôm nay có nhớ trẫm không? Trẫm chính là nhớ nàng đến không ngủ được."
Tô Yên nhìn kịch bản trên tay hoàn toàn khác với lời hắn nói.
Cô dừng lại.
Đầu ngón tay Thời Thù gõ cái bàn một chút một chút.
"Trẫm, ngày đêm nhớ mong, trằn trọc không thể ngủ. Có tâm bệnh, yêu cầu Hoàng Hậu cẩn thận nhìn một cái."
Thanh âm kia chậm rãi, yết hầu lăn lộn, mắt nhìn chăm chú, mang theo một cỗ ý vị liêu nhân.
Tô Yên trầm mặc, buông xuống kịch bản.
Cô nỗ lực làm mình không cần có bất luận biểu tình gì.
Bởi vì cô biết, Thời Thù khẳng định sẽ càng dính người.
Nhưng là, vẫn không thể ức chế, mặt đỏ lên.
Cô dời tầm mắt đi, liếc hướng một bên.
Thời Thù thật giống như muốn câu cô đi vậy.
"Tiểu Quai làm sao vậy? Như thế nào không nhìn anh?"
Tô Yên cắn cắn môi.
Lấy trà lạnh đặt bên cạnh.
Mở ra ống hút.
Cúi đầu uống.
Một hồi lâu sau, mới nói
"Anh nói không giống nội dung trong kịch bản."
Thời Thù gật đầu
"A, phải không? Có lẽ, là anh xem nhầm trang rồi."
Bên cạnh, Tiểu Dĩnh mở balo ra cẩn thận tìm kiếm một hồi lâu.
Ra tiếng
"Tiểu Yên, phấn mắt hình như quên ở phòng hóa trang rồi."
Tô Yên lập tức buông kịch bản xuống, đứng dậy.
"Em đi lấy."
Nói xong, liền đi rồi.
Thời Thù mang theo ý cười, nhìn Tô Yên sớm đã chạy không còn bóng dáng.
Một tay chống cằm, lẳng lặng chờ người trở về.
Thuận đường.......cầm lấy hộp trà bị Tô Yên uống lên mấy ngụm kia.
Đầu ngón tay lộc cộc gõ ở trên bàn.
Sau đó, liền ngậm ống hút, uống lên.
Bên cạnh tiểu Dĩnh thấy một màn này, lại một lần nữa kịch liệt ho khan.
Tầm mắt nỗ lực muốn dời đi, nhưng vẫn là nhịn không được nhìn trên người Thời Thù.
Thời đại ảnh đế sẽ không yêu thầm Tiểu Yên đi?? Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Nhất kiến chung tình*?
*Vừa gặp đã yêu
Tiểu Dĩnh nghĩ tới trước đó vài ngày ở trên Weibo nháo ồn ào huyên náo đoạn video của Thời Thù kia.
Lại nhíu mày.
Hắn không phải thích một người tên Tiểu Quai sao?
Lúc này như thế nào lại bắt đầu thông đồng Tiểu Yên rồi?
Chu Viện ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Dĩnh
"Em không sao chứ? Bị cảm, như thế nào luôn ho khan vậy?"
Tiểu Dĩnh im tiếng.
Lúc này, Thời Thù cắn ống hút, tầm mắt nhìn lại đây.
Tiểu Dĩnh vội vàng nghiêng mặt sang một bên.
Chu Viện lấy kịch bản, nhìn đến Thời Thù cùng trà lạnh.
Khẩu khí cô quái dị
"Thật không nghĩ là Thời tiên sinh sẽ uống cái này."
Cô hợp tác cùng Thời Thù đã vài lần.
Người này tật xấu quá nhiều.
Chi li kỹ tính còn nhiều hơn cô.
Những đồ mà mọi người mời trong đoàn phim như đồ uống, thức ăn.
Hắn trước nay đều không dùng.
Tất cả đều cự tuyệt.
Lúc này, thế nhưng uống trà lạnh mà người mới đưa cho.
Ánh mắt Chu Viện nhìn về phía Mạnh Tuyết nơi xa.
Đồng dạng, tầm mắt Mạnh Tuyết cũng nhìn hướng bên này.
Thậm chí chung quanh Mạnh Tuyết còn có không ít thảo luận.
Ẩn ẩn, Chu Viện có thể nghe được vài câu
" ai, Thời ảnh đế thế nhưng uống lên trà lạnh cô đưa. "
" Anh ấy trước nay đều không uống đồ vật người khác đưa. "
" không phải đâu? Thời Thù ca như thế nào đột nhiên uống rồi? Có thể là thích chị Mạnh Tuyết hay không?"
" Dù không phải thích, cũng hẳn là có ý tứ với chị Mạnh Tuyết đi? "
Tốp năm tốp ba lời tám nhảm thổi lại đây.
Chu Viện lại nhìn đồ uống của Thời Thù một cái, sau đó dời ánh mắt đi.
Tiếp tục xem kịch bản.
Mạnh Tuyết hờn dỗi một câu
"Mọi người đang nói cái gì nha, không cần náo loạn."
Nói xong, Mạnh Tuyết cùng tốp năm tốp ba người rời đi.
Mặt khác một bên, Tô Yên cầm phấn mắt trở về.
Liền nghe được thanh âm Mạnh Tuyết.
Ngẩng đầu, còn thấy được cô ta cùng vài người đi sang bên này.
"Mạnh Tuyết tỷ, chị có phải sắp làm ảnh đế phu nhân hay không?"
"Mạnh Tuyết tỷ đẹp như vậy, hơn nữa, nhì Thời Thù ca ca có vẻ là thích Mạnh Tuyết tỷ, khẳng định là muốn theo đuổi chị a."
Tô Yên bước chân dừng một chút.
Mạnh Tuyết cùng tốp năm tốp ba người đi lướt qua cô.
Ẩn ẩn còn có thể nghe được thanh âm các cô đùa giỡn.
Đôi mắt Tô Yên hạ thấp một chút.
Suy nghĩ trong chốc lát.
Sau đó, bước bước chân đi về phía trước.
Chờ đến khi Tô Yên tới nơi, bên kia đã chuẩn bị bắt đầu quay.
Cô đứng rất xa, trong tay còn nắm hộp phấn mắt kia.
Mà Mạnh Tuyết cũng xách váy vội vội vàng vàng chạy ra.
Đứng vào vị trí, muốn bắt đầu quay.
Tiểu Dĩnh chạy tới, cười nói
"Tiểu Yên, hóa ra em ở chỗ này a."
Tô Yên gật đầu, đưa phấn mắt qua.
Tiểu Dĩnh nhận lấy, gật đầu
"Được rồi."
Nói xong, cô ấy lại vội vàng chạy trở về.
Cả ngày hôm đó, Tô Yên cũng dần dần quen thuộc công việc của mình.
Giúp đỡ Chu Viện đối kịch một chút, lấy cơm hộp, chạy chạy giúp đỡ.
Trừ mấy việc đó ra, thì không có chuyện gì khác.
Tới buổi tối.
Tô Yên đi theo Chu Viện trở lại khách sạn.
Nhìn cô ấy vào phòng.
Lúc này mới kết thúc một ngày công tác.
Mà di động của cô, từ nửa giờ trước, đã bắt đầu không ngừng chấn động.
Cứ cách ba phút thì sẽ có một cái tin nhắn gửi đến.
Di động lại lại lần nữa chấn động.
Cô lấy di động ra.
Tin nhắn là
"Vì sao không nhận điện thoại của anh? "
Sau đó lại có một tin
"Em ở đâu? Anh đi tìm em. "
Vừa đọc tin nhắn xong, điện thoại lại có người gọi đến.
Cô nhấn nghe
"Alo?"
"Em đang ở đâu? Anh đi đón em."
"Không cần, em đã ở khách sạn."
"Tiểu Quai ~"
Giọng nói câu nhân lại truyền đến.
Tiếp đó người kia nói
"Anh chờ em."
Nói xong, điện thoại cắt đứt.
Tô Yên cất điện thoại xong, thực mau lên lầu.
Cô vừa đến cửa, còn chưa có gõ cửa.
Cửa phòng đã được mở từ bên trong.
Thời Thù mặc áo ngủ màu trắng, dựa vào cạnh cửa.
Trên tóc còn có bọt nước nhỏ xuống.
Hắn duỗi tay kéo Tô Yên tiến vào.
Tô Yên chỉ cảm thấy trên người hắn có mùi bạc hà thanh nhẹ.
Chỉ nghe cửa phòng ầm một tiếng, đóng lại.
Sau đó cô đã bị bế ngang lên.
Hai người đồng thời ngã xuống giường.
chuyện thứ nhất Thời Thù làm thế nhưng không phải là hôn trong chốc lát.
Mà lại ngẩng đầu nhìn Tô Yên
"Hôm nay giữa trưa vì sao không cùng anh ăn cơm?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Như thế nào lại có cảm giác hưng sư vấn tội?
Đang nghĩ ngợi.
Hắn đã cúi đầu cắn môi Tô Yên một chút.
"Nói xem, anh thực làm em mất mặt?"
Tô Yên bị hắn cắn có chút đau.
Nhưng vẫn là nói
"Em là trợ lý của Chu Viện, phải cùng cô ấy ở một chỗ."
Thời Thù hừ một tiếng
"Vậy là em đi ăn máng khác? Đến làm trợ lý cho anh, cho em gấp đôi tiền lương."
Tô Yên nhỏ giọng nói
"Đáp ứng người ta rồi, nhiệm vụ phải làm xong."
Hắn không nói lời nào.
Cũng không biết có phải tức giận hay không.
Tô Yên nói
"Em hiện tại đang đi học, không thể yêu đương."
Thời Thù nhíu mày một chút
"Em không phải ba tháng nữa liền thành người lớn rồi sao? Người trưởng thành còn không thể yêu đương? Đây là ai quy định??"
Tô Yên
"Nội quy trường học."
Thời Thù có điểm tức, nhưng mà vẫn phải tiếp nhận.
Rầu rĩ nói
"Yêu ngầm gì đó, thực khó chịu."
Nhưng mà thực mau, hắn như là nhớ tới cái gì, ngẩng đầu, con ngươi sâu kín
"Em có phải cũng muốn nói, trước khi em tốt nghiệp, anh chỉ có thể hôn em?"
Tô Yên mờ mịt một cái chớp mắt
"Anh còn muốn làm gì?"
Thời Thù nhìn Tô Yên chằm chằm, toàn mắt toàn tâm đều là u oán.
Hắn không nói chuyện, ngược lại ở trong đầu, Tiểu Hoa ngây ngô nhanh chóng trả lời
"Ký chủ, hắn muốn ngủ với chị. Muốn cùng chị có quan hệ xác thịt, thuận tiện sinh tiểu bảo bảo a~."
Tô Yên trầm mặc.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy, thống tử của mình cũng hiểu thật nhiều.
Thời Thù ôm lấy Tô Yên, ngữ điệu khàn khàn
"Mỗi nơi trên người em, anh đều phải hôn."
Hiện giờ Tô Yên không có ký ức.
Chính là một tờ giấy trắng nhỏ.
Thế cho nên vừa nghe câu nói đó, mất một lúc cô mới load kịp thông tin.
Sau đó, sắc mặt xoát một chút liền đỏ.
Thời Thù nhìn má cô đỏ bừng đỏ bừng.
Cảm thấy có chút mê người, cúi đầu, hôn lên khóe môi hồng nộn nộn kia.
Cắn một ngụm.
Hít lấy, trằn trọc.
Sau đó, hai người thành công lăn đến trên giường.
Dưới từng đợt dồn dập xé mở quần áo, da thịt dần tương dán.
Lúc này, vòng tay màu đen Tô Yên vẫn luôn mang trên cổ tay đột nhiên phát ra ánh sáng đỏ.
" tích tích tích tích "
Vòng tay kêu lên.
Tô Yên đang đỏ mặt nhắm mắt, bị đè ở trên giường, liền nhanh chóng mở mắt.
Phịch một tiếng.
Thời Thù bị đẩy xuống giường.
Ái muội Dụς ∀ọηg trên mặt hắn còn chưa tiêu tán.
Chờ đến khi hắn phản ứng lại, người trên giường đã nhảy cửa sổ ra ngoài.
Thời Thù ngồi dưới đất.
Trên mặt cảm xúc biến ảo.
Cổ áo tắm mở ra, chứng minh hắn đã thiếu chút nữa là có thể ôm cô vợ nhỏ nhà mình lăn giường.
Sau đó, cô vợ nhỏ thân thể khoẻ mạnh kia, dùng một tay liền đẩy hắn xuống đất, chạy.
Nhắm mắt lại, từ trên mặt đất bò dậy.
Những cảm xúc kia đều đã tiêu tán sạch sẽ.
Chỉ còn lại có buồn bực, khó chịu.
Hắn cầm lấy di động, bấm một dãy số.
Điện thoại bên kia thực mau liền có người nhận.
"Tiên sinh."
Là thanh âm Tần Như.
Thời Thù mí mắt buông xuống dò hỏi
"Chu Viện kia, ở phòng nào?"
"Tiên sinh, phòng 601."
Tần Như vừa dứt lời, Thời Thù liền nhanh chóng cắt đứt điện thoại.
Mặt khác một bên, Tô Yên nhảy cửa sổ ra ngoài.
Nhanh chóng dựa theo ống dẫn trượt xuống đến phòng 601.
Cửa sổ kia đã bị phá hỏng rồi.
Cô từ trong túi móc ra một tấm lá sắt nhỏ bằng bàn tay.
Nhìn không ra đó là thứ gì.
Cho đến khi cô xoay người nhảy vào phòng.
Tấm lá sắt kia mở ra.
Là cái mặt nạ màu đen nửa mặt.
Tô Yên đeo nó lên.
Chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hồng nộn.
Đi vào phòng, lọt vào trong tầm mắt là Chu Viện vô lực giãy giụa, bị buộc chặt lấy.
Một tên đàn ông mặc đồ đen đang khiêng Chu Viện lên muốn chạy.
Sau đó, thấy Tô Yên vừa lúc nhảy vào.
Tên kia sửng sốt.
Sắc mặt quái dị
"Mày chính là Tinh?"
Tô Yên không nói chuyện.
Cô nhấc một cái bình hoa ở bên cạnh lên, giây tiếp theo liền đánh cùng tên đàn ông kia.
Uy danh của Tinh trong tổ chức Nhật Nguyệt đã được truyền bá rộng rãi.
Sức chiến đấu đệ nhất.
Thần bí đệ nhất.
Chính vì như vậy mới gợi lên tính hiếu thắng của mấy kẻ trong cùng ngành.
Đệ nhất?
Không phục.
Người trước mắt này, chính là một trong số đó.
Chỉ là khi chân chính giao thủ cùng Tinh.
Mới có thể rõ ràng cái loại danh xưng này.
Một kích đánh vào bả vai.
Liền khiến hắn ta bay va vào bức tường phía sau.
Ném xuống mục tiêu nhiệm vụ của mình.
Người nọ không phục.
Rút ra thanh đao sắc bén ra, chính thức đấu võ.
Năm phút sau.
Tô Yên một chân đá vào иgự¢ người kia.
Đôi khi, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, căn bản vô pháp phản kháng.