Suy nghĩ trong chốc lát.
Cô nhắm mắt lại.
Trước kia luôn duy trì việc làm và nghỉ ngơi thật đúng giờ, hiện giờ quá nửa đêm một chút đã thực mệt.
Bởi vì buổi sáng ngày mai còn phải hành động.
Cô cũng không xóa đi vết dịch dung.
Ngược lại dựa vào mép giường, nhắm hai mắt lại.
Buổi sáng hôm sau, Tô Yên đúng 6 giờ tỉnh lại.
Đầu tiên là đi toilet, nhìn mìn trong gương.
Xác nhận dịch dung vẫn hoàn hảo.
Tiếp theo, đi đến phòng bếp, làm một cái sandwich đơn giản.
Thời gian còn lại, chờ.
Chờ cái gì?
Chờ điện thoại vang lên.
Chờ thông báo Thời Thù ra cửa, cô liền có thể hành động.
Chỉ là cô bắt đầu chờ từ 6 giờ sáng.
Vẫn luôn chờ tới 6 giờ chiều.
Người kia thế nhưng vẫn không ra khỏi cửa.
Buổi tối 9 giờ, Tô Yên nhận được một cuộc điện thoại.
Bên kia điện thoại lên tiếng.
"Tinh, đáng lẽ ra lịch trình của Thời Thù hôm nay từ sáng đến tối đều có hoạt động.
Nhưng không biết vì lí do gì, hắn không có đi, cả ngày đều ở trong phòng."
Tô Yên nhớ tới đêm qua, câu cuối cùng hắn nói.
Hắn nhìn về phía cô, ánh mắt sáng lên, nhưng mà bộ dáng lại rất đáng thương.
"Thân thể của anh bị em làm bị thương rồi, không có cách nào đi làm, làm sao bây giờ?"
Tô Yên cúi đầu, thì ra là sự thật ư.
Cô không hiểu lắm về giới giải trí.
Nhưng hiện giờ nghe cộng sự nói, hắn đúng là không đi làm.
Đầu dây bên kia lại nói
"Tinh, 12 giờ tối nay khách muốn nhận hàng, nên làm cái gì bây giờ?"
Tô Yên trầm mặc một lúc
"Địa điểm ở đâu?"
"Sân bay siêu thị quầy 2 số 01."
Tô Yên
"Ân, tôi đã biết, tôi sẽ đưa đồ đúng giờ."
Nói xong, cô cắt đứt điện thoại.
Nhìn thời gian, đã 9 giờ.
Cô dẫm lên cửa sổ, tiến vào phòng tầng dưới.
Lúc Tô Yên một lần nữa tiến vào phòng của Thời Thù.
Người nào đó đang tắm.
Cô muốn đi đến phòng rửa mặt.
Kết quả, rắc rắc một tiếng, cửa phòng tắm mở ra từ bên trong.
Tiếng nước từ vòi sen ngừng lại.
Người nào đó chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông, xoa xoa tóc từ bên trong đi ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thời Thù sửng sốt.
Đại khái là không nghĩ tới mình đang tắm Tô Yên sẽ đến, liền biểu hiện ra bộ mặt cô vợ chờ chồng đã lâu.
Tô Yên nhìn hắn quấn khăn tắm từ bên trong đi ra, tầm mắt đầu tiên là đánh giá khắp người hắn, sau đó dời mắt đi.
Ánh mắt nhìn nhìn một lượt trên giường, đến sô pha.
Không có.
Cô lên tiếng
"Áo tắm dài của anh đâu?"
Tiểu Hoa
"Ký chủ, chị nhìn thân thể người ta, chẳng lẽ không thẹn thùng hoặc cảm khái một chút sao?"
Nghe được lời Tiểu Hoa nói, Tô Yên tập trung lực chú ý trên eo của Thời Thù.
Thời Thù bị cô nhìn liền cúi đầu, lông mi run run.
"Tiểu Quai như thế nào nhanh như vậy liền tới rồi?"
Từng giọt nước trên tóc nhỏ tí tách xuống sàn.
Trượt xuống tận eo, ẩn vào khăn tắm màu trắng, lặng lẽ biến mất không thấy.
Tô Yên chú ý trên cổ tay hắn.
Trên cổ tay kia, băng gạc màu trắng bị tháo ra.
Không biết vì sao, càng nhìn cổ tay của hắn, càng cảm thấy còn nghiêm trọng hơn so với ngày hôm qua.
Trước đó còn trông thật không có gì, còn bây giờ lại sưng đến lợi hại.
Xanh tím một mảnh.
Hai tay đối lập cực kỳ rõ ràng.
Giống như là cổ tay phải đang đeo một cái bao vậy.
Cô nhíu mày một chút.
Bất quá thực nhanh, rời tầm mắt đi.
Tiếp tục tìm kiếm áo tắm dài hôm qua.
Thời Thù đem khăn lông từ tay trái, chuyển tới trên tay phải.
Tiếp tục như không có việc gì xoa tóc.
Một bên lau một bên hỏi
"Tiểu Quai đang tìm cái gì?"
Vốn dĩ Tô Yên đang tìm áo tắm dài.
Kết quả nhìn hắn dùng tay phải xoa tóc, tầm mắt dừng ở trên người hắn một lúc.
Lên tiếng
"Tay anh bị thương rất nghiêm trọng, tốt nhất không cần dùng tay phải xoa tóc."
Thời Thù nghe, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Tô Yên
"Em sẽ để ý sao?"
Tô Yên dời đi ánh mắt, tiếp tục nhìn áo ngủ màu đen kia.
Không nói gì.
Cô từ trước đến nay không thích nhúng tay vào chuyện của người khác.
Trong mắt Thời Thù từ hy vọng đến mất mát.
Cũng không tiếp tục hỏi cái gì.
Cúi đầu, tiếp tục xoa tóc.
Không biết có phải Tô Yên ảo giác hay không.
Chỉ cảm thấy hắn rất thương tâm mất mát??
Nghĩ như vậy, cô bước chân đến phòng tắm.
Thành công thấy chiếc áo choàng tắm dài màu đen chiễm chệ trên ghế.
Cô vươn tay cầm lấy.
Từ trong phòng tắm đi ra.
Nhìn Thời Thù, lên tiếng
"Cái này, tôi muốn mang đi."
Thời Thù ngồi ở mép giường, gật gật đầu.
Không nói gì thêm.
Trên người khoác áo choàng màu trắng.
Tô Yên cất kỹ cái áo tắm dài.
Ở đằng kìa nhìn Thời Thù trong chốc lát.
Tô Yên là một người theo chủ nghĩa xã hội.
Lấy trộm đồ của người khác, cũng là một gánh nặng vô hình.
Cô muốn bồi thường cho hắn.
Cô lên tiếng
"Tôi có thể mua lại cho anh một bộ đồ mới. Nếu anh muốn."
Thời Thù không nói gì.
Chỉ là cúi đầu.
Nhìn cổ tay phải rũ xuống, Tô Yên cảm thấy tay hắn sưng càng lợi hại hơn.
Thời Thù ngẩng đầu nhìn Tô Yên, đôi mắt có chút vô thần.
Sau đó, lại cúi đầu.
"Tiểu Quai như vậy là muốn trách phạt anh ư, phủi sạch quan hệ cùng anh à?"
Trong âm thanh mang theo nồng đậm ủy khuất cùng khổ sở.
Tô Yên nắm chặt áo ngủ trong tay, thoáng dùng sức chút.
Cô xoay người, tính toán rời đi.
Chỉ là khi định cất bước, liền nhìn thấy Thời Thù ôm bụng, tiếp theo chỉ nghe thấy âm thanh thống khổ khiến người khác đau lòng.
Tô Yên bước chân lần nữa dừng lại.
Cô xoay người.
Khẩu khí đanh lại một chút
"Là đòi tiền hay là muốn áo tắm khác?"
Lúc này, đến phiên Thời Thù không nói.
Hắn vẫn cúi đầu, khăn tắm màu trắng che khuất gương mặt.
Thấy không rõ vẻ mặt của hắn.
Chỉ có thể nhìn sóng lưng cong lại kia.
Mang theo vô hạn cô đơn.
Tô Yên nhíu mi một chút.
Dời tầm mắt, muốn đi.
Chính là không biết vì sao, cô lại đứng im trước cửa sổ một lúc lâu.
Sau đó lên tiếng
"Tôi rất bận, còn có việc khác phải hoàn thành."
Không biết lúc nói những lời này là muốn cho Thời Thù nghe, hay là đang nói cho chính mình nghe.
Thời Thù che lại dạ dày, lại phát ra một tiếng kêu rên kìm nén.
Âm thanh của hắn yếu đi rất nhiều
"Tiểu Quai muốn đi, anh làm sao ngăn được."
Tô Yên nhìn thời gian, đã 9 giờ rưỡi.
Trước mười hai giờ phải giao hàng.
Có thể chờ giao hàng xong, lại trở về thảo luận với hắn về chuyện bồi thường vậy.
Trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều.
Chàng thiếu niên tóc vàng mắt xanh đứng ở dưới ánh trăng, tư thế độc lai độc vãng.
Thanh lãnh lại làm cho người ta có cảm giác không thể chạm đến.
Cuối cùng, chỉ thấy thiếu niên kia cong eo xuống, đặt áo choàng tắm màu đen lên ghế.
Cô đi thẳng đến trước mặt hắn.
Duỗi tay lấy cái chăn trên giường khoác ở trên người Thời Thù.
Cô ngồi xổm trước mặt hắn
"Anh đau chỗ nào?"
Cô vừa hỏi.
Vốn dĩ người ngồi ở trên giường vẫn còn đang yên đang lành vững vàng ở đó.
Đảo mắt, liền ngả đầu xuống vai Tô Yên.
Bộ dáng hắn thực suy yếu, chọc người thương xót.
"Chỗ nào cũng đau."
Nói nói, liền ôm lấy Tô Yên.
Tô Yên nhìn chỗ bụng hắn đặt tay.
Lên tiếng
"Dạ dày?"
Hắn dựa vào vai Tô Yên
"Ân"
Nhẹ nhàng lên tiếng.
Tiếp theo, Tô Yên hỏi
"Thuốc ở đâu?"
Thời Thù rầu rĩ trả lời
"Không có thuốc."
Hắn ôm lấy Tô Yên không buông tay.
Tiểu Hoa kịp thời cấp cho Tô Yên kiến thức.
"Ký chủ, bệnh dạ dày là do ăn uống thất thường gây ra. Đau dạ dày phần lớn là do bụng đói trống rỗng, hoặc là do đồ ăn không tốt kích thích gây đau đớn".
Tô Yên nghe xong, lại nhớ đến đêm qua.
Cô hỏi
"Anh không ăn cơm?"
Thời Thù lên tiếng
"Tay đau, không muốn ăn."
Tô Yên nhìn thoáng qua tay hắn.
Cổ tay phải sưng như bánh bao khác biệt một trời một vực với tay trái.
Hắn nếu như không ăn cơm, cổ tay bị thương không hoạt động thì cũng tốt lên mới phải.
Nhưng sao càng nhìn, càng thấy sưng hơn.
Còn bị đau dạ dày.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.
Từ trong túi lấy ra 2 viên kẹo sữa dâu tây.
Bóc vỏ ra.
Lên tiếng
"Há mồm."
Lúc này Thời Thù mới thành thành thật thật nghe lời.
Đút cái gì ăn cái nấy.
Chờ ăn kẹo xong, nuốt xuống.
Liền nghe Thời Thù mang theo rầu rĩ
"Anh không thích ăn ngọt."
Tiểu Hoa yên lặng lục lại kí ức về Thời Thù đại nhân.
Không ăn ngọt?
Vừa nãy ký chủ đút cho tại sao lại không nói??
Tổng kết tất cả, chính là mấy từ.
Làm ra vẻ, bắt bẻ, dính người.
Tiểu Hoa nhìn mấy từ ngữ mấu chốt.
Lại nhìn lại bộ dáng dính dính ôm ký chủ của mình.
Này có phải... trái ngược hay không a??
Thời Thù có phải đang theo kịch bản của công chúa đại nhân hay không a??
Thật lâu sau đó, Tiểu Hoa nhận ra mình sai rồi.
Thời Thù đại nhân nhà nó đâu có cầm kịch bản của công chúa đại nhân.
Đây á hả là chân chính hóa thân thành một "chàng công trúa".
Tô Yên cầm lấy cái ly bên cạnh, nhìn bên trong còn chút nước.
"Uống nước."
Nói xong liền đưa cho hắn.
Hắn lắc lắc đầu.
"Tay đau."
Tô Yên
"Vừa mới nãy không phải còn xoa tóc sao?"
Thời Thù rất khổ sở
"Tiểu Quai một chút đều không thèm để ý đến anh."
Tô Yên không nói thêm cái gì.
Dùng cái chăn kia bao lấy hắn.
Cũng may là còn có thứ để che cho hắn.
Bưng cái ly bên cạnh, đút hắn uống.
Trong chốc lát, Thời Thù uống xong.
Cô đút cho cái gì, hắn ăn cái đó.
So với tưởng tượng của cô, có chút ngoan ngoãn.
Bẫng một lúc, thời gian đã điểm 10 giờ.
Cô dời đi tầm mắt.
Đứng lên.
Thời Thù nhìn chằm chằm vào cô.
Cho rằng cô phải đi.
Bộ dáng kia, ánh mắt kia, như thể Tô Yên là một tên phụ bạc.
Tô Yên lên tiếng
"Muốn ăn cái gì? Tôi chỉ biết nấu đơn giản."
Thời Thù nghe xong đôi mắt sáng lên, sau đó gật gật đầu.
Tô Yên đi tới phòng bếp.
Thời Thù ngồi ở chỗ đó, tầm mắt thẳng lăng lăng hướng về phía phòng bếp.
Như thể sợ cô chạy trốn vậy.
Mười lăm phút sau, mì nấu chính.
Vẫn giống như đêm qua.
Mì cà chua trứng.
Tô Yên đặt mì lên trên bàn.
Lên tiếng
"Ăn đi."
Thời Thù nâng cổ tay phải sưng đỏ của mình lên.
Cúi đầu, cầm lấy chiếc đũa.
Hắn lúc này không có lại yêu cầu cái gì.
Một ngụm một ngụm ăn.
Ăn trong chốc lát.
Tô Yên giơ tay, ngăn lại động tác của Thời Thù.
Cầm lấy đôi đũa từ trong tay hắn.
Một ngụm một ngụm đút hắn ăn.
Thời Thù rõ ràng rất vui vẻ.
Tô Yên nói
"Mấy ngày nay, anh không cần dùng sức ở cổ tay.
Hôm qua lúc kiểm tra cho anh, thấy không có tổn thương đến gân cốt, nhưng lại sưng đến như thế này, ngày mai đi bệnh viện xem thử."
Tô Yên một bên nói, một bên đút.
Thời Thù ngược lại không để ý đến mình bị thương ra sao.
Hắn ăn rất chậm.
Nhai kỹ nuốt chậm.
Hơn nữa Tô Yên trước nay chưa từng đút người khác ăn cơm.
Thế cho nên động tác rất vụng về.
Chờ cô đút xong bát mì.
Đã 11 giờ.
Cô lên tiếng
"Anh nghĩ ngơi cho tốt."
Thời Thù giữ chặt tay cô.
Lại lần nữa hỏi về vấn đề kia
Tầm mắt sáng quắc
"Tiểu Quai có để ý đến anh không?"
Tô Yên nhìn hắn, cũng không có trả lời câu hỏi này.
Mà lại nói
"Chúng ta mới gặp nhau lần này là lần thứ 3."
Phân chia rõ ràng.
Thời Thù thân thể cứng một chút.
Hắn cúi đầu, sau đó gật gật.
Sau đó lại nở nụ cười khổ, miễn cưỡng cười
"Vậy, em nói muốn bồi thường cho anh, là thật sự?"