Đôi mắt buông xuống, che khất cảm xúc trong mắt.
Hắn không thích?
Tô Yên cắn cắn môi.
Trầm mặc một lúc
"Em về sau sẽ không như vậy nữa."
Đây là lần thứ ba cô nói như vậy.
Phượng Dung cúi đầu nhìn Tô Yên, ánh mắt hoặc tối hoặc sáng.
Nhếch mép cười
"Em cần gì phải đảm bảo với tôi, chúng ta là quan hệ gì?"
Tô Yên vừa nghe.
Sửng sốt một chút.
Ngẩng đầu.
Phượng Dung tới gần cô, cách rất gần, thậm chí có thể cảm nhận hô hấp nóng rực của hắn.
"Xem xét trên danh phận, chúng ta không hề có quan hệ, không phải sao?"
Tô Yên nhìn hắn, trầm mặc thật lâu.
Bọn họ không hề có quan hệ.
Biểu tình cô hoảng hốt, thậm chí Phượng Dung còn có thể cảm nhận ngay khi cô nghe nói câu đó, mất mát chợt lóe lên rồi biến mất.
Nhưng mà thực mau, Tô Yên liền khôi phục.
Cô gật gật đầu
"Anh nói đúng."
Cô chỉ là người mà Phượng Quốc Nguyên chưa cưới vào cửa.
Không có quan hệ gì với Phượng Dung.
Cô nhìn hắn
"Chúng ta không có quan hệ, cho nên em tặng lễ vật cho người khác, anh không có quyền chất vấn."
Trong mắt Phượng Dung hiện lên một tia âm trầm.
Dùng sức nắm chặt tay cô.
Vốn là muốn chọc giận cô, cuối cùng lại chọc giận chính bản thân mình
"Em nói lại lần nữa."
Tô Yên nhìn hắn, thật lâu sau, nghiêm túc lên tiếng
"Em thích anh, là thật."
Không biết như thế nào, lời này nghe có một tia ủy khuất.
Nói xong câu đó, lúc sau, Tô Yên đều không hề mở miệng.
Hắn không tin cô thích hắn.
Cũng không muốn cô hôn hắn.
Giữa bọn họ, quan hệ gì cũng không có.
Vậy ý tứ của hắn?
Tô Yên cẩn thận tổng hợp suy nghĩ.
Là, hắn chỉ muốn đùa bỡn cô sao?
Đối với kết luận này, cô cúi đầu, lông mi rung động vài cái.
Cảm thấy có chút khổ sở.
иgự¢ rầu rĩ
"Em có thể đi rồi sao?"
Trừ bỏ ngày mưa, cảm xúc của Tô Yên luôn có thể khống chế.
Nhưng mà khi gặp hắn, cảm xúc đều không thể khống chế được.
Cuối cùng, Phượng Dung không nói lời nào.
Tô Yên đứng lên, buông lỏng tay.
Đi ra bên ngoài.
Dọc theo đường đi.
Từ buổi chiều rồi tới sắc trời hoàng hôn.
Nghe Tiểu Hoa hướng dẫn.
Từng bước một đi.
Cúi đầu, trong óc không biết suy nghĩ cái gì.
Cho đến khi, cô cũng không biết chính mình đã đi bao lâu.
Hai giờ, ba giờ?
Tay vịn vào một cây đại thụ ở ven đường.
Sắc mặt cô trắng bệnh, mồ hôi chảy xuống làm ướt cả tóc.
Bởi vì bị tiêm thuốc, thân thể của cô tất nhiên không được như trước.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị đi như vậy là không được."
Tô Yên không nói chuyện.
Thật lâu sau.
Cô lên tiếng
"Không quan hệ, ta sẽ không ૮ɦếƭ."
Cô có thể lượng sức mình.
Chỉ cần không ૮ɦếƭ, thế nào cũng được.
Tuy rằng cô nhìn qua, thực suy yếu.
Nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cô tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là vừa mới chuẩn bị đi.
Một lực đạo nắm lấy cánh tay cô.
Tô Yên sửng sốt.
Ngược lại bị người nào đó bế lên.
Người nọ mặc đồng phục bệnh viện, trên chân còn cột lấy băng vải.
Là Phượng Dung.
Hắn buông mí mắt xuống, liếc mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô
"Có cốt khí như vậy, hà tất gì lúc trước cần tìm tôi vay tiền?"
Tô Yên đầu tiên là nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn về phía chân hắn.
Hắn đi thực bình thường, không giống bị thương chút nào.
Tô Yên nghe hắn nói, cúi đầu, rầu rĩ nói
"Em cho rằng, anh sẽ không để ý."
Phượng Dung dừng bước.
Nhìn cô một cái.
Cái gì cũng chưa nói.
Sau đó ôm cô lên xe.
Hồng Dạ ngồi ở vị trí lái.
Thiếu gia giả bị thương lâu vậy, chính là tính toán xóa sạch một nhóm người.
Hiện giờ vì một cô gái, toàn bộ đều công cốc.
Àiii.
Tô Yên bị bế lên xe.
Phượng Dung ngồi bên cạnh, ánh mắt cũng không liếc về phía cô một cái.
Một đường không nói chuyện.
Hai mươi phút sau.
Xe dừng lại.
Cửa xe mở ra.
Tiếng Hồng Dạ truyền đến
"Thiếu gia, Tô Yên tiểu thư, tới rồi."
Vừa dứt lời, Tô Yên bước xuống.
Nhìn biệt thự trước mắt.
Ngẩn người.
Sau đó chép miệng.
Đây không phải nơi cô vừa mới rời đi sao?
Cô đi hai ba tiếng đồng hồ, thật vất vả mới gần về đến nhà.
Kết quả lại bị đưa quay trở lại nơi này.
Phượng Dung vẫn chưa liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, đi thẳng vào bên trong.
Hồng Dạ bày ra tư thế mời vào với Tô Yên
"Tô Yên tiểu thư, vẫn là đi vào thôi."
Cô đi cũng không nhanh.
Nhìn qua cũng giống lúc trước, không có gì khác nhau.
Chỉ có điều bắp chân đã rã rời.
Vừa đi vào, ập vào trước mặt là một hương thơm ngào ngạt.
Làm cô theo bản năng nuốt một chút.
Quay đầu, nhìn về phía bàn ăn.
Chỗ đó, hàng loạt những món ăn ngon tinh xảo, nóng hổi mới ra lò.
Phượng Dung trực tiếp ngồi vào bàn ăn.
Tô Yên đứng ở phòng khách.
Chớp chớp mắt, sau đó dời ánh mắt đi.
Thật sự là không đứng được.
Đỡ sô pha ngồi xuống.
Cô chậm rì rì lên tiếng.
"Anh tìm em, có việc gì sao?"
Âm thanh thực đạm, nghe không ra cảm xúc gì.
Tô Yên cúi đầu, nhìn ngón tay của mình.
Có thể là lúc nghỉ ngơi dưới cây cổ thụ, không cẩn thận làm xướt một mảng da.
Khi chạm vào liền truyền đến đau đớn.
Tay cô lần nữa đặt ở trên đùi.
Như là chưa từng có gì phát sinh.
Phượng Dung không có lên tiếng.
Hắn chỉ ung dung ăn cơm.
Tô Yên cũng không nói nữa.
Cô chỉ ngồi yên, chờ đợi.
Bên ngoài sắc trời đã tối đen.
Kim đồng hồ từ 7 giờ, chỉ hướng về phía 8 giờ.
Cô cẩn thận tính.
Nếu lúc này trở về nhà, chỉ sợ sẽ hơn mười một giờ.
Với thể lực hiện tại, cô sẽ không thể giải quyết được nếu gặp phải chuyện bất trắc.
Thời gian càng muộn, sẽ xuất hiện nhiều tình huống nguy hiểm hơn rất nhiều.
Ví dụ như ςướק bóc hoặc là gặp háo sắc.
Cho nên, cô hiện tại, phải đi.
Nghĩ như vậy, Tô Yên liền nhịn không được nhấp môi.
Cô vốn dĩ, sắp về đến nhà a.
Từ sô pha đứng dậy
"Em phải đi."
Phượng Dung nhấc mí mắt lên, một tay vừa gắp đồ ăn.
Tầm mắt sâu kín nhìn cô.
Khóe môi gợi lên ý cười
"Đi?Em có thể đi chỗ nào?"
Tô Yên nhìn hắn, không nói chuyện.
Phượng Dung buông đũa xuống.
Từ bàn ăn, hắn đi tới trước mặt Tô yên.
Trên dưới đánh giá cô.
Trên mặt tươi cười dần biến mất, khuôn mặt vô biểu tình
"Tô Yên, em thật là làm tốt lắm."
Hắn duỗi tay, nắm lấy cánh tay cô.
Tô Yên lúc này không còn sức lực để phản kháng.
Ngược lại, cô bị vây ở trên sô pha, liền bị kéo vào lòng.
Cô cúi đầu, lắc lắc lúc sau, đầu để trên bờ vai hắn.
Lên tiếng
"Nếu anh có bất luận yêu cầu gì, chờ đến ngày mai hẵng nói."
Cô có nề nếp, chưa bao giờ nặng lời với Phượng Dung.
Phượng Dung nghe lời Tô Yên nói, rõ ràng có thể nghe ra sự xa cách cùng khách sáo.
Hắn ôm eo cô càng dùng sức.
Cười lạnh một tiếng.
Cúi đầu, dán vào bên tai cô
"Mẹ kế nhỏ, hiện giờ có thái độ như thế này với tôi, là vì ai?"
Nhưng mà cô chưa kịp nói chuyện, liền nghe Phượng Dung nói
"Vì cái thằng mà em tặng lễ vật, viết thư tình cho đấy sao?"
***
Phượng Dung một câu rồi một câu
Nhiệt khí cứ vậy mà phun trên làn da non mịn của Tô Yên.
Không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy không khí lạnh lẽo, làm lòng người không rét mà run.
Tô Yên nâng tay, để ở trước иgự¢ hắn, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Lên tiếng
"Chúng ta không có bất luận quan hệ gì, cho nên em cũng không có trách nhiệm cùng anh giải thích."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Yên liền cảm thấy bên hông đau x.ót
Cái tay kia càng dùng sức ôm cô.
Giống như hận không thể bẻ cô làm đôi.
Tô Yên mím môi.
Còn chưa nói gì.
Ngược lại Phượng Dung âm thanh u lãnh
"Không có quan hệ gì? Không có nghĩa vụ giải thích?"
Hắn cười
Khuôn mặt đẹp hiện lên vẻ vô hại.
Âm thanh của hắn ở bên tai Tô Yên vang lên
"Rất nhanh, chúng ta liền có quan hệ."
Nói xong, nhéo cằm Tô Yên liền hôn lên.
Nụ hôn này so với trước kia, không có chút ôn như nào, mà mang theo tức giận cùng ngang ngược.
Tô Yên chỉ có thể bị động thu nhận.
Trong lòng cô cảm giác rầu rĩ lại càng thêm nghiêm trọng
Hắn không thích cô.
Chỉ là đùa bỡn cô.
Hiện tại còn muốn phát sinh quan hệ thân thể với cô.
Người này, như thế nào lại không có lỹ lẽ như vậy?
Tô Yên vừa nhấc tay, đồng chí Tiểu Hồng phun lưỡi màu đỏ tươi.
Tê tê tê.
Xuất hiện phía sau Phượng Dung.
Cũng không biết mấy ngày nay, Tiểu Hồng ở trong không gian rốt cuộc làm ra cái gì.
Thân thể rút nhỏ hơn phân nữa.
Hiện giờ thân rắn chỉ dài khoảng một mét.
Không khác mấy lúc Tô Yên gặp nó lần đầu.
Tiểu Hồng nâng cái đuôi lên, quấn lấy cánh tay Phượng Dung, sau đó lôi kéo.
Phượng Dung cứng đờ.
Sau đó ngẩng đầu lên, xoay người.
Cùng đôi mắt chuông đồng của Tiểu Hồng trừng nhau.
Đương nhiên Tiểu Hồng đối diện cùng cặp mắt âm trầm kia trong nháy mắt.
Cũng không biết nghĩ tới cái gì, nhanh nhẹn rút đuôi rắn về, chính mình chạy.
Mà ngay khi cái đuôi kia còn chưa kịp rút về, tức khắc xuất hiện một chủy thủ.
Trực tiếp xuyên vào đuôi của Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng bị dọa.
Thân hình nhanh chóng linh hoạt nhảy ra khỏi cửa sổ, thực mau liền chạy.
Cuốn theo chủy thủ, chạy không thấy bóng dáng.
Tô Yên cúi đầu, bắt lấy sô pha.
Sắc mặt càng tái nhợt.
Phượng Dung không có đuổi theo, ngược lại quay đầu, nhìn về phía Tô Yên.
Hắn không nói chuyện, chỉ đánh giá trên dưới.
Nhìn thấy cô chưa bị cắn, vừa định dời tầm mắt.
Liền thấy bộ dáng tái nhợt của Tô Yên.
Hắn nhíu chặt mày
"Bị cắn?"
Tô Yên còn chưa nói chuyện, hắn liền nói
"Chỗ nào? Tôi nhìn xem."
Quần áo sắp bị nhấc lên, cô liền lôi kéo không có hắn xốc lên.
Rõ ràng, Phượng Dung thực sốt ruột, âm thanh thu liễm, mang theo quan tâm
"Để tôi nhìn xem, cắn chỗ nào, có tôi ở đây, không có việc gì."
Nói xong, hôn đôi môi tái nhợt của cô một chút.
Không có ngang ngược như vừa rồi, chỉ toàn là ôn nhu.
Hôn xong, liền lại muốn xốc quần áo Tô Yên.
Tô Yên lôi kéo quần áo, lên tiếng
"Em không có bị cắn."
Phượng Dung nghe xong.
Ngẩng đầu nhìn, thực rõ ràng sắc mặt không tốt
"Hồng Dạ."
Hồng Dạ vẫn luôn ở cửa, vội vàng lên tiếng
"Thiếu gia?"
"Kêu bác sĩ tới."
"Vâng."
Hồng Dạ đồng ý.
Phượng Dung bế Tô Yên lên, trực tiếp bước đến phòng ở tầng hai.
Cô nằm trên giường nhìn hắn, lên tiếng
"Em không có việc gì, chỉ là huyết áp thấp thôi."
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Yên.
Hắn cúi người, hôn lên đôi môi tái nhợt kia.
Mang theo chút ngang ngược, một ít bá đạo, nhưng lại tinh tế còn có chút ôn nhu.
Đang hôn môi.
Cửa liền bị đẩy ra
"Thiếu gia, bác sĩ tới...."
Hồng Dạ đứng ở cửa, có chút xấu hổ.
Ai có thể nghĩ đến Tô Yên tiểu thư bị bệnh, thiếu gia còn muốn hôn người ta?
Động tác Phượng Dung dừng lại.
Ngồi ở mép giường
"Tiến vào."
Dứt lời.
Bộ dáng như chưa từng có cái gì phát sinh.
Bác sĩ đi đến, lấy ra ống nghe bệnh.
Kiểm tra Tô Yên qua một lần.
Ba phút sau, đầu tiên là trầm ngâm nhìn Phượng Dung một cái.
Sau đó nói
"Thiếu gia, không có đại sự.
Đại khái là lúc trước đã từng tiêm quá nhiều thuốc dược vào cơ thể, làm cho thân thể suy yếu.
Lại mệt nhọc quá độ, huyết áp thấp, nghỉ ngơi liền khỏe."
Phượng Dung nghe xong, nhìn về phía bác sĩ
"Bị tiêm thuốc vào?"
"Vâng, ách, một loại thuốc tiêm vào sẽ làm cơ thể bủn rủn vô lực."
Do dự nói
"Bệnh trạng vị tiểu thư này, giống với bệnh các vị tiểu thư lúc trước Phượng đổng sự yêu cầu tôi xem."
Phượng Dung nghe xong, gật đầu
"Hồng Dạ, tiễn khách."
"Vâng."
Bác sĩ kia, ôm hòm thuốc của mình, rời đi.
Phượng Dung nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt nghi hoặc, chậm chạp không nói.
Tô Yên chống giường, ngồi dậy.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, kim đồng hồ đã sắp chỉ 9 giờ.
Cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát.
Nếutừ nơi này đi về nhà, sợ phải hơn 12 giờ.
Đang nghĩ ngợi, Phượn Dung lấy ly nước ở đầu giường, đưa tới bên môi cô.
"Uống nước."
Tô Yên nhìn thoáng qua ly nước kia, dừng một chút.
Tay cô túm một góc chăn
"Em không có tiền trả lại cho anh."
Con ngươi Phượng Dung đen nhánh, liếc mắt nhìn cô một cái.
Để ly nước bên môi cô
"Uống"
Tô Yên há mồm, thành thành thật thật uống nước =.
Vừa uống xong, Phượng Dung liền nhéo cằm cô nâng lên, hôn tới
"Ưm"
Đảo mắt, vừa mới ngồi dậy, Tô Yên lại bị đè ở trên giường.
Tô Yên chống đẩy.
Cô đẩy, càng kích thích hắn hôn càng dùng sức.
Thật lâu sau, Phượng Dung buông lỏng môi cô.
Âm thanh trầm thấp, mang theo dụ hoặc
"Tôi cùng với tên kia, em thích ai hơn?"
Tô Yên chớp chớp mắt, con ngươi ngập nước
"Người nào?"
Trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng lại.
Phượng Dung câu môi ngậm cười.
"Chẳng lẽ, em đưa thư tình cho quá nhiều người nên bây giờ không nhớ sao?"
Âm thanh hắn nghiền ngẫm, không có tức giận.
Tô Yên nhớ tới, ngẩng đầu nhìn hắn
"Anh không có chứng cứ chứng minh em viết thư tình cho hắn."
Phượng Dung nâng mày.
Liền nghe Tô Yên hỏi
"Hơn nữa, anh cũng không có liên quan gì đến vấn đề này mà cùng em thảo luận."
Phượng Dung cười
Môi mỏng gợi lên, mang theo lạnh lẽo
"Không liên quan? Em tại sao luôn có thể nói mấy lời làm tôi tức giận như vậy?""
Tô Yên nắm chăn, cúi đầu, âm thanh rất nhỏ
"Là anh nói, chúng ta không có quan hệ."
Như thế nào còn bảo rằng cô làm hắn tức giận.
Tiếng Tô Yên nho nhỏ, nhưng Phượng Dung gần như vậy, vẫn nghe thấy.
Hắn nói?Hắn nói lời này khi nào.
Nhưng mà thực mau liền nghe Tô Yên đếm trên đầu ngón tay từng câu từng chữ nói
"Nếu anh không thích em, em cũng không thích cưỡng cầu. Vậy có thể tính rõ ràng....."
Lời còn chưa nói xong, hắn lần nữa lại hôn lên môi cô.
Nụ hôn này phá lệ ngang ngược, vây cô trên giường, một tay ấn bả vai cô, chỗ nào đều không chạy được.
Trong phòng, không khí càng ngày càng nóng.
Thật lâu sau, liền nghe được Phượng Dung nói
"Em chính là muốn quyến rũ tôi, để tôi không dám phạt em có đúng không?"