Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 314

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên đặt chiếc túi đang đeo ở một nơi khuất trong ngõ.
Chiếc váy này là váy của nhân viên pha chế.
Cô ϲởí áօ khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần đen, cho nên lập tức nhận không ra.
Bởi vì phải thực hiện nhiệm vụ, không thể để lộ diện mạo của mình.
Cô liền học kỹ thuật dịch dung này.
Ban đầu, cô dự định mua sắm xong sẽ đặt ở tỏng nhà, đợi nhiệm vụ tiếp theo mới sử dụng.
Kết quả không nghĩ đến.
Còn chưa kịp mang về nhà, đã dùng ở chỗ này.
Nhét tai nghe nhỏ vào lỗ tai.
Một người điều khiển từ xa, một người thực thi ở gần.
Phối hợp hoàn mỹ.
Tô Yên đi vào cửa sau của khách sạn.
Một khắc bước vào, liền nghe được thanh âm bên kia.
"Camera giám sát đã bị hack, cô có mười lăm phút để hành động."
Tô Yên tiếp tục đi vào bên trong, đi thang máy.
Lên tầng bảy.
Tìm thấy số phòng.
Nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt.
Duỗi tay gõ cửa.
Bên trong không có bất kỳ tiếng vang nào.
Cô lại gõ.
Nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm thiếu kiên nhẫn
"Ai."
Tô Yên không trả lời.
Cô tiếp tục gõ cửa.
Người bên trong trở nên cảnh giác.
Nhưng cảm thấy cảnh sát không có khả năng tìm thấy nơi này nhanh như vậy.
Đầu tiên từ mắt mèo nhìn thoáng ra bên ngoài.
Chỉ thấy một người đàn ông giản dị gầy gò mặc chiếc áo sơ mi trắng.
Hỏi lại lần nữa
"Anh là ai?"
Tô Yên không trả lời, chỉ tiếp tục gõ.
Tô Yên cứ gõ thế này, trực tiếp làm người bên trong bực bội.
Lạch cạch cửa mở ra, tất nhiên, hắn ta vẫn còn một chút cảnh giác.
Trên mặt mang theo phòng bị.
Người nọ lên tiếng
"Cút cút cút, tên chó ૮ɦếƭ từ nơi nào đến đấy."
Tô Yên nhìn người kia, lên tiếng
"Chu Viện có phải ở đây không?"
Cô thấy rõ ràng người bên trong đã ϲởí áօ trên, quần hắn ta còn không có thời gian để cởi ra.
Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Người nọ biến sắc.
Bàn tay muốn đóng cửa.
Lạch cạch một tiếng.
Tô Yên duỗi tay, nắm lấy sợi xích sắt, chặt đứt nó.
Chặn cánh chửa lại, đột nhập vào.
Tên kia nhìn qua bộ dáng hai mươi tuổi.
Trên tay đeo nhẫn loại xương khô.
Không giống như một tên tội phạm gây án, mà giống như phú nhị đại.
Tên kia nhanh chóng chạy đến đầu giường.
Tô Yên bước vào, thấy người phụ nữ bị trói chặt trên giường, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Cô bước về phía trước, con dao trong tay chuyện động.
Cắt dây thừng.
Ôm cô ấy vào lòng, xoay người đi ra ngoài.
Tên con trai kia đang cầm máy gọi
"Đều cút lên đây cho tao!!"
Thanh âm vừa dứt.
Sau đó, Tô Yên nghe thấy cách vách truyền đến tiếng vang mở cửa.
Cô dừng lại.
Liếc nhìn một nhóm vệ sĩ ùa vào.
Chu Viện sợ đến mức miệng trở nên trắng bệch.
Tô Yên liếc nhìn người trong lòng иgự¢, hạ giọng
"Thả lỏng một chút, cô sẽ không xảy ra chuyện gì."
Nói xong, một chân Tô Yên đá về phía tên vệ sĩ đang chạy đến gần nhất.
Cô hạ chân không chút lưu tình.
Cho nên vệ sĩ bị đá té ngã, bụp một tiếng đập đầu vào tường.
Ngất đi.
Tục ngữ nói, người thạo nghề vừa ra tay, liền biết có hay không.
Vừa ra tay, làm những vệ sĩ còn lại do dự.
Tô Yên tiếp tục tiến về phía trước.
Phú nhị đại kia rống giận
"Đứng ngây ra đó làm gì?? Còn không mau ngăn hắn lại!!"
Vừa dứt lời.
Tô Yên đã ra tay.
Một tay ôm Chu Viện, một tay đấu với bọn họ.
Ba phút sau.
Tên vệ sĩ cuối cùng bị Tô Yên đánh đến bất tỉnh.
Cô nhìn thoáng qua tên phú nhị đại kia.
Lần này hắn ta ૮ɦếƭ lặng, sợ đến nỗi không dám ngo ngoe gì.
Tô Yên ôm Chu Viện bước ra khỏi phòng.
Nhưng Tô Yên chưa ôm cô ấy đi luôn.
Mà đi đến một gian phòng đang mở bên cạnh.
Đưa người vào trong.
Lên tiếng
"Vẫn còn tỉnh chứ?"
Chu Viện gật gật đầu.
Tô Yên nói
"Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, cô tự đóng cửa chống trộm lại rồi gọi cảnh sát. Hiểu không?"
Trong mắt Chu Viện chứa nước mắt, nhìn Tô Yên, nắm tay cô chậm chạp không chịu buông ra.
Tô Yên nhìn, vỗ vỗ lên cánh tay cô ấy
"Cô đã an toàn, sẽ không có gì xảy ra nữa."
Nói xong, cô đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại.
Sau đó, nghe thấy âm thanh của dây xích và tiếng khóc nức nở cố kìm nén.
Mặt Tô Yên không biến sắc đi về phía trước.
Như thể không có gì xảy ra.
Cô cầm tai nghe
"Nhiệm vụ đã hoàn thành. Cô ấy an toàn."
Nói xong, bên tai truyền đến thanh âm
"Tinh, cảnh vệ đang lên. Bọn họ đã tới tầng sáu."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua thang máy phía trước, lúc này, trùng hợp có một người phục vụ không biết từ phòng nào đi ra.
Cô bước qua chỗ người phục vụ đang muốn đóng cửa.
Giơ tay, đánh người phục vụ bất tỉnh.
Sau đó, đặt người phục vụ vào xe đẩy.
Dùng lực đẩy xe chạy theo hướng cửa thang máy.
Tiếp đó, cô bước vào căn phòng sắp đóng cửa kia.
Ngay khi Tô Yên bước vào, thang máy tinh một tiếng mở ra.
Tô Yên tựa sống lưng lên cửa phòng.
Căn phòng tối tăm.
Hơi thở của cô chậm lại.
Phòng này có người.
Nhưng khi cô bước vào, thanh âm rất nhỏ.
Tô Yên không bước hẳn vào trong.
Mà chỉ dựa vào cửa phòng, đợi người bên ngoài rời đi.
Thời gian trôi qua một chút.
Bên ngoài không vang lên tiếng đập cửa.
Ngược lại trong phòng truyền đến thanh âm lười biếng
"Cô tự lại đây, hay muốn tôi động thủ?"
Thanh âm của hắn rất êm tai, là loại thanh âm mà cô chưa bao giờ nghe được.
Đang suy nghĩ, không biết tại sao, Tiểu Hoa đột nhiên trở nên hưng phấn lên
"Ký chủ, ký chủ, chị đi qua đi, tự chị đi qua, không không không,
hay là để hắn tới bắt chị đi, như vậy giống như càng lãng mạn một chút."
Tô Yên
".........."
Bởi vì Tiểu Hoa đột nhiên lên tiếng, khiến cô thất thần trong giây lát.
Sau đó, chỉ cảm thấy trong lòng phiếm lạnh.
Cô vội vàng nghiêng người.
Phanh!
Một con dao gọt hoa quả xẹt qua tóc cô, cắm vào trên cửa.
Sau đó, lạch cạch một tiếng, cả căn phòng đột nhiên sáng lên.
Tô Yên thấy người đàn ông đẹp trai lười biếng đang ngồi trên ghế sofa.
Mí mắt hắn rũ xuống.
Lông mày cau lại, dường như rất không kiên nhẫn.
Nốt ruồi ở khóe mắt càng thêm lay động rực rỡ.
Tô Yên lập tức động thủ.
Xuống tay một không chút lưu tình.
Kết quả, thời điểm nhìn rõ ràng diện mạo của người nọ.
Cô sững sốt một lúc.
Nắm đấm bắt đầu thu lực.
Phanh!
Người kia bắt lấy nắm đấm của Tô Yên.
Có lẽ nhận ra lực đạo của Tô Yên khác thường.
Hắn nhướng mày, ngẩng đầu lên.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thời Thù nhìn vào đôi mắt kia, sửng sốt một chút.
Chớp mắt thất thần.
Tô Yên nắm lấy cơ hội, thân thể xoay 180 độ.
Đảo mắt thít chặt cổ hắn.
Cô hạ giọng
"Đừng nhúc nhích, tôi không muốn làm tổn thương anh."
Thời Thu trố mắt một hồi lâu.
Rồi cứng đờ nghiêng đầu đầu nhìn cô.
Đôi mắt chứa lệ khí kia thay đổi liên tục.
Hắn lẩm bẩm
"Tiểu Quai."
Thời điểm nghe hai chữ này.
Tô Yên sửng sốt.
Đặc biệt là khi tầm mắt hắn nhìn chằm chằm vào mình, không biết vì sao lại trở nên nóng rực.
Cô nhìn đi chỗ khác, chỉ thấy hơi nóng.
Nhưng tay cô vẫn gắt gao khóa chặt cổ hắn.
Mà Tiểu Hoa thiếu chút nữa đã thét chói tai lên.
Trời ạ.
Nam chủ đại nhân có ký ức?
Nhận ra được ký chủ??
Hơn nữa hiện tại ký chủ nhà nó còn trang điểm thành bộ dáng ma quỷ này.
Vậy mà còn có thể nhận ra được??
Lần này, Tiểu Hoa tin.
Đây là châи áι.
Tô Yên bị hắn nhìn chằm chằm hồi hâu, cô có chút không tự nhiên.
Mím môi, tay dúng sức.
Tô Yên vừa dùng lực, thiếu chút nữa đã vặn Thời Thù đến tắt thở.
"Khụ khụ khụ."
Người nào đó ho khan.
Tô Yên phục hồi tinh thần lại, thoáng nới lỏng tay ra một chút.
Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, đỏ mặt.
Nhìn trong chốc lát, lên tiếng
"Anh không cần giãy giụa, tôi sẽ không Gi*t anh."
Thời Thù chớp mắt, trong mắt chỗ nào còn lệ khí lạnh lẽo vừa nãy.
Ánh mắt sáng quắc kia cứ nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
Tô Yên nhìn khóe mắt phiếm hồng của hắn.
Tay vừa mới nới lỏng.
Cô lại tăng lực đạo.
Thời Thù nhìn cô, mím môi, thanh âm vừa câu nhân vừa quyến rũ.
"Tiểu Quai thật lợi hại."
Tô Yên nhìn hắn, rồi lại nhìn chính mình.
"Anh đang gọi tôi?"
"Đúng vậy"
Hắn gật gật đầu.
Sau đó, hắn liền nâng tay lên.
Tô Yên trong mắt mang theo cảnh giác nhìn hắn.
Người nào đó dường như không nhận ra sự cảnh giác của Tô Yên.
Thanh âm hàm chứa ý cười
"Mệt không? Ôm em nghỉ ngơi một lát nhé?"
Tô Yên
"......"
Đầu óc người này hình như không được bình thường.
Cô nhìn hắn, giây tiếp theo, dùng sức Ϧóþ chặt cổ hắn.
"Nếu anh lại nói thêm những lời vô nghĩa nữa, tôi sẽ vặn gãy cổ anh."
Thân thể Thời Thù cứng đờ.
Hắn nhìn Tô Yên.
Cẩn thận nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
Sau đó, cong môi vươn tay
"Tiểu Quai, anh đã nhận ra em."
Tô Yên nhìn hắn, thanh âm nghiêm túc
"Tôi không phải Tiểu Quai."
Ý cười trên mặt Thời Thù cứng lại.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Con ngươi sâu kín, cảm xúc dần dần bắt đầu tụ tập.
"Tiểu Quai"
Hắn gọi một tiếng.
Tô Yên không nói chuyện.
Cảm xúc trên mặt Thời Thù thay đổi.
Trong đầu hắn hiện lên một chuỗi thông tin.
Trách không được hắn đợi lâu như vậy, vẫn không chờ được người đến.
Hóa ra là quên hắn.
Thế nhưng lại quên hắn.
Mí mắt hắn rũ xuống.
Che khuất cảm xúc trong mắt.
Nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi.
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên di chuyển khỏi ghế sofa, như muốn đứng dậy.
Tô Yên trong chốc lát lâm vào trạng thái cảnh giác.
Hắn chỉ vừa động.
Giây tiếp theo, cả hai tay cô đã siết chặt lấy cổ hắn.
Lần này, Thời Thù thậm chí cũng không ho khan.
Khuôn mặt tái nhợt, nhắm mắt lại.
Tô Yên lập tức phục hồi tinh thần lại.
Bị ngất??
Cô nghĩ.
Mày nhăn lại.
Sau đó, đặt người lên ghế sofa.
Véo nhân trung của hắn
"Tỉnh tỉnh. "
Cô nói, một bên chắp hai tay trước иgự¢, ấn trái tim hắn.
Nhấn từng cái.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị thử hô hấp nhân tạo xem."
Tô Yên nhéo cằm hắn, mở miệng để không khí vào.
Một bên hô hấp nhân tạo, một bên ấn cho tim đập lại.
Sau đó, không biết cô đã thổi khí cho hắn bao nhiêu lần.
Lông mi người kia khẽ run lên, tỉnh dậy.
Sau đó, vươn tay ra ôm lấy eo của Tô Yên.
Tô Yên cảm thấy được động tác của hắn, giơ tay muốn đánh.
Sau đó, lông mi hắn run run, ho khan một lần lại một lần.
Sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, đôi môi tái nhợt.
Nhìn thấy liền biết thân thể rất yếu đuối.
Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên, mí mắt run rẩy.
Thời Thù chậm rãi lên tiếng
"Còn muốn đánh anh?"
Thanh âm khàn khàn mang theo u oán.
Tay đang giơ lên của cô dừng lại.
Tô Yên nhìn hắn.
Một chưởng sắp rơi xuống trở thành vụng về trấn an.
"Tôi không muốn Gi*t anh, chỉ cần anh không lên tiếng. "
Nói xong, cô nhìn ra cửa.
Có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân hỗn loạn ngoài cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc