"Cậu xem, thông báo này trực tiếp leo lên hot search."
"Wow, anh hùng cứu mỹ nhân?? Ai là anh hùng? Tớ thật sự hâm mộ người đó ૮ɦếƭ mất."
Vị anh hùng mọi người đang nhớ thương hâm mộ, đang ngồi nhìn bài thi ngữ văn của mình mà phát ngốc.
Tiểu Hoa cũng rất tò mò
"Ký chủ, chị viết văn chỉ được 2 điểm."
"Ân"
Tô Yên lên tiếng.
"Ký chủ chị viết như thế nào vậy?"
"Viết rất nghiêm túc."
Nói xong, Tô Yên liền héo héo.
Ngữ văn, thật quá khó a.
Vì cái gì lại ra đề như vậy.
Còn bắt buộc phải là suy nghĩ của tác giả.
Cô lại không phải là tác giả.
Ít nhất một tháng cô không thể viết ra lượng chữ nhiều như vậy được.
Tiểu Hoa dự định sẽ an ủi ký chủ nhà mình một chút.
Nhưng, nhìn lại hai câu văn trên giấy.
Cho dù bản thân thường xuyên vuốt ௱ôЛƓ ngựa đi chăng nữa.
Vốn từ của nó cũng nghèo nàn rồi.
Thật lâu sau, Tiểu Hoa mới nhỏ giọng nói.
"Ký chủ, chị cố lên."
Tô Yên nghe vậy gật gật đầu.
Một bên khác.
Thời Thù nghe Tần Như báo cáo.
"Tiên sinh, về phía tổ chức Nhật Nguyệt, tư liệu rất ít ỏi. Chỉ biết họ có sức chiến đấu mạnh mẽ, am hiểu thuật dịch dung, các tin tức khác, chúng ta không thể biết được."
Thời Thù nghe sơ qua phần giới thiệu, liền nhớ đến tối hôm qua Tiểu Quai dịch dung thành một nam nhân.
Khóe môi nhếch lên một chút.
Trong tay, còn nắm chặt viên kẹo sữa dâu của cô ấy.
Vuốt ve qua lại ở trong tay.
Im lặng nửa ngày, Thời Thù lên tiếng
"Tìm hiểu vài nhiệm vụ lúc trước của cô ấy, đem tư liệu đến, tôi nhìn xem."
"Vâng, tiên sinh."
Tần Như đồng ý.
Đi ra khỏi phòng.
Thời gian thoáng cái trôi qua.
Chớp mắt đã tới thứ sáu.
Tô Yên tan học đi về nhà.
Đang trên đường đi, cô bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
Tô Yên bắt máy
"Alo?"
Bên kia có người lên tiếng.
"Tinh, có một nhiệm vụ, đối phương chỉ đích danh muốn cô nhận."
"Nhiệm vụ gì?"
"Cô có biết Thời Thù không? Là đại minh tinh đỉnh cấp với lượng người hâm mộ khổng lồ đang hot đấy."
"Ân"
Tô Yên lên tiếng, bước chân bắt đầu chậm lại.
Tiếp theo, đối phương liền nói
"Người thuê yêu cầu, muốn lấy một bộ đồ ngủ của Thời Thù. Thời gian 48 giờ, thù lao một trăm vạn."
Tô Yên nghe xong, lên tiếng
"Tôi không ăn trộm đồ."
Đối phương nghĩ tới quy định của Tô Yên, chỉ biết thở dài.
Cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
"Tinh, một bộ đồ ngủ, thù lao tận một trăm vạn a."
"Không nhận."
Công việc của Tô Yên, chủ yếu là bảo hộ người thuê.
Nói đơn giản một chút chính là làm.... bảo tiêu.
Đối phương lên tiếng
"Từ từ, tôi hỏi lại một chút.
Thời Thù là một đại soái ca đỉnh cấp hoàng kim, các thành viên trong Nhật Nguyệt đều muốn ςướק đấy.
Nếu không phải đối phương chỉ định cô, nhiệm vụ đã sớm có người nhận rồi."
Dù gì cũng là đồng nghiệp một năm trời, đều quen thuộc cả.
Khi nói chuyện, không hề giống như giao nhiệm vụ.
Mà nhiều hơn là cảm giác tán ngẫu cùng bạn bè.
Tô Yên định tắt điện thoại, lại thuận miệng hỏi
"Chỉ là một bộ quần áo, vì sao lại muốn trộm?"
"Lớn lên đẹp trai như vậy, đương nhiên lúc hắn ngủ muốn trộm nhìn một cái rồi."
Tô Yên ngừng bước.
Nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận vấn đề này.
Phía bên kia điện thoại lại nói
"Vị trí thứ năm thứ bảy trên bảng xếp hạng vũ lực, hai người đó đều mê mẩn Thời Thù, vừa nghe có nhiệm vụ đã chờ rất lâu."
Tô Yên cúi đầu.
Nhìn con đường đá trước mặt.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt đường.
Trong đầu, Tiểu Hoa nói chuyện phá lệ ân cần
"Ký chủ, người xếp vị trí thứ năm chính là gay a,làm việc lại không hề cố kỵ điều gì, đến lúc đó hắn lại chiếm tiện nghi của Thời Thù đại nhân thì làm sao bây giờ??"
Trên mặt Tô Yên không có gì dao động.
Tay cầm điện thoại, bỗng nhiên nắm thật chặt.
Tiểu Hoa lại nói
"Vạn nhất đến lúc tên gay kia hạ thuốc tiên sinh, một đêm xuân sắc, đem Thời Thù đại nhân bẻ cong thì làm sao bây giờ?"
Giọng nói vừa dứt, Tô Yên liền nói
"Tôi nhận."
Đầu dây bên kia đang chuẩn bị tắt điện thoại.
Đột nhiên nghe Tô Yên nói, sửng sốt
"Thật ư?"
Như thế nào đột nhiên lại đổi ý?
"Ân"
Tô Yên đồng ý.
Cô chậm rãi hỏi một câu
"Chỉ là muốn một bộ đồ ngủ của hắn?"
"Đúng vậy, người thuê xác định chỉ cần như vậy."
"Được."
Cô đồng ý.
"Tôi đi chuẩn bị một chút, buổi tối ngày mai hành động."
Đầu dây điện thoại bên kia thật vui vẻ.
Một bộ đồ ngủ trị giá 100 vạn.
Tiền này thật sự rất dễ kiếm a.
Một lúc sau khi tắt điện thoại.
Tô Yên đi về nhà.
Tiểu Hoa liền bắt đầu lải nhải.
Vốn dĩ nó là một cái hệ thống thích nói nhảm.
Từ khi biết Tô Yên mất trí nhớ, càng ngày càng thích nói nhiều.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị lần này còn muốn trang điểm thành đàn ông sao?"
"Ân, để thuận tiện."
"Ký chủ chẳng lẽ chị không cảm thấy, dùng sắc dụ càng dễ hơn sao?"
"Sắc dụ?"
"Đúng vậy, lúc trước chị có vào phòng hắn một lần, lần này khẳng định sẽ canh giữ nghiêm ngặt hơn a.
Nếu như chị mặc váy ngắn nè, thêm tất chân đen, tóc cuộn sóng, khẳng định khiến hắn mê mệt đến thần hồn cũng chẳng còn nha."
Tô Yên tự hỏi trong lòng 3 giây
"Ta không muốn."
Tiểu Hoa âm thanh nhỏ lại một chút
"Vì sao a?"
"Hành động bất tiện."
Tiểu Hoa
"Vậy... ký chủ chị có thể trang điểm thành một tiểu soái ca ca hay không?"
"Vì sao?"
"Người ta thường yếu lòng trước những thứ xinh đẹp."
"Có bằng chứng sao?"
Hiển nhiên Tô Yên không tin tưởng lắm với lời này.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, lúc chị nhìn Thời Thù đại nhân, chẳng lẽ không cảm trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều sao?"
Tô Yên trầm mặc một lúc sau.
Cô chậm rì rì lên tiếng
"Có đạo lý."
Một người một thống tử thống nhất với nhau, vừa đi vừa nghĩ.
