Tô Yên nghĩ nghĩ, con ngươi thủy nhuận, "Ngay từ đầu ngươi đã không vào mắt của ta, cho nên không tồn tại cười nhạo hay không cười nhạo."
Nói xong dừng một chút lại nói, "Ta chỉ nói sự thật."
Ngày Thu Thật bị phạt quỳ, nàng cũng nghe Xuân Hoa nói.
Nghe nói Thu Thật thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo bị bệnh, bên cạnh không có ai chăm sóc, muốn mượn cơ hội này bước lên cao.
Kết quả vừa mới lộ ý đồ, đã bị kéo xuống xử lý theo quy củ, "Ngươi!!"
Tô Yên càng nói như vậy, Thu Thật càng thêm tức giận.
Nhưng ánh mắt Thu Thật nhanh chóng liếc vào trong phòng Tô Yên, khuôn mặt lại mang theo ý cười, "Tô Yên, ta xem ngươi còn có thể cười bao lâu."
Nói xong, Thu Thật quay đầu rời đi.
Tiểu Hoa không nhịn được lên tiếng: "Ký chủ, Thu Thật này thật xấu."
Tô Yên nhỏ giọng nói: "Không sao cả."
Nói xong đi vào phòng của mình.
Mùa thu, sắc trời nhanh chóng tối đen.
Chưa đến hai canh giờ, sắc trời đã tối sầm lại.
Lại qua gần một canh giờ sắc trời hoàn toàn đen.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, cung với giọng nói của Nam Đường: "Tô Yên cô nương."
Giọng nói vẫn lạnh băng như lúc đầu.
Đợi một lát, Tô Yên mở cửa.
Nam Đường mặc một thân hắc y, sắc mặt đạm mạc: "Cô nương, điện hạ ngươi."
Tô Yên gật gật đầu, "Được, ta ra ngay."
Nàng đồng ý một tiếng, lại quay lại trong phòng.
Sau đó cầm lấy túi tiền đặt trên bàn trà.
Lúc trước túi tiền đựng đường bị hắn ςướק đi, Tô Yên lại chậm chạp không tìm thấy túi tiền thích hợp.
Cho đến ngày hôm qua Xuân Hoa đưa cho nàng một cái túi tiền, rất thích hợp để đựng kẹo.
Nghĩ xong, buộc túi tiền lên hông.
Sau đó đi ra ngoài.
Đi đến cửa tẩm điện, phát hiện Hiên Viên Vĩnh Hạo đã chờ ở bên kia.
Trên người khoác một cái áo choàng lông màu trắng, sáng trong dưới ánh trăng, nhìn qua có chút ốm yếu, lại không che khuất dung mạo ôn nhuận như ngọc.
Hắn cười ôn nhu hiền lành, "Đi thôi."
Tô Yên gật gật đầu, đi đến sau lưng hắn, đi theo phía sau.
Dọc theo đường đi không nói gì, chỉ là gió lạnh thổi tới, lại làm người cảm thấy mát mẻ.
Đi dạo khắp nơi, bất tri bất giác đã đi dạo hơn nửa canh giờ.
Nam Đường không đi theo, chỉ có hai người bọn họ.
Tô Yên chỉ nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Hiên Viên Vĩnh Hạo, không biết đi thế nào mà hai người đi đến một nơi đường hẹp quanh co.
Phải biết rằng, đây là ở trong hoàng cung.
Nơi nào cũng hoàn hảo, đường hẹp quanh co sao có thể dễ dàng nhìn thấy.
Đi một lúc lâu, Tô Yên nhẹ nhàng nắm chặt tay.
Nàng sửng sốt, vừa nãy còn chưa phát hiện, lòng bàn tay này giống như bị bôi phấn, có hơi trơn.
Dựa theo ánh trăng mở lòng bàn tay ra nhìn.
Nhìn kỹ, trong lòng bàn tay có ít bột phấn màu vàng nhạt, dính trên da.
Trước khi ra cửa còn bình thường.
Bột phấn màu vàng nhạt này, ở đâu ra?
Suy nghĩ một lát, cúi đầu, nhìn về phía túi tiền kia của mình.
Nàng tháo túi tiền xuống, muốn nhìn thật kỹ.
Làm sao biết, chỉ một lát, người phía trước đang đứng lại từ bao giờ.
Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa quay đầu lại, đã thấy Tô Yên cúi đầu nhìn nhìn túi tiền.
Hắn nhìn động tác của nàng, không biết vì sao khóe môi hơi cong lên.
Nhìn nàng không biết mình đã đứng lại, thẳng tắp đâm vào trong иgự¢ hắn.
Hắn nâng ngón tay lên, chọc chọc cái trán của nàng, ấn xuống.
Sau đó, nâng một bàn tay khác lên, cầm lấy túi tiền trong tay nàng.
Ước lượng một chút, mở ra vừa thấy, lại là một túi kẹo.
Tô Yên hé miệng định nói điều gì đó.
Kết quả lại nghe Hiên Viên Vĩnh Hạo cười như không cười nói: "Thích ăn cái này như vậy?"
Đôi mắt Tô Yên hoàn toàn đặt trên túi tiền kia, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi một lát, thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn không có phản ứng.
Vừa nghĩ có phải nên lấy lại túi kẹo không.
Bỗng nhiên thấy hai người bọn họ đã đi tới một nơi rách nát hoang vắng.
Nơi này, có hơi quen mắt.
Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Yên.
Sau đó, bừng tỉnh.
Nơi này hình như là nơi nàng chạy đến để tiếp thu ký ức.
Nàng nhìn xung quanh, căn phòng rách nát đơn sơ. Vách tường bên ngoài bị phá hủy, bên trong mọc đầy cỏ hoang.
Nàng không hiểu lêu tiếng: "Điện hạ, vì sao lại đến đây?"
Đôi mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo đen nhánh, giọng nói nhẹ nhàng, "Muốn biết?"
"Muốn."
Mềm mại trả lời.
Bàn tay thon dài hữu lực nâng lên, chạm vào một cây cổ thụ bên cạnh.
"Đây là nơi mẫu phi ở."
Giọng nói của hắn nhẹ hơn rất nhiều, rũ mí mắt, như đang nhớ lại quá khứ.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn: "Điện hạ tưởng niệm nương nương?"
Khi hắn nghe câu nói này, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.
Hoàn toàn khác bộ dáng nhẹ nhàng lười biếng trước đó.
Bất tri bất giác, giọng nói của hắn mang theo một tia lạnh lẽo, "Là nhớ ra, không phải tưởng niệm."
Giống như là nhớ đến một con chó một con mèo nào đó, không, hẳn là còn không bằng.
Tô Yên không nói gì, nàng chỉ nghe.
Hiên Viên Vĩnh Hạo lại nói tiếp, đơn giản ít ỏi vài câu, "Ở trong mắt mẫu phi, sự tồn tại của ta là sai lầm."
Khi hắn nói, rũ mi xuống, mang theo một tia cười.
Nếu là sai lầm, nên Gi*t ૮ɦếƭ để trở về lúc đầu.
Làm sao biết được tới cuối cùng, cái sai lầm này càng lúc càng lớn, mẫu phi không cơ hội sửa lại.
Tay của hắn, để trên thân cây.
Hắn chậm rãi nhìn về phía Tô Yên.
Vẫn là ý cưới nhẹ nhàng ôn nhu, đôi mắt sâu thẳm, "Bổn cung còn chưa bao giờ tâm sự với người vẫn còn tồn tại."
Hắn lẩm bẩm, giống như nói nhỏ, lại giống như đang nói chuyện với Tô Yên.
Tô Yên nghe vậy chớp chớp đôi mắt thủy nhuận, sau đó, lực chú ý đặt trên thân cây kia.
Có con gì đó đàn di chuyển... là rắn!
Nàng đang định mở miệng, động tác của con rắn kia đã nhanh hơn một bước.
Tê tê!!
Lưỡi rắn đỏ tươi, cắn vào bàn tay Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lại.
Trên thân cây cổ thụ kia, có một con rắn nhỏ màu đen to như ngón cái đang bò.
Nhưng Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn không nhúc nhích, vẫn đặt tay trên thân cây.
Khóe môi hắn lộ ra nụ cười, con ngươi sâu thẳm, rõ ràng vẫn là dung mạo đó.
Nhưng lại làm người cảm thấy lạnh lẽo, còn đáng sợ hơn cả con rắn kia.
Tiếp đó, lại thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng tay phải lên, bàn tay không nhanh không chậm cầm vào bảy tấc trên thân rắn.
Con rắn không kịp giãy giụa, đã bị hắn Ϧóþ đứt đôi.
Máu bắn lên mặt hắn, làm cả người hắn càng thêm đáng sơn.
Tô Yên còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Hoa đã trực tiếp hét lên: "A a a a!! Quá đáng sợ!!"
Vốn dĩ, Tiểu Hoa nhìn thấy con rắn kia đã sơn rồi, còn nhìn thấy hành động của Hiên Viên Vĩnh Hạo, còn khủng bố hơn cả rắn, nếu Tiểu Hoa có thân thể, chắc chắn sẽ bị dọa ngất xỉu.
Tô Yên không chớp mắt chạy đến bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Cầm lấy tay hắn, nhìn thấy vết cắn đã bắt đầu xanh tím kia, "Có độc."
Nàng lên tiếng.
Hiên Viên Vĩnh Hạo giống như không để ý xem con rắn này có độc hay không.
Hoặc là nói, hắn căn bản không để ý đến bản thân mình.
Hắn chỉ nhìn phản ứng của Tô Yên, cười ra tiếng, "Ta bị độc ૮ɦếƭ, không phải càng hợp tâm ý của ngươi?"
Khi Hiên Viên Vĩnh Hạo nói, mở ra bàn tay bị rắn cắn.
Dưới ánh trăng, lòng bàn tay có một lớp bột phấn màu vàng, nhìn rất rõ ràng.
Ý tứ hắn muốn biểu đạt rất rõ ràng.
Con ngươi sâu thẳm, ốm yếu vô hại nhìn Tô Yên, ngữ khí nhẹ nhàng như lúc đầu, "Là bột phấn này dẫn rắn tới. "
Tô Yên không nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn vết thương trên mu bàn tay hắn.
Vết cắn xanh tím kia càng ngày càng đậm, có dấu hiện biến thành màu đen.
Việc này, chỉ có nàng và Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Gió lạnh đánh úp lại, yên tĩnh dọa người.
Giây tiếp theo, nàng bỗng nhiên nâng tay hắn lên, đặt vết cắn tới bên miệng hút.
Sau đó, từng ngụm máu đen bị hút ra, phun ra.
Hiên Viên Vĩnh Hạo chưa từng nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy, vậy nên trong lúc nhất thời, mở to mắt nhìn.
Trên khuôn mặt ốm yếu của hắn, lần đầu xuất hiện cảm xúc làm người khó phân biệt.
Đó là... kinh ngạc? Không hiểu? Vui vẻ?
Làm người không thể phân biệt được.
Nàng vẫn cúi đầu hút máu đen, không nói gì.
Thật lâu sau, khi máu đen bị hút hết, hút ra chỉ còn máu đỏ, Tô Yên mới dừng lại.
Nàng ngẩng đầu, dùng tay áo lau máu bên khóe môi.
Con ngươi oánh oánh, nhìn hắn, ngữ khí mềm ấm lại rất nghiêm túc, "Ta sẽ không hại ngươi, càng không để ngươi ૮ɦếƭ."
Nói xong, nàng căn bản mặc kệ Hiên Viên Vĩnh Hạo có phản ứng gì, trực tiếp dùng cánh tay hắn khoác trên vai mình đi ra ngoài.
Vừa đi vừa nghiêm túc nói: "Ta chỉ giúp ngươi hút ra máu độc, nhưng không phải thái y, thái y vẫn phải khám mới có thể kết luận."
Bởi vì sắc trời tối om, đường không dễ đi, hơn nữa thân thể nàng gầy yếu, còn nâng một người nặng hơn mình.
Đi được vài bước, thất tha thất thểu, chậm rì rì.
Trong đêm tối, đôi mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo gắt gao chăm chú nhìn Tô Yên, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm một câu, "Ngươi không hy vọng ta ૮ɦếƭ?"
Lúc này, hắn không dùng hai chữ bổn cung.
Hắn dựa vào trên người Tô Yên, dựa rất gần, cho nên dù hắn nói gì, Tô Yên đều có thể nghe rõ.
Tô Yên gật đầu, nghiêm túc, "Đúng vậy."
Một tiếng trả lời này, giống như mang theo năng lượng không biết tên, làm trái tim lạnh lẽo, có một loại cảm giác khác thường.
Đầu hắn gác lên vai Tô Yên, giống như cố ý, hơn một nửa cân nặng đều đặt trên người nàng, giống như người sắp hấp hối.
Hắn rũ mắt, lông mi run rẩy, môi hé mở, nhẹ giọng lẩm bẩm, "Nhưng mẫu phi nói ta là tai họa, mẫu phi muốn ta ૮ɦếƭ."
Ngay cả người sinh ra ngươi cũng muốn Gi*t ngươi, cái thế gian này còn có gì để lưu luyến?
Tô Yên khẽ liếm khóe môi, nghiêm túc mà chắc chắn, "Không sao cả, ta sẽ bảo vệ ngươi, không để mẫu phi ngươi hại ngươi."
Hắn nghe Tô Yên nghiêm túc vụng về nói, hình như, so với câu ta thích ngươi, càng làm cho hắn cảm thấy chấn động hơn.
Khóe môi kia, rốt cuộc không nhịn được cong lên.
Cười vô hại ôn nhuận, giống như một đứa trẻ không hề có tâm cơ.
Tay hắn, bất tri bất giác đã vòng quanh hông Tô Yên, nếu nói Tô Yên khiêng hắn, không bằng nói nàng bị hắn ôm vào trong иgự¢.
Khi Tô Yên sắp ra khỏi nơi này, nàng bỗng nhiên nghe được vài tiếng tê tê tê.
Tiếp đó, một con rắn to bằng cánh tay, dài hơn một mét, hoa văn trên người là màu đen xen lẫn màu đỏ xuất hiên.
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Hoa, "Ký chủ, con rắn này có kịch độc! Một khi bị cắn lập tức bị độc ૮ɦếƭ!! A a a a a, chạy mau, chạy mau!!"