Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 301

Tác giả: Tần Nguyên

Tiểu Hoa nhìn người đàn ông thánh khiết uy nghiêm lơ lửng ở giữa không trung.
Yên lặng dời tầm mắt đi.
Trước kia, bởi vì ký chủ của chính mình quá ngoan.
Nó sợ ký chủ bị người khác lừa.
Nhưng, kiến thức của nó chỉ dừng đến có một hai vị Chủ Thần.
Nó cảm thấy ký chủ nhà mình tuy rằng không hiểu biết nhiều về thế giới bên ngoài, nhưng lại có một bộ não phi thường thông minh.
Chỉ cần dẫn đường thật tốt, về sau khẳng định sẽ càng ngày càng ưu tú.
Rốt cuộc thì không phải vị Chủ Thần nào cũng có thể làm được.
Nhìn cái vị này là biết rồi, Chủ Thần tám tuổi rưỡi, sống được mấy vạn năm.
Ai có thể nghĩ đến cơ chứ?
Nếu ký chủ nhà mình cũng là cái dạng này....
Tiểu Hoa vội vàng đánh gãy ý tưởng như phim kinh dị của chính mình.
Tô Yên lại lần nữa lên tiếng
"Cậu đi đi."
"Được"
Giây sau, thân ảnh Mộng Yểm liền biến mất sạch sẽ.
Phượng Dung nằm ở trên giường dần dần bình tĩnh lại.
Ít nhất thân thể không hề căng chặt như vừa nãy.
Vẫn còn cau mày, có vẻ như bị kẹt trong ác mộng, chậm chạp không thoát ra được.
Tô Yên nhấc góc chăn lên, nằm xuống, ôm lấy hắn.
Ngay cả khi cô chạm đến, hắn cũng không hề bị ảnh hưởng.
Nhưng mà hình như hành động này của cô có chút hữu ích.
Đôi mày nhíu chặt kia của Phượng Dung cũng dần dần giãn lỏng ra.
Lông mi khẽ rung.
Mở mắt.
Con ngươi đen nhánh, viền mắt đỏ hoe.
Hắn cứ như vậy nhìn Tô Yên.
Nhìn cô thật lâu.
Cho đến khi vòng tay ôm lấy Tô Yên.
Mí mắt cụp xuống, lại lần nữa lâm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Yên thức dậy, Phượng Dung đã tỉnh.
Hắn ngồi dựa vào đầu giường, trong tay cầm một văn kiện.
Đeo tai nghe Bluetooth đang phân phó chuyện gì đó với đối phương ở đầu dây bên kia.
Tô Yên tỉnh lại, chống thân thể.
Phượng Dung nâng mí mắt lên nhìn cô một cái.
Nhanh chóng ứng phó vài câu với người kia.
Buông văn kiện trong tay xuống.
Hắn tháo tai nghe ra.
"Tỉnh?"
Tô Yên chớp chớp chớp mắt
"Ừm"
Giọng nói còn mang theo ngái ngủ.
Lúc này, âm thanh Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, ngài còn ba ngày đếm ngược để hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh."
Tô Yên ngồi bật dậy, hỏi
"Cái gì?"
"Ký chủ, chị quên rồi à? Chị phải hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ nha."
"Vì sao lại có đếm ngược?"
"Ký chủ, chị còn nhớ rõ cái túi gấm phúc họa tương y (*) kia không?"
* Phúc họa tương y: phúc họa nương tựa vào nhau. Là câu nói nổi danh nhất trong "đạo đức kinh" của Lão Tử.
"Ừ, nhớ rõ."
"Ai nha, ký chủ, cái chị chọn chính là họa đấy."
Tô Yên
"... Không phải là phúc họa tương y sao?"
Dựa theo cách hiểu thông thường, có họa lại có phúc mà?
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị lý giải cũng đúng, nhưng mà cái túi gấm phúc họa tương y kia chia làm túi gấm may mắn và túi gấm xui xẻo.
Chị chọn trúng túi gấm xui xẻo, vậy nên chị sẽ gặp tai hoạ nhiều hơn phúc khí."
Hóa ra, túi gấm này có nghĩa là vậy?
Tô Yên đang nghĩ ngợi,
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, ngài chỉ cần hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, chờ đến nhiệm vụ thành công, chị sẽ được thêm ba điểm giá trị."
"Đây là phúc khí?"
"Đúng vậy, ký chủ."
Nghe như vậy, cái túi gấm này cũng thật tốt.
Nghĩ đến đây.
Trên má đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn.
Mở to mắt, phát hiện người nào đó dùng hai ngón tay nhéo mặt cô.
Một khuôn mặt tinh xảo phóng đại trước mắt.
Người nào đó câu môi cười, dựa gần vào cô
"Nghĩ gì thế?"
"Không có gì."
Tô Yên lắc đầu.
Người nào đó lại không biết vì sao, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô.
Đảo mắt đã đè cô lên giường.
Hắn hôn lên môi cặp môi tươi hồng kia.
Một chút một chút, cọ xát trằn trọc.
Mãi lúc lâu sau, nghe thấy giọng nói của hắn không biết đã trở nên khàn khan từ lúc nào
"Em thật sự thích tôi?"
Tô Yên nghe hắn hỏi vấn đề này.
Trong mắt hắn mang theo một tia cẩn thận.
Cong môi cười, nhìn qua thì thấy không thèm để ý.
Nhưng thật ra hai con ngươi đen nhánh kia, đã dấy lên một ngọn lửa.
Muốn đem cô thiêu đốt hết mới bằng lòng bỏ qua.
Tô Yên gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc
"Ừ, thích."
Hắn cười, thấp giọng hỏi
"Thích bao nhiêu?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.
Cô cũng không biết rốt cuộc thích bao nhiêu.
Nói
"Thích nhất."
Không có bất cứ một người nào, một thứ gì có thể thay thế được.
Phượng Dung tựa hồ đã bị lấy lòng.
Đầu gác lên bả vai cô, bật cười.
Chờ cười đủ rồi.
Nụ cười trên mặt Phượng Dung dần dần phai nhạt đi.
Hắn nhìn Tô Yên, trong con ngươi mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu nào đó.
Nhưng lại không nói gì thêm.
Từ trên giường ngồi dậy.
Tô Yên ở bệnh viện chăm sóc Phượng Dung cả một buổi sáng.
Đến giữa trưa, sau khi cơm nước xong xuôi mới cầm tiền mượn được từ chỗ hắn bắt xe về nhà.
Tô Yên nghĩ đến nhiệm vụ kia.
Chuẩn bị quà tặng đưa cho người nguyên chủ yêu nhất?
Người nguyên chủ yêu nhất tên là gì?
Tiểu Hoa trả lời
"Ký chủ, người nguyên chủ yêu nhất tên là Thù Trạch.
Sinh viên năm cuối khoa nhi*p ảnh. Là học trưởng của nguyên chủ."
Nguyên chủ cùng với người tên Thù Trạch này chỉ trùng hợp gặp nhau có một lần.
Thù Trạch là đội trưởng đội bóng rổ của trường, có một lần nguyên chủ tình cờ đi ngang qua, thiếu chút nữa bị quả bóng rổ đập vào đầu.
Là Thù Trạch cứu nguyên chủ.
Còn cực kỳ tri kỷ xoa xoa đầu nguyên chủ, an ủi cô ấy.
Khiến cho nguyên chủ yêu đơn phương vị này không thể cứu vãn nổi.
Tiểu Hoa ân cần nói
"Ký chủ, đồ mà chị phải tặng cho Thù Trạch được nguyên chủ bảo quản rất cẩn thận dưới gầm giường trong phòng đi thuê."
"Được"
Tiểu Hoa tò mò
"Ký chủ định khi nào thì đi?"
"Hiện tại."
"Hiện tại??"
"Ừ, kết thúc sớm một chút sẽ tốt hơn."
Tô Yên ngoan ngoãn nói chuyện, lời nói tuy rằng không nhắc đến bất cứ ai.
Nhưng Tiểu Hoa nghe phát là nghĩ ngay tới Phượng Dung đại nhân đang trong bệnh viện.
Ký chủ đây là sợ Phượng Dung đại nhân biết?
Nghĩ đến Phượng Dung sớm nắng chiều mưa, Tiểu Hoa cũng thật nhanh gật đầu
"Đúng đúng đúng, xong sớm yên tâm hơn."
Vì vậy vừa đến ngôi nhà đi thuê kia, Tô Yên liền đi thẳng vào phòng ngủ, lấy đồ được giấu dưới gầm giường ra.
Một cái hộp màu xám.
Rất bình thường.
Mở ra thì thấy.
Bên trong là một quả bóng rổ.
Tô Yên nhìn thoáng qua rồi đóng nắp lại.
Ôm cái hộp màu xám kia đi ra ngoài.
Trở lại trường học.
Cô đi đến đến câu lạc bộ bóng rổ.
Tô Yên dẫu sao cũng là một cô gái xinh xắn trắng trẻo như vậy.
Đứng ở ngay cửa câu lạc bộ bóng rổ.
Rất hấp dẫn người nhìn a.
Những người đi ngang qua đều phải ngoảnh đầu nhìn nhiều hơn hai lần.
Một thành viên của đội bóng rổ vừa vặn đi ngang qua, tươi cười hỏi thăm
"Cô gái nhỏ, em tìm ai?"
Tô Yên đáp
"Tôi tìm Thù Trạch."
"Em tìm A Trạch a??."
Người nọ có vẻ như rất thân với Thù Trạch.
Khi nói chuyện còn mang theo giọng điệu quen thuộc.
Thành viên kia liếc nhìn chiếc hộp trong tay Tô Yên.
Bộ dạng hiểu rõ rồi.
"Tặng quà cho A Trạch à?"
"Ừ"
Tên kia chép miệng chậc chậc chậc.
"Cô gái nhỏ, Thù Trạch không nhận thư tình cũng không nhận bất cứ lời thổ lộ của ai đâu a."
Tô Yên lắc đầu
"Tôi không phải muốn tỏ tình với hắn, chỉ muốn đưa thứ này cho hắn."
Thành viên một mực không tin tưởng.
Nhưng mà nhìn Tô Yên nói chuyện thành khẩn như vậy, cuối cùng cũng chịu giúp
"Nếu không, tôi giúp em tặng? Quy định của đội không cho phép người ngoài vào."
Tô Yên gật đầu
"Được."
Đưa hộp tới tay hắn
"Cảm ơn"
Nói xong, liền xoay người rời đi
Thành viên còn muốn hỏi có phải nói cho Thù Trạch hay không.
Kết quả, còn chưa kịp hỏi, tiểu cô nương liền đi rồi.
Người kia gõ hộp, lắc đầu cười, đi vào bên trong.
Tô Yên đi đến trường học.
Cô là sinh viên năm 3.
Ba Tô vì để cô yên tâm gả cho Phượng Quốc Nguyên.
Trực tiếp cho cô tạm nghỉ học một năm.
Cho nên hiện tại cô cũng không cần phải đi học.
Tô Yên đứng ở cổng trường.
Đào đào trong túi mình.
Vừa mở miệng túi, có ba đồng tiền.
Nắm lấy ba đồng xu kia, cô đứng ở chỗ đó một hồi lâu.
Cuối cùng lấy di động ra.
Ấn một dãy số.
Một lúc sau, âm thanh điện thoại bên kia truyền đến
"Như thế nào?"
Là Phượng Dung.
Tô Yên ngồi trên tảng đá trước cửa Đại học.
"Em, không trở về được."
Cô lên tiếng
Phượng Dung nhướng mày
"Ở đâu?"
" Trước cửa đại học X."
"Tới chỗ đó làm gì?"
"Tìm người."
Tô Yên ngoan ngoãn trả lời.
Phượng Dung cũng không có hỏi nhiều.
"Để Hồng Dạ đi đón em."
"Được."
Tô Yên đáp ứng.
Sau đó liền thành thành thật thật chờ ở cổng.
Mặt khác, ở trong xe.
Phượng Dung ngồi ở bên trong.
Treo điện thoại, cong môi cười ra tiếng
"Hồng Dạ, đi đại học X."
"Vâng, thiếu gia."
Vốn là đang đi, nửa đường liền quay đầu.
Căn bản là hắn muốn đến nhà Tô Yên.
Vừa vặn, từ nhà Tô Yên đến đại học X cũng gần.
Ở chỗ này quay đầu, đi 5 phút là tới rồi.
Tô Yên cúi đầu nhìn con kiến trên mặt đất.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị có tổn thương lòng tự tôn hay không."
Tô Yên nghi hoặc
"Ân?"
"Không có tiền, chỉ có thể sống nhờ tiền của nam nhân, có cảm thấy trong lòng chua xót hay không?"
Tô Yên lắc đầu
"Sẽ không."
Cô dứt khoát trả lời
Tiếp theo lại bổ sung một câu
"Hắn không phải nam nhân khác."
Tiểu Hoa nghe xong, lại quay đầu nhìn ký chủ một cái.
Không phải nam nhân khác, bởi vì đây là nam chủ?
Ân, có đạo lý a.
Đột nhiên.
Điện thoại trong tay Tô yên vang lên.
Nhìn thoáng qua dãy số, cô cũng không nhận ra là ai.
Liền tùy tiện ấn hủy.
Điện thoại lại vang lần nữa.
Cuối cùng, cô vẫn phải nghe
"Alo?"
Cô vừa nói, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh sắc nhọn đến chói tai
"Tô Yên! Cái đồ đê tiện! Trong nhà vì mày mà nháo long trời lở đất, buổi tối hôm nay cút trở về cho tao."
Âm thanh sắc nhọn kia chính là mẹ Tô, người phụ nữ dịu dàng hôm qua.
Hiện giờ cũng không biết xảy ra chuyện gì, âm thanh đều thay đổi.
Tô Yên nghe xong, xoạch, cúp điện thoại.
Quay trở về?
Cô sẽ không.
Còn đang nghĩ ngợi.
Phía sau truyền đến một tiếng nói
"Xin hỏi, cô là người vừa mới đưa bóng rổ cho tôi sao?"
Tô Yên nghe được âm thanh, vừa quay đầu lại.
Liền thấy một anh chàng đẹp trai mặc đồng phục bóng rổ màu trắng đứng dưới ánh mặt trời.
Cô nhìn thoáng qua người kia đang ôm trong tay một cái hộp màu xám
"Có việc gì sao?"
Người kia cười nói
"Món quà này cũng quá quý trọng, tôi không thể nhận, cái này trả lại cho cô."
Lời chàng trai kia nói, thêm cả ký ức của nguyên thân.
Thực mau Tô Yên liền nhận ra.
Là Thù Trạch.
Tô Yên cũng đứng lên
"Không quý trọng, không cần trả lại cho tôi."
Thù Trạch vẫn kiên trì
"Lễ vật này tôi không thể nhận."
Nhìn ra được, người này là một người rất có nguyên tắc.
Tiếp theo, liền nghe Thù Trạch cười nói thêm một câu
"Nhưng mà thư của cô, tôi sẽ nhận lấy. Cảm ơn cô."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc