Hơi thở của hắn thô suyễn, âm thanh khàn khan.
Tô Yên đang muốn trả lời
"Em...ưm."
Lời còn chưa nói, liền phải nuốt vào bụng.
Cả căn phòng xuân phong nóng bỏng, ái muội bốc lên.
Quần áo rút đi.
Hai thân thể trong bóng đêm quấn lấy nhau triền mien.
Cùng với từng trận ái muội.
Quần áo ném đầy mặt đất.
Đèn mờ, phản chiếu hình bóng đầy ái muội.
Nửa đêm này.
Đồng chí Phượng Dung ăn uống no đủ, câu lấy khóe môi cười, nhìn qua tâm tình không tồi.
Hoàn toàn đối lập với bộ dáng muốn phóng hỏa Gi*t người vừa rồi.
Mà Tô Yên bọc chăn lông, vừa mệt vừa đói, hốc mắt ướƭ áƭ, thực mệt mỏi.
Lúc này, trong đầu âm thanh Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ba ngôi sao sáng lên."
Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ thật lợi hại."
Nói xong, Tiểu Hoa cũng không thấy ký chủ lên tiếng.
Tâm tình ký chủ giống như không cao hứng a.
Đối với một thống tử đã xem qua vô số tiểu thuyết ngôn tình, trải qua quá nhiều vị diện thế giới như vậy.
Tiểu Hoa ngay lập tức hiểu rõ bệnh trạng của ký chủ ở đâu.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, ba ngôi sao sáng lên đại biểu tâm tư của hắn đều đặt trên người của chị a~."
Lông mi Tô Yên rung động.
Rốt cuộc cũng có phản ứng
"Hắn nói hai chúng ta không có bất luận quan hệ gì, cũng không thích ta gần hắn."
Đây là lần đầu Tô Yên đối mặt với vấn đề như vậy.
Chỉ số thông minh cao ngất lúc này cũng không dùng được.
Tiểu Hoa líu lưỡi.
Ký chủ mình thông minh như vậy, vì tình cảm mà rối cả lên, rúc vào sừng trâu* không khác gì người thường a.
*钻牛角尖: TOẢN NGƯU GIÁC TIÊM: để tâm vào chuyện vụn vặt; xoáy vào chỗ có vấn đề; đi vào chỗ bế tắc.
Kỹ năng phân tích logic chính xác đến xọa người từ trước đến nay, hiện giờ cũng không dùng được.
Tiểu Hoa ra chủ ý
"Ký chủ, nếu không Tiểu Hoa giúp ngươi đưa ra chủ ý?"
Tô Yên nghi hoặc
"Ân?"
Vốn dĩ đang nhắm mắt lại thấy Tô Yên mở to mắt.
Trợn mắt nhìn, liền thấy được cô nhích lại gần Phượng Dung,
Cô lên tiếng
"Muốn bao nhiêu tiền?"
Tiếng cô nói có chút khàn khàn, mềm mại mà nói ra.
Phượng Dung câu lấy khóe môi cười, vẻ mặt thỏa mãn hiện lên biểu tình sửng sốt.
Hắn dựa lại đây, lần nữa kéo Tô Yên vào trong иgự¢.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong иgự¢, trong lòng bị một trận hỏa lần nữa trêu chọc.
Hắn hôn mặt cô
"Ân?"
"Anh hầu hạ em cả một đêm, thực thoải mái, muốn bao nhiều tiền, nói cái giá đi."
Nói xong Tô Yên dừng một chút.
Sau đó hỏi Tiểu Hoa
"Ta không có tiền."
"Ký chủ, nuôi nam nhân của mình, đập nồi bán sắt cũng phải nuôi."
Tô Yên thấy có thể có chút mệt, nghe Tiểu Hoa nói thế nhưng cảm thấy rất có đạo lý a.
Phượng Dung sắc mặt cứng đờ, thật lâu mới phản ứng lại.
Hắn duỗi tay, một phen nắm cằm Tô Yên.
Bức cô ngẩng đầu về phía chính mình
"Em lặp lại lần nữa."
Tô Yên cảm thấy chỗ cằm truyền đến đau đớn.
Tô Yên không nói gì.
Phượng Dung nâng môi cười lên tiếng.
Hắn cúi đầu, từng chút từng chút hôn môi cô
"Đêm nay còn dài, không cần nóng nảy."
Tô Yên vừa nghe, chớp chớp mắt, cảm thấy sự tình không tốt.
Trong lòng yên lặng dò hỏi
"Tiểu Hoa?"
"Ân?Ký chủ?"
"Em không phải nói, hắn hoặc là đòi tiền, hoặc là thực tức giận sao?"
Tiểu Hoa ôm một quyển ngôn tình tiểu thuyết "tổng tài bá đạo" ở đằng kia cẩn thận nhìn
"Ân, đúng vậy, bên trong này nam chính nói như vậy với nữ chính, nữ chính thực tức giận rồi chạy a."
Tiểu Hoa nói, Tô Yên cũng không biết có tiếp thu hay không.
Duy nhất biết là, ái muội còn chưa tan, đảo mắt cảnh xuân liền nóng hừng hực.
Có tiền hay không, trước bỏ qua một bên.
Buổi sáng ngày mai dậy không nổi, mới là chuyện cần đề cập hàng đầu.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tô Yên tỉnh lại, đã là buổi trưa.
Cô nâng cánh tay chống thân mình ngồi dậy.
Khủy tay đều run lên.
Đói.
Đói đến иgự¢ dán vào lưng rồi.
Tô Yên đứng dậy.
Làn da trơn bóng hiện ra vết xanh tím cùng dấu hôn, còn có bên hông mấy cái dấu tay.
Cô lấy chăn bao lấy thân mình.
Từ trên giường đi xuống.
Nhặt quần áo trên mặt đất xem.
Cũng may không có tổn hại quá lớn.
Mặc lên.
Chuẩn bị tốt xong, sau đó liếc mắt xung quanh căn phòng trống rỗng một cái.
Quay đầu mở cửa đi xuống dưới lầu.
Ngay khi cô đỡ cầu thang đi xuống.
Vừa lúc thấy Phượng Dung ngồi trên sô pha phân phó Hồng Dạ.
Bởi vì Phượng Dung quay lưng về phía Tô Yên, nên vẫn chưa nhìn thấy cô.
Hồng Dạ ngẩng đầu nhìn lên, ho khan một tiếng, đè thấp giọng
"Thiếu gia, Tô Yên tiểu thư ra tới."
Lúc này, Phượng Dung mới nghiêng người, ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Bước chân cô dừng lại.
Nghĩ đến việc mình phải đi bộ về nhà mất khoảng ba giờ, liền bắt đầu rối rắm.
Phượng Dung hai mắt không cảm xúc nhìn Tô Yên
"Ăn cơm."
Hồng Dạ gật đầu
"Vâng"
Hắn đi về hướng phòng bếp phân phó.
Tô Yên đỡ cầu thang đi xuống dưới.
Mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn
"Em trước....."
Lời còn chưa nói xong, Phượng Dung đã kéo cánh tay cô
"Đi ăn cơm."
Hắn nhăn mày, nhìn đôi môi hồng diễm của Tô Yên.
Ngày thường mồm mép nhưng thật ra rất ngọt.
Nhưng mà nói lời, thật sự làm người ta giận sôi.
Tô Yên bị lôi kéo đi tới bàn ăn.
Nhìn người hầu dọn đồ, mỗi món đều phi thường tinh xảo.
Ngồi trước bàn, Tô Yên cũng không có ăn.
Phượng Dung nhìn về phía cô
"Còn muốn lại ngất xỉu?"
Cô nhỏ giọng nói
"Em ăn xong rồi, cũng không có tiền trả cho anh."
Phượng Dung dừng lại.
Nhìn cô trong chốc lát.
Hắn cũng không biết vì sao, sắc mặt nhìn cô ngày càng khó coi.
Tới cuối cùng, cơ hồ là cắn chặt răng lên tiếng
"Ăn cơm."
Tô Yên vừa nghe, cầm lấy chiếc đũa.
Được ăn.
Đói sao?
Đói.
Từ buổi chiều ngày hôm qua đã đói không chịu được.
Lại trải qua một đêm chiến đấu, sức lực nói chuyện cô còn không có.
Cúi đầu một ngụm một ngụm ăn.
Nếu ăn no, hắn muốn mình đưa tiền, cô cũng không có tiền.
Cô đều đã nói với hắn, đến lúc đó cũng không thể ép cô được.
Nghĩ đến đây, tốc độ ăn của Tô Yên càng lúc càng nhanh.
Đói a.
Xem nàng ăn như vậy, sắc mặt Phượng Dung ở đối diện cũng hòa hoãn không ít.
Hắc múc chén cháo, không có ăn nhiều.
Phần lớn là nhìn Tô Yên ở đối diện.
Nhìn bộ dáng cô ăn ngấu nghiến, Phượng Dung cong cong môi cười.
Con ngươi đen nhánh mang theo nóng rực.
Mười lăm phút sau.
Tô Yên buông chén trong tay xuống.
Cô đã ăn no.
Không biết có phải vì được no bụng hay không.
Tâm tình vốn đang rầu rĩ, như được thư hoãn đôi chút.
Đầu óc cũng không còn rối rắm vì lời nói hôm qua của Phượng Dung.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn chạm mắt cùng ánh mắt nóng rực kia.
Tim Tô Yên nhanh chóng nhảy một chút.
Chớp chớp mắt, lại cúi đầu.
Một lát sau.
Cô hỏi Tiểu Hoa
"Tiểu Hoa?"
"Ân?Ký chủ có gì phân phó?"
"Ba ngôi sao đều sáng?"
"Đúng vậy, ký chủ."
Tô Yên lại lâm vào trầm mặc.
Ba ngôi sao sáng lên, theo lý thuyết là hắn thích mình.
Hơn nữa, cô cũng đều cảm nhận được.
Ngày hôm qua cô thả Tiểu Hồng ra, hắn cho rằng mình bị cắn, liền khẩn trương như vậy.
Nhưng, vì sao hắn lại nói như vậy?
Tô Yên lấy chỉ số thông minh của cô ra để kết luận rằng, hắn đế ý cô.
Đáng tiếc, với chỉ số EQ của cô vô pháp lí giải tình huống hiện tại.
"Tiểu Hoa."
"Ân?Ký chủ?"
"Hắn đêm qua nói những lời đó, là vì cái gì?"
"Lời đó?"
"Hắn nói không có quan hệ gì với ta, dường như ta hôn hắn thì hắn thực không thích?"
Tiểu Hoa sửng sốt trong chốc lát
"Không thích ký chủ hôn hắn? Sẽ không a, đêm qua, Tiểu Hoa cho rằng thiếu chút nữa hắn muốn nuốt ký chủ vào trong bụng, trên người ký chủ không có chỗ nào mà hắn chưa chạm qua cả."
Tô Yên vừa nghe đầu tiền là trầm mặc, sau đó chớp mắt.
Cảm thấy.
Có đạo lý.
"Hắn nói không có bất luận quan hệ gì với ta."
"Ân, có thể là do ký chủ đưa thư tình cho nam nhân khác hay không?
Nam chủ đại nhân ghen tị, lại ngượng ngùng thừa nhận mình quá để ý?"
Không thể không nói, từ trước đến nay thống tử chỉ có tác dụng trông nhà-Tiểu Hoa, rốt cuộc ở thời khắc mấu chốt phát huy được công năng của một cái hệ thống nên làm.
Tiểu Hoa lại nói
"Ký chủ, nếu nam chủ đại nhân đưa thư tình còn tặng lễ vật cho người khác, ký chủ sẽ tức giận sao?"
Tô Yên nghĩ nghĩ, sau đó, miệng dần dần mím lại.
Cô không có trả lời Tiểu Hoa.
Nhưng Tiểu Hoa ước chừng đã đoán được.
Tiểu Hoa cảm khái.
Xem ra nói nhiều như vậy thực hữu dụng.
Ký chủ không hiểu chuyện tình cảm.
Ký chủ không biết thích là gì.
Nhưng ai có thể biết được ký chủ có được tình yêu hay không đâu?
Ghen, là bước đầu tiên tiến đến tình yêu.
Huống hồ, đối với với chuyện ký chủ không thèm để ý, căn bản đều không lọt vào mắt cô.
Càng không phải kiểu người vì người khác nói một hai câu liền đè nén trong lòng.
Nhưng nam chủ đại chủ nói mỗi một câu, cô đều sẽ để tâm.
Còn sẽ có phản ứng, sẽ tức giận.
Đây là khác biệt.
Chờ đến khi Tô Yên hiểu được.
Cô cầm lấy cái ly bên cạnh, uống hai ngụm.
Lên tiếng
"Em đưa người khác lễ vật, là do người khác nhờ. Em với hắn không có quan hệ gì cả."
Lại một lần nữa, Tô Yên giải thích chuyện ngày hôm qua.
Phượng Dung nhìn hai mắt cô.
Dựa vào ghế, cười khẽ
"Như thế nào? Là cảm thấy chân trước cùng người khác đưa thư tình, sau lưng lên giường cùng tôi liền cảm thấy quá tùy tiện, tính toán tìm lý do, cho có lệ?"
Tô Yên nhìn hắn
"Em cùng hắn không có bất luận quan hệ gì."
"À?"
Hắn câu môi cười, nhin dáng vẻ căn bản là không tin lời cô nói.
Tô Yên đang muốn tiếp tục nói.
Trong phòng bếp có một cô gái đi ra
"Thiếu gia"
Cô gái cười dịu dàng, tóc buộc cao, mặc một đồng phục màu đen.
Bên hông buộc một tạp đề, trong tay bưng một bát canh gà sau đó đặt lên bàn.
Từ trong ra ngoài, mỗi chỗ đều lộ ra tinh xảo.
Cô ta cúi người, chỗ иgự¢ trắng nõn liền lộ ra tới.
Sóng gió mãnh liệt.
Cô gái duỗi tay mở nắp canh gà ra.
Một đôi mắt nhu tình, nhìn Phượng Dung
"Thiếu gia, ngài thử một chén?"
Tô Yên ngước nhìn cô gái đó.
Cô đứng dậy.
Vòng qua cô gái, đi đến trước mặt Phượng Dung.
Thực nghiêm túc nhìn hắn
"Anh có thích em hôn anh hay không?"
Phượng Dung nâng mày.
Nhìn thần sắc thực nghiêm túc của cô, thế nên chưa có mở miệng nói lời châm chọc.
Bởi vì Phượng Dung trầm mặc không nói, cô duỗi tay ôm cổ hắn
"Em chỉ thích một người, anh có tin em hay không?"
Nói xong, cô hôn lên môi Phượng Dung.
Cô gái kia bưng chén canh đi vào, bộng kajch cạch một tiếng, cái thìa dừng trong nồi.
Trên mặt tươi cười thiếu chút nữa không duy trì được.