Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 33

Tác giả: Tần Nguyên

Tiểu Hoa cũng không biết, hóa ra cung đấu cũng có thể nguy hiểm như vậy??
Tô Yên nghe, nàng nhấc mắt nhìn con rắn này.
Con rắn này như có cảm giác, ngo ngoe rục rịch muốn đi tới gần, nhưng lại sợ thứ gì đó, không dám đi qua.
Lúc này, Tô Yên nghe thấy tiếng ho khan của Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Nàng nghiêng đầu nhìn, khóe môi trắng bệch của Hiên Viên Vĩnh Hạo không biết khi nào đã có chút xanh tím.
Xem ra độc của con rắn vừa nãy, còn chưa rửa sạch sạch sẽ, trong cơ thể vẫn còn độc.
Tô Yên lại nhìn về phía con rắn kia, giọng nói mềm mại nghiêm túc, "Ngươi có nội gan không?"
Nội tâm Tiểu Hoa, "????Ký chủ đang nói chuyện với ai?"
Con rắn kia phun lưỡi đỏ tươi, phát ra tiếng tê tê tê.
Ngây người một lát, Tô Yên lại lên tiếng, "Đưa nội gan của ngươi cho ta."
Ngữ khí kia, ngữ điệu kia, làm nội tâm Tiểu Hoa xuất hiện một tia không hiểu, chẳng lẽ... còn có một cái hệ thống khác nó không nhìn thấy?? "
Khi Tiểu Hoa đang mờ mịt, mắt thấy con rắn kia, thân hình bắt đầu vặn vẹo, giây tiếp theo khụ một tiếng, một viên nội gan dính máu phun ra.
Sau đó, con rắn đó dùng đuôi cuốn thứ mình phun ra, bò tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên vừa duỗi ra tay muốn lấy, con rắn kia lại không khống chế được, duỗi đầu thò qua, mở miệng định cắn xuống.
Sau đó..., khi con rắn kia để sát đầu vào bàn tay Tô Yên, chỉ duỗi lưỡi rắn, liếm sạch sẽ bột phấn màu vàng nhạt trên tay Tô Yên.
Giây tiếp theo, thành thành thật thật đặt nội gan của mình vào tay Tô Yên.
Tô Yên cắn một miếng nội gan ngay trước mặt nó.
Máu màu đen, vị đắng lập tức tràn vào trong miệng.
Nàng đẩy Hiên Viên Vĩnh Hạo đến một bên tường, giây tiếp theo đôi môi dính máu đã hôn xuống.
Hiên Viên Vĩnh Hạo giương mắt, nhìn nữ tử trước mặt mịn.
Mùi máu cùng với vị đắng tràn vào trong miệng.
Một lúc sau, Tô Yên buông ra, ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Nghiêm túc hỏi: "Có cảm thấy tốt hơn chút nào không?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo rũ mắt, nhìn đôi môi hồng nhuận của Tô Yên, con ngươi
đen nhánh, cổ họng lăn lộn, "Không."
Tô Yên không hiểu nhìn nội gan trong tay, lại nhìn nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo, nàng đưa nội gan đến bên môi hắn, "Ngươi lại cắn một miếng thử xem."
Mùi tanh bay đến, hắn nghiêng nghiêng đầu, từ chối.
Giây tiếp theo, hắn lại nhẹ giọng xuống, mang một khuôn mặt ốm yếu tái nhợt, nói ra yêu cầu vô lý, "Ngươi đút cho ta."
Lúc này, con rắn kia không biết đã bò tới đây từ lúc nào, "Tê tê tê tê tê!!"
Nó phun lưỡi rắn cũng không biết nói gì.
Sau đó lại thấy Tô Yên nhìn nó, lại nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo, nàng nghiêm túc nói với con rắn kia, "Nội gan của ngươi hình như không thể giải độc."
Con rắn kia nghe thấy thế, giống như có hơi kích động, vặn vẹo thân thể, "Tê tê tê tê tê!!"
Tô Yên lại nhìn nội gan trong tay, không hiểu, "Nếu thật sự giải trăm độc, làm sao hắn lại không có cảm giác gì?"
Con rắn kia trừng mắt oán hận nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo một cái, rất tức giận, "Tê tê tê tê tê!!"
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn một người một rắn nói chuyện với nhau, lúc đầu rất kinh ngạc, nhưng mà bây giờ nhìn một người một rắn nói chuyện với nhau... lại muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ con rắn này.
Hắn lại dựa vào Tô Yên, áo choàng lông bao phủ cả hai người.
Đầu gác trên vai nàng, "Ngươi hiểu con rắn này nói gì?"
"Ân, có thể nghe hiểu."
"Nó đang nói gì?"
Tô Yên quay đầu nhìn về phía hắn, ngoan ngoãn lặp lại, "Nó nói ngươi lừa ta, vì muốn cắn thêm một miếng nội gan nữa."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe, con ngươi đen nhánh liếc liếc mắt nhìn con rắn kia.
Sau đó chậm rãi nói: "Muốn ăn thịt rắn."
Tô Yên nghe có hơi buồn rầu, nhỏ giọng nói với Hiên Viên Vĩnh Hạo, "Vừa nãy chưa lấy nội gan, còn có thể ăn nó, nhưng nó cho nội gan, nếu lại ăn nó, có phải có hơi không tốt không?"
Nàng nhỏ giọng nói chuyện với Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Con rắn kia lại tê tê tê tê tê vặn vẹo về phía sau.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dáng buồn rầu của nàng, yết hầu lăn lộn, cười, "Đổi một thứ khác."
Tô Yên chớp chớp mắt, khẽ liếm khóe môi, "Được."
Khi nói chuyện, Tô Yên thấy môi hắn đã trở lại bình thường, không còn màu tím đen nữa.
Hẳn là nội gan đã có tác dụng.
Nàng duỗi tay ném nội gan lên, con rắn kia lập tức nhảy lên, mở miệng, nuốt lại nội gan của mình.
Sau đó, nhanh chóng biến mất.
Vốn định ăn thịt người, không nghĩ tới bị người lấy nội gan.
Nếu lại ở đây thêm nữa, có khi cả người đều bị mang đi hầm, còn không chạy nhanh?
Lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng: "Leng keng, một cánh sao đã sáng lên. Ký chủ cố lên!!"
Sau đó, Tô Yên đỡ Hiên Viên Vĩnh Hạo, từng bước một đi về.
Thời tiết đã là cuối thu, gió lạnh thổi tới làm người cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Chỉ ngẩng đầu nhìn ánh trăng, sao trời xa hoa lộng lẫy, thật sự là cảnh đẹp.
Tô Yên vừa đỡ người vào tẩm điện, đã thấy thái y xuất hiện từ lúc nào.
Thị vệ đứng ngoài cửa, những người này giống như đã biết Hiên Viên Vĩnh Hạo bị rắn cắn từ lâu.
Vậy nên Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa nằm xuống giường, tất cả thái y đều đi vào.
Tô Yên muốn ngồi xuống, kết quả Hiên Viên Vĩnh Hạo lại nắm chặt cổ tay nàng, kéo người lại, "Ngươi đi đâu vậy?"
Hắn dựa vào trên đầu giường, đôi mắt nhìn nàng, "Thái y xem bệnh cho điện hạ, nô tỳ lui ra ngoài trước..." lát nữa lại vào.
Lời còn chưa nói xong, đã bị hắn đánh gãy, hắn liếc nhìn thái y bên cạnh, "Lại đây khám cho nàng, nàng hút máu có độc."
Khuôn mặt Nam Đường lạnh lẽo cứng rắn đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm Tô Yên hình như có lời muốn nói, cuối cùng lại không nói gì.
Sau đó, lui sang một bên.
Thái y chia làm hai hàng, một bên khám cho Tô Yên, một bên khám cho Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Nửa ngày sau, thái y quỳ trên mặt đất nói: "Điện hạ, mạch của ngài và vị cô nương này đều bình thường, không có dấu hiệu trúng độc, chắc là độc đã được giải."
Sau khi nói xong, thái y lại bỏ thêm một câu, "Chỉ là thân thể điện hạ bị cảm lạnh, thân thể suy yếu, cần nghỉ ngơi nhiều. Thần sẽ viết đơn thuốc cho điện hạ, mỗi ngày phải uống đúng giờ."
Lại dặn dò vài câu, Nam Đường lên tiếng: "Vài vị thái y đi với ta."
Nói xong, mọi người đều đi ra ngoài.
Xuân Hoa Thu Thật còn có vài nhà hoàn ở lại.
Vốn là ở lại chăm sóc Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Khuôn mặt Thu Thật tái nhợt, cả người run rẩy, nhìn qua có chút chột dạ.
Xuân Hoa nhìn Thu Thật, vừa thấy đã biết có chuyện gì đó.
Xuân Hoa nhíu mày phân phó một câu:
"Thu Thật, ngươi đi đun ít nước gừng cho điện hạ."
Thu Thật vội vàng đồng ý, "Dạ."
Nói xong, vội vội vàng đi ra ngoài.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nằm xuống giường, mí mắt rũ xuống, bộ dáng ốm yếu.
Hắn ho nhẹ một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhuận, "Các ngươi đều đi ra ngoài."
"Dạ."
Tô Yên cũng chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả vừa lùi một bước, đã bị người kéo lại.
Mọi người đều đã ra ngoài, tẩm điện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Con ngươi sâu thẳm của Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng, đôi môi tái nhợt cong lên, "Ngươi muốn đi đâu?"
Tô Yên vô tội, "Điện hạ còn có việc gì phân phó?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dáng vô tội không hiểu gì của cô, híp híp mắt.
Sau đó dùng sức lôi kéo, ôm người vào trong иgự¢, ngã lăn trên giường.
Chỉ trong nháy mắt, Tô Yên đã bị đè xuống giường.
Hắn ôm chặt người vào trong иgự¢, giọng nói trầm thấp chậm rãi nói: "Đêm nay vốn dĩ muốn ban ૮ɦếƭ cho ngươi."
Tô Yên nghe thấy liền ngốc, có hơi mờ mịt, "Vì sao?"
"Bổn cung muốn Gi*t ngươi, cần lí do?"
"...không cần."
Thấy nàng phối hợp như vậy, Hiên Viên Vĩnh Hạo khẽ cười.
Sau đó lại nói: "Bổn cung khai ân, cho ngươi một con đường sống."
Lúc nói, hắn tiến lại gần kề sát trán nàng.
Thân thể hai người kề sát, có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Tô Yên không biết vì sao trái tim mình lại đập nhanh hơn.
Loại cảm giác quen thuộc này làm Tô Yên hoảng hốt.
Nàng theo bản năng ôm lấy hắn, không lên tiếng.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn động tác ỷ lại của nàng, ôm người càng chặt, "Nhưng ngươi thừa dịp bổn cung một mình, khinh bạc ta, chuyện này tính thế nào?"
Tô Yên nghe, một hồi lâu mới phản ứng lại, sau đó mềm mại giải thích, "Ta không có."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhíu mày, không có?
Giây tiếp theo, hắn nhéo cằm Tô Yên nâng lên, cúi đầu hôn xuống.
"Ưm..."
Nàng bị đè trên giường, không thể động đậy.
Chỉ có thể bị động tiếp thu nụ hôn kịch liệt này.
Liếm ʍúŧ, khiêu khích, quấn quanh, tất cả đều nóng bỏng mà mãnh liệt.
Tay nàng nắm chặt đệm chăn dưới thân.
Nhìn từ xa, chỉ cảm thấy xuân sinh trướng ấm, màn che rung động, một đôi phu thê.
Một lúc sau, hắn chậm rãi buông ra, bởi vì nụ hôn sâu mà đôi môi tái nhợt cũng có khí sắc hơn rất nhiều.
Hắn khẽ liếm khóe môi, trong nháy mắt cảm thấy người này ôn lương vô hại xa cách làm người ta không rời mắt được.
Tô Yên thở phì phò, gương mặt nhỏ đỏ rực, đôi mắt ngập nước nhìn hắn.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhịn cười, dùng giọng nói trầm thấp lên tiếng: "Ngươi khinh bạc ta, lần này còn có gì muốn phản bác."
Tô Yên lần đầu tiên nghe thấy lời nói vô lý như vậy, nói không lên lời.
Lúc hắn nói, ngón tay vuốt ve đôi môi của nàng.
Nàng vô hại như vậy, vô tội như vậy làm hắn không khống chế được sự ngo ngoe rục rịch trong lòng.
Tầm mắt ngày càng nóng rực.
Ngày ấy bên cạnh ao, khi hắn rơi xuống nước, tay vịn trên ván gỗ, nhìn thấy bên cạnh có một người, dáng người nhu nhược trắng nõn, ánh mắt kiên định nhìn hắn, mồ hôi đầy đầu.
Chỉ một cái liếc mắt kia đã làm hắn ngo ngoe rục rịch.
Bây giờ... hắn muốn làm nàng hoàn toàn trở thành của mình.
Đang nghĩ, ngoài cửa truyền đến âm thanh, "Điện hạ, nô tỳ đến đưa nước gừng."
Lúc này, Hiên Viên Vĩnh Hạo mới lấy lại tinh thần, tầm mắt dần dần trở lại bình thường.
Hắn nghiêng sang một bên.
Tô Yên đẩy hắn ra, ngồi dậy đi tới, "Nô tỳ mang nước gừng tới cho điện hạ."
Nàng ra ngoài cửa, nhìn thấy Thu Thật định đi vào.
Tô Yên lên tiếng: "Để cho ta."
Thu Thật thấy Tô Yên còn hoàn hảo không bị làm sao, trong mắt càng thêm căm hận, cũng không đưa nước gừng trong tay cho nàng, "Tô Yên, ta và ngươi đều là cung nữ nhất đẳng, không phải ngươi chỉ hầu hạ bên cạnh điện hạ thôi sao, sao có thể ra lệnh cho ta, cao hơn ta một bậc."
Ngữ khí mang theo tức giận không bằng lòng nói với Tô Yên.
Tô Yên nghe xong, chẳng những không tức giận ngược lại còn gật đầu, "Ngươi nói đúng. Nếu đều là cung nữ nhất đẳng, hầu hạ điện hạ là trách nhiệm của nhà hoàn. Cho nên ngươi ở lại đây hầu hạ."
Lời nói của nàng làm cho Thu Thật mừng thầm trong lòng.
Thu Thật hừ lạnh, "Ngươi biết thì tốt."
Tô Yên sờ sờ bụng, nàng đói bụng.
Đi ăn một chút.
Vừa nãy Hiên Viên Vĩnh Hạo có hơi kỳ quái, nàng cũng hơi kỳ quái, đi ăn trước rồi nghĩ tiếp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc