Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 307

Tác giả: Tần Nguyên

Quân Vực nhìn người phụ nữ đang nhảy nhiệt tình trên sân khấu.
Hắn bưng cốc nước, uống một ngụm.
Lúc này, Đường Nhất đi tới.
Còn chưa mở miệng, Quân Vực liền gật đầu
"Người ở đằng kia."
Khi Đường Nhất nhận ra nơi mà Quân Vực đang ám chỉ.
Thân thể hắn cứng đờ.
Sau đó lặng lẽ lùi về phía sau, nhìn người đàn ông nào đó đang đứng trước một cây cột.
Người đàn ông mặc quần áo giản dị, quần tây và áo len dài màu đen.
Đầu tóc tùy ý, khuôn mặt vô cùng điển trai, đôi mắt hẹp dài đang nheo lại, rõ ràng là một người tự phụ.
Hiện giờ, xung quanh lại tản ra lệ khí khủng bố.
Ban đầu, khi nhìn thấy người đàn ông này, một vài người phụ nữ khắc chế không được đều muốn đến gần trò chuyện với hắn.
Nhưng ngay khi khi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.
Chỉ cảm thấy lòng chợt lạnh, cả người đều rét run.
Đám người đang muốn vây lại, trong chốc lát lùi ra sau vài bước, hình thành một khoảng trống chân không.
Đường Nhất đi đến trước mặt nam tử, nói
"Tôn chủ, thuộc hạ liền nói cho phu nhân ngài tới tìm cô ấy."
Khi Đường Nhất vừa dứt lời, nháy mắt thân ảnh nam tử biến mất tại chỗ.
Khiến những người xung quanh kinh hãi.
Chưa kịp phản ứng.
Người đàn ông lại xuất hiện trên sân khấu trong nháy mắt.
Tuyên Vân Chi vốn dĩ đang ngồi chơi đùa, đột nhiên bị kéo cánh tay.
Cô có chút không kiên nhẫn, cho rằng lại có ai đến quấy rầy.
Nhưng khi cảm thấy một cổ hơi thở không thể quen thuộc hơn, cô ngẩn người.
Còn chưa ngẩng đầu, liền nghe giọng nói u ám của người nào đó
"Chi Nhi nhảy thật đẹp a."
Tuyên Vân Chi ngốc, trong lòng đột nhiên chợt lạnh.
Không nói hai lời, thoát khỏi sự kiểm chế, nhanh chân liền muốn chạy.
Suy nghĩ duy nhất là chạy đi.
Lúc này nếu như bị bắt được, coi như xong đời.
Dù có biện giải thế nào cũng không thoát tội.
Nhưng chạy ra khỏi quán bar thì khác.
Đánh ૮ɦếƭ cô cũng không thừa nhận mình từng vào quán bar, không có chứng cứ, liền không thể nói cái gì.
Ý tưởng khá tốt.
Đáng tiếc.
Không thể chạy.
Bụp.
Đầu Tuyển Vân Chi va vào иgự¢ nam nhân.
Tuyên Vân Chi nhìn hắn hơn nửa ngày.
Môi đôi đơn phượng nhãn nhìn chằm chằm cô, tơ máu cuồng cuộn.
Càng ngày càng yêu mị
"Chi Nhi như thế nào không nhảy?Thật hiếm khi ta được xem một điệu nhảy đẹp như vậy a."
"Ha, đã lâu không gặp, cha nó à."
Dưới ánh đen, một đôi bích nhân tuyệt mĩ đứng đó.
Quần chúng ban đầu cổ vũ Tuyên Vân Chi nhảy bị choáng.
Nhạc rock dừng lại.
Nhạc dừng, làm đám người không hài lòng
"Này, ngươi trì hoãn chúng ta xem mỹ nữ khiêu vũ."
"Đúng đúng."
"Dù đẹp trai đến mấy cũng không được."
Cơ thể hắn nghiêng sang một bên, cản tầm nhìn của mọi người.
Hắn híp mắt
"Đường Nhất"
"Có thuộc hạ."
Đường Nhất không biết khi nào xuất hiện ở một bên sân khấu
"Không ai được phép rời đi, chôn hết."
Giọng nói u ám đưa ra mệnh lệnh.
Đường Nhất gật đầu
"Vâng"
Vừa dứt lười, trong nháy mắt nam tử liền ôm Tuyên Vân Chi biến mất.
Mà ngay lúc này, âm thanh trong đầu Tô Yên cũng vang lên
"Leng keng, nhiệm vụ đột phát, mời ký chủ bảo hộ quán bar để mọi người an toàn.
Nhiệm vụ hoàn thành thêm ba trị số, không hoàn thành trị số giảm 20."
Tô Yên ngốc ngốc đứng chỗ đó, nhìn chằm chằm phía sân khấu thật lâu.
Phản ứng so với bình thường chậm một chút.
Sau đó, Tô Yên bước sang bên cạnh.
Lôi kéo tay Quân Vực.
Đem người kéo đến quầy bar
"Anh ngồi xổm xuống nơi này."
Quân Vực cau mày
"Ân?"
Dù vậy, nhìn biểu tình kiên định của Tô Yên.
Hắn vẫn là ngồi xổm bên trong.
Tô Yên thực nghiêm túc
"Lát nữa em tới tìm anh, anh không cần ra ngoài, sẽ làm mình bị thương đó."
Quân Vực cười
"Hết thảy đều nghe Tiểu Quai."
Tô Yên lúc này có chuyện quan trọng hơn, thế nên cũng không có cẩn thận nghe.
Cô vẫn cho rằng đó là Phượng Dung.
Xoay người, đi đến phía trước.
Đi thẳng bước lên bục cao.
Đường Nhất nhìn những người này, cúi đầu
"Xin lỗi các vị, sợ rằng các vị sắp ૮ɦếƭ ở nơi này."
Nhìn xem, Gi*t người còn có thể có thái độ nho nhã lễ độ như vậy.
Trên thế giới này, phỏng chừng chỉ có Đường Nhất mới có thể như thế.
"Chờ một chút."
Tô Yên lên tiếng.
Trên đầu cô vẫn còn mang mũ bartender.
Âm thanh mềm mại vang trên bục cao.
Đường Nhất sửng sốt.
Hắn nghiêng đầu xem.
Cười ôn hòa
"Tô Yên tiểu thư, có việc gì sao?"
Tô Yên gật đầu
"Có"
"Chuyện gì?"
"Bọn họ không thể ૮ɦếƭ được."
Sắc mặt Đường Nhất không đổi, vẫn ôn hòa như cũ.
"Đây là mệnh lệnh chủ tử, Đường Nhất không thể vì một câu của Tô Yên tiểu thư mà không chấp hành được."
Cô lên tiếng
"Đường Nhất yêu sử, chúng ta có thể thử xem, ai thắng, liền nghe người đó."
Nghe được hai chữ yêu sử, Đường Nhất ngẩn người.
Hắn cười
"Thì ra Tô Yên tiểu thư sớm đã nhận ra tôi."
Tô Yên nghiêm túc nói
"Chúng ta đã gặp qua, năm vạn năm trước."
Đường Nhất nghe xong trầm mặc.
Đã gặp qua.
Chỉ là lâu lắm rồi, còn tưởng rằng cô đã quên.
Lúc ấy, Tô Yên còn chưa phải là Chủ Thần.
Khi đó, Cửu Trọng Thiên cùng Thâm Uyên Ma Vực bởi vì đại chiến mà tổn thất nghiêm trọng.
Chín vị Chủ Thần cơ bản đều đã ૮ɦếƭ.
Hai bên đối lập nối lại tình xưa.
Nguyên bản Vân Chi phu nhân đã từng là Chủ Thần đứng đầu.
Sau đó gả cho tôn chủ.
Cửu Trọng Thiên cơ bản bị tê liệt, tử thương hơn phân nửa.
Đường Nhất được Vân Chi phu nhân ủy nhiệm đi Cửu Trọng Thiên tìm kiếm người có thể tiếp nhận Chủ Thần.
Là lúc đó bọn họ gặp nhau.
Tô Yên xuất hiện, để lại ấn tượng sâu sắc cho Đường Nhất.
Không, phải nói là kinh diễm.
Chưa vào Chủ Thần, đã là thần a.
Một đưa trẻ mười ba tuổi thế nhưng bằng sức mạnh bản thân có thể tạm dừng thời gian của một thế giới.
Kể từ khi Đường Nhất được sáng tạo ra, Tô Yên là người đặc biệt nhất mà hắn từng gặp.
Từ lúc đó, đi qua vô số tiểu thế giới, cũng không gặp ai như vậy.
Đường Nhất nhìn Tô Yên, thần sắc khó hiểu.
Cuối cùng, hắn đặt một tay lên иgự¢ hành lễ
"Như thế, liền nghe Tô Yên tiểu thư."
Mặt khác.
Phía dưới quầy bar.
Quân Vực nhìn một cậu né con ăn mặc như người lớn.
Bộ dáng ước chừng tám chín tuổi.
Khuôn mặt mềm mại trắng trắng, đôi mắt đạm kim sắc.
Mặc sơ mi màu trắng, phía dưới không có quần.
Nhưng dù chỉ mặc áo sơ mi cũng đủ dài đến bắp chân, cho nên... không có bị ở truồng.
Trên mặt bé trai một chút biểu tình cũng không có, cứ như vậy nhìn Quân Vực.
Hai người đối mặt.
Cuối cùng, cậu bé dời tầm mắt.
Dẫm lên ghế, bò lên trên quầy bar, nhìn ra bên ngoài.
Hồi lâu lúc sau, cậu nhỏ kia lên tiếng
"Ta nhận ra ngươi."
Quân Vực từ phía sau quầy bar cũng đứng dậy.
Nhìn Tô Yên trên bục.
Tầm mắt Quân Vực chuyên chú.
Câu lấy khóe môi cười.
Biểu tình sung sướng kia khó che dấu.
Mộng Yểm đợi nửa ngày vẫn không thấy Quân Vực lên tiếng.
Nó quay đầu lại nhìn hắn.
"Không cần cảm thấy ta nhỏ, liền có thể gây rối với Tô Yên đại nhân."
Nghe lời này, Quân Vực nhướn mày nhìn về đứa bé bên cạnh.
Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, tầm mắt hắn lại hướng về phía Tô Yên.
Đôi mắt sáng quắc lộ liễu.
Thật đáng tiếc, Quân Vực đại nhân của chúng ta không hề cảm thấy một chút xấu hổ nào.
Mộng Yểm muốn từ quầy bar bò ra ngoài, nhưng kết quả do tay nhỏ chân nhỏ, ghế quầy bar lại cao, làm sao có thể bò ra ngoài đây?
Nhưng nhìn nó bày ra bộ dáng nghiêm túc, nhằm dọa người khác.
Nhưng mà lớn lại đáng yêu đến mức quá đáng như vậy.
Cho nên bộ dáng lạnh như băng hiện tại của nó, nhìn qua có chút ngốc.
Bên cạnh phát ra tiếng vang, Quân Vực liếc mắt nhìn nó.
Thong thả ung dung lên tiếng
"Sao lại nhận ra được?"
Mộng Yểm nhìn hắn, thanh âm lạnh như băng
"Ta đã nhìn thấy."
"Cái gì?"
" Ở bụi hoa viên lối vào đại điện, ngươi đè lên Tô Yên đại nhân đằng kia mà hôn."
Nói xong, Mộng Yểm cau mày
"Tô Yên đại nhân bị thương hôn mê mà ngươi cũng không tha. Người ở Ma Vực đều không phải là người tốt."
Quân Vực vốn không muốn nhìn cậu bé này nhiều.
Nghe lời nó nói, hắn hơi bất ngờ.
Rốt cuộc việc này ngay cả Tô Yên cũng không biết.
Quân Vực liếc mắt nhìn Mộng Yểm.
Hắn cong môi, khó được một lần giải thích
"Là ta cứu cô ấy."
Mộng Yểm cau mày nhìn Quân Vực.
"Tang Lạc nói, nam nữ thụ thụ bất thân, tùy tiện hôn chính là chiếm tiện nghi."
Quân Vực tầm mắt sâu kín
"Kỳ lân yểm thú."
Mộng Yểm quay đầu đi.
Nghĩ không muốn nói chuyện với Quân Vực nữa, nhưng nó bị phát hiện ra chân thân.
"Cái đuôi lộ ra rồi."
Khi Quân Vực nói, tay không biết khi nào đã vuốt lên cái đuôi kia.
Nhìn thoáng qua còn tưởng đây là đuôi sư tử.
Mộng Yểm ngẩn người nhìn vào thứ hắn đang cầm trên tay.
Đảo mắt liền trở nên hung ác.
Vẻ mặt căm thù nhìn Quân Vực
Tại sao?
Bởi vì đuôi của nó bị người khác nắm chặt trong tay.
Quân Vực làm như không biết, lắc cái đuôi mềm mại.
Hắn mỉm cười, nhìn về phía Mộng Yểm
"Truyền ký ức ngươi đã thấy cho ta dưới dạng giấc mơ."
Mộng Yểm lạnh như băng nói
"Ta không bao giờ chấp nhận bất kỳ mối uy Hi*p nào."
"Vậy cái đuôi này, có lẽ sẽ chấp nhận uy Hi*p a."
Vừa nói, Quân Vực lại lắc cái đuôi mềm mại trong tay.
Tay Quân Vực nắm chóp đuôi.
Ầm, Mộng Yểm liền nằm lên trên bàn.
Cứ như bị người đánh thuốc mê, không còn chút sức lực nào.
Bộ dáng này giống như ỷ lớn Hi*p nhỏ, ỷ thế Hi*p người, không sai.
Miệng Mộng Yểm bị ép thành một đường.
Nhìn ra được nó không cao hứng.
Nhưng sau đó nghĩ tới lời Tang Lạc đã nói với nó.
Giữ đuôi là quan trọng hơn.
Nó nói
"Đồng ý."
Bất đắc dĩ nên nó mới miễn cưỡng đồng ý.
Đuôi là điểm yếu của nó.
Một khi giữ đầu đuôi, người sẽ trở nên vô lực, ngay lập tức mất đi sức chiến đấu.
Thấy nó đã đồng ý.
Quân Vực liền buông lỏng tay ra.
Nhìn vào đồng hồ, đã mười một giờ.
Thời gian không còn sớm.
Nên đi tìm Tiểu Quai cùng nhau nghỉ ngơi.
Mặt khác.
Trên đài cao.
Tô Yên và Đường Nhất đã đánh nhau.
Trong lòng cả hai hiểu rõ nhưng không nói ra.
Không mảy may sử dụng bất kỳ thần lực yêu lực nào.
Chỉ so công phu của mình.
Hai người đánh nhau kịch liệt.
Phía sau Tô Yên, Quân Vực đi tới.
Đường Nhất nhìn thấy Quân Vực, lập tức phân tâm.
Ăn một chưởng của Tô Yên, hai người liền tách ra.
Quân Vực cầm chiếc khăn tay màu trắng, lau mồ hôi trên đầu Tô Yên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc