Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 310

Tác giả: Tần Nguyên

Đáng tiếc.
Thể lực của Tô Yên hiện tại đã hồi phục.
Vì vậy, khi Tô Vân Vân chạy qua.
Cô giơ tay, thoáng dùng sức.
Đẩy cô ta ngã xuống chân bàn.
Lúc này, mẹ Tô không thể ngồi yên.
"Tô Yên! Tại sao mày có thể ác độc như thế?"
Tô Yên thấy bọn họ vẫn luôn khiển trách mình, vòng lẩn quẩn ra không được.
Cô suy nghĩ một lúc.
Nói
"Tôi không mượn 50 vạn của Phượng Quốc Nguyên."
Ba mẹ Tô ở đối diện sửng sốt.
Cô tiếp tục nói
"Không phải là tôi gọi điện thoại khăng khăng muốn gả cho ông ta. Là các người hứa hẹn muốn đem con gái đính hôn với ông ta, tại sao lại trách tôi?"
Ba Tô nhíu mày
"Nhưng mày là người nên gả cho Phượng Quốc Nguyên mới đúng."
Đúng là một người cha thiên vị a.
Trong mắt ông ta, Tô Vân Vân là con gái mình, còn Tô Yên chỉ là hàng hóa để trao đổi.
Hai người không giống nhau.
Tô Yên nhìn ông ta
"Tôi không đồng ý."
Ba Tô không hài lòng với câu trả lời của Tô Yên
"Mày là con gái của tao!"
Bởi vì mày là con gái của tao, cho nên, tao muốn đem mày bán cho ai là quyền lợi của tao. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Bây giờ trong thế giới Văn Minh này, thế nhưng còn có một người cha có suy nghĩ bất thường như vậy.
Tô Yên lên tiếng
"Tôi đã thành niên. Ông có phải là cha tôi hay không không quan trọng."
Câu nói của Tô Yên khiến sắc mặt ba Tô tức giận đỏ lên
"Mày!!"
Tô Yên cúi đầu suy nghĩ trong chốt lát, lại nói
"Theo di chúc của mẹ tôi, ngôi nhà này thuộc về tôi. Các người dự định hôm nay hay ngày mai rời đi?"
Mẹ Tô sửng sốt, thanh âm sắc nhọn
"Ý mày là gì?! Ngôi nhà này là của mày khi nào?!!"
Tô Yên nhìn bà ta
"Từ lúc cha tôi ở rể. Thời điểm chưa có tôi, ngôi nhà này đã là của tôi."
Mẹ Tô nghe hai chữ ở rể, sửng sốt, nhìn về phía ba Tô.
Sắc mặt ba Tô đã trở thành màu gan heo.
Tô Yên tiếp tục nói
"Những chuyện các người đã làm trong quá khứ tôi cũng không muốn truy cứu. Ngày mai tôi sẽ cử người đến dọn dẹp nhà. Nếu các người từ chối hợp tác, đừng trách tôi sử dụng thủ đoạn cưỡng chế. "
Mẹ Tô nghe đến tâm can đều run rẩy.
"Tao, tao như thế nào lại nuôi một thứ lòng lang dạ sói như mày!"
"Xin chú ý đến từ ngữ, tôi không phải là đồ vật của bà. Thứ lòng lang dạ sói bà nhắc đến đang nằm trên mặt đất kia."
"Mày!!!"
Tô Yên đến, ba người tức giận không thể nói một lời.
Có lẽ không nghĩ đến.
Cô con gái lúc trước còn vâng vâng dạ dạ hiện tại đã biến thành bộ dáng như bây giờ.
Trên tầng hai của biệt thự, truyền đến một tiếng cười
"Ha ha ha ha ha ha."
Theo đó, có tiếng bước chân rải rác.
Nghe tiếng, phải có hơn mười mấy người.
Chỉ thấy Phượng Quốc Nguyên từ trên lầu đi xuống.
Ông ta nheo đôi mắt nhỏ
"Tô Yên, biệt lai vô dạng *."
* biệt lai vô dạng: nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, "vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu "biệt lai vô dạng" thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.
Vừa dứt lời, Phượng Quốc Nguyên giơ tay
"Bắt lấy cô ta đem về, đây là người vợ thứ năm của ta."
