Phượng Dung đầu tiên là sửng sốt.
Sau khi nghe Tô Yên nghiêm túc nói, còn có nụ hôn bất thình lình này.
Tầm mắt hắn ngày càng nóng rực, trực tiếp giam cầm Tô Yên ở trong иgự¢.
Động tác mang nhiều sức lực, còn có tư thế chiếm hữu, đuôi lông mày lộ ra bộ dáng tâm tình không tồi.
Chờ nụ hôn này kết thúc.
Tô Yên cúi đầu nhìn hắn, nhịn không được hỏi
"Thích sao?"
Cô cắn cắn môi.
Phượng Dung trực tiếp ôm lấy người.
Con ngươi đen nhánh nhìn cô, yết hầu lăn lộn
"Chủ động như vậy?"
Lúc nói, ánh mắt hắn liếc về phía cô gái đang sửng sốt đứng bên cạnh.
Lại quay đầu nhìn về phía Tô Yên đang nhìn hắn không chớp mắt.
Giống như hiểu ra cái gì.
Hắn gợi môi mỏng, lúc này ý cười càng đậm.
Từ trên chỗ ngồi đứng dậy.
Ôm cô bước hai bước, dựa vào bên cạnh tường.
Yết hầu lăn lộn, âm thanh chậm rãi
"Em vừa mới, hỏi anh cái gì?"
Cúi đầu nhìn đôi mắt tròn xoe của Tô Yên.
Cô liên tiếng
"Em......ưm."
Vừa mới nói ra một chữ, Phượng Dung liền đè nặng hôn lên.
Ấn cô vào tường.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào.
Phượng Dung ôm Tô Yên kín mít, hôn môi không chút nào che dấu được ái muội.
Nhìn vào chỉ thấy đỏ mặt. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Nguyên bản, hắn là muốn nghe cô nói hai câu.
Không nghĩ tới, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn kia của cô.
Lập tức không nhịn được.
Hôi lâu, chờ nụ hôn này kết thúc.
Hô hấp nóng rực của Phượng Dung cùng với âm thanh khàn khàn vang lên bên tai Tô Yên
"Thích."
Tô Yên mênh mang
"Ân? Cái gì?"
"Thích em hôn."
Tô Yên nghe, rầu rĩ trong иgự¢ nháy mắt tiêu tán sạch sẽ.
Tiểu Hoa
"Oa trời ạ, ký chủ thật là lợi hại ~~"
Những cái tiểu thuyết, cái gì mà tổng tài bá đạo yêu tôi, hết thảy đều không lợi hại bằng ký chủ.
Nhìn một cái, hôn hai cái, dùng hai câu nói.
Liền thành công bắt lấy.
Thật là lợi hại!!
Tiểu Hoa lại một lần nữa cảm thấy, trên thế giới lợi hại nhất vẫn là ký chủ nhà nó.
Lúc sau, Tô Yên liền ở lại chỗ này.
Hiểu lầm được hóa giải, sự tình đã giải quyết.
Nháy mắt xuân về hoa nở, Tiểu Hoa thân là một thống tử, đều cảm thấy thế giới này thật là tốt đẹp a.
Cho đến một lần, thời điểm Tô Yên uống nước, Tiểu Hoa hỏi
"Ký chủ."
"Ân?"
"Vị Chủ Thần Mộng Yểm kia không phải nói muốn đánh nhau với ký chủ sao?"
"Ân"
"Hắn sao lại không có xuất hiện?"
Bị Tiểu Hoa nhắc tới, Tô Yên mới nhớ ra.
Cô nói địa chỉ cho Mộng Yểm là chung cư cô thuê lúc trước.
Nếu hắn muốn đi tìm mình, hẳn là sẽ đến chung cư đó.
Cũng đã qua nhiều ngày rồi, hẳn là đã tới.
Nghĩ như vậy.
Tô Yên không có lập tức trở về.
Ngược lại nói
"Tiểu Hoa"
"Ân?Ký chủ?"
"Thuốc giải mà thân thể ta bị tiêm vào tìm ở đâu?"
"Xin chờ trong chốc lát.Tiểu Hoa giúp ngài tìm một chút."
Lúc đang nói chuyện, Phượng Dung đã đi tới bên cạnh.
Trong tay nắm một viên thuốc con nhộng.
Đưa tới bên miệng Tô Yên.
Tô Yên theo bản năng há mồm.
Sau đó, một ly nước kề bên môi.
Cô uống lên.
Chờ khi nuốt xuống viên thuốc kia.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Phượng Dung, ngẩn người
"Cái gì vậy?"
Phượng Dung nhìn bộ dáng cô ngơ ngác, nhịn không đợc cúi đầu hôn lên môi cô.
Đảo mắt liền đè Tô Yên ở trên sô pha.
Mơ hồ nghe hắn lên tiếng
"Xuân, dược."
Hắn dừng hôn môi, sau đó nhìn về phía cô.
"Dược này chỉ có em chủ động ngủ với anh, mới được giải."
Tô Yên
"...."
Tiểu Hoa nói
"Leng keng, chúc mừng ký chủ giải được mê dược trong cơ thể."
Thứ mình vừa mới ăn kia, chính là giải dược?
Tô Yên nhìn hắn
"Vậy mà còn lừa ngủ."
Phượng Dung cười
"Ân, không có cách nào, đành phải ra hạ sách này."
Một bộ dáng đáng tiếc.
Tô Yên nhìn Phượng Dung câu môi cười.
Cô có chút hoảng hốt.
Luôn cảm thấy, hắn ngủ một giấc, liền không giống trước kia.
Cô lẩm bẩm lên tiếng
"Đại Ngư?"
Sắc mặt Phượng Dung không có biến hoá gì, nghi hoặc hỏi
"Cái gì?"
Tô Yên lắc đầu, nói sang chuyện khác
"Em phải về chung cư một chuyến."
"Anh đi cùng em."
"Em có thể đi một mình."
"Luyến tiếc không muốn tách em ra."
Hắn ghé đầu vào bả vai Tô Yên.
Không kiêng nể gì bá chiếm lấy cô.
Hơn phân nửa thân mình đều đè ở trên người cô
Tô Yên
"Em đi một lát liền trở về."
Cô nói.
Rốt cuộc Phượng Dung lên tiếng
"Hồng Dạ đưa em đi."
Lúc này Tô Yên không có cự tuyệt, gật đầu
"Được"
Đồng ý xong, Tô Yên đi ra ngoài.
Chờ đến khi thân ảnh Tô Yên hoàn toàn biến mất.
Người ngồi trên sô pha, mặt mày buông xuống.
Hồi lâu sâu, âm thanh sâu kín
"Tiểu Quai."
Hắn nhắm mắt lại, ngậm ý cười lắc đầu.
Không nghĩ tới hắn vừa mới đi tới, đã thiếu chút nữa bị nhận ra.
Cô là ngày càng hiểu biết hắn, ngày càng để ý hắn?
Nghĩ như vậy, đồng chí "Phượng Dung" tâm tình thực tốt.
A, không nên kêu Phượng Dung,
Hẳn là kêu Quân Vực.
Nhưng mà lúc này đây có chút khác với dĩ vãng.
Bất quá, chuyện đó có quan hệ gì với hắn đâu?
Hắn chỉ là muốn cùng Tiểu Quai ở bên nhau.
Lúc đang nghĩ ngợi, liền thấy không khí xuất hiện vặn vẹo.
Tiếp theo, một người đi ra.
Người nọ ăn mặc tây trang màu đen, đầu tóc không chút cẩu thả.
Đứng trước mặt Quân Vực hành lễ
"Đường nhất gặp qua thiếu chủ."
Quân Vực nhìn thoáng qua Đường Nhất, cười rộ lên
"Đường thúc thúc khách khí."
Đường Nhất lắc đầu
"Thiếu chủ, không dám."
Quân Vực lên tiếng
"Đường thúc thúc tới chỗ này có việc?"
Nói thật, Đường Nhất nghe Quân Vực gọi một tiếng Đường thúc thúc, trong lòng cũng có điểm rét run.
Mỗi lần Quân Vực kêu hắn như vậy, đều là lúc kêu hắn gánh tội thay.
Cùng thiếu chủ nhà mình đấu trí cũng mấy vạn năm.
Hiện tại ngẫm lại, ai, chuyện cũ nghĩ lại mà hoảng.
Đương nhiên, trên mặt Đường Nhất không biểu hiện ra cái gì.
Hắn cười ôn hòa, lên tiếng
"Thiếu chủ hồi lâu cũng chưa thấy tôn chủ cùng tôn chủ phu nhân, có từng nhớ chăng?"
Quân Vực âm thanh hòa hoãn
"Chưa từng."
Đường Nhất nghẹn.
Vị quản gia phóng hỏa Gi*t người đều là bộ dáng ôn hòa kia.
Hiện giờ, đối mặt với thiếu chủ nhà mình, rốt cuộc cũng gặp nan giải.
Đường Nhất bất đắc dĩ nói
"Thiếu chủ, tôn chủ phu nhân tới thế giới này tìm ngài?"
"Sau đó?"
"Ý tứ Tôn chủ là thuộc hạ phải bảo vệ phu nhân an toàn trở về."
"Tiếp tục."
"Tôn chủ phu nhân không chịu trở về, thuộc hạ cũng không có cách nào, liền nghĩ... thiếu chủ, nếu không ngài khuyên nhủ phu nhân?"
Quân Vực nâng mí mắt lên nhìn Đường Nhất, câu môi cười nhạt
"Đường thúc thúc ngài khách khí rồi, mẫu thân ta khó có dịp ra ngoài, tức nhiên là phải chơi vui vẻ. Làm sao lại khuyên người trở về được?"
Đường Nhất
"....."
Ta tới tìm ngài là để ngài cà khịa??!
Quân Vực tiếp tục ung dung nói
"Phụ thân sao lại không tự mình tới?"
Đường Nhất trầm ngâm một cái chớp mắt
"Tôn chủ nếu xuất hiện ở thế giới này sẽ làm thay đổi trật tự. Tôn chủ cùng tôn chủ phu nhân đã có ước định."
Quân Vực gật đầu, cong môi cười
"Cũng đúng, phụ thân tới, thế giới này chỗ nào có người xấu. Đều phải đồng tâm hiệp lực đối phó hắn."
Đường Nhất lại bị cà khịa, lâm vào trầm mặc.
Quân Vực ngồi ở đó, có vẻ không để ý
"Đường thúc thúc còn chuyện gì nữa không? Nếu như không có, vậy ta không tiễn, cửa ở bên kia."
Đường Nhất ho khan một tiếng, bước chân không động.
Ôn hòa nói
"Thiếu chủ, tôn chủ nói, nếu ngài có thể làm tôn phu nhân về nhà, tôn chủ có biện pháp để ngài cùng Tô Yên cô nương kiếp sau có thể vẫn luôn ở bên nhau."
Quân Vực không có phản ứng.
Đường Nhất bổ sung
"Không phải phân thân của ngài mà là ngài."
Lời nói vừa dứt, mí mắt Quân Vực nâng lên, nhìn về phía Đường Nhất.
Không khí trong phòng yên tĩnh hồi lâu.
Liền nghe tiếng Quân Vực
"Thành giao."
Đường Nhất ôn hòa cười gật đầu
"Như thế, thuộc hạ liền cáo từ."
Nói xong, không khí vặn vẹo một cái chớp mắt.
Sau đó, thân ảnh Đường Nhất đảo mắt liền biến mất.
Tại biệt thự nhỏ bên này, vừa đàm phán xong một kế hoạch "đen tối".
Mà ở trước cửa chung cư chỗ Tô Yên.
Hồng Dạ đưa Tô Yên đến cổng tiểu khu liền rời đi.
Từ cổng đi đến chung cư mất khoảng ba bốn phút.
Cô đi một đường.
Cho đến lúc sắp tới chung cư, nhìn thấy trước cửa có một nam tử thân hình cao lớn.
Ăn mặc tây trang màu đen, ngũ quan thâm thúy, khuôn mặt lãnh ngạnh.
Trước trán có một sợi tóc rũ xuống.
Tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên là một người đàn ông đẹp trai phong độ.
Nam tử vẫn đứng ở chỗ đó, không nhúc nhích.
Tô Yên liếc nhìn xung quanh.
Không tìm thấy người mà mình muốn gặp.
Vừa xoay đầu, liền thấy người đàn ông này nhìn chằm chằm Tô Yên, hai người hai mắt nhìn nhau.
Nhìn kỹ mới có thể phát hiện, đôi mắt người này là kim sắc.
Khi thấy Tô Yên, cuối cùng hắn cũng có phản ứng.
Hắn đứng chỗ đó, âm thanh rất có từ tính.
Đáng tiếc, lúc này nghe lên ngữ điệu có điểm rầu rĩ
"Ta đợi ngươi ba ngày, Tô Yên đại nhân."
Chờ hắn mở miệng nói chuyện, Tô Yên chớp chớp mắt, trầm mặc trong chốc lát
"Mộng Yểm."
Tô Yên nhìn hắn hơn nửa ngày
"Ta nhớ rõ, trước đây cậu ở trong hình dạng hài tử."
Dù gì thì IQ cũng là tám tuổi rưỡi.
Tô Yên đã tìm bóng trẻ con quanh đây rất lâu, nhưng không thấy ai.
Lúc này mới phát hiện, giao diện thay đổi.
Thiếu chút nữa không nhận ra.
Mộng Yểm gật đầu
"Tang Lạc nói, như vậy càng tốt, sẽ không bị lừa."
Tô yên nghe, lại nhìn thoáng qua Mộng Yểm.
Dáng người này, kích thước này, quả thật không dễ bị lừa.
Đứng ở đây thực sự khiến người khác sợ hãi.
Tiểu Hoa cũng yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai vị chủ thần.
Ai có thể ngờ rằng một ngày nó có thể nhìn thấy nhiều vị thần chủ đến vậy.
Vừa rồi, Mộng Yểm Chủ Thần nói Tang Lạc, chính là vị chủ thần Cửu Vĩ Hồng Hồ kia đi.
Mộng Yểm nhìn Tô yên
"Hiện tại muốn đấu võ sao?"
Tô Yên gật đầu
"Được."
Hai người đều không phải người nói nhiều.
Nói xong, liền chuẩn bị sẵn sang nhất quyết thắng bại.
Nhưng mà ngay lúc này.
Một chiếc xe thể thao màu đó, oanh một tiếng chạy đến.
Mộng Yểm vẫn luôn ẩn nấp, không thích cùng người khác nói chuyện, cũng không thích thấy người lạ.
Vừa nghe có người xuất hiện, cơ hồ là thân thể phản xạ có điều kiện.
Đảo mắt liền nhanh chóng chạy vào hành lang chung cư.
Tô Yên nhìn thân ảnh kia biến mất, trên mặt không có biến hóa gì.
Mà Tiểu Hoa lại sững người khi thấy bộ dáng đó.
Chủ Thần hung tàn trong truyền thuyết đâu?
Như thế nào, lại bị một chiếc xe dọa chạy rồi?
Khi chiếc xe thể thao màu đỏ ngừng ở trước mặt Tô Yên.
Cô gái trong xe vươn tay, hướng về phía Tô Yên vẫy vẫy.
"Chào Tiểu Tô Yên."
Cô ấy trang điểm đậm, mặc áo hai dây màu bạc và một chiếc váy ngắn màu đen.