Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 299

Tác giả: Tần Nguyên

Người hầu đi mở cửa.
Cửa lớn vừa được mở ra.
Một đám bảo tiêu quần áo đen sì ùn ùn kéo vào.
Tây trang nghiêm chỉnh, mặt mày vô cảm, đứng thành một hàng.
Ánh mắt mọi người đều bị chuyện đột ngột phát sinh này hấp dẫn đi.
Tô Yên cũng nghiêng đầu xem, liền nhìn thấy, Hồng Dạ đẩy một chiếc xe lăn đi đến.
Phượng Dung mặc bệnh phục, ngồi ở trên xe lăn.
Đùi được che lại bằng một cái chăn trắng.
Đôi tay hắn đặt ở trên chăn, nâng đầu lên.
Đôi mắt đen nhánh đảo qua một vòng.
Ánh mắt dừng lại ở trên người Phượng Quốc Nguyên đang ngồi ở sô pha.
Phượng Dung một tay nhấc lên, một cánh tay vịn ở bên xe lăn, chống cái trán của mình.
Có chút nhàn nhã
"Hóa ra cha cũng ở chỗ này a."
So sánh với sự nhàn nhã của Phượng Dung.
Phượng Quốc Nguyên ngay lúc nhìn thấy Phượng Dung, đầu tiên là sửng sốt.
Sau đó, sắc mặt biến đổi liên tục, đôi tay giao vào nhau, sống lưng phía sau chợt căng cứng.
Nếu nói là phụ tử thân tình thì không giống, bộ dáng kia là khẩn trương phòng bị, càng nhiều chút.
Thật lâu sau, biểu tình Phượng Quốc Nguyên dần dần trở nên bình tĩnh.
Cười nhạt
"Như thế nào lại có thời gian rảnh rỗi tới chỗ này?"
Khóe môi Phượng Dung khẽ cong cong
"Tới tìm người."
Nói rồi ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía Tô Yên.
Mà tầm mắt của Tô Yên ngay khi đối diện với Phượng Dung.
Cô theo bản năng ôm lấy túi tiền của mình.
Tiểu Hoa yên lặng nói
"Ký chủ, chị không có kẹo."
Tô Yên chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ tới.
Sau đó buông lỏng tay ra.
Trong mắt Phượng Dung hiện lên ý cười, dời ánh mắt đi, lại lần nữa nhìn về phía Phượng Quốc Nguyên
Trầm ngâm một tiếng
"Đã muộn thế này, cha có phải nên rời đi hay không?"
Khẩu khí hắn nghiền ngẫm.
Những từ mà hắn nói ra một chút cũng không nghe ra được sự tôn trọng đối với cha mình.
Trái lại Phượng Quốc Nguyên, giống như cũng thật kiêng kị đứa con trai này.
Từ trên sô pha đứng lên.
Kiểu như vô tình nhìn sắc trời ngoài cửa sổ
"Sắc trời đã tối, cần phải trở về."
Tính toán định đi ra ngoài.
Tô mẫu vốn là bị đám người đột nhiên xông vào kia làm cho sửng sốt.
Bỗng nhiên thấy, Phượng Quốc Nguyên thế nhưng lại chịu từ bỏ Tô Yên mà rời đi.
Mẹ Tô bắt đầu thấp thỏm.
Một là bởi vì số tiền đã mượn của Phượng Quốc Nguyên, sợ tiền vay lãi càng ngày càng nhiều.
Hai là sợ hãi Phượng Quốc Nguyên đi như vậy, nhỡ may lão ta không cưới cái đồ đê tiện Tô Yên kia thì làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy mẹ Tô vội vàng tiến lên, tươi cười lấy lòng
" Phượng đổng sự trưởng, ngài xem, nếu không thì ngài trực tiếp mang vị hôn thê của ngài về đi, thuận tiện bồi dưỡng cảm tình luôn?"
Mẹ Tô vội nói tiếp
"Vân Vân, nhanh ra tiễn em gái của con cùng với Phượng đổng sự trưởng về đi?"
Mẹ Tô nói xong vẫn không nghe được lời đáp lại.
Qua chỗ Tô Vân Vân xem thử.
Phát hiện sắc mặt Tô Vân Vân phiếm hồng nhìn Phượng Dung ngồi ở trên xe lăn.
Ánh mắt kia nhìn vô cùng chăm chú.
Âm thanh mẹ Tô tăng thêm
"Vân Vân!"
Tô Vân Vân lập tức phục hồi tinh thần.
"A, vâng."
Tiếp đó liền đẩy Tô Yên đi ra ngoài.
Không khác gì đuổi một thứ rác rưởi.
Vừa đẩy, vừa nói
"Đi mau, đi mau."
Tô Yên bởi vì khi nãy điều động gần hết lực lượng của bản thân, mới đầu còn không cảm thấy gì.
Nhưng bị cái đẩy này của Tô Vân Vân, cả người lảo đảo một bước.
Thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Thân thể rất suy yếu.
Phượng Dung thấy vậy, một chân dẫm lên trên mặt đất.
Theo bản năng muốn đứng dậy đỡ cô.
Hồng Dạ thấp giọng
"Thiếu gia, chân của ngài bị thương."
Lúc này, Phượng Dung mới bình tĩnh lại.
Yết hầu lăn lộn một cái, chớp mắt.
Thu chân, sống lưng dựa vào xe lăn.
Dần dần thả lỏng xuống dưới.
Tiếp tục khôi phục dáng vẻ vô hại.
Phượng Dung khẽ câu đôi môi mỏng lạnh.
Con ngươi đen nhánh nhìn về phía Phượng Quốc Nguyên
"Hóa ra vị này, chính là mẹ kế của tôi a."
Hắn nói với giọng hàm chứa ý cười, nghe không ra ý vị gì.
Phượng Quốc Nguyên bị câu nói không thể hiểu được của đứa con nhà mình làm cho hoài nghi.
Cũng không biết đứa con trai này nghĩ như thế nào.
Nhưng mà nghĩ lại chuyện mình đi tìm vợ trẻ từ trước đến nay, hình như Phượng Dung cũng chưa từng nói gì.
Hẳn là cũng không có việc gì quan trọng.
Phượng Quốc Nguyên vo vo tay mập mạp ở trong túi.
"Ta cùng với mẹ kế của ngươi là thật tình yêu nhau, tối nay muốn mang cô ấy về, để ngươi gặp mặt, không ngờ, vừa vặn ngươi cũng tới."
Phượng Dung nhìn chằm chằm Phượng Quốc Nguyên.
Chậm chạp không nói gì.
Không biết vì sao, trong lòng Phượng Quốc Nguyên chợt trở nên cả kinh.
Lúc này, Phượng Dung buông mí mắt xuống, thấp giọng cười ra tiếng.
Hắn gọi Tô Yên là mẹ kế, đó là cố ý.
Nhưng ba chữ này từ trong miệng Phượng Quốc Nguyên truyền ra.
Lại còn là kiểu như lẽ thường tình.
Phượng Dung trong lòng cũng không biết vì cái gì.
Bỗng rất muốn cắt tên đàn ông đầy thịt mỡ trước mắt thành từng miếng.
Cỗ tức giận quái dị ở trong lòng khống chế không được liền thoát ra ngoài.
Phượng Quốc Nguyên thấy Phượng Dung cười cười, sự khẩn trương trong lòng chậm rãi thả lỏng xuống.
Chắc do mình nhìn lầm rồi.
Ông ta cười, duỗi tay với bản hiệp nghị kết hôn ở trên bàn.
Đưa cho mẹ Tô ở bên cạnh.
Mỉm cười nhàn nhạt nói
"Chỉ cần con gái bà ký vào bản hiệp nghị này, về sau, chúng ta chính là thông gia."
Mẹ Tô vội vàng nhận lấy tờ hợp đồng kia.
Cười không khép miệng được.
"Có thể cùng Phượng đổng sự trưởng kết thành thông gia, đó là vinh hạnh của tôi."
Nói rồi, đi tới chỗ Tô Yên.
Vừa đi, vừa thúc giục
"Tiểu Yên, mau ký bản hợp đồng này đi."
Lúc này, Phượng Dung ra tiếng
"Cha vội làm cái gì vậy?"
Hắn sâu kín hỏi, Phượng Quốc Nguyên ứng phó trả lời một tiếng
"Quả thật không nóng nảy, ta cùng với mẹ kế của ngươi thực tình yêu nhau. Việc kết hôn này là lẽ tự nhiên mà thôi."
Phượng Dung cười
"Chẳng lẽ ông không muốn biết tôi tới chỗ này tìm ai sao?"
Phượng Quốc Nguyên sửng sốt.
Ngày trước bất cứ chuyện gì ông làm, Phượng Dung đều sẽ không bao giờ thò tay vào.
Đây vẫn là lần đầu tiên, Phượng Dung chủ động dò hỏi mình.
Ông ta hỏi tiếp
"Tìm ai?"
"Tìm một người thiếu nợ."
Nói đến đây, ánh mắt Phượng Dung lại lần nữa vây quanh người Tô Yên.
"Tô Yên tiểu thư tính khi nào thì trả hết?"
Hắn gọi tên Tô Yên.
Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Không nghĩ tới, Phượng Dung và Tô Yên thế mà lại có quen biết.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, hình như còn có chút thân thiết.
Tô Yên liếm môi một chút, chưa từng thiếu nợ người khác.
Cô có chút không biết nên nói cái gì.
Lâu sau, nghiêm túc nói
"Trả từng đợt một."
Phượng Dung cười gật đầu
"Ừ, được."
Phượng Dung chậm rãi nói tiếp
"Vậy thì trước khi cô trả xong hết nợ, phải ủy khuất cho cô rồi. Hồng Dạ, mang người đi."
"Vâng"
Hồng Dạ lên tiếng.
Ngược lại Phượng Dung như nhớ tới cái gì đó.
Quay đầu nhìn về phía Phượng Quốc Nguyên
"Khi nãy cha mới nói đến mẹ kế, hẳn không phải là cô ấy chứ?"
Phượng Dung câu môi nhìn người cha của chính mình.
Từng câu từng chữ
"Cha nên biết quy tắc của tôi, nếu một ngày kia cô ấy không trả nổi, tôi nhất định sẽ tìm đến người gần gũi với cô ấy nhất để lấy...."
Phượng Quốc Nguyên cười ha ha lắc đầu
"Đương nhiên không phải. Là vị kia, tên là Vân Vân."
Phượng Dung giống như hiểu rõ, ánh mắt đảo qua người Tô Vân Vân.
Dời tầm mắt.
"Nếu đã như vậy, không quấy rầy cha cưới vợ nữa."
Phượng Quốc Nguyên cười gật đầu
"Đi thong thả."
Hồng Dạ mặt không cảm xúc nói với Tô Yên
"Tô Yên tiểu thư, mời."
Vừa nói xong, một người bảo tiêu ở bên cạnh tiến lên thay thế.
Đẩy xe lăn chậm rãi đi ra ngoài.
Tô Yên cũng đi theo ra.
Đi đến trước xe.
Phượng Dung ngẩng đầu, nhìn bộ dáng của Tô Yên.
Dưới ánh trăng, mắt thường cũng có thể có thể thấy được sắc mặt tái nhợt của cô.
Hắn như cười như không
"Mẹ kế rất biết đánh nhau mà phải không? Tại sao lúc này lại đứng ở chỗ đó tùy ý cho người khác bắt nạt?"
Tô Yên nhìn hắn, có chút hoảng hốt.
Mãi không thể tập trung tinh thần.
Nhìn môi hắn gợi lên ý cười, lộ ra hàm răng trắng đều.
Chợt cảm thấy vết cắn ở cổ hơi hơi đau.
Phượng Dung rõ ràng cảm giác được cô đang thất thần.
Nụ cười ở khóe môi phai nhạt đi một chút.
Giống như vô tình, dò hỏi
"Mẹ kế suy nghĩ cái gì thế? Không phải là lưu luyến cha ta đấy chứ, muốn trở về làm vợ của ông ta?"
Đợi nửa ngày, Tô Yên vẫn không nói chuyện.
Hắn có hơi bực bội
"Nếu đã vậy, tôi đây sẽ không chậm trễ sự nghiệp to lớn của mẹ kế nữa."
Nói xong, xe ô tô đã hạ xuống một mặt phẳng dốc, Hồng Dạ vững vàng đẩy người lên xe.
Phượng Dung thấy cô vẫn còn ở đó thất thần.
Dời tầm mắt, mặt vô cảm nói
"Lái xe."
Hồng Dạ sửng sốt một chút.
Nhịn không được mà nhìn Tô Yên một cái.
Hiểu không rõ ý định của thiếu gia.
Cũng chỉ có thể vâng theo.
Khởi động xe, rất nhanh, hai chiếc xe đã rời khỏi biệt thự.
Chờ đến khi xe rời đi, Tô Yên ngẩng đầu.
Chớp chớp mắt.
Giống như lúc này, mới hồi thần tới.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, chị đang suy nghĩ gì thế?"
Tô Yên ánh mắt quét chung quanh.
Thật lâu sau, mới trả lời
"Ta cảm giác được một cỗ hơi thở kỳ quái."
Vừa dứt lời.
Âm thanh ầm ầm ầm của siêu xe chạy tới.
Chiếc siêu xe màu đỏ sáng ngời dừng ngay trước mặt Tô Yên.
Một người phụ nữa mặc áo sơ mi trắng phối hợp với một chiếc quần jean.
Trang điểm theo phong cách thanh xuân dào dạt.
Tóc được 乃úi gọn lên,dáng người tinh xảo, đôi môi đỏ lộ ra một nụ cười.
Bỏ kính râm xuống, chào hỏi cùng Tô Yên
"Lại gặp mặt, Tiểu Tô Yên."
Tô Yên nhìn người phụ nữ này
"Tuyên Vân Chi"
Người phụ nữ đang hạ kính xe thể thao xuống, tươi cười càng lớn
"Khó mà được khi cô nhớ rõ tôi."
Tuyên Vân Chi chỉ chỉ ghế phụ bên cạnh
"Lên xe, muốn đi đâu? Tôi cho cô quá giang một đoạn đường."
Tô Yên gật đầu
"Được. Cảm ơn"
Nói rồi, cô vòng qua xe, ngồi xuống vị trí ghế phụ ở bên cạnh.
Tuyên Vân Chi cười, đeo kính râm lên.
"Muốn đến chỗ nào?"
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Trở về tiểu khu."
"Vẫn là cái nơi lần trước à?"
"Ừ"
Tô Yên đồng ý, trong nháy mắt, chiếc xe nhanh chóng mất hút.
Xa xa chỉ có thể nghe được âm thanh động cơ ầm ầm vọng lại.
Chiếc xe đi không được bao lâu.
Thì vừa vặn lướt qua xe của Phượng Dung.
Phượng Dung mang theo tức giận rời đi, cuối cùng vẫn mang theo tức giận mà quay lại.
Cũng thật là khéo.
Con đường này của bọn họ, có một cái ngã ba.
Đã vậy chỉ có một con đường đến khu tiểu khu kia.
Con đường thật hẹp, chỉ có thể vừa đủ cho một xe đi.
Một cái đi vào, một cái đi ra.
Mà đường lại nhỏ như vậy, hiển nhiên cả hai xe đều bị chặn lại.
Tuyên Vân Chi từ trên xe đi xuống.
Dựa vào thân xe
Hình như là đang muốn trao đổi gì đó với người trên xe đen kia.
Tuyên Vân Chi mới vừa xuống xe, một người đàn ông sắc mặt lạnh băng từ trên chiếc xe đối diện kia cũng đi xuống.
Là Hồng Dạ.
Hồng Dạ lên tiếng
"Tô Yên tiểu thư, thiếu gia mời cô ngồi lên xe bên này."
Tô Yên gật gật đầu
"Được"
Cô tháo dây an toàn, đi xuống xe.
Tuyên Vân Chi nhìn thấy Tô Yên rời đi.
Tiến lên kéo người lại một phen.
"Này, vừa nãy còn muốn tôi đưa cô về. Sao mới có một tí mà cô đã bò lên xe người khác vậy?"
_____
Tình hình là mai ta sẽ bạo chương các nàng ạ.
Đó là tin vui.
Còn tin buồn là team Edit mới tạm biệt hai bạn. Hiện giờ ta rất mong mỏi có ai hứng thú edit để gia nhập vào team hông á. Không có kinh nghiệm cũng oke hết nha.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc