Tiểu Hoa
"....ký chủ, chị cởi đi."
Tiểu Hoa lên tiếng khuyên.
Thân là một cái hệ thống, nó cũng thật là thẹn thùng a.
Nhưng Tiểu Hoa cảm thấy, nếu như ký chủ của nó ϲởí áօ ra, nam chủ đại nhân sẽ không tức giận, mà khẳng định còn rất cao hứng.
Tô Yên vẫn như cũ cự tuyệt
"Sáng ngày mai lại đến lấy."
Nói cách khác, Tô Yên dự định từ bỏ cơ hội tối hôm nay, ngày mai lại đến.
Suy nghĩ xong, Tô Yên đang muốn đứng dậy rời khỏi phòng.
Kết quả, người nào đó đang nằm trên giường, chợt mở mắt.
Không những thế, hắn còn duỗi tay nắm lấy tay của Tô Yên.
Muốn kéo cô đến trên giường.
Tô Yên giơ tay liền phản kháng.
Đảo mắt liền kiềm chế tay của Thời Thù, đem người gắt gao ấn ở trên giường.
Tô Yên đè lên trên, quỳ một gối ở trên giường.
Giữ chặt hai tay hắn trên đầu giường.
Thời Thù mắt không chớp nhìn cô.
Không hề phản kháng.
Tùy ý để cô kiềm chế muốn làm gì thì làm.
Tô Yên hạ giọng lên tiếng
"Anh đừng nhúc nhích."
Có lẽ bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh.
Làm cho Tô Yên quên mất mình đang cải tràn thành người ngoại quốc.
Lời nói tuy mang chút khàn khàn, nhưng mà nghe ra được, câu chữ rõ ràng.
Thời Thù nhìn cô, lẩm bẩm
"Tiểu Quai thật là xinh đẹp."
Tô Yên lại lần nữa nghe thấy cái xưng hô này.
Một lúc sau.
Thì ra tên Tiểu Quai không phải gọi một người khác, mà là gọi cô a.
Lúc trước nghe hắn nói cô còn tưởng hắn nhận sai.
Không nghĩ tới bây giờ cô đã thay đổi dung mạo hắn vẫn gọi là Tiểu Quai.
Sau khi phục hồi lại tinh thần.
Tô Yên dần dần nhăn mày lại.
Hắn nhìn ra cô.
Nếu lần sau mình lại đến, hắn khẳng định sẽ đề phòng.
Nếu sáng sớm ngày mai đến trộm, đến lúc đó có lẽ không phải là thời gian tốt để ra tay.
Cô nhìn lướt qua cổ hắn.
Nếu không, đánh hắn hôn mê, rồi ૮ởเ φµầɳ áo trên người hắn?
Có lẽ tầm mắt của Tô Yên quá rõ ràng.
Ánh mắt Thời Thù nhanh chóng tối sầm lại.
Giây tiếp theo liền kịch liệt ho khan.
Hắn hướng đến bên cửa sổ cúi đầu.
Ánh trăng vừa vặn chiếu vào.
Có thể thấy rõ ràng trên cổ in hằn dấu 4 ngón tay.
Còn phiếm màu xanh tím.
Đó là do bốn ngày trước cô Ϧóþ cổ hắn.
Đem người ta làm sặc, thiếu chút nữa là Ϧóþ ૮ɦếƭ.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Sức lực đang cầm tay hắn, cũng hơi nhẹ đi.
Đại khái là bởi vì đang ho khan.
Trên mặt Thời Thù nhiễm một tầng sắc đỏ ửng.
Khiến cho gương mặt đã tuấn mỹ nay còn đẹp đến mức không rời mắt được.
Đôi mắt của hắn thẳng tắp nhìn tô yên
"Em còn muốn đánh anh một lần nữa sao?"
Tô Yên trầm mặc.
Thời Thù thả nhẹ âm thanh, mí mắt buông xuống, chậm rãi nói.
"Lần trước khi em đánh anh, làm cho trên cổ có vết thương, đạo diễn hủy quảng cáo của anh còn đòi thay người."
Hắn dừng một chút lại nói
"Anh dựa vào nhan sắc để kiếm cơm."
Nói tới đây, hắn nâng mắt nhìn lên.
"Cho nên có thể hay không đừng đánh anh hôn mê?"
Trong âm thanh mang theo một chút hy vọng.
Tô Yên nhìn vết thương trên cổ hắn.
Lại nghe hắn nói.
Lực đạo đang cầm tay hắn, lại thả lỏng hơn nữa.
"Chỉ cần anh không phản kháng."
Cô khàn khàn giọng nói.
Thời Thù gật gật đầu, ánh mắt sáng rực lên từng chút.
Tô Yên thấy hắn an phận.
Chậm rãi buông lỏng tay ra.
Tiếp theo, chân đang giẫm ở mép giường chậm rãi rời đi.
Đang tính toán lui lại.
Kết quả, khi cô mới vừa có suy nghĩ này.
Người nào đó duỗi tay, giữ tay cô lại.
Cô theo bản năng liền muốn đánh hắn.
Kết quả vừa ngẩng đầu, liền đối đối diện với ánh mắt mang theo tia cẩn thận của hắn
"Tiểu Quai lại muốn đánh anh bất tỉnh, sau đó rời đi?"
Nghe giọng nói kia, càng nghe càng giống như là vợ mình bỏ nhà theo trai.
Tô Yên buông tay
"Anh nghỉ ngơi cho tốt."
Thời Thù lôi kéo cô, càng ngày càng gấp, căn bản không tính toán buông ra.
Nếu như lúc nãy, Tô Yên nhanh gọn trực tiếp làm hắn hôn mê xong rời đi thì hay rồi.
Nhưng cô lại chần chừ một lúc, bị người nào đó phát hiện cô mềm lòng.
Sẽ không làm hắn hôn mê.
Này còn không thanh thủ quấn lên thì còn đợi lúc nào nữa??
Hiện giờ trong một lát khó mà rời đi được.
Tô Yên nhíu mày, muốn hất tay hắn ra.
Cúi đầu xuống thấy trên cổ tay người nào đó có 5 vệt ngón tay xanh tím rõ ràng.
Cái này không phải còn do chính cô làm sao?
Cô cùng người này gặp mặt mới hai lần.
Kết quả hắn bị cô làm cho chỗ nào cũng có vết thương xanh xanh tím tím.
Hơn nữa hắn còn không hề liên quan tới nhiệm vụ của cô một chút nào.
Chỉ là xui xẻo ᴆụng phải mình.
Tô Yên nhìn trong chốc lát, lên tiếng
"Tôi sẽ bồi thường cho anh."
Làm hắn bị thương, là cô sai.
Thời Thù ánh mắt sáng lên một chút.
Đôi mắt hắn buông xuống, chê khuất thần sắc trong đó.
Sau đó chậm rãi mở miệng
"Em đi rồi, anh liền không tìm thấy em."
Hắn lẩm bẩm.
Tô Yên cho rằng hắn là sợ mình lừa gạt hắn.
Cô nói
"Tôi sẽ không nuốt lời. Vô luận là anh ở đâu, tôi đều có thể tìm được anh."
Thời Thù lắc đầu
"Em nằm với anh một lúc, liền xem như bồi thường, được không?"
Tô Yên suy nghĩ thật lâu,một lúc sau lên tiếng
"Anh muốn nằm trong bao lâu?"
"Một giờ."
Hắn vươn một đầu ngón tay.
Tô Yên gật đầu.
"Được"
Ánh trăng chiếu vào căn phòng nào đó ở khách sạn.
Một người con trai tóc vàng mắt xanh, mặc tây trang đứng ở trước giường.
Ở trên giường có một người mặc áo choàng tắm, bộ dáng rất anh tuấn.
Hai người tư thế ái muội, cũng không biết bọn họ đó đang nói gì.
Chỉ thấy người con trai trên giường cười tươi.
Bình thường đã cực kỳ tuấn mỹ, giờ lại cười, liền cảm thấy kinh diễm.
Mười phút sau.
Đèn trong phòng sáng lên một chút.
Lại nghe bên trong truyền đến tiếng giọng nam khàn khàn
"Đau không?"
Tiếp theo, liền nghe được âm thanh khác thực câu hồn
"Đau."
Tô Yên nhìn người ngồi trên sô pha, thấy tầm mắt hắn không hề dời khỏi người mình một giây phút nào.
Cô cầm tuýp thuốc mỡ, cầm tay hắn bôi vào vết thương xanh tím mà mình làm ra kia.
Tô Yên vụng về thu nhẹ lực tay.
Cô luôn cảm thấy mình khống chế lực đạo rất tốt.
Tiếp theo nói
"Như vậy thì sao?"
Âm thanh khàn khàn.
Thời Thù
"Cổ tay đau."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Hóa ra hắn đang nói chỗ bị thương đau.
Nhìn cổ tay một chút, bôi thuốc mỡ xong, chẳng những không có giảm sưng, ngược lại, so với lúc đầu còn muốn sưng thêm một chút.
Nhìn kỹ, cổ tay còn sưng một cục lớn.
Tô Yên yên lặng cầm lấy băng gạc bên cạnh.
Quấn thật kín hai cổ tay này.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, băng gạc không thể làm giảm sưng a."
Tô Yên
"Ân"
Cô đương nhiên biết.
Chỉ là không muốn nhìn đến vết thương đó.
Dù sao đây cũng là tội lỗi do mình làm ra.
Thời Thù nhìn chằm chằm Tô Yên
" Anh đói bụng."
Hắn lên tiếng.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn
"Ân?"
Thời Thù lên tiếng
"Làm sao bây giờ?"
Nhìn hắn giống như là không biết nên làm thế nào.
Tô Yên vừa mới đứng dậy.
Hắn ngay lập tức liền kéo cô lại.
Hắn nhìn cô, một bộ lo lắng sợ cô trốn chạy, lại nói
"Anh không đói bụng, em không cần đi được có không?"
Tô Yên nhìn hắn gắt gao lôi kéo mình.
Duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay hắn
Giọng điệu khàn khàn
"Thả lỏng, tôi không đi."
Sau đó, Tô Yên liền đi về phía phòng bếp.
Phòng tổng thống trong khách sạn thì đương nhiên sẽ có phòng bếp.
Thời Thù thành thành thật thật đi theo phía sau cô.
Tô Yên thấy hắn vẫn luôn nắm lấy góc áo của mình.
Thực sự không có cách nào.
Cô kéo tay hắn.
Làm cho Thời Thù khẩn trương.
Tiếp theo, hắn vân vê góc áo của mình.
Tô Yên từ trong tủ lạnh lấy ra mấy quả cà chua cùng trứng gà.
Cô đi sang bên cạnh một bước, Thời Thù liền đi theo một bước.
Tựa như cái đuôi nhỏ, gắt gao bám cô.
Mười lăm phút sau, một phần mì cà chua trứng thơm ngon liền xuất hiện.
Đặt ở trên bàn trước mặt hắn.
"Ăn đi."
Thời Thù nhìn bát mì,rồi lại nhìn Tô Yên.
Hắn cúi đầu, lông mi run run
"Tay đau."
Một bộ dáng cực kỳ đáng thương tội nghiệp.
Tô Yên vốn dĩ định nói, tay không có bị gãy, vẫn ăn được.
Nhưng khi vừa thấy hắn nâng tay lên, trên đó còn quấn lấy băng gạc.
Vẫn Là do cô làm ra, lời nói tới bên miệng, lại không thể nào nói ra được.
Cô trầm mặc.
Thời Thù yên lặng vươn tay, cầm lấy chiếc đũa, động tác rất chậm.
Hắn dường như rất không thoải mái.
Chỉ cần thoáng dùng một chút sức lực, liền sẽ dừng lại một lúc.
Tô Yên động tác gì cũng không có, cũng không nói cái gì.
Chỉ là đứng ở chỗ đó, nhìn hắn ăn.
Lúc ăn, Thời Thù ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Anh tên là Thời Thù. Em biết anh sao?"
Tô Yên gật gật đầu.
Nhìn Tô Yên gật đầu, hắn cười.
Giống như đã quên đi đau đớn trên tay.
Tiếp theo, hắn nói
"Tiểu Quai năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Tô Yên nghe xưng hô này
"Tên tôi không phải Tiểu Quai."
Cô nói giọng khàn khàn.
Thời Thù ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô
"Em là ai."
Hắn nhìn quá chăm chú, khiến cho Tô Yên phải rời đi ánh mắt.
Thời Thù cúi thấp đầu cười một tiếng.
Sau đó, hắn lấy từ trong túi ra một tấm danh thi*p.
Đưa tới trước mặt Tô Yên
"Tiểu Quai làm anh bị thương, đã nói muốn bồi thường cho anh."
Tô Yên nhìn tấm danh thi*p, trên đó là một chuỗi số điện thoại.
Cô không nói chuyện.
Thời Thù thấy cô không nói lời nào liền quấn lên.
"Tiểu Quai định không nhận nợ ư?"
Nghe hắn nói.
Tô Yên vươn tay, cầm lấy tấm danh thi*p kia, niết một chút rồi bỏ vào túi.
"Ân."
Nghe cô đồng ý, Thời Thù lúc này mới dừng dây dưa.
Tiếp tục ăn mì.
Ăn ăn, lại nhớ tới cái gì, ngẩng đầu.
"Em làm anh bị thương, không có cách nào tiếp tục công việc, phải làm sao bây giờ?"
Tô Yên nghe hắn nói.
Tiểu Hoa che mắt lại, một bộ dáng thẹn thùng nói
"Thời Thù đại nhân làm nũng thật khiến người ta thẹn thùng nha ~~"
Thời Thù mang một túi da vô hại, che dấu nội tâm chiếm hữu của mình.
Tô Yên mỗi khi nhường hắn một chút, hắn sẽ muốn thật nhiều, thật nhiều.
Cho đến một ngày, cô trở thành của hắn.
Lúc đang nói chuyện.
Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa
"Tiên sinh."
Là giọng của Tần Như.
Thời Thù sửng sốt.
Sau đó, chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua tai.
Tiếp theo, hắn chỉ thấy thân ảnh của Tô Yên nhảy xuống cửa sổ.
Hắn nhíu mày một chút.
Ba bước cũng thành hai đi đến chỗ cửa sổ.
Nhìn xuống, không còn thấy Tô Yên đâu nữa.
Hàng lông mày dần dần dãn ra.
Tiếp đó, ánh mắt hắn trầm xuống.
Đi tới cửa, mở cửa phòng ra.
Tần Như nhìn tiên sinh nhà mình, sửng sốt một chút.
Thời Thù dựa vào cửa phòng, con ngươi sâu kín nhìn chằm chằm hắn
"Nói."
Tiểu tâm can của Tần Như run lên.
"Ngày mai có một cuộc phỏng vấn..."
"Đẩy lùi."
Ầm một tiếng, Thời Thù đóng cửa.
Mặc kệ Tần Như đang ở bên ngoài.
Thời Thù trong mắt tối tăm, đứng ở phòng khách.
Một hồi lâu, tầm mắt dừng ở trên bát mì.
Đi qua, cầm lấy chiếc đũa.
Cúi đầu, tiếp tục ăn.
Tay hoạt động linh hoạt, trên mặt không có cảm xúc gì.
Chỗ nào còn giống như hồi nãy, động một chút liền đau, một bộ dáng không làm được gì.
Tô Yên trở lại trong phòng của mình.
Cô ngồi trên mép giường, cũng không có lập tức nghỉ ngơi.
Ngược lại là trầm mặc thật lâu.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ? Chị suy nghĩ cái gì?"
Tô Yên lên tiếng
"Nên đánh hắn hôn mê, sau đó ૮ởเ φµầɳ áo.
Làm thế thì cô sẽ đâu phải ngồi nửa tiếng đồng hồ, động tí phải bồi thường chỗ này, bồi thường chỗ kia.
Thiếu chút nữa cô liền phải phụ trách cả người hắn.