Thực nhanh, Tô Yên rẽ sang một lối nhỏ, càng đi càng nhanh.
Buổi tối ngày hôm sau.
Tô Yên nắm trong tay bản vẽ của khách sạn Tây Trúc.
Bởi vì xảy ra vụ bắt cóc Chu Viện.
Ngày hôm sau, Thời Thù liền đổi khách sạn.
Tới khách sạn Tây Trúc.
Tô Yên quan sát một lúc lâu.
Cô lấy ra một bộ tây trang màu đen.
Mái tóc của cô không dài lắm, chỉ tới cằm.
Dùng keo xịt tóc đem mái tóc lộn xộn vuốt ngược ra sau.
Nhìn vào gương, một gương mặt tinh xảo nhu hòa.
Lấy ra dụng cụ dịch dung.
Mười lăm phút sau.
Một soái ca có mái tóc màu xanh rêu, đôi mắt vàng kim sắc xảo, hốc mắt thâm thúy, đường cong lạnh bạc thể hiện rõ nét trên mặt.
Một bàn tay Tô Yên bỏ vào trong túi.
Đứng ở chỗ đó.
Thắt một cái cả vạt.
Cô cao không đến 1m7.
Nên hóa trang càng trở nên hoàn hảo.
Hiện tại nhìn qua, Tô Yên như là một thiếu niên ngoại quốc 15 tuổi.
Dáng người cao gầy, thậm chí còn có cả yết hầu.
Sửa soạn mọi thứ thật hoàn mỹ.
Chỉ cần không sờ vào, sẽ không phát hiện đây là giả.
Tô Yên nhìn vào gương, nói một chuỗi tiếng Anh.
Là giọng Luân Đôn chuẩn.
Tiểu Hoa cũng ngốc lăng nhìn kí chủ nhà mình nửa ngày, hít vào thở ra, ngu ngơ nói
"Ký chủ, chị soái lắm a."
Tô Yên rũ mắt, đeo phụ kiện lên tay.
Ống tay áo rũ xuống, tây trang màu đen che khuất phụ kiện kia.
Tô Yên mang tai nghe.
Đầu kia truyền đến âm thanh
"Tinh, chuẩn bị tốt chứ?"
Tô Yên
"Ân, có thể xuất phát rồi."
Tô Yên đi ra cửa phòng.
Ách, lúc trước đã quên nói.
Bạn học Tô Yên của chúng ta tự mua cho chính mình một đống biệt thự.
Đi xuống gara, bên trong có một chiếc xe màu đen lặng im dừng ở đó.
Tô Yên bước lên xe, dập chân ga.
Cô không chạy đến khách sạn Tây Trúc trước.
Ngược lại chạy đến sân bay cách đó gần nhất.
Dừng lại ở bãi đậu xe.
Trong tay cầm vali bước ra ngoài.
Sau đó, vào WC, lại nhanh chóng đi ra.
Tiện đà, quay xe, thẳng hướng khách sạn Tây Trúc.
Tai nghe truyền đến âm thanh
"Thân phận giả của cô tên là Sean · Lyme. Tới chỗ này du ngoạn và nghỉ dưỡng.
Hắn 6 giờ chiều nay có mặt, hiện tại người thật đang bị chúng ta gây mê ở gara, thân phận cùng tin tức, đều nhớ rõ rồi chứ?"
"Ân"
"Chúc cô hoàn thành tốt nhiệm vụ."
"Được"
Tiểu Hoa khẽ meo meo nói
"Ký chủ,chị không cần hồi hộp, chị sắp gặp Thời Thù đại nhân rồi đó!!"
"Em hồi hộp sao?"
"Ân ân"
Tiểu Hoa tiếng có tiếng không trả lời.
Nó thật là hồi hộp muốn ૮ɦếƭ.
Ký chủ soái như vậy, vạn nhất Thời Thù đại nhân cho rằng ký chủ là tiểu soái ca, thật bị bẻ cong mất thì phải làm sao bây giờ?
Phỏng chừng không có một cái hệ thống nào nhọc lòng như nó a.
Thân là một cái hệ thống, suốt đời chỉ có một nguyện vọng.
Hy vọng ký chủ nhà mình thật nhanh cùng Thời Thù đại nhân ở bên nhau.
A?
Nó thân là một cái hệ thống trợ giúp ký chủ tìm mảnh vỡ chủ thần a?
Vì cái gì lại biết thành một cái hệ thống mai mối rồi??
·······
Đương sự Tiểu Hoa nghĩ không ra, liền quay đầu vứt chuyện này đi.
Rốt cuộc trí thông minh vẫn không đủ dùng a.
Có thời gian suy nghĩ miên man còn không bằng vỗ ௱ôЛƓ ngựa cho ký chủ vui vẻ.
Thực mau liền tới khách sạn Tây Trúc.
Tô Yên tay kéo vali đi vào.
Từ lúc Tô Yên đi vào, thu được không ít ánh mắt đánh giá mang theo nóng rực.
Cô đi đến khu vực lễ tân
"Một phòng tổng thống."
Cô hạ giọng, dùng giọng điệu ngoại quốc cứng nhắc để nói chuyện.
"Vâng, tiên sinh."
Xử lý xong thủ tục, thực mau liền có người tới mang hành lí đến thang máy.
Thang máy dừng ở lầu 9.
Tai nghe vang lên âm thanh
"Tinh, mục tiêu của cô ở lầu 8."
Đi vào phòng, mở cửa.
Thu xếp tốt hành lý, đi đến bên cửa sổ.
Mở ra bản đồ.
Nhìn trong chốc lát.
Sau đó, cô ngồi ở mép giường, lẳng lặng chờ đợi.
Bên tai nghe lại có tiếng nói
"Căn cứ cung cấp tin tức, Thời Thù có thói quen ngủ lõa thể, chỉ cần chờ hắn ngủ, áo ngủ rất dễ dàng lấy được."
"Ân"
Tô Yên lên tiếng.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng phút từng giây.
Thực nhanh, đến 12 giờ rưỡi.
Người bên kia nhắc nhở
"Tinh, hành động."
Tô Yên đứng dậy
Tiếp theo, kéo vali ra, từ bên trong lấy ra đủ loại đồ vật.
Một lúc sau trang bị đã hoàn hảo.
Đẩy cửa sổ ra, theo đường ống dẫn nhảy xuống.
Tiểu Hoa xem đến sửng sốt.
Ba phút sau.
Ở một của sổ nào đó trong khách sạn tầng 8, xuất hiện một đôi tay trắng noãn.
Khi cửa sổ vừa lúc mở ra.
Tô Yên nhảy vào.
Bên trong ánh đèn lờ mờ.
Cô đứng ở bên cạnh rèm cửa, quay đầu nhìn lại.
Trên giường lớn, là một người đàn ông đang ngủ say.
Trên người mặc một áo choàng tắm màu đen, bên hông dây lưng lỏng một chút.
Thế nên nhìn có chút lỏng lẻo, bờ иgự¢ như ẩn như hiện.
Trên gương mặt tuấn mỹ được ánh trăng chiếu rọi, có vẻ đẹp phá lệ rõ ràng.
Rõ ràng đến mức làm Tô Yên nhìn một hồi lâu, thiếu chút nữa đã quên mất nhiệm vụ của mình là tới lấy áo ngủ.
Sau khi phục hồi lại tinh thần.
Tô Yên bước lên phía trước.
Cô nhíu chặt lông mày.
Hắn mặc như thế này, làm thế nào để cởi?
Cô đi đến, khom lưng.
Duỗi tay.
Bàn tay trắng noãn, cùng áo choàng đen đối lập rõ ràng.
Đang muốn cởi bỏ.
Tay lại dừng một chút.
Nhìn thoáng qua иgự¢ hắn.
Cô cúi đầu đến.
Yên lặng đem dây lưng buộc lại hoàn hảo.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"A? Ký chủ, chị làm thế thì sao hoàn thành nhiệm vụ được? Đây là tính mang người đi luôn sao??"
Tô Yên
"Hắn ở bên trong không mặc gì cả."
"Thì có làm sao a??"
"Như vậy là không tốt."
Tô Yên trả lời một cách nghiêm túc.