Hắn rũ mắt đang định nói lại nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lúc này mới phát hiện hình như đã ngất xỉu.
Cánh tay ôm nàng căng thẳng, hơi nhíu mày, "Nam Đường."
Trong lúc lơ đãng, ngữ khí của hắn nghiêm túc hẳn lên, "Điện hạ."
Nam Đường đứng ở cửa đi vào, còn chưa kịp hành lễ, đã bị người gọi qua, "Lại đây nhìn thử xem."
Khi Nam Đường ngẩng đầu nhìn thấy một nữ nhân ngã vào trong lòng điện hạ, bị làm cho hơi kinh ngạc.
Vội vàng đi qua đó, năm đó khi vào Nam ra Bắc, Nam Đường đã từng học qua chút y thuật.
Bắt mạch cho Tô Yên, thật lâu sau, Nam Đường mới lên tiếng: "Điện hạ, mạch đập bình thường, không có vấn đề gì, chỉ là thân thể tương đối suy yếu."
"Vì sao lại ngất xỉu?"
Nam Đường cung kính trả lời, "Có lẽ, là đói."
Lúc này, Tô Yên cũng mở mắt.
Con ngươi thủy nhuận, sau khi tầm mắt đảo qua Nam Đường và Hiên Viên Vĩnh Hạo, lại nhìn về phía túi kẹo.
Hiên Viên Vĩnh Hạo thấy nàng tỉnh lại, đánh giá, ngữ khí mang theo một tia ý cười nhưng không biết có phải cười nhạo hay không, "Trước nay chưa thấy qua nha hoàn nào đói ngất xỉu, hôm nay, cũng coi như mở rộng kiến thức."
Nam Đường đứng bên cạnh thấy không còn chuyện của mình nữa, tự giác lui ra ngoài.
Tô Yên đứng dậy, tiếng nói mềm mại, "Vậy nô tì xin cáo lui trước, để Xuân Hoa tiến vào hầu hạ."
Nói xong nhấc chân rời đi.
"Đứng lại."
Giọng nói trầm thấp truyền tới.
Tô Yên dừng bước, đói cả người đều héo héo, không có tinh thần.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dạng gió thổi là ngã của nàng, trong mắt hiện lên một tia tối tăm.
Tiểu Hoa tức giận, vừa nãy còn cảm thấy nam chủ thật yếu ớt làm người đau lòng, lúc này lại cảm thấy, hừ, người xấu.
Sau đó nghe thấy hắn nhàn nhạt nói: "Bổn cung thiếu một người thử đồ ăn, ngươi làm."
Tô Yên nghe lập tức ngẩng đầu, "Ân?"
Nàng không tự giác quay lại.
Nhìn nàng nghe thấy câu thử đồ ăn mà đôi mắt sáng lên, khí sắc cũng tốt hơn không ít.
Khóe môi hắn hơi cong lên, rũ mí mắt xuống, "Ngồi."
Tô Yên lúc này nghe lời, nói ngồi xuống, nàng cũng không từ chối, kéo ghế ra ngồi xuống.
Sau đó, nhìn một bàn thức ăn tinh xảo.
Ngoan ngoãn hỏi: "Điện hạ muốn ăn món gì?"
"Bổn cung không biết, ngươi nhìn xem món nào ngon thì ăn cái đó."
Tô Yên cẩn tuân, gắp một món gần nhất.
Ăn vào miệng, cẩn thận nhấm nuốt, nuốt xuống.
Ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Không có độc."
Nói xong, bèn cầm lấy chiếc đũa bên cạnh, định gắp cho Hiên Viên Vĩnh Hạo, lúc này, hắn lại tự nâng đũa, tự mình gắp ăn một miếng.
Trực tiếp bỏ qua chuyện Tô Yên phải gắp thức ăn.
Hắn rũ mắt, môi mỏng chậm rãi mấp máy, "Tiếp tục."
Tô Yên lại chuyển sang món khác, một nén nhang sau, toàn bộ thức ăn trên bàn đều bị cô thử một lần.
Còn có một cái bánh bao và một bát cháo tổ yến.
Thân thể Tô Yên gầy yếu, ăn không được nhiều.
Vừa nãy đói, ăn nhiều như vậy, cũng đã ăn no.
Nàng buông đũa, sau khi ăn xong, sắc mặt nhìn qua không tái nhợt như vừa nãy, mang theo một tia hồng hào.
Đôi mắt linh động, hình như... không ngây người như lúc nãy.
Hiên Viên Vĩnh Hạo yên lặng suy nghĩ một lát.
Tô Yên đứng lên, rót một chén trà đặt trước mặt hắn, "Điện hạ mời dùng."
Trong mắt hắn hiện lên một tia sáng, cười như không cười.
Đã ăn no đúng là không giống nhau a, đầu óc linh động hơn nhiều.
Từ hôm nay đến bữa tối hôm sau, trong vòng mười ngày, Tô Yên chẳng những trở thành người hầu hạ bên cạnh mà còn trở thành người thử đồ ăn trước xem có độc không.
Một ngày ba bữa, kè kè ở bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Hình như hắn rất thích nhìn nàng ăn.
Vậy nên điểm tâm, trái cây được bưng lên, hơn một nửa đều bị "ban thưởng" cho Tô Yên.
Mà bệnh thương hàn của Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn không đỡ hơn, mỗi ngày vẫn phải uống một chén thuốc.
Mỗi lần nhìn thấy sắc mặt tái nhợt suy nhược của hắn đều nhịn không được mềm lòng ba phần.
Buổi chiều một ngày nào đó, ánh nắng vàng, trời xanh.
#Tẩm điện của Tam hoàng tử#
Ngồi trước án thư, Tam hoàng tử mặc quần áo thanh nhã, tầm mắt rũ xuống, tay cầm 乃út lông, đang luyện chữ.
Bộ dáng của hắn sáng sủa chỉ là nhìn qua có chút suy nhược.
Ở bên cạnh hắn, Tô Yên ôm một đĩa bánh hoa đào mềm mại ngồi trên ghế, cái miệng nhỏ nhai nhai.
Biểu tình mềm ấm ngoan ngoãn.
Hơn một nửa lực chú ý của nàng không ở trên người Hiên Viên Vĩnh Hạo mà là ở trên đĩa điểm tâm.
Lại nhai nhai, nhìn thấy còn một nửa đĩa, chớp chớp mắt, yên lặng cân nhắc xem mình phải ăn bao lâu nữa mới hết.
Từ khi chấm dứt việc thử đồ ăn, người này giống như nghiện rồi.
Thường thường cho làm một đĩa đồ ăn đưa nàng, vừa bắt đầu là ngốc ngốc nhìn nàng ăn.
Sau đó chậm rãi trở thành hắn ở một bên bận rộn, nàng khẳng định ở cách đó ba mét nhai nhai thứ gì đó.
Đây là bánh hoa đào mềm mai do Ngự Thiện Phòng làm, hình hoa đào, tỏa ra hương hoa đào, lúc ăn mang theo hương vị quả mơ ngọt ngào.
Là món khai vị, hơn nữa ăn rất ngon.
Nhưng cũng không ăn hết được một đĩa nha.
Tô Yên buông đĩa, quyết định nghỉ ngơi một lát.
Nàng đều ăn đến nỗi mệt mỏi.
Bên cạnh, không biết Hiên Viên Vĩnh Hạo đã buông 乃út trong tay xuống từ lúc nào, ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn vào con ngươi ngập nước, bộ dáng ngồi ngay ngắn đàng hoàng của Tô Yên.
Khóe môi hơi cong lên một chút, hơi thở mang theo một cỗ ôn nhuận thuần lương, "Ăn no?"
Tô Yên ôm đĩa điểm tâm đứng dậy, giọng nói nghiêm túc, "Điện hạ có chuyện gì phân phó?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên ghế, tư thái thanh thản nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới một lượt, lại ngoắc ngoắc môi, "Ở trong phòng buồn lâu rồi, ngươi ra ngoài đi lại một chút đi. Chờ trời tối thì đi ra ngoài với bổn cung."
Tô Yên gật đầu, "Vâng."
Nói xong, bàn tay thon dài hữu lực chạm vào tách trà
Ngữ khí nhẹ nhàng, "Trà lạnh."
"Nô tỳ đổi cho điện hạ một chén khác.", Tô Yên trả lời
Vừa nói, vừa đặt đĩa điểm tâm xuống cái ghế mình vừa ngồi.
Sau đó, bưng tách trà lui ra ngoài.
Vừa ra ngoài tẩm điện, Tiểu Hoa đã không nhịn được lên tiếng: "Ký chủ, thân thể nam chủ thật yếu đuối."
Tâm ý của Tô Yên hoàn toàn đặt trên tách trà trong tay cho nên thời điểm trả lời Tiểu Hoa có chút có lệ, "Ân?"
Tiểu Hoa tiếp tục: "Từ lúc hắn rơi xuống nước sau đó uống nhiều thuốc như vậy mà vẫn chưa thấy đỡ, nhìn qua thật ốm yếu."
Vừa nói xong, Tiểu Hoa bỗng nhiên lại lên tiếng: "Ký chủ ký chủ, nam chủ đại nhân sẽ không bị người ta hại chứ?"
Nàng nhỏ giọng trả lời: "Sẽ không."
Tiểu Hoa vừa suy nghĩ đã không nhịn được, "Ký chủ, ngài xem nam chủ đại nhân đáng thương như vậy, nói không chừng hắn bị hoàng huynh hoặc hoàng thượng hạ độc dược mãn tính cho nên thân thể mới vẫn luôn không đỡ."
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân vì sao cuối cùng nam chủ đại nhân Gi*t cả hai vị hoàng huynh và phụ hoàng của mình.