"Vâng!"
Mấy người đàn ông mặc đồ đen phía sau Phượng Quốc Nguyên gật đầu đáp lại.
Sau đó, liền lao ra ngoài.
Khi bị bao vây, bọn chúng cũng không buông tha Mộng Yểm.
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt cậu.
Vươn ra ra tính toán ôm cậu lên.
Mộng Yểm nhìn về phía hắn.
Đôi mắt vàng chớp chớp.
Nó nhặt bình sữa, uống ngụm cuối cùng.
Sau đó 乃úng tay, bình sữa đều trở nên méo mó.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn duỗi ra.
Mắt không chớp.
Nó đâm bình sữa thọc vào người đàn ông mặc đồ đen.
Giây tiếp theo.
Máu tươi phun ra.
Người đàn ngã xuống đất trong nháy mắt.
Tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Trong lòng bọn hắn phát lạnh.
Cmn, Ai có thể nghĩ đến đây là do một đứa trẻ làm?
Mà nhìn đứa trẻ này nhìn qua thực.... bình đạm.
Giống như Gi*t một người đơn giản như uống một ngụm sữa bò vậy.
Tiểu Hoa sợ tới mức tim đập thình thịch.
Có lẽ vì bề ngoài của Mộng Yểm có tính lừa gạt.
Hơn nữa nó nghe ký chủ nhà mình nói, vị tiểu gia hỏa này chỉ số thông minh mới tám tuổi rưỡi.
Vẻ bề ngoài của Mộng Yểm luôn mang cho người khác một loại cảm giác là tiểu thiếu gia được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có.
Chính là loại....ách, thiếu gia ngốc bạch ngọt.
Một đòn vừa ra, đôi mắt Tiểu Hoa đầy hoảng sợ.
Nó đã quên, đây chính là Mộng Yểm...
Được chọn ra trong 3000 thế giới, hơn nữa còn chém Gi*t tới được vị trí Chủ Thần.
Làm sao có thể thanh thuần, ngốc bạch ngọt được??
Tô Yên cũng bất ngờ.
Nhìn cậu bé đang đứng trên ghế trông mềm như kẹo sữa.
Chớp chớp mắt.
Trước kia, Mộng Yểm luôn mặc áo bào trắng, ngoại trừ đôi mắt, toàn thân phải bao vây kín mít mới có thể cùng người khác đánh nhau.
Nhưng bộ dáng hiện tại, trong lòng không tránh khỏi xuất hiện hình ảnh tương phản lớn.
Mộng Yểm nhìn thấy máu trên mặt đất chảy đến chân mình, cậu lùi lại một bước.
Tầm mắt dời đi, tiếp tục nhìn Tô Yên.
Có vẻ như đang chờ Tô Yên giải quyết vấn đề.
Đợi nửa ngày.
Phát hiện những người này vẫn luôn nhìn mình.
Đôi mắt kim sắc của Mộng Yểm nhìn Tô Yên.
Trên mặt không biểu tình
"hắn muốn bắt ta, cho nên ta Gi*t hắn."
Giọng điệu trẻ con, ở trong khung cảnh này tạo ra sự tương phản quỷ dị.
Chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy.
Tô Yên nhanh chóng hiểu được ý tứ của Mộng Yểm.
Cậu sợ Tô Yên hiểu lầm.
Hiểu lầm cậu bởi vì không khống chế được bản thân nên mới Gi*t người.
Tô Yên gật đầu
"Lại đây."
Mộng Yểm nhấc chân đi về phía Tô Yên.
Trên mặt cũng không có gì phập phồng.
Tô Yên lấy một chiếc khăn tay từ trong túi của mình.
"Lau."
Nghe lời này, Mộng Yểm ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Yên lần nữa.
Cậu lấy chiếc khăn tay, không nói gì.
Lau một ít máu dính trên mặt.
Tô Yên nhìn về phía những người còn đang choáng váng.
Cô lên tiếng
"Thấy người đàn ông nằm trên mặt đất không? Muốn tiếp tục không?"
Tô Yên nói với những tên còn lại.
Một tên vệ sĩ nhìn đứa trẻ đang đứng bên cạnh Tô Yên.
Nhịn không được nuốt nước miếng, rốt cuộc đã bị dọa.
Đứng đó do dự.
Mộng Yểm lau sạch máu, nó cũng không vứt chiếc khăn tay nhỏ mà bỏ vào trong túi.
Thời điểm nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt sáng lên.
Cái đuôi nhỏ từ phía sau duỗi ra ngoài, lắc lắc.
Như sực nhớ ra tình huống của mình.
Nhìn những người xung quanh, Mộng Yểm yên lặng cuộn đuôi, thu hồi vào lại quần áo.
Ân, tuy rằng nó cũng không tán đồng Tô Yên đại nhân đối tốt với cái tên ở Ma Vực kia.
Bất quá, nếu cô thực sự muốn ở bên hắn, vậy cứ ở bên hắn đi.
Cậu không muốn đánh nhau với cô nữa.
Mộng Yểm nắm chiếc khăn tay nhỏ trong túi, một đôi mắt vàng rực rỡ sáng lên nhìn Tô Yên.
Đồng chí Tô Yên đã thành công mua chuộc một con kỳ lân yểm thú chỉ bằng một chiếc khăn tay nhỏ.
Bên này còn đang giằng co.
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Tầm mắt mọi người lại lần nữa bị hấp dẫn nhìn qua.
Một thanh âm thong thả lên tiếng
"Thì ra là ở chỗ này."
Thanh âm không thể quen thuộc hơn.
Là Quân Vực.
Hắn bước chân đi về phía Tô Yên.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý.
Vừa vặn chen giữa Tiểu Mộng yểm và Tô Yên.
Hắn ôm eo cô.
Thành công đẩy ra bóng đèn nhỏ cản đường kia.
*****
Tô Yên nghiêng đầu, nhìn cái người đang dựa vào vai mình, giống như không có sức lực
"Sao anh lại đến đây?"
"Tới tìm em."
Tô Yên gật gật đầu.
Hắn không mang ai theo, chỉ một mình hắn đến.
Thanh âm Quân Vực lười biếng mị hoặc
"Tiểu Quai sắp giải quyết xong chưa?"
Tô Yên gật đầu
"Sắp xong."
"Được"
Yết hầu hắn lăn lộn phát ra thanh âm mê hoặc.
Đôi mắt cực nóng nhìn Tô Yên, kể từ khi hắn bước vào cửa, trong mắt hắn chỉ có cô.
Thậm chí hắn còn không nhìn tới cha nguyên thân vẫn đang đứng trước mặt.
Hắn dính vào Tô Yên.
Một chút cũng không thèm để ý bộ dáng hiện tại của mình rất giống một tên nam nhân ăn cơm mềm*.
*Ăn cơm mềm: loại người bám váy phụ nữ.
Tô Yên một bên đỡ hắn, một bên đi về phía Phượng Quốc Nguyên.
May mắn sức cô lớn, cho nên chẳng sợ ôm thêm người đi giáo huấn người khác, bây giờ khiêng hắn lên cũng được.
Trong khi suy nghĩ như vậy, cô liếc nhìn người nào đó đang dựa trên người mình.
Ách, về sau, cô vẫn cần bổ sung thêm giá trị thể lực.
Phải rèn luyện thân thể nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, Tô Yên nhìn sắc mặt Phượng Quốc Nguyên đang tái nhợt vì sợ hãi.
Lúc đầu, trước khi Quân Vực đến, Phượng Quốc Nguyên chỉ vì bị đứa trẻ làm cho sợ đến mức kinh nghi, do dự.
Kết quả sau khi thấy Quân Vực, sắc mặt ông ta lập tức tái nhợt.
Nói đến cũng lạ.
Phượng Dung là con của Phượng Quốc Nguyên.
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người còn sợ con trai mình.
Tô Yên cũng không đánh.
Chỉ duỗi tay, một viên thuốc xuất hiện trong tay cô.
Nhìn ông ta
"Tự ông ăn nó, hay tôi ép ông ăn?"
Phượng Quốc Nguyên nhìn Phượng Dung.
Khóe miệng ông ta run rẩy.
Hơi há miệng, dường như muốn Phượng Dung cứu ông ta.
Do dự thật lâu
"Con trai...."
Hai chữ vừa rơi xuống.
Quân Vực ghé vào tai Tô Yên
"Ông ta không phải cha anh, không cần hạ thủ lưu tình."
Tô Yên nghiêng đầu nhìn hắn.
Phượng Quốc Nguyên không phải là cha ruột của Phượng Dung.
Ông ta là một kẻ vô sinh, làm sao có con được??
Nhưng Phượng Quốc Nguyên thông minh.
Khi còn trẻ, cũng có chút anh tuấn.
Lừa tình cảm của một vị thiên kim nhà giàu.
Lấy lí do sẽ quý trọng người ta thật tốt, sau khi kết hôn mới phát sinh quan hệ, thành công lừa người đến tay.
Trong đêm tân hôn, Phượng Quốc Nguyên cho vị tiểu thư đó uống mê dược.
Tìm người thay thế.
Vừa mới bắt đầu còn có thể che dấu.
Sau đó, vị thiên kim tiểu thư kia một lòng đều ở trên người ông ta, bắt đầu nhận ra có điều không thích hợp.
Chẳng bao lâu sau, cô ấy mang thai.
Bèn giấu nghi ngờ này ở dưới đáy lòng.
Đứa nhỏ này chính là Phượng Dung.
Chuyện sau đó có thể hình dung ra được.
Thiên kim tiểu thư biết được chân tướng, Phượng Quốc Nguyên cũng dứt khoát trực tiếp không che đấu.
Bắt cô ấy cầm tù.
Vài năm sau, mẹ của Phượng Dung qua đời.
Không ai biết bí mật này nữa.
Phượng Quốc Nguyên tuyên bố với người ngoài, Phượng Dung là con trai ông ta.
Cho nên nuôi dưỡng hắn.
Chỉ là lúc Phượng Dung mười lăm tuổi, Phượng Quốc Nguyên cảm thấy Phượng Dung lớn lên ngày càng xinh đẹp.
Bèn sinh ra những suy nghĩ bẩn thỉu.
Nhưng ba năm trước, sau khi Phượng Dung thấy Phượng Quốc Nguyên tra tấn dã man một thiếu nữ, hắn trong lúc vô tình xông vào phòng cấm.
Tìm ra nhật ký của mẹ.
Biết được những chuyện này.
Đó chính là đêm Phượng Quốc Nguyên chuẩn bị xuống tay với Phượng Dung.
Phượng Dung so với ông ta nhanh tay hơn, thiếu chút nữa đem Phượng Quốc Nguyên sống sờ sờ đánh đến ૮ɦếƭ.
Lúc ấy Phượng Quốc Nguyên phát hiện, không biết từ khi nào con trai ông ta đã thâu tóm hết thế lực của mình.
Ngoài ra, công ty và tài sản, tất cả đều mang danh nghĩa Phượng Quốc Nguyên.
Nhưng phượng Dung là người chân chính nắm quyền.
Ngay từ khi bắt đầu, Phượng Quốc Nguyên liền biết, ngày tàn của mình sắp tới.
Cho nên mỗi lần Phượng Quốc Nguyên gặp được Phượng Dung, trong lòng đều rất sợ hãi.
Giống như bộ dáng hiện tại.
Tô Yên nhìn Phượng Quốc Nguyên vẫn luôn run rẩy, chậm chạp không ăn.
Cô không nói gì.
Chỉ bước tới siết chặt quai hàm ông ta.
Nhét viên thuốc vào.
Thuốc này thật ra chỉ là mê dược.
Tuy nhiên sau khi ăn, cơ thể sẽ trở nên suy yếu vô lực, không thể đi lại.
Nhưng có ý thức.
Tô Yên nhìn ông ta, lên tiếng
"Tôi đã chuẩn bị cho ông một người đàn ông."
Dừng một chút.
Nghiêm túc nói
" Hy vọng lúc ông bị treo lên, bị roi da quất vào, có thể cảm nhận được khoái cảm bên trong đó."
Thanh âm vừa dứt, Quân Vực cong môi, cười lên tiếng.
"Tiểu Quai biết thật nhiều, còn biết khoái cảm."
Tô Yên yên lặng nhìn hắn một cái.
Ánh mắt dời đi chỗ khác không nói gì.
Sau khi nói xong.
Cô đưa tay ra, định kéo người đi ra ngoài.
Quân Vực chỗ nào có thể nguyện ý?
Kéo tay Tô Yên lại.
Hắn nâng mí mắt, quay lại nhìn những người mặc đồ đen xung quanh mình.
"Nâng ông ta trở về."
Tất nhiên họ biết Phượng Dung là ai.
Họ vốn là lấy tiền làm việc, hiện giờ nhìn cố chủ mình đã hết thời.
Tất nhiên bọn họ nhận ra vấn đề hiện tại.
Đầu óc phản ứng lại, nhanh chóng nâng Phượng Quốc Nguyên lên.
Đưa ông ta ra ngoài.
Sắc mặt Phượng Quốc Nguyên tái nhợt, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng.
Hiển nhiên biết được mình sắp đối mặt với những chuyện gì.
Sau khi xử lý ông ta.
Tô Yên bước chân đi ra ngoài.
Quân Vực ôm lấy eo cô
"Xử lý xong rồi sao?"
Tô Yên gật gật đầu
"Ân"
Quân Vực hôn một cái.
"Tiểu Quai thật lợi hại."
Tô Yên nhìn hắn.
Sau đó, nghe Quân Vực chậm rãi nói
"Anh vì em phất cờ hò reo cổ vũ, Tiểu Quai xem cũng nên khen thưởng anh một ít?"
Đôi mắt Tô Yên mở to.
Đại khái là bị lời này của hắn làm cho cạn lời.
Là phất cờ reo hò hay là nằm trên vai cô ăn vạ?
Tô Yên đương nhiên sẽ không giống Quân Vực, lăn qua lộn lại khi dễ người như vậy.
Nếu bạn không khi dễ người khác, người khác sẽ khi dễ bạn.
Bạn muốn lo cho thân mình?
Không có khả năng.
Giống như bây giờ.
Tô Yên không nói lời nào.
Quân Vực càng không bỏ qua.
Thanh âm hắn mị hoặc, ôm lấy eo Tô Yên, nhìn cô muốn mở cửa xe để ngồi vào.
Hắn duỗi tay, đóng cửa xe lại.
Đẩy người đè lên thành xe.
"Muốn Tiểu Quai chủ động hôn anh."
Mí mắt hắn rũ xuống, lông mi run rẩy, khuôn mặt đầy vẻ vô hại cùng quyến rũ.
Ai có thể chịu được?
Tô Yên muốn tâm trí mình kiên định.
Kiên định kiên định, nhưng thấy hắn chờ mong như vậy...quên đi.
Hôn thì hôn.
Cô cúi đầu hôn xuống.
Bàn tay người nào đó đang chống xe.
Tô Yên chuẩn bị rời đi.
Lần này người nào đó chính là không buông tay.
Ấn đầu Tô Yên thân thiết một hồi lâu.
Mộng Yểm ở phía sau đi ra thấy cảnh này.
Trùng lặp với ký ức thời thơ ấu của cậu.
Dưới gốc cây hợp hoan.
Tô Yên cũng bị tên kia ôm vào trong иgự¢.
Tư thế độc chiếm rõ ràng.
Mộng Yểm dời tầm mắt.
Hôn hôn thì có gì tốt.
Một chút thú vị cũng không có.
Nhưng cũng không thể đi, cậu hiện tại đang sống ở nhà của Tô Yên.
Chỉ có thể đứng đó nhìn bọn họ hôn nhau.
Xung quanh nhiều thêm một bóng đèn.
Vì vậy dưới tầm mắt trực tiếp của bóng đèn nhỏ mà nụ hôn này kết thúc sớm hơn bình thường.
Trước khi vào xe, Quân Vực nhìn Mộng Yểm, nheo mắt.
Không nói gì.
Thật chướng mắt.
Đang suy nghĩ, Tô Yên ngã vào trong lòng иgự¢ hắn.
Ngẩng đầu lên tiếng
"Nó vẫn còn nhỏ."
Quân Vực ôm cô.
Dời tầm mắt.
Không nhìn nó nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc