Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 311

Tác giả: Tần Nguyên

Khó được lúc Mộng Yểm gợi lên được cảm xúc của Tô Yên.
Ngoại trừ Quân Vực thì cô không đặt cảm xúc lên bất kỳ ai.
Đó là một loại thương hại bảo vệ cho một sinh mệnh nhỏ.
Trẻ con.
Không thể ᴆụng vào.
Tuổi thơ của cô như thế, cô không muốn áp đặt nó lên bất kỳ đứa trẻ nào.
Mặc dù, Đại Ngư không phải là một người điên như vậy.
Nhưng người này là một kẻ kiêu ngạo, nếu vô cớ gây rối lên, gần như lục thân không nhận, chuyện gì cũng có thể làm được.
Cho nên, trước khi hắn gây rối, hãy chặt đứt hết mọi ý tưởng từ trong trứng nước.
Đây là biện phát tốt nhất.
........
Lại một ngày qua đi.
Vào một ngày nọ, lúc Tô Yên ngủ vẫn chưa thức dậy.
Quân Vực đi xuống cầu thang.
Tình cờ gặp Mộng Yểm đang ăn sáng.
Mộng Yểm đang cầm một cái bánh bao nhỏ trong tay, ăn từng ngụm từng ngụm.
Ăn đến vui vẻ, cái đuôi phía sau cao cao nhếch lên, phe phẩy.
Nó là Chủ Thần, vốn dĩ không cần ăn.
Cũng chưa từng đi qua các thế giới nhỏ.
Thế cho nên mỗi một thứ ăn vào miệng điều cảm thấy rất ngon.
Bánh bao nhỏ ăn ngon, kẹo bông gòn cũng ăn ngon, cả hai đều ăn ngon.
Mộng Yểm đang ăn, vừa nhấc đầu, liền thấy được Quân Vực đang đi qua.
Sau đó, cái đuôi đang dựng thẳng lên lập tức liền rũ xuống đất.
Nhanh chóng được thu hồi lại.
Đúng vậy, chỉ cần nhìn thấy người này, thì tâm trạng.... nhìn đuôi là biết.
Quân Vực kéo ghế dựa đối diện, ngồi xuống.
Hắn nhìn thoáng qua bàn.
Ba chồng bánh bao hấp đều được cậu nhóc này ăn hết.
Quân Vực nâng mí mắt lên
"Thế giới nhỏ này thế nào? Chơi vui không?"
Mộng Yểm nghe hắn nói như thế, có chút không tin được lời này từ trong miệng hắn nói ra.
Ngước đôi mắt kim sắc nhìn hắn.
Sau đó phát hiện hắn xác thật đang hỏi vấn đề này.
Mộng Yểm gật đầu
"Chơi vui."
Quân Vực câu môi cười nhạt, chậm rãi nói
"Vậy, ngày mai cho nhóc đi nhà trẻ"
Mộng Yểm ngẩng đầu, nghi hoặc
"Nhà trẻ?"
Quân Vực không nhanh không chậm trả lời
"Đó là nơi tất cả những đứa trẻ đều thích."
Mặt Mộng Yểm vô cảm
"Ta đã sống mấy vạn năm."
Quân Vực tựa hồ không để ý đến lời này
"Không muốn đi?"
Mộng Yểm trầm mặc.
Không muốn đi?
Không, rất muốn đi.
Cậu chưa từng đến chỗ đó.
Quân Vực đẩy một hợp đồng đến trước mặt Mộng Yểm.
"Ký tên"
Mộng Yểm nhìn thoáng qua hợp đồng.
Ngại quá, bạn nhỏ Mộng Yểm cũng không biết rõ các chữ này.
Nhưng trên mặt vẫn lạnh như băng
"Làm gì?"
"Thỏa thuận nhận nuôi."
"Tương lại sống ở đây, tên nhóc là Tô Tiểu Mộng."
Mộng Yểm không thích cái tên này.
Nhưng sau đó, Mộng Yểm nghe hắn nói tiếp, lời nói rất dụ hoặc.
Quân Vực nói
"Sau khi nhận nuôi, nhóc sẽ hợp pháp sống ở đây. Sẽ có một phòng riêng, giường riêng, tất cả những thứ trẻ em được hưởng thì nhóc cũng sẽ được hưởng."
Sau khi Quân Vực nói xong, Mộng Yểm động tâm.
Phải biết rằng, từ lúc cậu biến thành trẻ con, sống ở đây một thời gian.
Cậu đã thu thập rất nhiều thông tin về cuộc sống ở đây.
Những đứa trẻ trong thế giới này, đều được mẹ nấu đồ ăn ngon cho.
Được kể chuyện xưa trước khi đi ngủ.
Được dỗ dành, được ngủ cùng mẹ.
Sẽ đi đến một nơi gọi là công viên giải trí.
Mộng Yểm trầm mặc hồi lâu.
Nâng tay lên.
Cắt một lỗ trên ngón tay út của mình.
Chọc dấu tay trên tờ giấy đó.
Ách, từ giờ trở đi, cậu cũng là thành viên trong ngôi nhà này.
Mẹ thì rất hài lòng.
Còn ba ba... nếu đổi được thì thật tốt.
Hoặc, làm mẹ đơn thân cũng được.
Kể từ đó, cuộc sống "một nhà ba người" của Tô Tiểu Mộng bắt đầu.
Bạn học Tô Tiểu Mộng, ngày thứ bảy sau khi bị Quân Vực nhận nuôi.
Bước lên con đường đến trường mẫu giáo.
Tuyên bố với người ngoài, Tô Tiểu Mộng năm nay năm tuổi.
Bắt đầu từ lớp mẫu giáo nhỏ.
Sáng sớm thức dậy, bạn học Tô Tiểu Mộng ăn sáng xong, đặt cặp sách của mình lên ghế sofa.
Trong tay ôm bình sữa bò.
Đang uống sữa.
Tất nhiên, uống sữa không phải là điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất là cậu chờ đợi ""mẹ và ba" của mình cùng nhau đưa cậu đến trường.
Không biết đợi bao lâu, Quân Vực rốt cuộc cũng chậm rì rì xuống cầu thang.
Mà bạn nhỏ Tô Tiểu Mộng nhìn ra phía sau Quân Vực.
Nhìn nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng mẹ mình.
Nãi thanh nãi khí lên tiếng
"Ma ma đâu rồi?"
Quân Vực liếc mắt nhìn Tô Tiểu Mộng.
Có phải thằng nhóc này đã quên bản thân nó là một Chủ Thần, tuổi còn lớn hơn cả Tô Yên không?
Kêu một tiếng ma ma này, kiểu gì cũng thấy không ổn.
Một lúc sau, Quân Vực dời tầm mắt
"Ma ma của nhóc hôm qua đến khuya mới ngủ, vì vậy hôm nay cô ấy không thể đưa nhóc đi."
Tô Tiểu Mộng vẻ mặt mất mát.
Đầu héo héo.
Con nhà người ta vào ngày khai giảng đầu tiên đều được ba mẹ cùng nhau đưa đi.
Nhưng chẳng mấy chốc, Tô Tiểu Mộng liền ngẩng đầu lên.
Hôm qua ma ma nói.
Buổi sáng hôm nay không thể đưa cậu đi được, nhưng buổi chiều khẳng định sẽ đi đón cậu.
Tô Tiểu Mộng vươn tay cầm chiếc cặp trên ghế sofa
"Không sao, vậy ta đi học đây."
Nói xong đi ra ngoài.
Khi đi ra khỏi cổng lớn.
Phát hiện Quân Vực vẫn còn đi theo mình.
Đứng trước xe, cậu quay đầu lại nhìn hắn
Lên tiếng
"Ngươi không cần phải đưa ta đi."
Quân Vực cong môi, không biết có phải do dậy sớm hay không, bộ dáng có chút lười nhác
"Hôm nay là ngày đầu tiên nhóc đi học, thân là một người cha, đương nhiên ta phải đưa nhóc đi."
Tô Tiểu Mộng đứng ở cửa rối rắm trong chốc lát.
Cuối cùng nói
"Vậy cũng được."
Nói xong, leo lên xe.
Hồng Dạ lái xe, nhanh chóng đến cửa nhà trẻ.
Bởi vì hôm nay là ngày khai giảng.
Ngày đầu tiên, cha mẹ đều đưa vào bên trong lớp.
Tô Tiểu Mộng xuống xe.
Mang cặp sách đi vào bên trong.
Ba cậu nhóc đi so với cậu còn nhanh hơn, hắn bước chân dài, căn bản không quan tâm cậu đang tung ta tung tăng đi phía sau.
Bộ dáng kia như là ước gì nhanh chóng đem cậu gửi vào bên trong kia.
Quân Vực lớn lên đẹp trai, đặc biệt là bộ dáng mỉm cười, tự phụ lười biếng, khi hắn bước vào trường, đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Mà Tô Tiểu Mộng lớn lên trắng trắng mềm mềm, một đôi mắt vàng rực rỡ.
Vừa manh lại đáng yêu, cũng rất hấp dẫn người khác.
Thế cho nên khi tổ hợp này vừa xuất hiện, thu hút mọi người dừng chân đứng lại nhìn ngó.
Sau khi đi bộ khoảng ba phút, cuối cùng cũng đến cửa lớp của Tô Tiểu Mộng.
Ở cửa có một cô giáo trẻ.
Thời điểm nhìn thấy cha con Tô Tiểu Mộng xuất hiện.
Giáo viên hơn nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Quân Vực.
Cho đến khi Tô Tiểu Mộng ngẩng đầu lên
"Này, con ở đây."
Vuwag dứt lời, cô giáo phục hồi tinh thần, vội vàng cúi đầu nhìn cậu.
Vừa nhìn vừa cười
"Bé con, tên của con là gì?"
"Tô Tiểu Mộng."
Khi nói ra ba chữ này, đầu Mộng Yểm nghiêng sang một bên.
Có vẻ như không tình nguyện lắm.
Giáo viên nhìn Quân Vực đang đứng một bên, rồi nhìn lại Tô Tiểu Mộng
Cười nói
"Con lớn lên thật giống cha của con nha."
Tô Tiểu Mộng nghe lời này có chút không thể tưởng tượng.
Nhưng không nói thêm.
Ngay lúc này, nó nghe được trong lớp truyền ra tiếng khóc kinh thiên động địa.
Tô Tiểu Mộng thò đầu nhìn vào.
Một đám trẻ con, răng cũng chưa có.
Mấy đứa nhóc ấy há miệng khóc đến kinh thiên động địa.
Từng đứa ôm lấy cha mẹ khóc nức nở.
Giống như tụi nó bị vứt bỏ vậy.
Quân Vực thấy vậy, người cũng đưa đến đây rồi.
Hắn cũng nên trở về.
Cúi đầu nhìn xuống nhóc con nào đó
"Tô Tiểu Mộng."
Mộng Yểm ngẩng đầu
"Đi học thật tốt. Ta về đây."
Mộng Yểm gật gật đầu.
Ngay khi Quân Vực rời đi, Mộng Yểm liền đi vào trong lớp.
Cậu ngồi vào vị trí của mình.
Nhìn xung quanh.
Mấy đám nhóc kia tại sao lại khóc như vậy.
Gào thật to a.
Tâm tình Mộng Yểm vốn dĩ đang hứng thú bừng bừng đi học.
Nhưng nghe tiếng khóc than này, thành công chán nản.
Đám trẻ con này khóc thật khỏe.
May mắn đến chiều cũng đã bắt đầu quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh.
Có vẻ tốt hơn.
Giáo viên bắt đầu dạy một ít cách gấp giấy và vẽ tranh.
Còn sẽ ăn cơm, ngủ trưa.
Còn nhiều thứ khác nữa.
Những thứ đó Mộng Yểm rất thích.
Sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Rốt cuộc cũng đến buổi chiều, kết thúc thời gian học.
Bọn trẻ đứng xếp hàng dưới sự chỉ đạo của giáo viên.
Đi đến cổng trường.
Bạn học Tô Mộng Yểm liếc mắt một cái liền nhìn thấy được cha mình.
Cậu không muốn tìm cha, cậu muốn tìm mẹ.
Kết quả là, giáo viên có vẻ còn hưng phấn hơn cả cậu.
Đẩy cậu đến trước mặt cha mình.
Giáo viên một bên dùng đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Quân Vực, một bên nói
"Ngài đến thật đúng giờ."
Quân Vực câu môi cười nhẹ
Cúi đầu nói với Tô Tiểu Mộng
"Đi thôi."
Tô Tiểu Mộng tung ta tung tăng đi theo.
Chờ đến khi ra khỏi cổng trường.
Tô Tiểu Mộng hỏi
"Ma ma đâu rồi"
Vừa mới nói xong, liền thấy Tô Yên đang đứng trước xe.
Tô Yên cười nhạt
"Tiểu Mộng."
Ánh mắt Tô Tiểu Mộng sáng lên, cậu chạy về phía Tô Yên.
Nhưng đến trước mặt Tô Yên, bỗng nhiên bất động.
Sau đó nãi thanh nãi khí lên tiếng
"Ta tan học."
Tô Yên khom lưng, ôm lấy cậu
Thanh âm dịu dàng
"Chúc mừng bạn học Tô Tiểu Mộng trưởng thành."
Tô Tiểu Mộng vươn tay nhỏ mềm mại, cũng ôm lấy Tô Yên.
Nhưng vừa ôm được chốc lát.
Tô Tiểu Mộng cảm thấy dưới chân trống rỗng.
Sau đó, cậu bị Quân Vực ôm lấy.
Quân Vực tay phải ôm Tô Tiểu Mộng, tay trái ôm Tô Yên.
Thuận tiện cúi đầu hôn Tô Yên một cái thật sâu.
Tô Tiểu Mộng bĩu môi.
Nghiêng đầu sang hướng khác.
Mặc dù ngày hôm nay có chút chán nản, nhưng Tô Tiểu Mộng vẫn thỏa mãn mong ước được cha mẹ đón trở về.
Nhưng cũng chỉ được một lần.
Từ đó trở đi, chính là Hồng Dạ đi đón cậu.
Hơn nữa, Tô Tiểu Mộng rất bận.
Đi học vào thứ Hai đến thứ Sáu.
Vào cuối tuần còn phải học vẽ, bắn súng, trượt băng và bảy lớp phụ đạo khác.
Đúng vậy, đây đều là cha cậu nhóc sắp xếp.
Do đó, cuối tuần còn càng bận rộn hơn cả trong tuần.
Đến khuya mới có thể về nhà.
Mỗi lần cậu trở về thì Tô Yên đã ngủ rồi.
Đi học như thế này, sau một tháng.
Giáo viên mẫu giáo của cậu liên tục nhắc về người cha mà cậu không thích lắm kia.
Mỗi lần nói chuyện, ba câu là luôn vô tình hay cố ý nhắc tới hắn.
Luôn hỏi cha cậu làm nghề gì.
Khi nào mới đến đón cậu.
Tại sao chưa bao giờ nhìn thấy mẹ cậu.
Có phải đã ly hôn hay không, đợi đã.
Tô Tiểu Mộng rất thông minh.
Trong nháy mắt cậu đã nhìn ra giáo viên mầm non này thương nhớ cha mình.
Mặc dù cậu không thích người cha này.
Nhưng ma ma thích a.
Thứ hai, Quân Vực đến đón Tô Tiểu Mộng tan học.
Đây là do đêm trước, Tô Tiểu Mộng mãnh liệt yêu cầu.
Khi tan học, cô giáo đẩy cậu đến trước mặt cha mình.
Trong nháy mắt, muốn lên tiếng nói chuyện với Quân Vực.
Tô Tiểu Mộng thoát khỏi kiểm soát của giáo viên.
Rồi vươn tay ra nắm lấy tay Quân Vực.
Quân Vực nhướn mày, liếc nhìn cậu bé này.
Tô Tiểu Mộng ngẩng đầu, lên tiếng
"Cô giáo, tình cảm của cha mẹ con rất tốt, cô từ bỏ hy vọng đi, con không muốn có mẹ kế."
Ngay khi vừa dứt lời, nụ cười trên khuôn mặt giáo viên cứng đờ, lập tức trở nên khó xem.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc