"Mệt muốn ૮ɦếƭ phải không?"
Thanh âm tràn đầy dịu dàng.
Tô Yên bị Quân Vực làm cho thất thần, ngẩng đầu nhìn hắn
"Tại sao anh lại lên đây?"
Quân Vực cầm ly nước, đưa lên môi Tô Yên.
"Thấy em đánh rất vất vả, nên muốn lên đây đánh giúp em."
Đường Nhất đứng đối diện
"........"
Người trong nhà đánh người trong nhà.
Ách, việc này mà bọn họ có thể làm được.
Đây.... chẳng lẽ là di truyền??
Lúc trước phụ thân hắn cũng là muốn bắt Thâm Uyên Ma Vực đi chôn cùng tôn chủ phu nhân.
Tô Yên uống nước xong, lắc đầu
"Không sao đâu, em không có việc gì."
Quân Vực tựa đầu lên vai Tô Yên.
Giống như không có xương, ôm cô.
Đôi môi mỏng của hắn dán vào tai Tô Yên
"Anh muốn ở cùng với Tiểu Quai."
Tô Yên lắc đầu
"Cơ thể của anh không thể chịu đựng được."
Quân Vực nỉ non, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Yên không rời
"Chịu nổi, cái gì cũng chịu nổi."
Nhìn thiếu chủ nhà mình làm nũng, mí mắt Đường Nhất nhảy nhảy.
Nhìn xuống một đám người dưới đài.
Mạng cũng thật lớn.
Lại được cứu.
Đường Nhất đặt cả hai tay lên иgự¢, khôi phục vẻ ngoài dịu dàng
"Thiếu chủ, Tô Yên tiểu thư, hãy quên chuyện hôm nay đi. Như vậy tôn chủ sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Đường Nhất cáo từ."
Tô Yên nhìn Đường Nhất.
Phượng Dung đi đến, Đường Nhất cũng không có ý định tiếp tục đánh nhau nữa.
Còn đối với xưng hô của anh ta với Phượng Dung.
Tô Yên nghiêng đầu, nhìn vào toàn thân Quân Vực đang tản ra dụ hoặc, một bộ dáng đang chờ đợi cô hôn.
Cô trầm mặc một lúc, sau đó lên tiếng.
"Quân Vực?"
Quân Vực dùng sức ôm lấy Tô Yên.
"Hả"
Mắt hắn nửa mở, thừa nhận.
Chờ đến khi Tô Yên xoay người lại, Đường Nhất không biết khi nào đã rời đi.
Hai người đứng trên đài.
Khán giả vốn dĩ đang xem đến phấn khởi, lập tức liền bất mãn.
"Này, còn đánh nữa không? Chúng tôi muốn xem đánh nhau."
"Mất hứng, hỏng hết cảnh đẹp ban đêm. "
"Cô gái này thật đẹp, nhìn vào chân này, có thể chơi một trận thật thoải mái."
Dưới khán đài phàn nàn, những thanh âm đáng khinh đan xen nhau.
Họ không biết bản thân mình vừa tránh thoát được một kiếp.
Quân Vực nâng mí mắt.
Cầm lấy súng lục không biết xuất hiện trong tay từ khi nào.
Pằng!
Hắn bắn hai phát vào người đàn ông nói Tô Yên có đôi chân đẹp.
Vừa vặn bắn trúng vào đầu gối của tên đó.
Bùm!
Hắn ta quỳ rạp trên mặt đất.
Đôi chân đẹp?
Có thể chơi thoải mái một trận?
Sau này mày rốt cuộc không thể dùng được chân nữa.
Đám người yên tĩnh ba giây.
"A a a a a a a a a!! Gi*t người!!!"
Mọi người tức khắc chen chúc chạy đi.
Tô Yên giữ chặt tay hắn.
Nhấn xuống.
Tô Yên không cho hắn đả thương mọi người, vì vậy hắn ngoan ngoãn nghe theo.
Ném khẩu súng lục, ôm lấy Tô Yên
"Tiểu Quai có nhớ anh không?"
"····Nhớ"
"Tại sao Tiểu Quai lại chần chừ hai giây? Có phải Tiểu Quai đã yêu người khác trong thời gian anh không có ở đây?"
"Em không có."
"Ồ, vậy Thù Trạch là ai?"
Hắn không chút để ý hỏi.
Tô Yên
"......."
Không thể bỏ qua vấn đề này sao?
Sau đó, liền nghe Quân Vực nói tiếp
"Tiểu Quai có nỗi khổ sao, vậy anh sẽ không hỏi."
Ánh mắt Tô Yên sáng lên, gật đầu
"Đúng, có nỗi khổ."
Hắn mỉm cười
"Nhưng Tiểu Quai từ trước đến nay chưa viết cho anh một bức thư tình nào."
"Thứ đó vô dụng mà."
"Tiểu Quai viết cho người khác. Sau đó làm như có tật giật mình mà xé bỏ nó."
Tô Yên bị nói đến một câu đều nói không nên lời.
"Không phải anh nói sẽ không hỏi sao?"
Cô nhìn Quân Vực.
Mỗ đồng chí nào đó không hề che giấu sự bất mãn của mình trên khuôn mặt.
Cúi đầu, lẩm bẩm ở bên tai Tô Yên
"Tiểu Quai chưa từng viết thư tình cho anh, Tiểu Quai không viết, cũng không có ai viết cho anh."
Thanh âm mang theo vô tận mất mát.
Sau một lúc lâu, Tô Yên lên tiếng
"Em chưa từng viết thư tình, không biết viết như thế nào."
Hắn cong môi mỉm cười, mí mắt khép hờ
"Tiểu Quai viết cái gì, anh đều thích"
Tô Yên gật đầu
"Được."
Thấy cô ngoan ngoãn đáp lại, Quân Vực vòng tay ôm eo thon, muốn hôn lên môi cô.
Chỉ là lúc này, Tô Yên cảm thấy quần áo của mình bị kéo.
Cô cúi đầu.
Sau đó nhìn thấy một cậu bé với lỗ tai sừng hươu, có một cái đuôi phía sau ௱ôЛƓ, đứa bé mặc áo sơ mi to rộng đứng ngay cạnh cô.
Đôi mắt của cậu bé vàng nhạt.
Khuôn mặt vô cảm.
Ngẩng đầu lên, cứ như vậy nhìn Tô Yên.
Chỉ là đôi mắt như có nước, không có bất kỳ uy Hi*p nào, ngược lại, làm cho người ta cảm thấy ngốc ngốc manh manh.
Tô Yên ban đầu không kịp phản ứng.
Cho đến khi cậu bé rầu rĩ nói.
"Chị gạt ta, đó là rượu mạnh."
Tô Yên chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.
Sau đó mới nhớ ra những việc mình đã làm.
Có lẽ lúc ở trên quầy bar.
Hít vào một ít khí cồn.
Bản thân cô không thể uống được rượu.
Thế cho nên có chút hơi say.
Nhưng khi đánh nhau xong, mùi rượu đã tan đi.
Nhìn đứa bé đang đứng gần.
Mới nhớ ra những gì mình đã làm.
Cô duỗi tay, sờ sờ sừng hươu của nó.
Cậu bé giật giật đầu, nhưng không có dời đi.
Có vẻ như nó không bài xích việc cô chạm vào sừng hươu của mình.
Lúc này, Mộng Yểm cảm nhận được một ánh mắt không hài lòng chiếu vào nó.
Vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với Quân Vực.
Mộng Yểm bĩu môi, quay đầu nhìn về phía Tô Yên
"Chị chẳng những gạt ta uống rượu mạnh, mà còn để hắn bắt nạt, nắm lấy đuôi của ta."
Tô Yên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Quân Vực bên cạnh.
Mỗ đồng chí nào đó rất không hài lòng với sự xuất hiện quấy rầy của Mộng Yểm.
Lúc đó hắn không nên chỉ xoa Ϧóþ đuôi nó, hắn nên chặt đứt cái đuôi kia.
Tô Yên đối với việc lừa gạt đứa bé uống rượu mạnh, trong lòng có chút xin lỗi.
Cô lên tiếng
"Bây giờ cậu muốn gì?"
Ngay khi cô nói ra, Mộng Yểm liền hiểu ý của cô.
Cô muốn bồi thường cho nó?
Ban đầu Mộng Yểm muốn Tô Yên đánh một trận với nó.
Nhưng người bên cạnh cô cứ nhìn chằm chằm vào nó như thể nó là người xấu.
Mộng Yểm dùng sức nắm chặt góc áo của Tô Yên
"Ta muốn ở bên cạnh chị."
Thanh âm vừa dứt.
Tô Yên còn chưa lên tiếng, Quân Vực đã cười lớn.
" Tiểu hỗn đản từ chỗ nào chạy đến đây chiếm tiện nghi?
Nói xong, hắn nhấc chân trực tiếp giẫm lên đuôi nó.
Mộng Yểm muốn trốn, nhảy dựng lên.
Nhưng nó quên mất, vừa uống rượu mạnh tu vi của nó sẽ bị giảm xuống gần như không.
Kết quả là không đứng vững, bước chân lảo đảo.
Ầm ngã xuống trên mặt đất.
Mộng Yểm sắc mặt đỏ bừng.
Nó chớp chớp mắt.
Ngồi dưới đất.
Khuôn mặt vốn dĩ không có biểu cảm, liền xuất hiện một tia tức giận.
Mộng Yểm cúi đầu, lôi kéo quần áo màu trắng của mình, cố gắng quấn lấy nó.
Suy nghĩ liền cảm thấy mất mặt.
Quân Vực nhìn thấy vậy, cau mày
"Không có tu vi?"
Thật đúng là chọc đúng chỗ đau.
Mộng Yểm cúi đầu xuống thấp hơn.
Tô Yên từ trước đến nay không có cảm tình.
Nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của Mộng Yểm, trong lòng có một tia áy náy.
Nếu không phải cô cho nó uống rượu, làm sao có thể khiến đứa bé lăn lộn thành bộ dáng chật vật như này?
Cô lên tiếng
"Cậu đi theo ta."
Ngay khi lời nói rơi xuống, Mộng Yểm ngẩng đầu lên.
Chớp chớp con ngươi ướƭ áƭ, trên mặt vẫn đỏ bừng vì khó chịu và chật vật.
Cô nói tiếp
"Ta sẽ nuôi cậu cho đến khi tu vi hồi phục."
Nói xong, cúi xuống, muốn bế đứa nhỏ này lên.
Mộng Yểm cứng rắn nói
"Thế còn được."
Bởi vì nó trở thành hình dạng đứa bé, cho nên thanh âm của non nớt, nãi thanh nãi khí [1].
[1]nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô
Mặc dù nó cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh lùng, nhưng âm thanh vui sướng vẫn không chút nào che dấu được.
Tô Yên chuẩn bị bế nó lên.
Lại bị Quân Vực bên cạnh giữ lại.
Cô định nói.
Nhưng nhìn Quân Vực cúi xuống, bế đứa bé lên.
Cơ hồ là vừa mới đứng lên.
Cả Quân Vực và Mộng Yểm đều cau mày.
Hiển nhiên, đều rất không thích đối phương.
Quân Vực bài xích tất cả mọi người trừ Tô Yên.
Nhưng khi hắn thấy Tô Yên muốn ôm tiểu tử này.
Thà rằng hắn chịu đựng ghê tởm, tự mình ôm nó.
Còn về Mộng Yểm.
Mộng Yểm là chủ thần.
Quân Vực là thiếu chủ của Thâm Uyên Ma Vực.
Một thần lực một yêu lực.
Bản thân là kẻ thù, trái tim mang theo bài xích.
Mộng Yểm mở miệng muốn cùng Tô Yên nói chuyện.
Sau đó, đuôi của nó bị Quân Vực nắm chặt trong tay.
Mộng Yểm trầm mặc ngậm miệng lại.
Quân Vực câu môi cười
"Đi thôi."
Tô Yên thấy hai người bọn họ ở chung cũng rất hài hòa.
Liền gật gật đầu.
Đi ra ngoài.
Khi bọn họ trở về biệt thự thì trời đã khuya.
Sắp xếp ổn thỏa cho Mộng Yểm, hai người tự nhiên cũng đi ngủ.
Tất nhiên, trước khi đi ngủ.
Đồng chí Quân Vực thú tính không giảm, phải nói là thú tính quá độ.
Sau một hồi mồ hôi trên giường.
Tô Yên ngủ thi*p đi từ lâu.
Ba giờ sáng.
Quân Vực ôm Tô Yên lại hôn lại cắn một hồi lâu.
Lần này hắn lưu luyến ngồi dậy, ra khỏi giường.
Tắm rửa, mặc quần áo, rồi đi ra ngoài.
Trong một ngôi nhà cũ cách xa hàng chục cây số.
Quân Vực đẩy cửa, bước vào.
Đường Nhất đứng trước cửa, hành lễ
"Thiếu chủ, ngài đã đến. Phu nhân và tôn chủ đang chờ ngài ở thính đường."
Quân Vực nâng bước chân, đi vào bên trong.
Mới vừa bước vào, liền nghe thấy thanh âm của mẹ hắn
"Tiểu Vực, mẫu thân rất nhớ con a."
Tuyên Vân Chi ôm lấy Quân Vực, nước mắt lưng tròng.
Khóe môi Quân Vực cong lên, vươn tay ra vỗ nhẹ vào lưng mẹ.
Mẫu thân nhớ con, hay mẫu thân nhớ những ngày tự do vui chơi kia?"
Nhắc tới chuyện này, Tuyên Vân Chi có chút xấu hổ.
"Con thấy được?"
Quân Vực gật đầu.
Tuyên Vân Chi ho một tiếng, tầm mắt liếc về phía sau một cái
"Ta đi ra ngoài lần này chủ yếu là để tìm con."
Cô nói chân thành.
Trang phục ở quán bar đã được thay đi.
Đổi thành một chiếc váy dài.
Che kín từ đầu đến chân.
Chỉ lộ ra một khuôn mặt tinh xảo.
Quân Vực cười gật đầu
"Hài nhi tin tưởng mẫu thân."
Bên này nói chuyện, mặt khác một bên trên sô pha.
Một người đàn ông nào đó cũng đã thay quần áo, đang mặc đồ ở nhà.
Nhìn kỹ, là trang phục tình lữ với Tuyên Vân Chi.
Tư thế hắn lười biếng, nhất cử nhất động đều mang theo tự phụ.
Đôi mắt hẹp dài nhìn thoáng qua hai người đang ôm nhau ngoài cửa.
"Ôm đủ rồi thì buông ra."
Tuyên Vân Chi không chịu buông tay, tiếp tục lôi kéo Quân Vực.
Hai người đi đến trước mặt sofa.
Quân Vực rũ mắt, mỉm cười
"Phụ thân."
A, vị từ đầu đến cuối biểu hiện mạnh mẽ chiếm hữu với Tuyên Vân Chi, chính là tôn chủ Thâm Uyên Ma Vực.
Cũng là phụ thân của Quân Vực, Quân Tà.
Hai cha con liếc nhìn nhau.
Chỉ nghe Quân Tà không nhẹ không nặng lên tiếng
"Ân"
Coi như là trả lời.
Nửa ngày sau, nghe thấy Quân Tà thong thả mở miệng
"Nếu đã gặp mặt, chúng ta liền đi."
Hơi thở tà ác cùng sát khí của Quân Tà quá nặng, ở lại một thời gian dài đối với vị diện nay không tốt.