Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 306

Tác giả: Tần Nguyên

Ngồi trên chiếc xe thể thao màu đỏ này thật bắt mắt.
Tô Yên liếc nhìn cô gái, nhanh chóng nhận ra người đó
"Tuyên Vân Chi."
Tuyển Vân Chi trực tiếp duỗi tay mở cửa ghế phụ.
"Lên xe, tôi đưa cô đi chơi."
Giọng điệu cô ấy rất quen thuộc, như thể hai người đã quen nhau nhiều năm.
Có trời mới biết, họ chỉ gặp nhau hai lần.
Cộng với lần này, là lần thứ ba.
Tuyên Vân Chi nhai kẹo cao su trong miệng
"Lần trước cô nói với tôi cái quán bar kia tên là...."
Tuyên Vân Chi dừng một chút.
Tô Yên lên tiếng
"Quán bar Dạ Sắc."
Tuyên Vân Chi gật đầu
"Đúng vậy, đúng đúng, chúng ta đi chỗ đó chơi."
Nói xong, giây tiếp theo, xe trực tiếp oanh đi ra ngoài.
Tô Yên nhìn xe cách cửa chung cư ngày càng xa.
Yên lặng quay đầu lại xem.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị ném Mộng Yểm Chủ Thần ở đằng kia, không sợ nó bị bọn вυôи иgườι bắt cóc sao?"
Kỹ năng phải nói là rất tốt, nhưng chỉ số IQ này hơi thấp.
Tiểu Hoa thực lo lắng.
Tô Yên nhìn lại, trả lời
"Bộ dáng như vậy không ai dám bắt cóc."
"Còn ăn?"
"Thần chính là không ૮ɦếƭ đói."
Tiểu Hoa vừa nghe, không ૮ɦếƭ được.
Thực dễ nuôi a.
Tô Yên nghiêng đầu nhìn Tuyên Vân Chi
"Sao đột nhiên lại đến quán bar?"
Tuyên Vân Chi cắn kẹo cao su,
"Lần trước nhìn thấy cô, tôi chỉ muốn đưa cô đi chơi. Không phải cô bỏ đi cùng với... người khác. Tôi chỉ có thể ở lại một mình."
Tuyên Vân Chi nói xong, thần bí nhìn Tô Yên
"Người đàn ông đêm đó là bạn trai của cô?"
Tô Yên gật đầu
"Đúng."
Tuyên Vân Chi vừa nghe, trong mắt tựa hồ có chút đáng tiếc.
Lên tiếng nói
"Trên đời này có rất nhiều nam nhân tốt, không cần nhất quyết phải treo đầu lên trên một thân cây a."
Tô Yên nghiêng đầu
"Ân?Cái gì?"
Tuyển Vân Chi cười
"Tôi cảm thấy cô rất xứng với con trai tôi. Đáng tiếc, tôi tìm hắn đã lâu vẫn chưa tìm được."
"Cô có con trai?"
"Đúng vậy, con trai tôi chắc năm nay... tuổi cũng lớn rồi."
Thời gian qua lâu như vậy, cô đã quên mất mình bao nhiêu tuổi rồi.
"Bỏ nhà đi?"
"Không phải đâu. Nó phạm sai lầm nhỏ, bị thương một chút. Vốn dĩ cần phải dưỡng thương cho tốt, ai ngờ nó lại chạy ra, thật lâu không gặp nhau rồi.".
Tô Yên nhìn Tuyển Vân Chi
Cô gái thực trẻ tuổi.
Không giống người đã từng sinh con một chút nào.
Chiếc xe phóng nhanh đi.
Khi họ cửa quán bar, bầu trời đã hoàn toàn tối.
Hai người bước vào.
Sau khi tìm được vị trí, hai người ngồi xuống.
Chung quanh đủ loại ánh mắt đều nhìn lại đây.
Đố kỵ, ghen ghét, soi mói, hằn học,...
Tuyên Vân Chi trang điểm đậm chính là để ứng phó với cảnh tượng này.
Cô ấy rât tinh xảo, đi vào nơi này bỗng chốc trở thành đối tượng được mọi người vây quanh.
Về phân Tô Yên, tuy rằng ăn mặc bình thường.
Chính là cô lớn lên đẹp, lại thực ngoan ngoãn.
Cũng thu hút rất nhiều ánh mắt.
Tuyển Vân Chi lên tiếng
"Có muốn chơi gì sao? Khiêu vũ, uống rượu?"
Tô Yên lắc đầu, nhìn qua đám người, lại nhìn người pha rượu.
Cô không uống được.
Chỉ là cảm thấy người pha chế rượu kia, lắc lắc, xoay xoay sau đó đổ ra đã chất lỏng đủ mọi màu sắc, rất thú vị.
Tuyên Vân Chi trong nháy mắt nhìn ra ý tứ của Tô Yên.
Lôi kéo cô đi tới quầy bar.
Giải thích hai ba câu cho người pha chế.
Sau đó, Tô Yên học cách pha chế với bartender.
Ở phía bên kia, Quân Vực nhận được cuộc gọi từ Hồng Dạ, nói rằng Tô Yên đã đi đến quán bar.
Đi theo một người phụ nữ ngồi xe thể thao màu đỏ trang điểm đậm đến hộp đêm.
Khi Quân Vực nghe thấy mô tả về người phụ nữ kia.
Hắn cau mày cười.
Quán bar Dạ Sắc vào lúc hai giờ.
Bầu trời bên ngoài chìm trong bóng tối.
Người đi bộ trên đường đang hối hả về nhà.
Chỉ có trong quán bar này.
Đèn ne-on tỏa sáng.
Những bản nhạc rock kịch bạo vang lên khắp quán.
Cả trai lẫn gái ăn mặc đủ loại quần áo màu mè ở sân nhảy làm càn lắc lư, kêu gọi.
Nơi này là Bất Dạ Thành.
Nơi này, là thiên đường.
Tô Yên tập pha chế cùng bartender trên quầy bar.
Cô uống thuốc giải, nên cơ thể đã hồi phục.
Tô Yên nhìn thấy động tác nào, cơ thể cũng có thể nhanh chóng làm theo.
Tô Yên học thực mau.
Bartender cũng rât cao hứng.
Vì cái gì?
Bởi vì từ khi cô bé này tới, khách hàng ngồi chung quanh cũng tăng hơn so với ngày thường không ít.
Hơn nữa tiền boa cũng cực kỳ nhiều.
Tô Yên thuần thục lắc bình pha chế trong tay, nửa ngày sau, mở ra cái nắp.
Đổ chất lỏng đỏ tươi vào cái ly.
Sau đó đẩy cho khách nhân đối diện.
"Bloody Mary đã xong."
Đối diện là vị khách nhân mập mạp, một đôi mắt toàn là nhìn chằm chằm mặt Tô Yên, làm càn đánh giá.
Sớm đã quên mình gọi là loại rượu gì.
Kết quả là, bưng lên uống.
Mới vừa uống một ngụm, đã bị độ cồn làm sặc đến phun ra.
"Khụ khụ khụ khụ khụ"
Rượu rơi bắn hết lên người.
Bên cạnh truyền đến thanh âm cười nhạo.
Đại khái là đang nói hắn giả vờ giả vịt, ném hết mặt mũi.
Nam nhân kia sắc mặt đỏ bừng.
Không biết là bị người cười nhạo, hay là bởi vì uống rượu.
Tô Yên tất nhiên là mặc kệ.
Dựa theo chỉ đạo của người pha chế rượu bên cạnh, tiếp tục pha chế.
Tên đàn ông mập mạp kia, mắt nhìn Tô Yên, có chút thẹn quá thành giận.
"Này! Cô pha chế kiểu gì vậy?!"
Bởi vì mất mặt mũi, hiện tại liền tính toán giận chó đánh mèo.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không nói gì.
Chỉ tiếp tục đùa nghịch đồ uống trong tay.
Tên kia vừa thấy, một người phục vụ nho nhỏ hiện tại cũng dám không cho hắn mặt mũi.
Thanh âm cao chút
"Này! Tôi nói chuyện cùng cô đấy!"
Nói xong liền duỗi tay muốn hất đồ trong tay Tô Yên đi.
Tô Yên giơ tay, nhẹ nhàng liền nắm lấy cổ tay của hắn.
Giây tiếp theo, lạch cạch.
Cốc pha chế rượu nháy mắt liền nện ở trên khớp xương ngón tay tên kia.
"A a a a a!!!!"
Tiếng hô thảm thiết đau đớn truyền đến.
Người bên cạnh vốn dĩ đều buông cái ly, tính toán làm anh hùng cứu mỹ nhân một hồi.
Kết quả, thấy được mỹ nữ tay không vật lộn.
Vốn dĩ một đám người dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Tô Yên, nháy mắt liền thu liễm lại.
Yên lặng ngồi trở lại vị trí của mình.
Uống rượu, dời tầm mắt đi.
Mỹ nữ mỹ là mỹ.
Nhưng nếu muốn đùa giỡn, cũng phải nhìn xem có mệnh để đùa giỡn hay không.
Tên đàn ông bị Tô Yên đập kia, ôm lấy tay mình.
Buông lời tàn nhẫn
"Cô chờ đấy cho tôi!"
Nói xong, xoay người liền chật vật chạy đi.
Tô Yên vẫn điềm nhiên pha chế rượu như cũ.
Lúc này, liền thấy, một nam tử mặc tây trang màu đen, bộ dáng thực có tính áp bách, đi tới đối diện Tô Yên.
Nhìn kỹ, nam tử kia có đôi mắt là kim sắc.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tô Yên.
"Chị không tuân thủ lời hứa."
Nam tử thanh âm rầu rĩ, đang chỉ trích cô.
Tô Yên vừa nhấc đầu, liền thấy được người này.
Mộng Yểm.
Cô chớp chớp mắt
"Tới đây bằng cách nào?"
"Đi theo kia xe, chạy tới."
"À"
Cô lên tiếng.
"Muốn uống rượu sao?"
"Ta không thể uống rượu, vừa uống rượu liền hiện ra nguyên hình."
"Ân, vậy pha chế cho cậu một ly nước trái cây có độ cồn thấp."
Nước trái cây có độ cồn thấp.
Vừa nghe đến ba chữ này.
Phi thường không có kiến thức- Mộng Yểm, trầm mặc.
Sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh quầy bar.
Lẳng lặng chờ cô pha chế.
Năm phút sau.
Tô Yên rót ra một ly đồ uống màu đỏ cam.
Thoạt ngửi có mùi hơi giống trà đá.
Cô cắm một lát chanh lên đó.
Nói
"Trà đá Hiroshima*, uống thử đi."
*
Cô đẩy đồ uống trên tay mình đưa qua.
Mộng Yểm nhéo ống hút, dẩu miệng uống một ngụm.
Thật không thể tưởng tượng, một mỹ nam phong cách lạnh lùng bá đạo lại dẩu miệng hút đồ uống như vậy.
Uống vài ngụm.
Nam tử gật đầu
"Ngon"
Tô Yên chớp chớp mắt, cảm xúc trên mặc không có thay đổi gì
"Lại đây uống đi."
"Được"
Lần đầu đến thế giới này, Mộng Yểm Chủ Thần cái gì cũng không hiểu, đã bị lừa tới quán bar.
Ngồi xuống, nhấm nháp từng ngụm.
Lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng
" Ký chủ, em nhớ rằng Trà đá Hiroshima là một loại cocktail nồng độ rất cao. Nó không kém gì Bloody Mary."
Tô Yên gật đầu
"Ta biết."
"Vậy tại sao chị còn cho Mộng Yểm Chủ Thần uống cái này?"
"Hắn nói sẽ hiện ra nguyên hình."
"Đúng vậy."
"Muốn nhìn một chút nguyên hình của hắn rốt cuộc là như thế nào."
Tiểu Hoa
"....Ký chủ học hư."
Sau đó, Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, em xem Mộng Yểm Chủ Thần giống như không biết nó có nồng độ cao a?"
"Ân."
"Vì cái gì?"
"Hắn chưa từng uống rượu."
Còn chưa uống rượu, hắn làm sao biết rượu nồng độ cao, nồng độ thấp ra sao.
Tô Yên cười vui vẻ.
Gương mặt nhiễm một tầng hồng nhạt.
Tiểu Hoa yên lặng liếc mắt một cái xem xét ký chủ.
Trầm mặc một hồi lâu
"Ký chủ, chị pha đồ ​​uống ở đây đã lâu, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc như vậy, có chút say sao?"
Tiểu Hoa có trí nhớ sâu sắc, tửu lượng ký chủ nhà mình chính là rất kém cỏi.
Một ly liền say.
Tô Yên tiếp tục đùa nghịch đồ uống, lắc đầu
"Không có."
Giọng nói của cô vẫn như trước, không hề thay đổi.
Tiểu Hoa nghe, thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy, hẳn sẽ không say.
Lúc này, một người liền ngồi xuống quầy bar đối diện Tô Yên.
Người nào đó âm thanh chứa ý cười
"Bartender, cũng pha cho tôi một ly đi."
Tô Yên vừa nhấc đầu, liền đối mặt với đôi mắt đen nhánh của Quân Vực.
Cô đầu tiên là sửng sốt, liền vươn tay quơ quơ.
Xác nhận là hắn
"Sao anh lại tới đây?"
Đôi mắt Quân Vực quét về phía bên cạnh, nhiều tên đàn ông còn không ngừng nhìn sang đây.
Con ngươi hắn âm trầm chút, môi mỏng câu lên cười nhạt, vẫn y như lúc trước
"Sợ em bị bắt đi."
Tô Yên nghiêm túc
"Ai mang em đi, em sẽ đánh người đó."
Nói xong, cô lộn ngược một ly pha lê lên trên bàn.
Giây tiếp theo.
Bang!
Một chưởng chụp xuống.
Ly pha lê vỡ thành nhiều mảnh.
Tất cả những ánh mắt đổ dồn vào cô đều sửng sốt.
Sau đó, 90% nam nhân, làm bộ lơ đãng uống rượu, dời tầm mắt đi nơi khác.
Trong mắt Quân Vực hiện lên ý cười, cầm lấy tay cô, nhìn tay cô không bị thương.
Hắn lên tiếng
"Đi cùng với ai?"
"Tuyên Vân Chi."
" Ở đâu?"
Quân Vực hỏi.
Tô Yên cũng tìm một vòng.
Thực mau, truyền đến một trận vỗ tay, còn có tiếng huýt sáo cùng tiếng thét chói tai.
Tầm mắt hai người dời qua.
Liền nhìn thấy trên bục cao.
Một người phụ nữ tóc gợn sóng, môi đỏ mọng, ngoại hình tinh tế, trang điểm quyến rũ.
Váy ngắn đung đưa.
Giày cao gót màu đỏ bước lên sân khấu, trong tay kéo một cái ghế dựa.
Cùng với một ca khúc nhẹ nhàng.
Người đó đứng trên bục cao lại thực hiện một vũ điệu nóng bỏng.
Những người ở khán đài đều đồng thời kinh ngạc.
Tiếng hò reo ngày càng lớn.
Tô Yên vươn ngón tay chỉ trên bục cao
"Ở kia."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc