Phóng viên tản ra chút.
Tô Yên nhìn Chu Viện, ra tiếng
"Đeo kính râm lại, tôi đưa cô rời đi."
Hốc mắt Chu Viện phiếm hồng, đang cố nén nước mắt ở bên cạnh.
Thanh âm Tô Yên, tựa như đã cứu rỗi cô nàng rời khỏi địa phương tội ác này.
Chu Viện vội vàng cầm tay Tô Yên.
Tô Yên theo bản năng muốn đẩy ra.
Nhưng mà thực mau khống chế được.
Cô lôi kéo Chu Viện, hỏi một câu
"Đi ra ngoài, hay là vào thang máy?"
Tô Yên thực gầy yếu, nhưng thanh âm cô thật sự là quá trầm ổn.
Làm cho người nhịn không được mà tin tưởng.
Đặc biệt là dưới tình huống Chu Viện hoảng loạn bất lực.
"Rời đi, tôi phải rời khỏi nơi này."
Cố nén tiếng khóc nức nở.
Tô Yên lôi kéo Chu Viện đi ra ngoài.
Có phóng viên chen chúc chặn đường.
Nhưng phàm là có microphone hoặc là cameras duỗi đến trước mặt Chu Viện, đều bị Tô Yên vỗ rớt.
Bọn họ muốn ngăn lại.
Sức Tô Yên lớn đại, mới khảy một chút, liền hất tới một bên rồi.
Con đường hiện ra.
Thẳng đến cửa khách sạn.
Chu Viện thực mau nói
"Tôi lái xe tới, ở bên trái."
Tô Yên đi sang bên trái, những phóng viên này đều không có biện pháp.
Căn bản là ngăn không được a.
Thực mau Chu Viện ngồi vào trên xe.
Rốt cuộc có phóng viên nhịn không được
"Này, cô gái nhỏ, cô đừng xen vào việc của người khác."
Tô Yên liếc mắt nhìn người kia một cái.
Máy ảnh ở bốn phương tám hướng đều đang chụp cô.
Cô nói
"Tôi cũng không phải là minh tinh, các người hiện tại quay chụp, xâm phạm quyền cá nhân của tôi."
Có phóng viên khịt mũi coi thường.
Quyền cá nhân?
Làm như mình là danh nhân không bằng.
Tô Yên nhìn bọn họ còn đang chụp mình, thậm chí là càng trầm trọng thêm.
Ánh đèn lập loè.
Sau đó....
Tô Yên giơ tay, bắt đầu từ người gần nhất.
Ầm một tiếng.
Camera rơi ở trên mặt đất, lực đạo rất lớn, nháy mắt đã chia năm xẻ bảy.
Sau đó, một cái hai cái, ba cái, bốn cái.
Động tác cô nhìn qua thành thạo, không tính là mau.
Nhưng chỉ có đám phóng viên kia mới hiểu được, lúc ấy bọn họ đều không có phản ứng kịp.
Máy ảnh đã bị người cầm đi, rơi ở trên mặt đất.
Có nữ phóng viên nhịn không được
"Này, cô bé, cô biết hành vi này là gì không?? Cái này là cố ý phá hư tài sản người khác."
Tô Yên nhìn cô ta
"Cô có thể đi tố cáo tôi."
"Cô!!"
Nữ phóng viên tức nói không ra lời.
Có nam phóng viên nhịn không được vừa chửi vừa động thủ
"Con chó c**! Ai cho mày phá hoại?!"
Nói xong, liền tát tới mặt Tô Yên.
Tô Yên giơ tay, ầm một tiếng.
Một cái quăng ngã qua vai, nhẹ nhàng quất người ngã trên mặt đất.
Ra một màn như vậy, những phóng viên phẫn nộ ngo ngoe rục rịch đó, rốt cuộc không có người dám tiến lên nói cái gì nữa.
Trách không được hoành hành như vậy, hóa ra là có chút tài năng.
Chu Viện hạ cửa kính xe
"Lên xe."
Tô Yên kéo cửa ghế phụ, ngồi lên.
Sau đó, xe nghênh ngang rời đi.
Tại chỗ chỉ có đám phóng viên hùng hùng hổ hổ ôm máy ảnh nát của mình.
Xe vừa chạy, hốc mắt Chu Viện đỏ lên, bởi vì bị đám phóng viên kia chọc tức, tay cầm tay lái đều đang run rẩy.
Tô Yên nhìn thoáng qua, ra tiếng
"Thả lỏng, chú ý an toàn, nhìn đường."
Cô vừa dứt lời, Chu Viện phục hồi tinh thần lại.
Nắm chặt tay lái, rốt cuộc bình phục.
Xe ngừng lại chỗ đèn đỏ, Chu Viện ra tiếng
"Cảm ơn."
Tô Yên gật đầu.
Xem như thừa nhận.
Cho đến khi xe chạy đi rất xa.
Tâm tình Chu Viện nhìn qua cũng khôi phục không sai biệt lắm.
Nước mắt cũng thu trở về.
"Xin chào, Chị là Chu Viện, em hẳn là biết chị đi?"
Tô Yên gật đầu
"Biết"
Dù sao cũng là mục tiêu nhiệm vụ của mình vào một tuần trước.
Tự nhiên là quen biết.
Có lẽ là bởi vì thái độ này của Tô Yên.
Làm Chu Viện tâm hoảng loạn, cũng dần dần bình phục xuống.
Vuốt vuốt mái tóc xoăn, ra tiếng
"Có đi ăn cơm không? Chị mời em, cảm ơn em đã cứu chị ra khỏi chỗ đó."
Tô Yên nhìn Chu Viện một cái, ra tiếng
"Chỉ là thuận tiện."
Cô là muốn ra cửa khách sạn.
Kết quả bị kẹp bởi đám phóng viên kia.
Cứu Chu Viện, cũng chỉ là thuận đường.
Chu Viện ha ha cười rộ lên
"Oa, em thực không lưu tình a."
Vừa nói, đèn đã chuyển xanh.
Xe khởi động.
Sau đó dọc theo đường đi hai người không nói gì nữa.
Nhưng ánh mắt Chu Viện liên tiếp quét tới trên người Tô Yên.
Tô Yên ra tiếng
"Nhìn đường."
Chu Viện lúc này mới dừng nhìn trộm lại.
Cô vừa lái xe, vừa nói
"Lúc em cứu chị, rất giống một người."
Tô Yên gật gật đầu.
Không nói chuyện.
Chu Viện dở khóc dở cười
"Em chẳng lẽ không muốn biết giống ai sao?"
Người này thật đúng là một chút lòng hiếu kỳ cũng không có a.
Tô Yên nghe Chu Viện nói, lúc này mới nghiêng đầu đi nhìn cô, dò hỏi
"Giống ai?"
Chu Viện liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, trong mắt lập loè ánh sáng
"Anh hùng cái thế của chị."
Tô Yên nghe lời này, nửa ngày sau
"Hắn tên là "cái thế"?"
Cô hỏi thực nghiêm túc.
Lời Chu Viện tới bên miệng, bị chặn lại trong cổ.
Sau đó, Chu Viện lại lần nữa hỏi một câu
"Em thật sự biết chị?"
Tô Yên gật đầu
"Chị tên Chu Viện."
Chu Viện thực nổi tiếng.
Nổi đến mức nào á??
Cái loại mà tùy tiện phát một tấm selfie, cũng có thể lên top hot search ấy.
Chu Viện giải thích
"Một tuần trước, chị bị một tên nhãi ranh trói lại. tên khốn đó hạ mê dược, muốn chiếm tiện nghi của chị."
Chu Viện căm giận mà nói.
Khi nói chuyện đều nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, liền nghe Chu Viện lại nói
"Sau đó, anh hùng cái thế của chị liền xuất hiện, anh ấy đã cứu chị, anh ấy rất tuấn tú, cao lớn lại uy mãnh, quả thực chính là người hoàn mỹ nhất."
Nghe Chu Viện nói chuyện, ngữ điệu vui sướng nhẹ nhàng kia.
Có thể nhìn ra, lời này là phát ra từ nội tâm.
Tô Yên yên lặng quay đầu, nhìn Chu Viện một cái.
Đại khái là Tô Yên nhìn chằm chằm quá lâu.
Chu Viện nghi hoặc
"Làm sao vậy?"
Trên mặt Tô Yên không có biểu tình gì biến hóa, chỉ là nói
"Mê dược kia có phải gây ra di chứng hay không?"
Bằng không, sao có thể thấy một tên nam nhân cao không đến 1m7, mặt rỗ gầy yếu, nhìn thành cao lớn uy mãnh soái khí đây??
Chu Viện nhắc tới vị ân nhân của mình, trong mắt sáng lấp lánh, rất là cao hứng.
Cô ấy cho rằng Tô Yên đột nhiên hỏi cái này là quan tâm mình.
Chu Viện lắc đầu nói
"Đương nhiên không có di chứng, chị đã sớm khỏe rồi.
Chỉ là đối với chuyện đó còn có một chút bóng ma.
Nhưng là tưởng tượng đến anh hùng, lòng chị liền sẽ an ổn lại."
Tô Yên gật gật đầu.
Không có nói thêm cái gì nữa.
Nhưng Chu Viện nhắc tới cái thế anh hùng, lập tức như bị mở máy hát.
Dọc đường đi, cực kỳ sinh động miêu tả cho Tô Yên một ngày đó vị anh hùng cái thế kia là như thế nào cứu cô ấy ra.
Chu Viện cười tủm tỉm nhìn Tô Yên
"Vừa nãy, lúc em đưa chị rời đi, rất giống hắn."
Tô Yên ra tiếng
"Em là nữ."
Chu Viện gật đầu
"Chị biết a."
Nói xong, Chu Viện lại hỏi
"Em tên là gì?"
"Tô Yên"
"Xin chào, Tô Yên."
Chu Viện cười, chào hỏi cùng Tô Yên.
Nói xong, xe đã ngừng lại.
Chu Viện thế nào cũng phải muốn mời Tô Yên ăn cơm để tỏ lòng biết ơn.
Chịu ảnh hưởng của những phóng viên kia.
Chu Viện lần này chọn một nơi thực an tĩnh, cực kỳ bảo hộ riêng tư của khách hàng.
Cô lái xe đi vào.
Khi hai người đi vào nhà hàng.
Người phục vụ mỉm cười nói
"Hoan nghênh quang lâm, hai vị nữ sĩ."
Cũng không làm người cảm thấy khiêm tốn, quá mức lấy lòng.
Người phục vụ kia bày ra một tư thế mời.
Không hề bởi vì Chu Viện là minh tinh mà nhìn nhiều hai lần.
Làm người cảm thấy, thực thoải mái.
Dưới hoàn cảnh như vậy, tâm tình Chu Viện càng ngày càng tốt.
Hai người ở một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Cô cười ra tiếng
"Tô Yên, em bao nhiêu tuổi? Đang làm việc gì?"
Tô Yên ra tiếng
"Học sinh."
Chu Viện có chút kinh ngạc.
Nhưng mà cô lại cẩn thận nhìn Tô Yên trong chốc lát.
Xác thật là nhìn rất non.
Nhưng, lúc nãy cô bé đối diện với đám phóng viên kia, không hoảng loạn chút nào, chính là không hề có bộ dáng của một học sinh.
Chu Viện rất có hảo cảm với Tô Yên, thế cho nên cũng càng ngày càng tò mò với cô.
Hỏi cũng càng ngày càng nhiều
"Vậy em đi khách sạn Tây Trúc làm gì? Làm thêm?"
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Xem như vậy đi."
Chu Viện bưng nước đá lên, uống một ngụm
"Nếu không, em làm trợ lý cho chị?"
Tô Yên lời cự tuyệt còn chưa ra miệng, liền nghe Chu Viện nói tiếp
"Mấy ngày nữa chị sẽ quay một bộ phim chính kịch, ở đoàn phim ngốc ba tháng, hợp tác cùng Thời Thù, em biết Thời Thù không?"
Tô Yên nghe tên Thời Thù, dừng một chút.
Sau đó gật đầu
"Biết"
Chu Viện gật gật đầu
"Cũng đúng, tên kia hot như vậy, rất hiếm có cô bé nào không biết hắn."
Nói xong, Chu Viện lại uống một ngụm nước đá, ra tiếng
"Thế nào? Muốn làm trợ lý của chị hay không?"
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát
"Em còn phải đi học"
Chu Viện gật đầu
"Chị biết a, thứ bảy chu em qua đó, giúp đỡ vị trợ lý khác của chị một chút, còn tiền lương, em nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu."
Chu Viện rất thích cô bé mới lần đầu tiên gặp mặt này.
Vững vàng bình tĩnh hiếm thấy, nói không nhiều lắm, nhưng lại gặp nguy không loạn.
Đặc biệt là đối với loại người thường xuyên sẽ xuất hiện tình trạng đột phát như cô, Tô Yên là cực kỳ thích hợp.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là bởi vì Chu Viện thích.
Tô Yên gật đầu
"Được, em đáp ứng."
Sau đo, Chu Viện viết một chuỗi số điện thoại trên giấy, xé xuống đưa cho Tô Yên
"Đây là số điện thoại của chị, em nghĩ muốn hỏi cái gì, đều có thể nhắn."
Tô Yên tiếp nhận.
Thực mau, đồ ăn được mang lên bàn.
Cũng nói gì nữa, chỉ ăn cơm.
Tiểu Hoa đương nhiên là vô pháp lý giải quyết định của ký chủ.
Làm trợ lý?
Làm trợ lý có thể được bao nhiêu tiền?
Ký chủ nếu là thiếu tiền, rõ ràng nhận một đơn nhiệm vụ liền có thể kiếm rất nhiều rất nhiều tiền.
Tiểu Hoa suy nghĩ nửa ngày cũng không có suy nghĩ ra.
Tới rồi buổi tối về đến nhà, nó rốt cuộc nhịn không được dò hỏi Tô Yên
"Ký chủ, chị thiếu tiền?"
"Làm sao vậy?"
"Ký chủ vì sao muốn đi làm trợ lý cho người ta? Hay là ký chủ thực thích vị Chu Viện minh tinh kia?"
Tô Yên đi vào phòng khách.
Nhìn Tiểu Hồng quấn cái đuôi, nghênh ngang du đãng khắp nơi, thật lâu đều không trả lời vấn đề của Tiểu Hoa.
Cho đến khiTiểu Hoa cho rằng ký chủ đã quên, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở
"Ký chủ?"
Lúc này, mới nghe được thanh âm ký chủ
"Tò mò."
"Ách."
Tiểu Hoa nghe đáp án này.
Lại còn tin tưởng không chút nghi ngờ.
Tiểu Hồng vừa quay đầu, liền nhìn thấy Tô Yên.
Nó thè lưỡi rắn, chạy đến trước mặt Tô Yên, ở cẳng chân cô cọ cọ.