Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 313

Tác giả: Tần Nguyên

Một bên khác, Thời Thù, người vừa đến thành phố X hôm nay, đang ở trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao Cẩm Giang.
Trong hành lang dài.
Yên lặng hồi lâu.
Sau đó, thấy một nhóm cô gái bước vào phòng tổng thống của Thời Thù.
Đến gần liền nghe thấy âm thanh từ bên trong
"Tiên sinh, người ngài muốn đã mang đến..."
Lời nói của người đó không quá lạnh lùng, thậm chí còn tạo cho mọi người cảm giác rất dễ bắt chuyện.
Đi vào mới thấy.
Đèn trong phòng rất sáng.
Có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của các cô gái.
Người vừa nói đang đứng cạnh ghế sofa bằng da.
Đeo cặp kính gọng vàng, khuôn mặt văn nhã.
Mà trên chiếc ghế sofa kia.
Có một người.
Cổ áo trắng hơi mở rộng.
Mặc một chiếc quần dài màu đen, dáng vẻ như vừa từ bên ngoài trở về, không có thời gian để thay quần áo.
Vì vậy cả người mang theo một cỗ tinh xảo, cao quý, không thể chạm tới.
Mà người này, chính là Thời Thù, vị đã khiến đám fan mê muội điên cuồng thét chói tai.
Người nọ nhìn một vòng, hạ mi mắt xuống.
Che đậy ánh mắt đen nhánh, tầm mắt ngày càng âm trầm.
Hơn nửa ngày sau, yết hầu lăn lộn
"Nhóm tiếp theo."
"Vâng, tiên sinh."
Người đàn ông đeo kính gọng vàng bên cạnh tên là Tần Như.
Đó là trợ lý cá nhân của Thời Thù.
Tần Như bước tới cửa, bày ra tư thế mời.
Sau đó, một đám người rời đi.
Ngay sau đó, đợt tiếp theo đi vào.
Nhìn kỹ, những cô gái này không trang điểm đậm, cũng không mang theo nhiều nét kinh diễm cá tính.
Mới nhìn sẽ có cảm giác là em gái ngoan ngoãn nhà bên.
Từng đợt từng đợt thay phiên tiến lên, sự u ám trong mắt chàng trai ngày càng dày hơn.
Sau nửa giờ.
Cho đến đám người cuối cùng rời đi.
Tần Như vừa mới tiễn người.
Bịch một tiếng.
Liền nghe thấy tiếng gạt tàn thuốc thủy tinh nện lên trên tường vỡ vụn.
Tần Như cúi đầu không dám nói gì.
Không biết qua bao lâu.
Mới nghe thấy chàng trai trên ghế sofa chậm rãi lên tiếng
"Tần Như."
"Vâng, tiên sinh."
"Tiếp tục tìm."
"Dạ."
Sau khi trả lời, Tần Như rời đi.
Nhân viên phục vụ đã đến quét tước vụn thủy tinh đầy đất kia.
Chẳng mấy chốc, căn phòng rộng lớn lại lần nữa yên tĩnh.
Thời Thù dựa vào ghế sofa, nhắm mặt lại che dấu lệ khí trên người.
Sau một lúc lâu, giống như là đã dựa vào ghế sô pha ngủ thi*p đi.
Trong yên tĩnh chỉ nghe được một tiếng nỉ non
"Tiểu Quai."
Hắn không phải Thời Thù.
Không, phải nói, hắn không chỉ là Thời Thù.
Hắn còn là Quân Vực.
Năm bảy tuổi, trí nhớ của hắn đã được phục hồi.
Mang theo tất cả kỷ ức, tới tìm Tiểu Quai của hắn.
Ban đầu, hắn không vội vàng.
Vì giống trong quá khứ, Tiểu Quai chắc chắn sẽ đến tìm hắn.
Chỉ là thời gian trôi qua.
Hắn càng ngày càng không thể kiềm chế ham muốn được gặp cô.
Rốt cuộc, không thể đè nén được nữa, vì vậy hắn chủ động bắt đầu tìm người.
Vừa mới bắt đầu, tìm người tên là Tô Yên.
Tìm ba năm, trên cơ bản có thể nhìn thấy tất cả đều thấy.
Nhưng không tìm thấy cô.
Hắn sợ bỏ lỡ một cái gì đó, vì vậy mở rộng phạm vi.
Tất cả những người ngoan ngoãn, những người nhìn qua rất dễ bắt nạt, tất cả đều tìm được.
Cũng không biết đám người kia ánh mắt như thế nào.
Tìm kiếm lâu như vậy vẫn luôn không tìm được.
Hắn không thể tìm thấy cô.
Cũng chỉ còn cách để cô tới tìm hắn.
Năm mười chin tuổi, Thời Thù trở nên nổi tiếng.
Trong nháy mắt tám năm trôi qua.
Hắn càng ngày càng lo lắng, cho nên đối với mọi người và công việc trở nên ngày càng tâm tình bất định.
Khi mới trở nên nổi tiếng, Thời Thù nhìn qua trông rất vô hại, liếc mắt một cái có thể làm người kích phát tình thương của mẹ.
Quân Vực lúc ấy cân nhắc, nhất định sẽ làm cho Tiểu Quai chăm sóc hắn thật tốt.
Nào biết đã tìm lâu như vậy.
Vẫn không tìm được người, không thể giả vờ nổi nữa. Thậm chí ngày càng không kiên nhẫn.
Làm cho hình tượng trước màn ảnh TV bắt đầu sụp đổ.
Thời Thù có thể trở nên thiếu kiên nhẫn nếu cuộc phỏng quá vấn dài trên TV.
Không biết tại sao, ngày càng có nhiều fans yêu thích.
Là quá cá tính sao??
Đủ loại suy đoán cũng vô pháp lý giải.
Chẳng lẽ fans hâm mộ hiện tại đều thích cuồng ngược??
Việc fans điên cuồng ủng hộ, dẫn đến một cuộc giẫm đạp nghiêm trọng chưa từng thấy trong vài thập niên qua.
Điều này cũng dẫn đến nhiều ý kiến ​​khác nhau từ người qua đường.
Cảm thấy Thời Thù hiện tại, cũng chỉ dựa mặt ăn cơm mà thôi.
Đặc biệt là sự tương phản rất lớn giữa lần ra mắt và bây giờ.
Làm cho người qua đường trở nên không thích.
Trước kia quỳ gối khom lưng, nổi tiếng rồi thì bắt đầu mắt cao hơn đầu?
Con mẹ nó, tất cả fans đều mù quáng.
Ngoài cửa, Tần Như vẫn đang sắp xếp lịch trình cho ngày mai.
Theo tình hình này, lịch trình buổi sáng ngày mai sẽ bị hoãn lại.
Là một trợ lý đã đi theo Thời Thù trước khi xuất đạo.
Có thể làm vừa lòng chủ nhân có tính bắt bẻ và thiếu kiên nhẫn kia.
Chắc chắn là phải có sự nỗ lực hơn người và một trái tim siêu khỏe.
Chu đáo mọi mặt là rất cần thiết.
Người khác ૮ɦếƭ hay sống, trước mặc kệ.
Phải làm cho vị trong phòng kia thoải mái mới là điều ưu tiên.
Ngay cả khi tiên sinh không bao giờ nói ra, nhưng anh ta đã theo hắn nhiều năm như vậy.
Tần Như mơ hồ cảm giác được tiên sinh đang tìm người.
Nhưng người tiên sinh đang tìm rốt cuộc là ai?
Tần Như đẩy mắt kính gọng vàng.
Quên đi.
Khi nào tiên sinh muốn nói, tự nhiên sẽ nói ra.
.......
Lại nói nói đến vị bạn học bị mất ký ức của chúng ta.
Bầu trời tối đen.
Đã gần mười giờ.
Tô Yên bước ra từ khách sạn năm sao.
Tiểu Hoa tràn đầy chua xót nói một câu
"Ký chủ vất vả rồi."
Tô Yên cầm phong bì trong tay, sờ sờ.
Bên trong là số tiền ba giờ pha chế rượu cô nhận được.
Tiền boa cộng thêm với tiền lương.
6000 tệ.
Tô Yên trả lời
"Không vất vả."
Thể lực của cô rất tốt.
Cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Dù sao cũng là cô gái một chưởng có thể làm cho cây ngô đồng thiếu chút bật rễ.
Nói đến vẫn phải cảm ơn hệ thống Tiểu Hoa.
Là nó cảm thấy cô pha chế rượu khẳng định rất lợi hại, vì vậy cô đã mua một bình lắc cocktail để tự học.
Ngẫn nhiên nhận được cơ hội, có được lời mời làm nhân viên pha chế tư nhân trong khách sạn năm sao này.
Chỉ cần đến đây để pha chế đồ uống khi có người yêu cầu.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, bây giờ chị muốn đến quán bar sao?"
Tô Yên lắc đầu
" Không đi."
"Ký chủ muốn về nhà?"
"Mua bánh kem."
Tiểu Hoa vừa nghe, trong lòng tràn đầy hâm mộ ghen ghét
"Ký chủ, Tiểu Hồng không ăn bánh kem cũng sẽ không đói ૮ɦếƭ."
Tô Yên nghĩ đến con rắn vừa ngốc vừa không biết là chủng loại gì mà mình đang nuôi kia.
Lên tiếng
"Nó gần đây biểu hiện khá tốt, không tùy tiện cắn người, cũng không phá vỡ đồ đạc. Xem như đây là phần thưởng."
Cũng không biết con rắn này có bị chấn thương sọ não không.
Chỉ cần hưng phấn lên là đi cắn đồ vật.
Nhưng thật ra nó không làm tổn thương bản thân.
Chỉ là đồ nội thất lâu lâu sẽ đổi bộ bộ, thật sự rất phí tiền.
Những chuyển đồ đều quen mặt cô rồi.
Không biết tại sao bọn họ đều cho rằng cô đang nuôi một con chó.
Đi bộ ngang qua nhà ga trước mặt.
Lúc ngang qua, trên màn hình điện tử đang phát một tin quảng cáo.
Đây là quảng cáo cho một loại nước hoa sang trọng.
Mà người phát ngôn của nước hoa tình cờ là vị minh tinh cô thấy trên TV trong giữa trưa hôm nay.
Tô Yên đứng trong nhà ga.
Nhìn vào quảng cáo trên màn hình.
Cô không rời mắt cho đến khi quảng cáo kết thúc.
Sau đó, cúi đầu ngửi mùi trên cơ thể mình.
Có lẽ vì pha chế rượu trong ba giờ, trên cơ thể mang theo mùi cồn nhè nhẹ.
Cô hiếm khi chủ động mở miệng hỏi thống tử trong đầu
"Tiểu Hoa"
"Hả? Ký chủ? Chuyện gì vậy?"
"Ta cũng nên mua một lọ nước hoa nhỉ?"
"Ký chủ ...không cảm thấy phí tiền?"
"Ta có thể kiếm được nhiều tiền."
Tiểu Hoa trầm mặc.
Dù sao, trong trường hợp nào ký chủ cũng có lý do chính đáng cả.
Khi đang suy nghĩ, điện thoại của Tô Yên lại reo lên.
Cô trả lời điện thoại
"Xin chào?"
Thanh âm ở đầu bên kia của điện thoại mang theo cầu xin, cẩn thận nghe có thể nhận có có chút vội vàng
" Tinh tỷ, nhiệm vụ cấp bách, cô phá lệ nhận đi mà."
Lần này Tô Yên không từ chối ngay lập tức.
Ngược lại tầm mắt nhìn chằm chằm vào quảng cáo nước hoa được chiếu lại bên cạnh.
Cô muốn kiếm tiền để mua nước hoa.
Cô lên tiếng dò hỏi
"Đơn hàng gì?"
"Tới khách sạn Cẩm Giang 7102 đón Chu Viện an toàn ra ngoài."
"Chỉ cần như vậy?"
Nếu đây là chuyện đơn giản, bọn họ có thể tìm người khác để hoàn thành, dù sao, cô cũng không phải là thành viên duy nhất của tổ chức Nhật Nguyệt.
"Cô ấy đã bị bắt đi, 95% có khả năng sẽ bị hãm Hi*p, 80% khả năng sẽ bị tiền dâm hậu sát *."
*tiền dâm hậu sát: là Hi*p xong rồi Gi*t đó mấy cô ^^
Mặc dù cha mẹ của Chu Viện đã báo án.
Cảnh sát cũng đang toàn lực truy bắt.
Nhưng dù sao cũng chỉ sử dụng trình tự thông thường.
Cha của Chu Viện sợ con gái mình xảy ra chuyện, đồng thời tìm tổ chức Nhật Nguyệt nhờ hỗ trợ.
Chỉ cần có thể cứu con gái của họ, họ sẽ trả 700 vạn.
Thậm chí còn có thể được thêm.
Nhật Nguyệt là một tổ chức màu xám* mua bán tình báo, cho thuê, bảo vệ và ςướק bóc.
*Có hai giới Hắc- Bạch là tốt- xấu, thì màu xám này là giao du giữa hai giới, vừa tốt vừa xấu, cứ có tiền là kiếm.
Tập trung lấy việc mua bán tình báo làm chủ, tất nhiên ở đây cũng có những nhân tài.
Ví dụ biệt hiệu Tinh của Tô Yên, chính là một trong số đó.
Vì nguyên nhân tính cách của Tô Yên, việc trộm đồ đánh cắp này, cơ bản không liên quan gì đến cô.
Hầu hết thời gian, tổ chức này đều làm bảo tiêu, cũng chính là là kinh doanh vệ sĩ.
Cô hiếm khi nhận đơn đặt hàng vì yêu cầu quá nhiều.
Cô sẽ chỉ nhận đơn đặt hàng vào ngày nghỉ.
Nhưng ngày thường có thể tìm đến tổ chức Nhật Nguyệt, đại bộ phận đều là muốn thuê bảy tám ngày.
Dài hơn một tháng hai tháng, một năm hoặc hai năm cũng có.
Vì vậy mà cô không có nhiều đối tác.
Tô Yên tham gia một năm, nhận được năm đơn đặt hàng.
Tuy nhiên cô lại thống trị danh sách xếp hạng hàng đầu của nhóm Nhật Nguyệt.
Tô Yên nghe vậy, dừng một chút.
"Được, tôi nhận."
Người bên kia điện thoại lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tinh, khi nào cô mới đến khách sạn Cẩm Giang? Chúng tôi sẽ giúp cô giải quyết hậu quả."
Tô Yên tiếp tục nghe điện thoại, nhìn lên khách sạn nơi cô vừa bước ra.
Không phải đây là khách sạn Cẩm Giang sao?
"Năm phút."
"Được. Nhớ rõ liền mạch."
Nói xong, bên kia cúp điện thoại.
Nói chuyện xong, Tô Yên không đi vào khách sạn Cẩm Giang ngay lập tức.
Ngược lại, cô đi vòng quanh biển báo, dừng trước một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Ba phút sau.
Một người đàn ông gầy gò mặc áo sơ mi trắng và quần đen từ trong ngõ bước ra.
Trên mặt người đàn ông có vài vết rỗ, liếc mắt nhìn qua trông có vẻ giản dị.
Vóc dáng hơi lùn, kém thu hút sự chú ý.
Khó thể tin được, người này chính là Tô Yên vừa mới bước vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc