Thời Thù ngồi ở trên sô pha, trong tay nắm một viên kẹo sữa dâu tây màu hồng.
Tần Như đi vào, làm bộ chuyện gì cũng không có
"Tiên sinh, đạo diễn nói muốn bắt đầu giảng diễn."
Thời Thù gật đầu, đứng lên.
"Đi thôi."
Nhìn qua tâm tình tựa hồ cũng không tệ lắm.
Mặt khác một bên, Tô Yên về tới phòng hóa trang của Chu Viện, Chu Viện không còn ở bên trong.
Tiểu Dĩnh bưng một ly đồ uống, đưa tới trước mặt Tô Yên, cười nói
"Vất vả ồi."
Tô Yên nhận lấy, chưa nói cái gì, chỉ là nhìn một vòng quanh phòng.
Tiểu Dĩnh ra tiếng
"Chu Viện tỷ bị đạo diễn kêu đi, chuẩn bị bắt đầu quay, đang giảng diễn. Chúng ta liền đi chỗ quay chụp chờ chị ấy. Đi thôi."
Tô Yên gật gật đầu.
Tiểu Dĩnh trong tay cầm theo một cái hộp, còn có một cái balo.
Hai cái nhìn qua đều thực nặng.
Tiểu Dĩnh đưa nhét cái hộp vào trong balo rồi đưa cho Tô Yên.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Mới vừa đi vào chỗ phim trường, liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm
"Tới tới tới a, Mạnh Tuyết mời mội người uống trà lạnh."
Nói xong, liền có người bắt đầu phân phát.
Rất nhiều người không hẹn mà cùng nói lên
"Cảm ơn Mạnh Tuyết tỷ"
Kỳ thật rất nhiều người căn bản không biết Mạnh Tuyết là ai, cũng không biết cô bao lớn.
Nhưng có thể vừa tới liền ra tay rộng rãi mời mọi người uống trà.
Tiếng "tỷ" này là gánh nổi.
Ở chỗ này, mọi người cũng không chú ý tuổi lớn nhỏ.
Mà để ý ở mức độ nổi tiếng, nỗ lực hay không, và có tiền hay không.
Ít nhất Mạnh Tuyết chiếm cái cuối cùng.
Mạnh Tuyết mặc một bộ quần áo nha hoàn, mang theo khăn trùm đầu giả, cắm một cây cây trâm.
Có vẻ tiểu gia bích ngọc*, cô ấy lớn lên cũng rất đẹp.
*"Tiểu gia Bích Ngọc" nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "Tiểu thư khuê các".
Cho nên vô luận mặc cái gì cũng sẽ không quá xấu.
Sau đó, đồ uống cũng được đưa đến trước mặt Tô Yên.
Tô Yên lắc đầu, nâng lên cái cốc trong tay mình
"Không cần, cảm ơn."
Nói xong, người phát đồ uống kia dừng một chút, nhìn Tô Yên liếc mắt một cái
Ra tiếng
"Đã là miễn phí, cho cô cô liền cầm đi."
Tô Yên lắc đầu
"Không uống hết được."
Người nọ lại nhìn nhiều Tô Yên vài lần, dịch tay
"Mới tới à."
Nói xong, lại cười tiếp tục phát đồ uống cho những người khác.
Mà Tô Yên cự tuyệt, vừa vặn bị Mạnh Tuyết nhìn ở trong mắt.
Lúc nhìn đến Tô Yên, Mạnh Tuyết cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng mà nhìn trên tay cô còn cầm theo túi đồ căng phồng, liền hiểu rõ.
Cô ta xách làn váy đi tới.
Cười ra tiếng
"Tô Yên, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được cậu."
Tô Yên gật gật đầu
"Ân"
Cô cùng Mạnh Tuyết không thân.
Là kiểu bạn cùng lớp học chung ba năm mới nói chuyện được vài câu ấy.
Mạnh Tuyết tầm mắt lại lần nữa liếc đồ vật trong tay Tô Yên, cười ra tiếng
"Đây là tới chỗ này tặng đồ cho ai vậy?"
Tô Yên lắc đầu
"Tôi là trợ lý của Chu Viện tỷ."
Nghe được là trợ lý của Chu Viện, Mạnh Tuyết trong mắt hiện lên một trận kinh ngạc.
Nhưng mà thực mau gật đầu
"Trợ lý Chu Viện a, vậy khẳng định sẽ rất vất vả. Phải cố lên nha."
Nói xong, Mạnh Tuyết cầm lấy một lọ trà lạnh, duỗi tay, nhét lại vào trong túi đồ của Tô Yên.
Cười nói
"Trời nóng, nên uống nhiều trà lạnh chút, bị cảm nắng là không tốt."
Tô Yên nhìn thoáng qua hộp trà kia.
Cô kỳ thật cũng không muốn uống.
Nhưng mà Mạnh Tuyết đặt trà lạnh xong, liền tránh ra.
Bên cạnh, Tiểu Dĩnh đi tới, cười nói
"Đứng ở chỗ này làm gì? Không mệt? Chỗ đó là nơi chị Chu Viện nghỉ ngơi, đặt đồ vật ở chỗ đó liền tốt rồi."
Tô Yên gật gật đầu.
Không bao lâu sau, Chu Viện tới.
Đạo diễn cũng xuất hiện.
Đạo diễn đứng ở giữa, nói nói mấy câu, ý tứ là cùng nhau cố lên.
Nói xong, đạo diễn ý bảo
"Người phụ trách, chuẩn bị, lập tức bắt đầu quay."
Chu Viện bởi vì mặc quần áo cổ đại.
Hơn nữa tập đầu quay cảnh Trưởng Tôn hoàng hậu kế vị, sau mời một chúng quan thần nữ đi ngắm hoa.
Cho nên mặc thực long trọng.
Quần áo làn váy kéo ba mét.
Hiện tại đúng là thời điểm nóng bức.
Trong ngoài ba tầng quần áo bao lấy.
Chu Viện mặc trang phục như vậy, ngồi ở trên ghế.
Một câu oán giận đều không có.
Cô chỉ ngồi đó, cầm kịch bản trong tay.
Tô Yên cùng tiểu Dĩnh không quấy rầy.
Chỉ là lẳng lặng đứng ở bên cạnh.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.
Nhìn về phía tiểu Dĩnh
"Thời gian rảnh em có thể làm chút chuyện khác sao?"
Tiểu Dĩnh cười nhìn Tô Yên
"Đương nhiên có thể, nhưng mà phải bật di động đó, tốt nhất không cần đi quá xa, chị sợ có chuyện khẩn cấp lại không liên hệ được em."
Tô Yên lấy ra một phần bài thi từ trong cặp.
Tiểu Dĩnh sửng sốt một chút.
Tô Yên ra tiếng
"Em chỉ muốn làm bài thi trong chốc lát, sắp kiểm tra rồi."
Tiểu Dĩnh liếc mắt nhìn bài thi.
Ân, chữ đều nhận được.
Nhưng ghép chung với nhau thì đúng thật không hiểu gì.
Tiểu Dĩnh hỏi
"Đây là toán học cao cấp sao? Nhìn qua rất khó. Em đã vào đại học?"
Tiểu Dĩnh tốt nghiệp đại học khoa chính quy.
Nhưng mà cô học toán không tốt, lúc trước cố ý ghi danh một chuyên ngành không cần học toán.
Thế cho nên hiện giờ tốt nghiệp, toán học là cái gì?
Cô chỉ biết viết hai chữ mà thôi.
Tô Yên nhìn bài thi, một bên xem một bên trả lời
"Là đề vật lý, em đang học cao trung."
Tiểu Dĩnh lại nhìn bài thi một cái, một bộ dáng đã hiểu.
Tô Yên cũng không làm hết tất cả.
Có vài bài cũng chỉ là xem đề mục, không hề hạ 乃út.
Dạo qua một vòng, nhìn hai bài cuối cùng trong đề.
Lúc này mới cầm 乃út, bắt đầu viết.
Lúc này, Mạnh Tuyết trở về.
Trong tay cô ta bưng một ly kem tươi.
Cười ra tiếng
"Chị Chu Viện, thời tiết nóng, kem tươi này chị nếm thử đi."
Chu Viện ngẩng đầu, nhìn trên người Mạnh Tuyết mặc phục sức của đoàn phim.
Gật gật đầu
"Cảm ơn"
Duỗi tay, nhận lấy.
Lúc nhận, nhìn thấy Mạnh Tuyết mồ hôi đầy đầu, ra tiếng
"Thời tiết nóng, cũng không cần làm mấy thứ này, miễn cho bị cảm nắng."
Mạnh Tuyết gật gật đầu
"Em đã biết, chị Chu Viện."
Nói xong, trên mặt tươi cười lớn chút.
Sau đó vội vàng giới thiệu nói
"Chị Chu Viện, em là Mạnh Tuyết. Lần này quay phim đóng vai nha hoàn của Trưởng Tôn hoàng hậu."
Tay Chu Viện đang muốn bưng lên kem tươi dừng một chút.
Ngẩng đầu
"Mạnh Tuyết?"
Mạnh Tuyết gật gật đầu.
Cô ý vị thâm trường nói
"Mạnh gia?"
Mạnh Tuyết gật đầu
"Ân"
Chu Viện chậm rãi để kem tươi lại trên bàn.
"Mạnh Tái kia là...."
"Anh họ của em."
Mạnh Tuyết trả lời.
Chu Viện vừa mới còn cư xử lễ độ, ngay lập tức sắc mặt liền thay đổi.
Cô trả ly kem tươi trong tay lại cho Mạnh Tuyết.
Cúi đầu, tiếp tục nhìn kịch bản
"Cận thận đóng phim, đừng có chơi mấy cái chiêu trò lấy lòng như thế."
Khi nói chuyện còn mang theo một trận cười lạnh.
Mạnh Tuyết lập tức liền cứng đờ người ở chỗ đó.
Đại khái là không nghĩ tới Chu Viện sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Mạnh Tuyết là bà con với Mạnh gia tại X thị.
Tới được đoàn phim cũng là lây dính quan hệ với Mạnh gia.
Nhưng cố tình, lần trước tên bắt cóc Chu Viện muốn chiếm tiện nghi kia, chính là Mạnh Tái của Mạnh gia.
Người bên ngoài chỉ biết Chu Viện bị bắt cóc, lại không biết cô là bị ai bắt cóc.
Chu Gia vẫn luôn không công bố ra bên ngoài.
Mạnh gia muốn giải quyết riêng, vẫn luôn thương lượng với Chu gia.
Vạn phần khẩn cầu.
Chu gia không muốn nhả ra, việc này khẳng định muốn trị tội Mạnh Tái một phen.
Nhưng là ở bên ngoài, cũng không nghĩ nháo cho mọi người đều biết.
Dù sao Chu Viện cũng là nhân vật công chúng.
Vì tốt cho cô, vẫn phải nhanh chóng dìm chuyện này xuống dưới.
Mạnh Tuyết cùng Mạnh Tái là bà con, dù sao vẫn là cách một tầng.
Thế cho nên cô ta cũng không biết việc này.
Mạnh Tuyết há mồm, còn muốn nói gì nữa.
Chu Viện ngẩng đầu, vẻ mặt châm chọc
"Còn có việc khác."
Mạnh Tuyết gắt gao nắm chặt ly kem tươi kia.
Đại khái là lần đầu tiên trong đời chịu vũ nhục như vậy.
Xoay người quay đi.
Sau đó, liền nghe được choang một tiếng, là tiếng thủy tinh vỡ nát.
Chuẩn xác mà nói, là cái ly kem tươi kia rơi ở trên mặt đất.
Vỡ nát.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn trong chốc lát.
Sau đó lại cúi đầu, tiếp tục làm bài thi.
Yên tĩnh trong chốc lát, liền nghe được chung quanh vang lên thanh âm
"Thời Thù ca."
"Thời tiên sinh."
"Thời tiên sinh, ngài tới rồi."
Tràn đầy khách sáo cùng khen tặng.
Chu Viện ngẩng đầu, mắt nhìn người tới.
Đảo mắt liền lại cúi đầu, tiếp tục xem kịch bản.
Tô Yên nghe được tiếng nói, ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía Thời Thù.
Hắn mặc một thân cổ trang.
Áo ngoài thêu tơ hồng, nhìn qua thủ công hoàn mỹ.
Hắn thực thích hợp mặc cổ trang.
Bộ dáng mỉm cười, cũng sẽ làm người xem không rời được mắt.
Tiểu Dĩnh duỗi tay, kéo balo qua
"Ai, Tiểu Yên, trà lạnh này là của em sao?"
Tô Yên gật đầu
"Đúng"
Tiểu Dĩnh đặt trà kia ở tay vịn ghế dựa.
Cười nói
"Nhớ uống a."
Nói chuyện chốc lát, Thời Thù đã đi tới.
Bước chân ngừng ở trước mặt Tô Yên.
Nhìn cô.
Tô Yên cầm 乃út.
Bên cạnh, Tần Như ho khan một tiếng
"Tiên sinh, ngài là muốn tìm Chu Viện tiểu thư đối kịch sao?"
Chu Viện ngẩng đầu, nhìn về phía Thời Thù.
Ánh mắt Thời Thù từ trên người Tô Yên dời đi, cũng nhìn về phía Chu Viện.
Hai người cơ hồ đồng thời, đều rời ánh mắt khỏi đối phương.
Chu Viện vì Mạnh Tuyết nên tâm tình không thế nào tốt.
Lười nhác nói
"Để Tiểu Yên đối kịch cùng anh. Chờ một lần cuối cùng thì tôi cùng anh đối."
Giọng nói vừa dứt.
Tần Như đã từ dọn một cái ghế tới bên cạnh Thời Thù.
Thời Thù ngồi xuống.
Muốn tới gần Tô Yên.
Kết quả Tô Yên thực nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát.
Lôi kéo bài thi, né tránh sang bên cạnh.
Nhìn động tác Tô Yên, ý cười trên mặt Thời Thù dừng một chút.
Đôi mắt hắn nhìn Tô Yên, có vẻ sâu kín
"Không muốn nhận anh đến như vậy?"
Thực sự muốn phủi sạch quan hệ với hắn?
Tiếng hắn nói không tính là lớn, nhưng vẫn chưa cố tình đè thấp.
Thế cho nên tiểu Dĩnh ở bên cạnh nghe rõ ràng.
Tô Yên nắm 乃út, nghiêm túc nói
"Em còn ba tháng nữa mới mười tám tuổi, hơn nữa, yêu đương trái với nội quy trường học."
Tiếng nói vừa dứt, tiểu Dĩnh bên cạnh vốn dĩ đang uống trà, bị sặc rồi.
Này chuyện quái gì vậy?
Hai người bọn họ nói chuyện, cô như thế nào nghe không hiểu đây??
Thời Thù nghe, tựa hồ miễn cưỡng có thể tiếp thu nguyên nhân này.
Nưng mà...
"Anh cũng không muốn yêu ngầm."
Tiếng nói vừa dứt, tiểu Dĩnh lập tức kịch liệt ho khan.
Ánh mắt quỷ dị nhìn hai người.
Tô Yên nhìn về phía tiểu Dĩnh.
Nửa ngày sau.
Tô Yên lấy kịch bản ở dưới bài thi ra.
"Phải đối kịch đoạn nào?"
"Trang 46."
Tô Yên lật đến tờ kia.
Ngẩng đầu
"Em bắt đầu đọc."
Nói xong, Tô Yên ra tiếng
"Thần thi*p tham kiến Hoàng Thượng."
Thời Thù một tay chống cằm, không biết vì sao, cười nheo lại đôi mắt.