Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 302

Tác giả: Tần Nguyên

Nói xong, hắn đưa hộp lễ vật kia vào lòng иgự¢ Tô Yên.
Tô Yên đẩy ra.
Thật vất vả mới đưa được, giờ còn muốn trả lại?
Không có khả năng.
Tô Yên giữ tay, không nghĩ sẽ nhận lấy.
Mà lúc này, Thù Trạch đã đưa tới trong lòng Tô Yên.
Hắn buông tay.
Cái rương nghiêng lệch.
Qủa bóng rổ bên trong chậm rãi lăn xuống đường.
Thù Trạch vừa thấy, đại khái là niềm yêu quý với bóng rổ.
Thực mau liền chạy qua.
Cũng may, bóng rổ vừa lúc lăn xuống, dừng lại bên cạnh chiếc xe màu đen.
Bị xe ngăn trở, bóng rổ không có lăn xuống đường lớn.
Thù Trạch xoay người nhặt nó lên.
Nhưng một bàn tay khác càng nhanh hơn, ôm lấy bóng rổ.
Thù Trạch sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Liền nhìn đến nam nhân mặc tây trang tinh tế đứng trước mặt hắn
"Thiếu gia"
Thù Trạch nhìn về phía cửa xe.
Cửa sổ xe chỉ hạ một nửa.
Lộ ra một nửa khuôn mặt của người bên trong.
Tầm mắt đen nhánh, vừa đối diện, lòng Thù Trạch liền cả kinh.
Lúc sau, nam tử kia buông hạ mí mắt.
Cửa sổ xe hoàn toàn kéo xuống.
Lộ ra một dung nhan hoàn mỹ.
Tất nhiên là người tới đón Tô Yên- Phượng Dung.
Hắn chớp mắt, môi mỏng gợi lên
"Đi xem trong rương còn có cái gì nữa."
Hồng Dạ gật đầu
"Vâng."
Ngay khi thấy Phượng Dung tới, trong đầu Tô Yên thổi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, rốt cuộc cũng có thể trở về.
Sau đó, lúc nhìn Hồng Dạ ôm bóng rổ.
Cũng không biết vì sao, cô luôn có cảm giác bị bắt quả tang.
Tuy rằng, cô là quang minh chính đại tặng đồ.
Nhưng như thế nào, lại có chút khẩn trương.
Nghĩ như vậy, tầm mắt của Tô Yên cũng hướng về phía cái rương.
Trong rương cái gì cũng không có.
Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ, có phải nhẹ nhàng thở ra hay không?"
Tô Yên không nói chuyện.
Mà Hồng Dạ đã đi tới bên xe.
Phượng Dung ngồi xe lăn, từ trên xe đi xuống dưới.
Hắn hạ mắt, một câu đều không nói.
Hồng Dạ cũng kiểm tra xong, đi đến chỗ Phượng Dung.
Tô Yên cũng đi qua theo.
Hắn không nhanh không chậm lên tiếng
"Đưa bóng rổ?"
Khi nói, Phượng Dung đã cầm bóng rổ ở trong tay thưởng thức.
Ở trên quả bóng rổ, có một chữ ký màu đen lưu lại.
Là một cái tên nổi tiếng.
Phượng Dung cong môi cười nhạt, con ngươi sâu kín nhìn Tô Yên
"Tôi cầm lễ vật này của em, em lo lắng?"
Tô Yên lập tức lắc đầu
"Em không lo lắng."
Phượng Dung đặt bóng rổ trên đùi, một bàn tay đặt ở mặt trên.
Âm thanh thực nhẹ.
"Em thích hắn?"
Tô Yên thực mau trả lời
"Không thích."
Thù Trạch bên cạnh nhận ra hai người này có quan hệ này không bình thường, cho nên vẫn không nói chuyện.
Lại nghe được Tô Yên nhanh nhẹn trả lời, nghĩ đến lá thư trong túi mình.
Cảm thấy nghẹn lời.
Bất quá lại nghĩ lại, bọn họ không có quan hệ gì với hắn.
Thù Trạch lên tiếng
"Lễ vật tôi cũng đã trả, không quấy rầy hai vị."
Nói xong xoay người liền rời đi.
Lúc hắn quay người, mắt Phượng Dung lại đảo qua phong thư màu hồng nhạt trong túi quần của Thù Trạch.
"Từ từ."
Thù Trạch sửng sốt
"Còn có việc?"
Ánh mắt Phượng Dung nhìn chằm chằm đồ vật trong quần hắn.
Yết hầu lăn lộn, tầm mắt nhìn chằm chằm, khí thể quanh thân trở nên có chút tối tăm.
"Hồng Dạ."
Hai chữ vừa ra.
Liền có một bàn tay trắng nõn mau hơn một bước.
Đảo mắt liền rút phong thư trong túi Thù Trạch ra.
Xé nát.
Phong thư bay theo gió tứ tán, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.
Tô Yên đứng chỗ đó, cắn cắn môi.
Phượng Dung sắc mặt âm trầm, con ngươi đen nhánh nhìn cô.
Hồi lâu sau, hắn cười nhạo một tiếng
"Mẹ kế nhỏ, tôi có phải tới không đúng lúc hay không? Quấy rầy em cùng nam nhân khác tán tỉnh?"
Thù Trạch nghe ba chữ mẹ kế nhỏ.
Trong mắt kinh ngạc
"Cô, các người...."
Tô Yên nhìn bóng rổ trong tay Phượng Dung
"Tiểu Hoa"
"Ký chủ?"
"Nhiệm vụ xem như hoàn thành sao?"
"Thù Trạch không có tiếp thu lễ vật, chị phải để hắn cầm quả bóng rổ kia, thì nhiệm vụ mới hoàn thành."
Tô Yên trầm mặc.
Bị phát hiện, hắn khẳng định rất tức giận.
Mà chọc hắn tức giận, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.
Nếu về sau đưa thêm một lần lại bị hắn phát hiện, hắn khẳng định càng tức giận hơn.
Cho rằng cô còn cùng cái cậu tên Trạch gì gì này "dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng"?
Tô Yên rối rắm.
Cuối cùng, dừng ở tầm mắt âm trầm kia, cô đi đến trước mặt Phượng Dung.
Cúi người ở bên tai hắn, lên tiếng
"Bóng rổ này, có thể cho em hay không? Em trở về sẽ cùng anh giải thích?"
Khuôn mặt Phượng Dung âm trầm, không nói chuyện.
Tô Yên thử duỗi tay, lấy lại bóng rổ kia.
Cánh tay hắn đè nặng, không cho lấy ra.
Cô chớp chớp mắt.
Tầm mắt hai người đối diện nhau.
Người nọ trên mặt liền viết bốn chữ.
"Tôi thực tức giận".
Cô thò lại gần, ở trên má hắn bẹp một ngụm.
Hôn lên.
Nhỏ giọng nói
"Chuyện này có chút phức tạp, em trở về sẽ giải thích cùng anh được không?"
Mỗi một lần Tô Yên nói chuyện cùng Phượng Dung.
Đều thực nghiêm túc.
Một lời một câu đều là dụng tâm, không phải làm cho có lệ.
Đại khái thái độ này của cô, làm hỏa khí của hắn giảm bớt.
Mí mắt buông xuống một chút.
Tô Yên lúc này đi lấy bóng rổ, thực nhẹ nhàng cầm đi qua.
Cô lộ ra tươi cười.
Ôm bóng rổ đưa cho Thù Trạch
"Cậu mang đi đi."
Thù Trạch lắc đầu
"Lễ vật này quá quý trọng, tôi không nhận được."
So sánh với lễ vật này, điều làm Thù Trạch khi*p sợ đó chính là Tô Yên cùng người nam nhân này ở chung.
Vừa mới..... người kia còn kêu Tô Yên là mẹ kế nhỏ.
Cũng chính là quan hệ mẹ kế cùng con riêng?
Nhưng là, Tô Yên vừa mới hôn người nam nhân này a.
Ý tứ này là gì?
Cấm kỵ??
Càng quan trọng là, nếu hắn không lầm, Tô Yên cầm bóng rổ, còn có một phong thư tình thổ lộ với hắn.
Đúng là tác phong như thế này, chưa bao giờ gặp qua.
Một loạt hành vi của Tô Yên làm Thù Trạch chấn động.
Tô Yên thấy hắn vẫn không cầm, vẫn luôn cự tuyệt, nhăn mày
"Nếu cậu không thích chữ ký này, tôi có thể lau.
Nếu hiện tại không nhận, về sau tôi còn phải đưa cậu, thật phiền toái."
Tô Yên lần nữa đưa bóng rổ cho Thù Trạch.
Sắc mặt Phượng Dung vừa chuyển biến tốt đẹp vì cái hôn kia, giờ lại bắt đầu trở nên âm trầm.
Cô nói một câu, sắc mặt Phượng Dung lại âm trầm một phân.
Thù Trạch nhìn bầu không khí hiện tại.
Hắn nâng tay lên, bất đăc dĩ nói
"Được, bóng rổ này tôi cầm, nếu cô cảm thấy muốn lấy lại liền tùy ý."
Thời điểm Thù Trạch nói xong, trong đầu âm thanh Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ chi nhánh thành công."
Tô Yên lúc này mới gật gật đầu.
Thù Trạch lên tiếng
"Vậy, tôi đi trước."
Nói xong, Thù Trạch tính toán rời đi.
Chỉ là vừa lúc Thù Trạch xoay người.
Phanh!
Một tiếng súng vang lên.
Trực tiếp xẹt qua bụng Thù Trạch.
Tức khắc, Thù Trạch bất động ở chỗ đó.
Hắn cúi đầu, nhìn bóng rổ trong tay mình, trơ mắt liền lép xẹp.
Vừa quay đầu, liền thấy được trong tay Phượng Dung nắm một khẩu súng lục.
Mắt đen như mực nhìn hắn.
Sống lưng Thù Trạch cứng còng, động cũng không dám động.
Phượng Dung buông súng xuống, giao cho Hồng Dạ đứng bên cạnh.
Hắn nâng con ngươi lên, tầm mắt sâu kín nhìn Tô Yên
"Lễ vật đưa xong rồi?"
Tô Yên ngẩn người, sau đó gật gật đầu.
Phượng Dung lộ ra hàm rang trắng tinh của mình
"Phải đi về rồi, mẹ kế nhỏ."
Một hàng ba người bước lên xe.
Cửa xe đóng lại.
Thực mau nghênh ngang mà đi.
Dọc theo đường đi, bầu không khí trong xe trầm thấp đến mức sắp đông cứng lại.
Lúc này, vẫn chưa đi đến bệnh viện.
Ngược lại hướng về biệt thự.
Xe dừng lại.
Phượng Dung ngồi ở trên xe lăn, được Hồng Dạ đẩy vào
"Mẹ kế nhỏ, là chính em đi vào, hay là để tôi mời em tiến vào."
Tô Yên thành thành thật thật ở phía sau đi vào.
A, tặng lễ vật cho nam nhân khác, còn có một phong thư tình, bị bắt được.
Này nên làm cái gì bây giờ?
Nghĩ như vậy, ba người đã tiến vào biệt thự.
Hồng Dạ an trí xong cho Phượng Dung, thực mau liền đi ra ngoài biệt thự.
Lạch cạch, đèn biệt thự sáng lên.
Cửa phòng đóng lại.
Nơi này chỉ còn lại hai người là Phượng Dung và Tô Yên.
Trầm mặc một lúc, Phượng Dung cười lên tiếng
"Tô Yên, em làm tốt lắm."
Tô Yên cúi đầu, héo héo đứng chỗ đó.
Hắn nhìn bộ dáng của Tô Yên, ánh mắt thực sâu
"Không phải muốn giải thích?Tôi đang chờ đây."
"Em, về sau sẽ không."
Tô Yên suy nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ được một câu như vậy.
Vốn nghĩ là sẽ giải thích, nhưng vẫn cảm thấy càng giải thích sẽ càng không rõ.
Phượng Dung nghe, nghiền ngẫm cười nhạo
"Đây là giải thích?"
Tô Yên lẩm bẩm, ngẩng đầu cùng hắn đối diện.
"Em không thích hắn, đưa hắn đồ vật kia, chỉ là phải hoàn thành nhiệm vụ của người khác."
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, ký chủ đề cập từ mẫn cảm, thẻ vàng."
Phượng Dung một tay chống cằm
"Nguyện vọng của ai?"
Tô Yên hơi há mồm, cuối cùng vẫn là cúi đầu, nhỏ giọng nói
"Em về sau, sẽ không làm thế nữa."
Dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành, cô khẳng định sẽ không có qua lại gì cùng chàng trai kia nữa.
Tiểu Hoa nghe ký chủ nói lời này.
Cảm thấy quen tai.
Đây còn không phải là một câu cửa miệng của mấy tên tra nam đi ngoại tình bị bắt gặp sao?
Rõ ràng, Phượng Dung đối với lời giải thích này, phi thường không hài lòng.
Thần sắc tối tăm
"Tôi nhớ rõ, mẹ kế nhỏ từng nói, thích tôi."
Tô Yên nghe, gật gật đầu
"Ân"
"Thổ lộ với tôi, lại viết thư tình, tặng lễ vật cho tên khác. Mẹ kế nhỏ cảm thấy phần thích này của mình, có giá trị bao nhiêu?"
Tô Yên gãi gãi đầu
A, làm sao bây giờ?
Cô biết việc này là cô sai.
Hắn tức giận là đúng.
Vậy...
Làm thế nào hắn mới không tức giận?
Suy nghĩ thật lâu, cô bước qua.
Cúi người, hôn lên môi hắn.
Nhưng mà hình như, chiêu này không được hữu dụng.
Cô vừa nhấc đầu, liền đối mặt với cặp mắt cười như không kia.
Hắn vươn tay, bắt lấy cổ tay của Tô Yên.
Âm thanh trầm thấp
"Mẹ kế nhỏ, em có phải cũng nói thích cùng rất nhiều người hay không? Cũng dùng chiêu này để dỗ dành?
Tô Yên sửng sốt, lẩm bẩm
"Không có."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc