Khi video kia kết thúc, trong lớp học sinh hoàn toàn nổ bạo rồi.
"A a a a a, Tiểu Quai, tớ là Tiểu Quai, tớ mặc kệ, tớ là Tiểu Quai của Thời Thù ca ca!!!"
"Thực kích thích a."
"Khi nào Thời Thù ca ca mới là người của mình a? Ta mặc kệ a ~!!"
"Quốc gia nên chia cho tôi một người nam nhân như Thời Thù ca ca."
"Thực chán ghét a, Tiểu Quai kia rốt cuộc là ai aô ô ô, thực muốn ςướק người mà."
Một câu tiếp theo một câu nói, thầy giáo hóa học đứng ở trên bục giảng sắc mặt cũng đen lại.
Dạy ngần ấy năm giá trị quan đúng đắn, một đám cây non nhìn qua như là khỏe mạnh trưởng thành.
Nhưng lời nói là cái dạng dì đây?!?
Động cái liền muốn ςướק nam nhân.
Còn ςướק ngủ?!
Thầy giáo lắc đầu, có thể là bị một đám học sinh này làm bức đến hết chỗ nói rồi.
Dùng thước gõ cái bàn một chút
"Được rồi, xem đều xem xong rồi, thần tượng các em sớm đã có chủ, đừng nhớ thương, chăm chỉ học tập đi."
Thầy giáo không chút do dự chọc thủng mộng ảo của đám nhóc choai choai kia.
Sau đó là một trận tiếng kêu rên.
Dưới đài, duy nhất còn có thể ngồi vững vàng, chỉ có một mình Tô Yên.
Tô Yên nhìn chằm chằm màn hình đen nhánh kia đã lâu.
Mãi sau mới dời đi ánh mắt.
Trong tay vẫn luôn nắm di động.
Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa hưng phấn
"Oa, ký chủ! Thời Thù đại nhân thổ lộ với chị!!"
Tiểu Hoa cũng ở đàng kia kêu rên
"Tiểu Quai, Tiểu Quai, ký chủ, Tiểu Quai ~~~"
Tiểu Hoa hưng phấn qua đi.
Lại bắt đầu nghi hoặc
"Di? Ký chủ, chị đã có bao lâu không có liên hệ Thời Thù đại nhân?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.
Hôm nay thứ năm.
"Bốn ngày."
Tiểu Hoa lại hỏi
"Thời Thù đại nhân muốn tìm chị, làm gì không gọi điện thoại cho chị đây?"
Sau đó, Tiểu Hoa như là nhớ tới cái gì
"Đúng a, Thời Thù đại nhân hình như không có số điện thoại của ký chủ."
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.
Hắn hình như... là không có a.
Ngay khi kết thúc tiết thứ 3.
Tô Yên liền cầm di động ra ngoài.
Đi đến chỗ ngoặt không có người.
Cô dựa vào trí nhớ, bấm một dãy số, gọi qua.
Chưa đến chốc lát, điện thoại liền có người nhận.
Sau đó, bên kia thực an tĩnh, không có ra tiếng.
Tô Yên hơi há mồm
"Thời Thù."
Hai chữ vừa ra, liền nghe được thanh âm có chút ngang ngược bên kia
"Em còn biết gọi điện thoại cho anh?"
Tô Yên trầm mặc.
Người nọ tựa hồ là bắt lấy nhược điểm này của Tô Yên nên cũng không muốn dễ dàng buông tha.
Trong thanh âm ngang ngược còn có chút u oán
"Từ sau khi em đi, anh vẫn luôn chờ em đến tìm, kết quả thì sao?
Em như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy, cũng không gọi điện thoại cho anh, cũng không tới tìm anh."
Tô Yên ra tiếng
"Em nghĩ cuối tuần đi tìm anh."
Còn không phải chưa kịp đến cuối tuần, anh liền lên mạng thanh thế to lớn tìm em.
Câu nói phía sau kia Tô Yên chưa nói ra.
Nhưng người bên kia rất không vừa lòng
"Cuối tuần tới tìm anh? Em là muốn nói, về sau chúng ta mỗi bảy ngày mới có thể gặp mặt một lần?"
Tô Yên nghe ngữ khí kia của hắn.
Thoái nhượng một bước
"Việc này, có thể thương lượng."
"Về sau, chúng ta mỗi ngày đều phải gặp mặt."
Đầu kia điện thoại không lưu tình chút nào, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tô Yên rối rắm trong chốc lát
"Em phải đi học."
Người nào đó cũng không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn
"Anh đi tìm em."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Được"
Đồng ý xong, cô cho rằng vấn đề này đã giải quyết được.
Vốn là muốn nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Sắp vào lớp rồi.
Kết quả bên kia còn chưa thảo phạt Tô Yên xong.
Kết quả, liền nghe thanh âm Thời Thù
"Hot search mấy ngày hôm trước em có nhìn thấy hay không?"
Tô Yên lên tiếng
"Ân."
Người nào đó lặp lại cường điệu
"Anh cùng nữ nhân khác ở bên nhau."
"Ân, thấy được."
Tô Yên trả lời.
Thời Thù rất là u oán
"Vì sao không gọi điện thoại hỏi anh? Nam nhân của em thiếu chút nữa đã bị người khác đoạt đi rồi."
Tô Yên đưa lưng về phía vách tường, nhỏ giọng nói
"Em vốn dĩ muốn cuối tuần qua đó hỏi."
Thời Thù đối với đáp án này tựa hồ có chút vừa lòng, lại có chút không quá vừa lòng.
Lại nói
"Em có thích anh cùng nữ nghệ sĩ khác xảy ra tai tiếng lên hot search hay không?"
Tô Yên sửng sốt
"Hả?"
Thời Thù lại nói một lần
"Em có thích anh cùng nữ nghệ sĩ khác xảy ra tai tiếng lên hot search hay không?"
Tô Yên rối rắm
"Đây một bộ phận công việc của anh sao?"
Thời Thù đối vấn đề này thực chấp nhất
"Em có thích hay không?"
Tô Yên trầm mặc một cái chớp mắt, yên lặng nói
"Không thích."
Nháy mắt khi cô nhìn đến hot search kia, trong lòng trào ra cảm xúc bài xích.
Không chịu khống chế.
Thời Thù nghe, rất là vừa lòng.
Hắn lên tiếng, thanh âm lập tức liền mềm, như động vật hoang dã đã bị thuần phục vậy
"Nghe Tiểu Quai. Tiểu Quai không thích, về sau sẽ không có."
Thời Thù tựa hồ còn có vấn đề muốn nói.
Không, hắn có một đống lớn vấn đề.
Đáng tiếc, tiếng chuông vào lớp bên Tô Yên vang lên.
Cô ra tiếng
"Em phải đi học, em cúp máy đây."
Thời Thù bám riết không tha
"Em có thích anh hay không?"
Tô Yên dẫm lên bậc thang đi lên trên, trầm mặc thực lâu.
Nhưng còn có thể nghe được thanh âm hỗn loạn của cô.
Cô không có cắt điện thoại.
Thật lâu sau, Tô Yên nhẹ nhàng nói một câu
"Thích."
Nói xong, cúp điện thoại.
Thời Thù nghe, ngây người trong chốc lát.
Hắn vốn đang ở trong studio.
Bởi vì nhận điện thoại đi sang bên cạnh.
Thực mau, người đại diện đi tới.
Đỡ trán, dở khóc dở cười
"Thời Thù, chúng ta nhất định phải chơi lớn như vậy sao?"
Trong tay người đại diện cầm ba cái di động, chuông điện thoại một cái tiếp theo một cái.
Tất cả đều là các nhà truyền thông lớn gọi tới dò hỏi.
Trái với người đại diện bên này mệt thành cẩu, Thời Thù bên kia cả người tràn đầy một cỗ hạnh phúc cùng vui sướng.
Hắn cũng không có biểu hiện rõ ràng.
Vẫn tươi cười như cũ.
Nhưng nụ cười kia, nhìn kỹ, liền sẽ thấy một cỗ hơi thở ngược cẩu ập vào trước mặt.
Thời Thù vươn tay, vỗ vỗ phần lưng người đại diện
"Vất vả rồi."
Nói xong quay đầu rời đi.
Tần Như ở bên cạnh đi tới, nhìn thoáng qua người đại diện đang vội vàng tiếp điện thoại ứng phó.
Ra chiêu
"Chi bằng tắt điện thoại, ai cũng không tiếp."
Người đại diện ngẩng đầu
"Ân?"
Tần Như cười
"Xem ý tứ tiên sinh, về sau rất có khả năng sẽ có tin càng hot, chi bằng, hiện tại trầm mặc, nhìn hành động về sau của tiên sinh, lấy tĩnh chế động."
Người đại diện nhìn di động ong ong ong không ngừng.
Nghe xong liền có quyết định.
Vội vàng tắt máy ba chiếc di động.
Sau đó, ngẩng đầu, nhìn Tần Như.
Mắt rưng rưng
"Huynh đệ tốt a."
Nói xong, nhìn lại Thời Thù đang quay chụp bên kia.
Thực rõ ràng, không khí đã thay đổi.
Chỗ nào còn có bộ dáng không kiên nhẫn miễn cưỡng ứng phó như vừa rồi?
Rõ rang là rất vui vẻ a.
Người đại diện khó hiểu
"Cậu nói xem, Thời Thù lúc trước vì sao lại tức giận?"
Tần Như nhìn người đại diện, nhớ tới một túi đựng di động vỡ vụn ở trong xe kia.
Vì sao tức giận?
Đại khái là bởi vì tức giận bản thân lúc trước đập hết đồ vật trong phòng, nhân tiện cũng đập nát điện thoại.
Làm cho số điện thoại của chàng trai Tiểu Quai kia cũng không còn.
Liên hệ không được, lúc này mới tức giận.
Tần Như nghĩ.
Lại nhớ tới trước đó vài ngày lấy được những ảnh chụp kia.
Yên lặng nhìn thoáng qua Thời Thù đang quay chụp.
Trước khi nhìn thấy những tấm ảnh chụp đó, Tần Như không thể tin được, hóa ra vị Tiểu Quai tiên sinh tìm, là một cậu trai.
Mà tiên sinh nhà mình, là GAY.
Trong óc hiện lên hình ảnh Thời Thù ôm một chàng trai mặc quần áo thời thượng đeo mũ lưỡi trai, ở cửa phòng vừa ôm vừa hôn.
Trong chốc lát hôn sâu, trong chốc lát lại dính sát người ta.
Tần Như ho khan một tiếng.
Cũng may, những ảnh chụp đó đều đã mua tới tay với giá cao.
Nếu bị truyền ra ngoài, sợ là internet lại lần nữa bị tê liệt mất.
······
Thời Thù vừa phát video kia trên Weibo, hot search thứ nhất trực tiếp bạo.
Sau đó, liên tục top ba đề tài hot cũng đều liên quan đến đè tài này.
Hot search thứ 2
【 Tiểu Quai là ai? 】
Cái thứ ba
【 Thời Thù, Yêu Đương 】
Cái thứ tư
【 Quốc gia nợ ta một nam nhân như vậy 】
Cái thứ năm
【 Vả mặt 】
Cái thứ năm ày chính là chỉ chuyện Tiểu Hoa Đán kia.
Một đám dân mạng vào dưới bài đăng "Tâm sinh vui mừng" của Tiểu Hoa Đán mà bình luận.
Lúc trước đều là chúc mừng hâm mộ, bây giờ tất cả đều là châm chọc nói móc.
Đương nhiên, Tô Yên vẫn chưa lên Weibo.
Bởi vì về nội dung trên đó, những bạn học ngồi xung quanh đã không ngừng bàn luận, tiếng nói truyền đến chỗ cô.
Bạn cùng bàn với Tô Yên, vẻ mặt hối hận
"A, Tiểu Quai kia rốt cuộc là ai a, mình vì sao lại không phải Tiểu Quai?! Mẹ mình vì sao muốn đặt tên mình là Vương Phương chứ?? Về sau tớ có con, nhất định phải đặt tên nó là Vương Tiểu Quai."
Tô Yên yên lặng nhìn bạn cùng bàn một cái.
Sau đó, một loạt thanh âm cũng vang lên, tức giận bất bình
"Quốc gia thiếu mình một người bạn trai như vậy, mình không phục!"
Bạn nam ngồi cùng bàn rốt cuộc nhịn không được, vẻ mặt ghét bỏ
"Đúng đúng đúng, quốc gia lại thiếu cha, lại thiếu mối tình đầu, cái gì cũng là quốc gia thiếu, quốc gia chúng ta chêu các cậu, chọc các cậu??"
Tiếng nói vừa dứt, thu được cái nhìn chăm chú đến từ bốn phương tám hướng của nữ đồng bào
"Cậu biết cái gì a."
Nữ đồng chí nháy mắt bạo nộ, liền muốn đánh đến, rốt cuộc bạn nam ngồi cùng bàn héo.
Đương nhiên, không chỉ là bạn nam cùng bàn này héo, còn có tất cả học sinh nam nữa.
Đối với vị nam minh tinh Thời Thù này, bọn họ chính là vừa ghen vừa hận.
Một lát sau, Tô Yên nghe được có người đang an ủi vị nam sinh bị mắng thảm.
"Huynh đệ, cái này có gì mà khổ sở, không phải chỉ bị mắng hai câu sao."
Bạn nam kia ngẩng đầu lên
"Cậu còn thảm hại hơn?"
Người nọ hừ một tiếng,
"Bạn gái mình, tất cả phương thức liên hệ ghi chú của mình, còn có ảnh chụp, tất cả đều ghi là Thời Thù, cậu biết bạn gái gọi mình là gì không?"
"Cái, cái gì?"
"Thù ca ca ······"
Vị nam sinh kia nghe xong, lặng im, đại khái là đồng bệnh tương liên, biểu tình tốt hơn rất nhiều.
Sau đó, liền nghe cậu trai vừa an ủi mình, rất là cắn răng mở miệng
"Mình cùng cô ấy hôn môi, cô ấy nhắm mắt lại đều kêu Thời Thù, cậu nói cô ấy rốt cuộc là thích mình, hay là coi mình trở thành thế thân của Thời Thù??"
Ách, này thật đúng là vấn đề ưu thương a.
Nam sinh ngồi cùng bàn vỗ vỗ bả vai huynh đệ.
An ủi
"Huynh đệ, cậu phải tin tưởng, cô ấy khẳng định là yêu cậu."
Hai người nhìn lẫn nhau một cái, sau đó sôi nổi móc di động ra, trừng mắt nhìn hot search Weibo.
Thực ghen tị mà chạy đến Weibo của Thời Thù, hóa thân thành antifan.
Sau đó, đã bị fans chính nghĩa mắng đến vội vàng thoát ra.
Ngày này thật vất vả đi qua.
Tô Yên đi về nhà.