Được rồi, qua nhiều ngày ở chung, Tiểu Hoa cảm thấy nam chủ rất tốt, ngoan ngoãn giống như ký chủ nhà mình vậy.
Vậy nên Tiểu Hoa không có cách nào tiếp thu cuối cùng nam chủ sẽ biến thành một người tàn bạo như vậy.
Thế nên không ngừng não bổ một loạt nguyên nhân, giải thích cho Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Tiểu Hoa ríu rít không ngừng bên tai Tô Yên.
Cuối cùng cô không thể nhịn được được, buông tách trà trong tay xuống.
Nhỏ giọng nói: "Hắn vốn dĩ không có bệnh a."
Tiểu Hoa dừng lại, "Ân? Ký chủ, ngài nói gì??"
Tô Yên nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt thông thấu, "Hắn không bị bệnh."
"Ký chủ, sao ngài lại biết được?!"
Trong giọng nói của Tiểu Hoa mang theo không thể tưởng tượng nổi.
Tô Yên nhỏ giọng, "Vẫn luôn biết."
Ngày hôm đó, ở hồ nước, Hiên Viên Vĩnh Hạo rơi xuống nước, hắn thật sự không biết bơi, vẫn đang giãy giụa.
Nhưng khi Tô Yên ném bỏ củi kia vào trong nước, Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng đã nhanh chóng nhảy lên.
Khi ở trong nguy hiểm, đó là phản ứng bản năng của con người.
Xem hành động lúc đó của hắn, rõ ràng thân thể rất tốt.
Hắn uống thuốc hơn mười ngày, bệnh không đỡ hơn chút nào, vẫn ốm yếu như vậy.
Chỉ có thể chứng minh hắn không bị bệnh, chỉ có thể vì chuyện nào đó mà giả vờ bị bệnh.
Đây chỉ là chuyện rất đơn giản, chỉ cần hơi suy nghĩ sẽ biết nha.
Câu nói của Tô Yên, làm Tiểu Hoa sợ ngây người, làm nó trầm mặc một lúc lâu.
Nó còn tưởng rằng... gặp một nam chủ đáng yêu làm người thương tiếc như ký chủ.
Không nghĩ tới, thế nhưng là sói đội lốt cừu, hừ, người xấu!!
Mà Tô Yên lầm bầm lầu bầu, đều bị Hiên Viên Vĩnh Hạo nằm trong tẩm điện nghe không sót một chữ.
Chỉ thấy trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo quỳ một hắc y nhân.
Không nhìn rõ sắc mặt của hắc y nhân kia.
Chỉ có thể nghe thấy sau khi hắc y nhân thuật lại lời nói của Tô Yên, ánh mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo sâu kín, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Thoạt nhìn không ngốc."
Lại biết hắn giả vờ.
Ngay cả hoàng huynh hắn đều giấu được, không nghĩ tới không giấu được một nha hoàn nhỏ bé.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hắc y nhân biến mất trong nháy mắt.
Tô Yên đẩy cửa đi vào, trong tay cầm tách trà nóng.
Nghiêm túc nói: "Điện hạ, thỉnh dùng trà."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng mí mắt, nhìn nàng một cái, cười sâu xa, "Còn muốn ăn vài miếng điểm tâm không?"
Tô Yên sửng sốt, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Nô tỳ có thể từ chối không?"
Lời này làm Hiên Viên Vĩnh Hạo ngây ngẩn cả người, khóe môi hắn bỗng nhiên cong lên, lắc đầu, "Không muốn ăn, cũng không ép ngươi. Ngươi đi xuống trước đi."
Tô Yên gật đầu, "Vâng."
Sau đó, nàng bình yên rời khỏi tẩm điện.
Hơn mười ngày nay, dường như ngày ngày đều ở tẩm điện, mỗi ngày ở bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Hôm nay khó được cho nàng đi ra ngoài sớm.
Nàng đi về phòng của mình, đang chuẩn bị đi vào, không nghĩ tới lại nhìn thấy Thu Thật đi ra từ phòng nàng.
Thu Thật phỏng chừng cũng không nghĩ tới sẽ gặp Tô Yên ở đây, sợ tới mức không tự giác hơi run rẩy.
Tô Yên không hiểu, "Ngươi tìm ta?"
Thu Thật chột dạ, ánh mắt nhìn vào trong phòng Tô Yên, sau đó ưỡn иgự¢, "Ta tới là muốn cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng trở thành nha hoàn bên cạnh điện hạ thì cao hơn người khác một bậc!"
Tô Yên khẽ liếm khóe môi, nghiêm túc trả lời: "Ngươi cũng muốn, chỉ là điện hạ không muốn ngươi, còn phạt ngươi quỳ một ngày trước cửa tẩm điện."
Thu Thật vốn chột dạ muốn lấy cớ rời đi, kết quả bị nói như vậy, lửa giận trong vòng bùng cháy, "Tô Yên, ngươi là cái thứ gì?! Chỉ là một tiện tì, ngươi cũng dám chê cười ta?!"