Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 315

Tác giả: Tần Nguyên

Lông mi Thời Thù run rẩy, khóe mắt còn phiếm lệ quang.
Hắn cúi đầu, dựa đầu vào vai Tô Yên.
Bộ dáng suy nhược yếu đuối.
"Tiểu Quai nhẹ tay một chút."
Tô Yên lại lần nữa nghe hắn nói.
Trầm mặc.
Người này.... Vẫn là ở trên TV tốt hơn chút.
Cô không muốn tiết kiệm tiền mua nước hoa nữa.
Trong khi cô trầm mặc, bên tai lại lần nữa truyền đến thanh âm
"Tinh, cô có đang an toàn không?"
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát
"An toàn."
Thời Thù ngẩng đầu nhìn, sau đó, bị tay Tô Yên che mắt lại.
Trước mắt một mảnh đen nhánh.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của hắn, giống như rất hưởng thụ.
Lại muốn tiếp tục dựa vào vai Tô Yên.
Phải biết rằng, Tô Yên lúc này còn đang Ϧóþ cổ hắn.
Người này còn tùy tiện lộn xộn.
Là không muốn sống nữa sao??
Cô nhíu mày.
"Đừng lộn xộn."
Thân thể Thời Thù cứng đờ, lông mi run rẩy, sắc mặt vẫn tái nhợt.
"Đầu anh choáng váng."
Thanh âm nhỏ nhẹ, bộ dáng ủy khuất.
Một bộ dáng Tiểu Quai không thương anh nữa.
Đôi môi mỏng lạnh cũng trở nên trắng bệch.
Cô liếc nhìn hắn một cái.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải một con tin lắm chuyện như vậy.
Chốc lát chỗ này không thoải mái, chốc lát lại chỗ kia không thoải mái.
Lúc thì nơi này đau, lúc lại nơi kia đau.
Lúc này, bên tai lại lần nữa truyền đến thanh âm
"Tô Yên, bên ngoài rất hỗn loạn, kẻ bắt cóc Chu Viện có chút địa vị, cô nên tận dụng lúc này mà rời đi."
"Được"
Cô trả lời.
Cúi đầu nhìn Thời Thù đang bị che mắt.
Hình như hắn đang khó chịu, lại muốn ngã trên người cô lần nữa.
Cô đưa tay lên, đánh vào cổ hắn.
Lần này xuống tay cực kì dùng sức.
Thời Thù ngất đi trong nháy mắt, ngã thẳng về phía cô.
Tô Yên đặt người đàn ông lên ghế sofa.
Để hắn nằm xuống.
Vốn dĩ muốn rời đi.
Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn.
Cô lại lấy ra một viên kẹo sữa trong túi mình.
Nhét vào trong tay hắn.
Rồi xoay người bước ra ngoài.
Kẹo sữa là do Tiểu Hoa cấp.
Ở đây không có bán, cho dù tìm như thế nào cũng không tìm được nó.
Tô Yên bước ra khỏi phòng.
Hành lang dài hỗn loạn.
Những người bị cô đả thương được đưa lên cáng nâng ra ngoài.
Cô tránh đám đông quay xuống cầu thang.
Chẳng mấy chốc đã đi ra từ cửa sau của khách sạn.
Tô Yên ấn tai nghe
"Đã ra ngoài."
"Được, Tinh, vất vả rồi, hậu quả chúng tôi sẽ giải quyết tốt."
"Được"
Cô trả lời. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Dưới bầu trời đêm, cô lại một lần nữa trốn vào con hẻm.
Chờ đến khi xuất hiện, mặc quần áo bartender gọn gàng.
Tóc rối tung.
Đeo cặp.
Nhưng không rời khỏi con hẻm, mà đi thẳng qua đầu kia của con hẻm trở về nhà.
Sau khi về nhà, tắm rửa xong, sáng mai còn đi học.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tô Yên bỗng nhớ đến chàng trai kỳ quái mà cô gặp hôm nay.
Hắn rất kỳ quái nha.
Tại sao lại gọi cô là Tiểu Quai?
Tám phần là do nhận sai người.
Sau khi suy nghĩ một lúc, nháy mắt cô đã ném chuyện này ra sau đầu, ngủ thi*p đi.
Một bên khác.
Đợi đến sáng hôm sau khi Thời Thù tỉnh lại.
Nhíu mày, đỡ bả vai.
Hắn nâng mí mắt, con ngươi sâu kín quét khắp căn phòng.
Sau đó, sắc mặt trở nên âm trầm.
Hắn ngồi ở trên ghế sofa, âm khí dày đặc, làm cho người khác cảm thấy lạnh sống lưng.
Một hồi lâu.
Hắn định ngồi dậy.
Răng rắc.
Có thứ gì đó ở trong tay.
Hắn mở tay ra.
Một viên kẹo sữa dâu tây.
Lớp vỏ kẹo xen kẽ với các ngón tay, tạo ra âm thanh.
Nhìn thấy kẹo sữa này, sắc mặt Thời Thù dịu lại.
Khóe môi chậm rãi gợi lên nụ cười.
Khuôn mặt của hắn như hoa xuân nở rộ, bốn mùa trở về.
Lúc này, có tiếng gõ cửa truyền đến.
Thời Thù sửng sốt, đứng dậy đi ra mở cửa.
Thời điểm nhìn Tần Như đứng bên ngoài.
Mí mắt hắn rũ xuống, ý cười trên khóe môi tan đi
"Có việc?"
Vị trợ lý cố gắng làm hết phận sự- Tần Như đồng chí, sửng sốt.
Tại sao nghe như, tiên sinh có chút ghét bỏ hắn??
Tần Như đi theo phía sau Thời Thù bước vào.
"Tiên sinh, ngày hôm qua có một vụ bắt cóc ở đây, để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài, chúng ta cần dọn khỏi nơi này."
Thời Thù vừa nghe, nhướng mày
"Bắt cóc?"
"Vâng, chúng ta...."
Lời còn chưa nói xong.
Người từ trước đến nay luôn thờ ơ với những việc râu ria, lại chủ động hỏi
"Nói cẩn thận cho tôi nghe."
Tần Như lại lần nữa sửng sốt, gật đầu nói
"Mạnh Tắc, cháu trai út của Mạnh gia, đã bắt cóc Chu Viện, con gái duy nhất của Chu gia. Mạnh Tắc không ngờ Chu Viện là người của Chu gia ở thành phố X, chỉ nghĩ cô ấy là một cô gái không có lai lịch. Chu gia sợ Chu Viện xảy ra chuyện, sợ cảnh sát không kịp thời tìm được, vì vậy họ đã tìm tới tổ chức Nhật Nguyệt,yêu cầu họ cử người đến giải cứu.
Nghe nói tổ chức Nhật Nguyệt đã phái Tinh, vị đứng đầu trong bảng xếp hạng giá trị vũ lực đi. Chu gia rất tức giận với việc này, khăng khăng đòi kiện Mạnh Tắc phải ngồi tù. Mạnh gia hiện đang phối hợp. "
Thời Thù nghe vậy, khi nghe đến tên Tinh, mí mắt giật giật.
Chậm rãi lên tiếng
"Đi điều tra tổ chức Nhật Nguyệt, cả người tên Tinh này."
"Vâng"
Mặc dù không biết từ khi nào tiên sinh bắt đầu hứng thú đến việc này.
Nhưng mệnh lệnh của tiên sinh vẫn phải tuân theo.
Hơn nữa, kể từ khi bước vào, Tần Như cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi hắn đồng ý, nói
"Tiên sinh, chiều nay có một buổi quay chụp quảng cáo quần áo nam."
Tiên sinh trầm mặc.
Có nghĩa là không phản đối.
Trước khi rời đi, Tần Như như nhìn tiên sinh nhà mình, bỗng nghĩ ra.
Trách không được cảm thấy có chỗ nào quái quái.
Tiên sinh nhà bọn họ, vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua.
Thói quen sạch sẽ của tiên tinh trước nay rất nghiêm trọng, nhìn tản mạn, nhưng thật ra rất chán ghét tùy tiện tiếp xúc cùng người khác.
Không thể chịu đựng mặc một bộ quần áo trong hai ngày liên tiếp.
Tiên sinh đây là làm sao vậy?
Đang suy nghĩ.
Liền nghe thấy thanh âm của Thời Thù
"Mang camera theo dõi đêm qua tới."
"Vâng"
Vừa nói xong, Thời Thù trầm ngâm hồi lâu
"Quên đi."
Nếu là xuất hiện theo kế hoạch, phỏng chừng các dấu vết đều đã bị xóa.
Vừa suy nghĩ, hắn vừa Ϧóþ viên kẹo sữa trong tay.
Nhìn mặt trời bên ngoài.
Tia sáng chiếu vào trên người hắn.
Hắn cong môi, đôi mắt rũ xuống.
"Tiểu Quai đã tiến bộ rồi."
Từ trước đến nay cô không che dấu ẩn nấp chuyện gì.
Hơn nữa khi cô ra tay, có rất ít đối thủ.
Sớm đã quen quanh minh chính đại đánh nhau.
Hiện tại, không chỉ bí mật tiến hành nhiệm vụ, mà còn biết ngụy trang.
Đêm qua, thế nhưng còn đánh hắn bất tỉnh, tự mình bỏ chạy.
Đối với việc đêm qua Tô Yên thiếu chút nữa Ϧóþ ૮ɦếƭ mình.
Hắn giống như đã quên rất nhanh, nhưng đối với việc Tô Yên ngày hôm qua bỏ chạy.
Vẫn luôn nhớ thương.
........
Sáng sớm hôm sau, Tô Yên mặc đồng phục đi học đến trường.
Nhà gần cho nên đi bộ mười phút đã đến nơi.
Khi cô chuẩn bị vào trong trường, nghe thấy thanh âm một đám nữ sinh hoa si thét chói tai
"A ~ ~ Thời Thù nhà chúng ta lớn lên thật đẹp trai."
"Mỹ nhan bạo kích, cũng quá soái đi!!"
"A a a, không được, tớ nhất định phải đi tự mình đi gặp Thù ca ca nhà chúng ta một lần."
Các cô gái nhiệt liệt thảo luận.
Ở ngay trước mặt trạm xe buýt kia, đúng là một tấm poster mới thay của Thời Thù.
Tô Yên ngừng bước chân một chút, nhìn người ở trên bức ảnh.
Sau đó quay đầu, rời đi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Trong đầu nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua thiếu chút nữa Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn.
Tô Yên nhìn tay mình một chút.
Mắt rũ xuống.
"Tiểu Hoa"
"Ân? Ký chủ chị có cái gì phân phó??"
"Sức lực của ta vì sao lại lớn như vậy?"
"Ký chủ, đây là mong muốn của chị a."
Tô Yên nghe không hiểu nó đang nói gì.
Tiểu Hoa lại nghĩ tới bản thân ký chủ nhà mình có 71 giá trị thể lực, thở dài.
Ký chủ, này là do chính chị lựa chọn a.
Đương nhiên Tiểu Hoa một chút cũng không có nói cho kí chủ nhà mình.
Dù sao nói ra ký chủ cũng không hiểu.
Buổi sáng lên lớp. Bài thi môn ngữ văn đã được trả xuống dưới.
41 điểm.
Đang trong lớp học, thầy giáo ngữ văn đi tới trước mặt Tô Yên.
Sờ sờ đỉnh đầu trụi lủi của mình.
Sau đó tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tô Yên
"Bạn học Tô Yên, có thể đạt được 41 điểm ngữ văn thật là làm khó em."
Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn lão sư ngữ văn.
Nửa ngày sau mới lên tiếng
"Không có gì ạ."
Thầy giáo ngữ văn vừa bực vừa buồn cười.
"Em có thể đạt 100 điểm hóa học và vật lý, tôi phen này phải khen em một tiếng thiên tài khoa học tự nhiên.
Bạn học Tô Yên, xem như thầy xin em.
Đem phần thông minh kia, cũng nên đặt trên môn ngữ văn một chút được không?"
Thầy giáo ngữ văn cũng không có cách nào.
Ngữ văn, chỉ phần viết văn đã chiếm 50 điểm.
Nhưng chỉ cần nghiêm túc viết,dù là người ngu ngốc nhất tùy tiện viết cũng đạt được 60 70 điểm
Kết quả thì sao?
41 điểm.
Có thể làm bài thi ngữ văn thấp điểm đến như vậy, ắt cũng lợi hại.
Thầy giáo ngữ văn một bên thở dài, một bên lật bài thi đến trang cuối cùng.
Lên tiếng
"Bài văn 800 chữ, chiếm 50 điểm, em chỉ viết vỏn vẹn có hai câu??"
Nói nói, thầy giáo ngữ văn đều sắp đem bài thi nhìn thủng.
Tiếp theo, ông liền chỉ vào một chỗ rồi nói.
"Cái này, nỗi niềm nhớ nhà??
Bạn học Tô Yên, tôi không nghĩ em lại viết cái này.
Cả mấy lần thi trước nữa, em chỉ ghi cái này.
Làm sao vậy?
Tác giả không thể có tình cảm khác à??
Em làm thế nào chỉ viết tác giả tưởng niệm quê nhà??"
Tô Yên vẫn luôn trầm mặc.
Thầy giáo ngữ văn thấy cô cúi đầu.
Cho rằng mình đã nói đúng trọng tâm.
Rốt cuộc đả kích đến lòng tự tin của học trò là không tốt lắm.
Ông lên tiếng
"Tô Yên, nói suy nghĩ của em không được sao?"
Tô Yên
"Em không phải tác giả, không hiểu ông ấy suy nghĩ cái gì.
Căn cứ theo xác suất ra đề, phần tưởng niệm quê nhà tình cảm quê nhà chắc sẽ chiếm tỉ lệ cao."
Nói xong, Tô Yên ngậm miệng lại.
Nhìn thầy giáo ngữ văn ở đối diện.
Thầy giáo ngữ văn
"······"
Sau đó, ông kinh hách rồi.
Ông định chỉ vào Tô Yên mắng cô là đầu gỗ.
Nhưng nghĩ đến thành tích khoa học tự nhiên của cô.
Lại nuốt hai chữ này trở vào.
Nhưng dù ngữ văn học không tốt, cũng không thể đả kích học trò đến mức nghỉ học được.
Lúc nghỉ giữa giờ, phía trước có bạn học chơi di động nhìn đến phần tin tức, lên tiếng
"Ai ai ai, ngày hôm qua Tiểu Hoa đán Chu Viện bị bắt cóc."
"Cái gì?!! Nữ thần của tớ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Đương nhiên không có,chỉ là phải cấp cứu. Cậu nhìn xem, nữ thần còn phát thông báo tìm người đây."
" Trên thông báo viết cái gì vậy?"
" Hôm qua cảm ơn người hảo tâm cứu giúp, tôi muốn gặp mặt để trân thành cảm ơn, nếu người hảo tâm có thấy được thông báo này, mong hồi báo tôi, một lần nữa chân thành cảm ơn vị anh hùng đã tương trợ. "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc