Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 312

Tác giả: Tần Nguyên

Cô gái xấu hổ đứng ở đó.
Quân Vực nhướn mày liếc nhìn nhóc con kia.
Xem ra, trừ bỏ cả ngày gây phiền toái, vẫn là có chút tác dụng khác.
Quân Vực nâng mí mắt nhìn cô giáo.
Khóe môi nở cụ cười
"Hoa ra cô giáo mỗi ngày chính là tận chức tận trách như vậy a."
Giáo viên hơi sửng sốt, muốn giải thích.
Đi về phía trước, muốn nắm lấy cánh tay Quân Vực.
"Tôi, anh nghe tôi nói..."
Hồng Dạ đang đứng bên cạnh, đưa tay ra chặn cô giáo.
"Xin tự trọng."
Lời này vừa nói ra.
Không ít người bên cạnh nhìn qua đây.
Những phụ huynh khác nghe được lời này, người không biết còn tưởng rằng cô giáo này làm ra chuyện đen tối gì.
Tầm mắt đánh giá nhìn cô ta.
Làm cho giáo viên kia càng thêm xấu hổ.
Quân Vực chậm rãi lên tiếng
"Nếu đã không đảm đương nổi chức vị giáo viên này, sau này cũng không cần trở thành giáo viên nữa."
Nói xong, hắn xoay người.
Nhìn thoáng qua Tô Tiểu Mộng.
Tô Tiểu Mộng đang ăn kẹo ʍúŧ.
Trông thật ngu xuẩn.
Sau đó, hắn không nói gì nữa, nắm tay đứa con trai ngu ngốc của mình rời đi.
Về đến nhà.
Tô Tiểu Mộng ném cặp sách, ngồi trong phòng khách.
Người cha đáng ghét chưa bao giờ đặt nó vào mắt kia ấy vậy mà lại ngồi xuống bên cạnh nó.
Hai người, nhỏ ôm bình sữa, lớn cầm ly trong tay.
Quân Vực lên tiếng
"Hôm nay, làm cũng không tệ lắm."
Tô Tiểu Mộng
"Ta mỗi ngày đều làm rất tốt."
Nói xong, hai người im lặng.
Cho đến lúc sau.
Bình sữa bò và ly pha lê chạm vào nhau.
Xem như là chúc mừng nhỏ về việc xảy ra ngày hôm nay.
Bên ngoài ánh chiều tà chiếu vào.
Tô Tiểu Mộng nghĩ, mặc dù cha không thích nó.
Nhưng cha đối với mẹ rất tốt.
Quên đi, cứ miễn cưỡng chấp nhận hắn vậy.
Đang suy nghĩ, bỗng có tiếng mở cửa.
Tô Yên bước vào.
Nhìn thấy hai người, một lớn một nhỏ hiếm khi có được hài hòa.
Cô nở nụ cười nhẹ nhàng.
Tô Tiểu Mộng lễ phép lên tiếng chào hỏi
"Mommy."
Sau đó, câu tiếp theo là
"Ôm một cái."
Vừa mới nói xong, Tô Yên đi đến.
Nhưng lại bị Quân Vực bên cạnh chặt đứt ý tưởng.
Tô Tiểu Mộng bỉu môi.
Uống sữa bò của mình.
Nếu có một bà mẹ đơn thân thì thật tốt.
Ngày vẫn còn dài.
............
Thời gian cả đời trôi qua nhanh chóng.
——THẾ GIỚI 14- KẾT THÚC———
Khi Tô Yên tỉnh dậy, đã ở trong không gian.
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, trị số thêm 6, hoàn thành hai nhiệm vụ phụ nên cộng thêm 6, giá trị hiện tại của chị là 12."
Tô Yên an tĩnh lắng nghe
"Cho ta xem các số liệu hiện tại."
"Vâng"
Leng keng một tiếng.
"Ký chủ, trị số hiện tại của chị là
【Dung lượng não】 41
【Giá trị thể lực】 65 "
Tô Yên nhìn, suy nghĩ trong chốc lát.
Lúc này, Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, tùy cơ thương thành đã mở, các thương phẩm hiện tại chị có thể mua là
[ túi gấm phúc họa tương y] 3 trị số
[túi gấm ngẫu nhiên] 6 trị số
Tô Yên nhìn trong chốc lát
"Hai cái này có gì khác nhau?"
"Ân... chắc là có?"
Tiểu Hoa cũng không chắc chắn.
Tiếp theo, Tiểu Hoa lại nói
"Ký chủ, chị có mua nó không?"
Tô Yên gật đầu
"Mua."
"Cái nào?"
" Túi gấm phúc họa tương y."
"Leng keng, chúc mừng ký chủ mua sắm thành công. Giá trị hiện tại của chị còn 9. "
Tô Yên nói
"Thêm sáu giá trị vào giá trị thể lực, ba điểm còn lại thêm vào dung lượng não."
"Vâng, ký chủ."
"Leng keng, trị số hiện tại của chị là
【Dung lượng não】 44
【giá trị thể lực】 71 "
Tiểu Hoa đã nhìn ra, ký chủ nhà nó rất thiên vị giá trị thể lực.
Hai cái này gần như kém gấp đôi.
Tuy nhiên, Tiểu Hoa vẫn tin tưởng vào sự lựa chọn của ký chủ nhà mình.
Tiếp theo
"Ký chủ, nếu chị không còn chuyện gì khác, chúng ta sẽ đi tới vị diện tiếp theo."
"Được."
Ngay khi Tô Yên đồng ý, cô lập tức cảm thấy đầu truyền đến đau đớn.
Loại đau đớn này khác với trước đây.
Đặc biệt đau.
Thời điểm Tô Yên ngất xỉu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, nhiệm vụ vị diện mở ra."
...........
Cổng trường cao trung số 1 thành phố X.
Một nữ sinh mặc đồng phục đang bước vào trường.
Nữ sinh tầm mười sáu mười bảy tuổi.
Làn da trắng nõn tinh tế, đôi mắt như hạnh nhân, môi anh đào hồng nhuận.
Không phải kiểu cao quý không thể chạm vào, mà như cô em gái nhỏ nhà bên.
Vừa đi, cô vừa lấy ra một viên kẹo sữa dâu từ trong túi của mình.
Bóc vỏ.
Động tác của cô rất chậm.
Sau đó, đem viên kẹo trắng mềm mềm bỏ vào trong miệng
Nhét vỏ đã bóc vào túi.
"Ký chủ, kẹo này ăn rất ngon sao?"
Bỗng nhiên trong đầu cái một thanh âm khác, lúc đầu Tô Yên cảm thấy thần kỳ quỷ dị, nhưng bây giờ cô đã bắt đầu làm quen nó.
Dù sao, nếu không chấp nhận cũng không còn cách nào khác.
Thanh âm kia vẫn như cũ lải nhải vang lên.
Tên cô là Tô Yên.
Năm nay mười bảy tuổi.
Hôm nay là ngày thứ hai khai giảng.
Tô Yên rút điện thoại ra, liếc nhìn thời gian.
Hmm, sắp đến muộn.
Trong khi suy nghĩ, cô vẫn rất ngoan ngoãn trả lời thanh âm kia
"Ăn ngon."
Thanh âm trong đầu nói nó là một hệ thống, tên Tiểu Hoa.
Đến đây để trợ giúp cô.
Ba năm trước không biết vì sao nó lại xuất hiện trong đầu cô.
Còn nói kể từ ngày cô sinh ra, trong đầu đã có một hệ thống.
Chỉ vì nhiều lý do, nên chậm chạp không thể nói chuyện được.
Đang đi đi, điện thoại di động đột nhiên rung lên.
Tô Yên nhìn thoáng qua dãy số.
Bước chân dừng lại.
Đi đến một nơi không có ai.
Trả lời điện thoại.
"Xin chào"
Thanh âm cô mềm mại.
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói
"Tinh, ngày mai có một đơn hàng, bảo vệ một món đồ trang sức trong bảo tàng Giang Nam, 24 tiếng đồng hồ, 300 vạn."
Viên kẹo trong miệng Tô Yên tan ra.
Nghe bên kia nói xong, cô chậm rì rì lên tiếng
"Tôi không nhận đơn hàng từ thứ hai đến thứ sáu."
Thanh âm vô hại mềm mại, khó có thể tưởng tượng đây là người đứng đầu trong bảng chiến đấu của tổ Nhật Nguyệt.
Thanh âm bên kia mang theo sốt ruột và cầu xin
"Tinh, là 300 vạn đó, thật sự không nhận sao? Cố chủ nói, chỉ cần cô chấp nhận, giá sẽ tăng thêm 40%."
"Tôi không có thời gian."
Cô phải đến lớp.
Cô rất bận rộn.
Có lẽ người ở bên kia điện thoại cũng biết quy củ của Tinh rất rõ ràng.
Cuối cùng, người kia thở dài
"Quên đi. Vốn dĩ trước khi gọi điện thoại cho cô cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
"Ân"
Tô Yên trả lời.
Sau đó, cúp điện thoại.
Tô Yên để điện thoại trong túi, đi vào trường.
Khi cô bước vào lớp, vừa ngồi xuống, tiếng chuông vào lớp vừa vặn vang lên.
Cô lấy sách giáo khoa ra.
Tiểu Hoa nhìn một loạt hành động của ký chủ nhà mình.
Thở dài.
Tại sao lại bị mất trí nhớ?
Sao lại mất trí nhớ hả??
Khác với những lần đi vào vị diện trước đây.
Lần này ký chủ của nó được trực tiếp sinh ra từ bụng mẹ.
Đã sống trong thế giới này mười bảy năm.
Chỉ là vừa sinh ra không được bao lâu, cô đã bị ném vào cô nhi viện.
Sống trong cô nhi viện cho đến khi cô mười bốn tuổi, lúc đó Tiểu Hoa mới tỉnh lại trong giấc ngủ say.
Mười lăm tuổi mới tìm được cha mẹ thân sinh, trở về nhà.
Cha mẹ ruột của cô là một gia đình rất giàu có.
Nhưng mới nhận người thân không quá mấy ngày.
Cha ૮ɦếƭ trong một tai nạn xe hơi.
Mẹ trở thành người thực vật.
Công ty phá sản đóng cửa, thiếu mấy ngàn vạn.
Ngay lập tức, khoản nợ này rơi xuống trên người Tô Yên.
Còn ai xui xẻo hơn ký chủ nhà nó??
Chẳng mấy chốc, cô giáo bước vào.
Cầm một chồng bài thi trong tay.
"Tiết này cùng tiết sau chúng ta sẽ làm bài kiểm tra."
Nói xong, bài thi được phát cho từng người.
Là bài thi ngữ văn.
Tô Yên cầm bài thi.
Tay dừng lại một chút.
Làm xong các câu hỏi trắc nghiệm, câu hỏi điền vào chỗ trống và câu hỏi phân tích.
Chỉ mất mười một phút.
Sau đó, cô nuốt nước miếng một chút.
Không biết tại sao, khuôn mặt vốn dĩ không có biểu tình bỗng héo một chút.
Tô Yên lướt qua ba bài đọc hiểu và một bài viết văn.
Một mảnh mờ mịt.
Tiểu Hoa nhìn vào các câu hỏi đọc hiểu trên bài kiểm tra của ký chủ nhà mình, cũng rất khó tin.
"Hỏi, giải thích hai chữ "lảo đảo" trong đoạn văn thứ hai của bài viết, hãy nêu lên suy nghĩ và cảm xúc của tác giả."
Ở bên dưới câu hỏi có ba dòng ngang lớn để học sinh điền vào.
Tô Yên viết bốn chữ.
"Tưởng niệm quê hương."
Trong khi đang làm bài thi, giáo viên ngữ văn đi đến chỗ Tô Yên. Nhìn mấy câu cô viết trên giấy.
Thở dài lắc đầu.
Tiểu Hoa khẽ meo meo điều tra tư liệu.
Nãi thanh nãi khí lên tiếng
"Ký chủ, nếu chị cầu xin Tiểu Hoa, Tiểu Hoa sẽ nói cho chị đáp án a."
Tô Yên lắc đầu, không trả lời Tiểu Hoa.
Kỳ thi khảo sát nhanh chóng kết thúc.
Nộp bài thi lên.
Chẳng mấy chốc buổi sáng đã kết thúc.
Tô Yên đi về phía nhà ăn.
Mọi người bên cạnh đều thích tụ năm tụ ba đi.
Chỉ có cô là đi một mình.
Từ khi sinh ra đến giờ, vẫn luôn như vậy.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, tại sao chị không kết bạn với họ?"
Tô Yên chậm rãi nói
"Quá yếu."
"Hả? Cái gì?"
"Lỡ như không cẩn thận lại đem các cô ấy đánh ૮ɦếƭ."
Vừa nói, tay của Tô Yên vừa đánh vào cây ngô đồng.
Cây lắc lư khiến lá ngô đồng xào xạc rơi xuống.
Sau đó, chỉ thấy cây ngô đồng nghiêng sang bên phải, mắt thấy rễ của cây đều sắp tróc ra.
Tay kia của Tô Yên vươn ra để ổn định cây.
Giả vờ như không có gì xảy ra.
Bàn tay trắng nõn lại bỏ vào trong túi.
Cây lớn đung đưa, lắc lư giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ.
Cắm rễ ở chỗ này đã nhiều năm, nó thiếu chút nữa đã bị đẩy ૮ɦếƭ.
Vừa đi vào nhà ăn.
TV bên trong đang hiển thị tin tức giải trí.
Âm thanh từ bên trong truyền ra
"A a a a a a, Thời Thù Thời Thù, anh là người duy nhất."
Một cảnh tượng người hâm mộ đón minh tinh rất là hỗn loạn điên cuồng.
Có ảnh chụp của một người đàn ông dán ở đó.
Có lẽ âm thanh phát ra từ TV quá chói tai, Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Không giống như bình thường nhìn lướt qua.
Lần này cô dừng lại nhìn bức ảnh trong chốc lát.
Truyền thông truyền đến thanh âm
"Theo các báo cáo được gửi bởi các phóng viên tại hiện trường, do có rất nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt của Thời Thù tới đón, tại sân bay diễn ra sự số dẫm đạp, làm cho năm người bị thương, may mắn không có ai thương vong."
Những người đi ngang qua Tô Yên cũng đang reo hò phấn khích
"Này, đó là Thời Thù, là ca ca của chúng ta. Thật đẹp trai, thực sự rất đẹp trai nha."
"Này, tôi quyết định đợi đến cuối tuần này sẽ đi đón máy bay, tôi muốn đích thân nhìn nhan sắc của ca ca một cái."
"Tôi cũng sẽ đi. Cô gái Thù gia, tuyệt không nhận thua."
"Đúng vậy."
Tiểu Hoa khẽ meo meo hỏi
"Ký chủ, chị cảm thấy Thời Thù đại nhân lớn lên thế nào? Chị có muốn tự mình đi nhìn không?"
Tô Yên dời tầm mắt
"Còn muốn kiếm tiềm."
Người trên TV, lớn lên thực sự rất đẹp.
Khuôn mặt tinh xảo, sống mũi cao, hàng mi dài rũ xuống, đôi môi đỏ mỏng gợi lên nụ cười.
Rõ ràng không nhìn ai, nhưng lại làm người ta muốn thân cận, nảy sinh tâm tư muốn bảo vệ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc