Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 309

Tác giả: Tần Nguyên

Tuyên Vân Chi lưu luyến không rời
"Tiểu Vực....."
Bỗng nhiên cô dừng lại, giống như nhớ tới cái gì.
"Tiểu Tô Yên, cũng không tệ lắm."
Vừa nói, trong đầu Tuyên Vân Chi bắt đầu hồi tưởng lại những lần gặp mặt Tô Yên.
Cũng rất ngoan, bất kể làm chuyện gì cũng đều nghiêm túc.
Con trai mình tìm được một người vợ như vậy, rất may mắn nha.
Quân Vực nghe mẫu thân mình nói tới việc này, dừng một chút
"Mẫu thân, người dẫn Tiểu Quai đến quán bar....."
Tuyên Vân Chi yên lặng buông lỏng tay con trai.
Xoay người nhào vào lòng Quân Tà đang ngồi trên ghế sofa.
Chớp chớp mắt, cười tủm tỉm như không có gì xảy ra
"Chồng ơi, chúng ta nên trở về rồi. Đi thôi."
Quân Vực nhìn mẫu thân hắn.
Ngày trước, Tuyên Vân Chi cũng là một người làm việc có thủ đoạn trầm ổn.
Nhưng mấy năm nay ở cùng phụ thân hắn trong thời gian dài.
Trở mặt không nhận người, tính khí cũng bị lây nhiễm.
Quân Tà thấy vậy tự nhiên là vui mừng.
Ôm Tuyên Vân Chi, đứng dậy khỏi ghế sofa.
Hôn một cái
"Nghe Chi Nhi."
Nói xong, không khí liền vặn vẹo.
Trước khi rời đi, Tuyên Vân Chi nhìn về phía Quân Vực, hốc mắt đỏ lên.
Cuối cùng không nói gì, xoay người bỏ đi.
Lần này, không biết khi nào mới gặp lại hắn.
Nhưng hắn còn có con đường của riêng mình.
Không thể ngăn lại.
Vân Chi và Quân Tà đã rời đi.
Nhưng Quân Vực vẫn không động.
Hắn đứng đó, lặng lẽ chờ đợi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Khi bầu trời dần hửng sáng.
Ngay chỗ lúc đầu Quân Tà và Vân Chi rời đi, chỉ thấy trong không khí lần nữa vặn vẹo.
Sau đó, một khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện trong tầm mắt.
Khí thế tôn quý cường đại, mạnh mẽ không chút che dấu.
Đây không phải là Quân Tà, vị vừa mới cùng Vân Chi rời đi sao?
Quân Vực ngồi trên ghế sofa ngẩng đầu lên.
Cong môi, mỉm cười.
"Tại sao phụ thân lại trở lại?"
Quân Tà nâng mí mắt lên, con ngươi hẹp dài nhìn không ra cảm xúc trong mắt.
Hắn không nói lời nào.
Chỉ nhìn Quân Vực.
Quân Vực thấy phụ thân không nói gì, hắn cũng quay mặt đi.
Thoạt nhìn, dường như Quân Vực không khác gì trước đây.
Chỉ là sắc mặt hắn không biết tại sao, càng nhìn càng tái nhợt.
Cho đến khi không khí yên tĩnh, truyền đến một tiếng kêu rên.
Quân Vực nắm lấy tay vịn ghế sô pha, ngón cái hiện lên ấn ký.
Vết thương hắn tái phát.
Quân Tà đi đến bên người Quân Vực.
Nâng cánh tay lên.
Đưa tay ra sau lưng hắn.
Chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lùng trào phúng của Quân Tà
"Muốn ra khỏi phong ấn, cũng cần có mệnh để hưởng."
Năm đó Quân Vực chỉ còn một hơi thở, bị phụ thân hắn giam vào phong ấn.
Bây giờ, thương thế vừa được cải thiện chút, lại tự tìm đường ૮ɦếƭ chạy ra ngoài chỉ vì một người phụ nữ.
Quân Vực không nói gì, đôi lông mày cau lại dần buông xuống.
Khuôn mặt cũng không còn nhợt nhạt nữa.
Có vẻ đã tốt hơn lúc trước.
Quân Tà nâng mí mắt lên liếc nhìn hắn một cái
"Cả một thân trọng thương này cũng là vì nữ nhân kia?"
Thanh âm Quân Vực hòa hoãn, mở miệng
"Phụ thân, đây là việc riêng của hài nhi."
Quân Tà rút tay lại, tầm mắt từ trên người Quân Vực dời đi.
Hắn dạo bước, trở lại vị trí cũ.
Trước khi đi, để lại một câu
"Không tiền đồ."
Tựa hồ, Quân Tà thực xem thường con trai nhà mình vì một nữ nhân mà trở thành cái bộ dáng ngu xuẩn này.
Quân Vực cong môi cười nhẹ
"Đây là được phụ thân di truyền."
Một câu này, hai cha con lại lần nữa trầm mặc.
Năm đó Quân Tà không ai bì nổi, không phải cũng là nghĩ vợ mình đã ૮ɦếƭ, một chút cũng không phản kháng bị bảy đạo phong ấn thêm thân, phong ấn ở dưới nền đất trăm triệu năm?
Khuôn mặt Quân Tà vô cảm.
Hắn cũng không muốn tiếp tục quản đứa con trai này nữa.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, hắn vẫn đưa tay ra, ném chai thuốc cho Quân Vực.
Quân Vực cầm chai đen tuyền, ngẩng đầu nhìn phụ thân mình.
Mắt rũ xuống,
"Cảm ơn phụ thân."
Ngay khi hắn dứt lời.
Thân ảnh Quân Tà lại lần nữa biến mất.
Rốt cuộc, vẫn là huyết mạch tương truyền.
Chờ Quân Tà rời đi.
Quân Vực bên này, thu xong cái chai kia.
Đứng lên.
Đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa liền thấy được Đường Nhất.
Đường Nhất hành lễ với Quân Vực
"Thiếu chủ"
Quân Vực gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Trời sắp sáng, hắn phải quay lại ngủ với Tiểu Quai một lúc.
Đường Nhất nhìn bóng dáng thiếu chủ nhà mình.
Thở dài bất đắc dĩ.
Khi còn nhỏ, nhìn thiếu chủ miệng ngọt như vậy, cười rộ lên vừa phúc hậu vừa vô hại, lớn lên phấn điêu ngọc trác.[1]
[1] phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.
Còn tưởng rằng là giống phu nhân.
Ai biết chờ đến khi lớn lên mới phát hiện.
Nhìn qua rất giống phu nhân.
Cẩn thận nhìn kỹ, tâm vừa lạnh vừa đen.
Đường Nhất cẩn thận nhớ lại.
Rốt cuộc là từ khi nào, tiểu thiếu chủ trở thành như vậy??
..............
Ngày tháng trôi qua.
Quân Vực trừ bỏ việc dính người và keo kiệt, tính toán chi li một chút, thì không có gì khác.
Tô Yên còn có thể tiếp thu được.
Nếu nói sinh hoạt còn có chỗ nào không quá vừa lòng.
Đại khái là Mộng Yểm và Quân Vực không hợp nhau.
Mộng Yểm bởi vì di chứng của việc uống rượu mạnh.
Mặc dù sừng hươu đã rút lại, nhưng đuôi vẫn chưa thu vào.
Nó vẫn luôn được nuôi dưỡng tại nhà của Tô Yên Quân Vực.
Có lẽ là do hơi thở trên người Quân Vực.
Mộng Yểm luôn cảm thấy Quân Vực chính là muốn bắt cóc Tô Yên đại nhân.
Nó cũng không nói gì.
Nhưng vô luận hai người đi đâu, nó sẽ đi theo.
Quân Vực vừa muốn ôm Tô Yên vào phòng khách thân mật một chút.
Kết quả quay đầu lại liền nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Mộng Yểm
"Sắc lang."
Hai từ này đã biến bầu không khí mộng ảo này thành màu xám ngay lập tức.
Quân Vực có thể để mình bị thiệt sao?
Mộng Yểm tự nhiên cũng phải chịu đựng rất nhiều loại hành vi, bị ăn không ít mệt.
Đặc biệt là bây giờ tu vi nó bị hạn chế.
Ngoại trừ cái đuôi sư tử khác người, thì nó giống hệt một đứa trẻ bình thường.
Làm sao một đứa trẻ nhỏ có thể đánh bại một người lớn?
Đôi khi, Tô Yên nhìn Mộng Yểm bị hại quá thảm.
Cũng cảm thấy có lỗi, vì vậy đã yêu cầu Quân Vực thu liễm một chút.
Nhưng mỗi lần nói vậy, Quân Vực đều bày ra bộ dáng Tiểu Quai không còn yêu anh, rất là u oán nhìn cô.
Làm cho Tô Yên gian nan.
Không còn cách nào.
Một ngày nọ, Tô Yên nhận được một cuộc gọi từ Tô gia Tô mẫu.
Lại lần nữa một trận quỷ khóc sói gào, thanh âm sắc nhọn chói tai tức giận mắng
"Tô Yên! Mày là tiện nhân!! Mày đã hủy hoại cả đời của chị gái mày!!!"
Không biết cuộc gọi thứ bao nhiêu.
Tô Yên trầm mặc nghe Tô mẫu nói.
Lên tiếng
"Các người ở đâu, tôi đi tìm các người."
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải việc tốt, cần phải có biện pháp giải quyết luôn một lần.
Điện thoại cúp máy.
Ngẩng đầu thấy Mộng Yểm đang uống bình sữa đứng trước mặt cô.
Nó chớp đôi mắt vàng nhạt.
Lạnh như băng ngẩng đầu
"Ta đã nghe tất cả."
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Mộng Yểm đặt bình sữa của nó lên bàn
"Nếu chị nhất định muốn ta đi cùng, cũng được thôi."
Rõ ràng nên là thanh âm lạnh như băng, nhưng nói ra lại là ngữ điệu nãi thanh nãi khí.
Làm cho người ta cảm thấy manh không chịu được.
Quân Vực bởi vì có chuyện, cũng không có ở nhà.
Cho nên nơi này chỉ còn hai người Tô Yên và Mộng Yểm.
Cô nhìn vào cái đuôi đằng sau Mộng Yểm.
"Nó sẽ lộ mất."
Mộng Yểm mặt vô cảm kéo quần mình.
Sau đó, đuôi tự động cuộn tròn cho vào quần.
"Như vậy sẽ không nhìn thấy nữa."
Tô Yên nhìn.
Ân, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy.
Hơn nữa, ban đầu cô nghĩ ௱ôЛƓ của Mộng Yểm sẽ phình ra do cái đuôi.
Kết quả nhìn kỹ, không thấy gì hết.
Thanh âm Mộng Yểm nãi thanh nãi khí
"Cái đuôi ở đây."
Khi nói, phần đuôi từ ống quần chân trái lộ ra, quét xuống đất.
Tô Yên gật gật đầu
"Được, đi thôi."
Mộng Yểm gật đầu.
Ôm bình sữa bò trong tay, cùng Tô Yên đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, một lớn một nhỏ xuất hiện trước cửa biệt thự Tô gia.
Cửa lớn Tô gia khép hờ.
Vài chiếc xe màu đen dừng trước cửa.
Ngay khi bước vào, liền nghe thấy tiếng khóc động trời
"Con gái!!! Con gái tội nghiệp của tôi!!!"
Tô mẫu ăn mặc chỉnh tề, tóc uốn xoăn, ôm Tô Vân Vân bên cạnh không ngừng khóc.
Một bên khác, Tô phụ đi đi lại lại không ngừng.
Lông mày nhíu lại, bộ dáng sốt ruột
"Khóc khóc khóc, giống bộ dáng gì."
Vừa dứt lời, Tô Yên đã bước vào.
Ngay khi Tô Yên xuất hiện, mẹ Tô, Tô Vân Vân và ba Tô đồng thời nhìn qua.
Ánh mắt chói nhất đương nhiên là của Tô Vân Vân.
Cô ta nghiến răng, đôi mắt ác độc
"Tô Yên!"
Khi ba Tô nhìn thấy Tô Yên, mày nhíu chặt dần dần buông lỏng.
"Tiểu Yên đã đến."
Tô Yên gật gật đầu, bước vào bên trong.
Cho đến khi bước vào phòng khách.
Lúc này mới hỏi
"Kêu tôi đến đây có việc gì? "
Mẹ Tô ôm Tô Vân Vân không nói gì.
Sau một hồi im lặng, ba Tô rốt cuộc lên tiếng.
Mở miệng câu đầu tiên chính là
"Chị gái con đã vì con mà đã chịu đựng tất cả ủy khuất và khuất nhục."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Sau đó, ông ta nói câu thứ hai
"Còn không mau xin lỗi chị con?"
Bên này, Tô Yên còn chưa nói gì.
Tô Vân Vân lập tức bạo phát
"Con sẽ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi của nó!!"
Ba Tô lên tiếng quát lớn
"Vân Vân, đều là người một nhà!"
Thanh âm Tô Vân Vân vang lên cùng một lúc
"Người một nhà?! Cô ta không phải người Tô gia chúng ta!!"
Mộng Yểm đứng bên cạnh, nhấm nháp sữa bò của mình.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Yên
"Bọn họ có phải là cha mẹ và chị gái chị?"
Tô Yên cúi đầu nhìn, cũng không giải thích.
Ngược lại kéo cậu đến chỗ ghế dựa trước mặt
"Cậu ngồi ở đây, chờ ta."
Mộng Yểm ôm bình sữa của mình, mặc dù nó không hài lòng đối với việc Tô Yên tống cổ mình thế này.
Nhưng, ai bảo cô là Tô Yên đại nhân.
Miễn cưỡng gật đầu
"Đồng ý."
Nói xong, Mộng Yểm ngồi lên ghế.
Đôi mắt vàng rực rỡ nhìn vào một nhà ba người.
Không phát biểu ý kiến của mình nữa.
Thời điểm Tô Yên bước vào phòng khách lần nữa.
Tô phụ cùng Tô Vân Vân tựa hồ còn chưa đạt được nhận thức chung.
Lúc này, Tô Yên lên tiếng
"Tôi sẽ không xin lỗi."
Thanh âm vừa dứt.
Ngay lập tức, ánh mắt ba người kia đồng thời phóng tới.
Trong ánh mắt mang theo bất mãn và ác độc.
Tô Vân Vân trực tiếp đứng dậy từ ghế sofa
"Là mày, tất cả là do mày đã khiến tao như thế này, tao muốn Gi*t mày!!"
Nói xong, cô ta chạy về phía Tô Yên.
Bộ dáng muốn đồng quy vu tận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc