Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 297

Tác giả: Tần Nguyên

Trong phòng bệnh, Phượng Dung cầm một trăm viên kẹo, tươi cười dần dần tan biến.
Hồng Dạ đi vào.
"Thiếu gia?"
Phượng Dung ném một túi kẹo kia xuống mặt đất.
"Vứt đi."
Hắn không thích ăn kẹo.
Lấy đống kẹo này, cũng chỉ là thấy biểu cảm luyến tiếc kia của Tô Yên có chút thú vị mà thôi.
Hồng Dạ gật đầu
"Vâng"
Nói xong, tiến lên trước.
Cầm túi kẹo kia, đi ra ngoài cửa.
Nhưng vừa mới đi tới gần cửa.
Người ngồi ở trên giường bệnh bỗng nhiên lên tiếng
"Từ từ"
Hồng Dạ
"Thiếu gia?"
Phượng Dung dựa ở mép giường, nhìn chằm chằm túi kẹo kia thật lâu.
Nghĩ đến bộ dạng đau như xẻo thịt của Tô Yên.
Cong cong môi
"Để ở trên bàn đi."
Hồng Dạ gật đầu
"Vâng".
Hắn đặt túi kẹo lên trên bàn.
Trước khi ra ngoài, Hồng Dạ nói
"Thiếu gia, buổi tối hôm nay, Phượng đổng sự sẽ đến Tô gia."
Phượng Dung nâng đôi mắt lên, nhìn về phía Hồng Dạ.
"Mấy giờ?"
" 7 giờ tối."
Trong đầu hắn chợt nghĩ đến cuộc điện thoại mà Tô Yên nhận được trước khi ra về.
Giọng nói chói tai ở đầu dây bên kia, dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ ràng.
Hình như là mẹ của Tô Yên gọi đến.
Muốn tối hôm nay cô về nhà.
Thông qua hai việc trên tổng kết lại.
Liền biết được tính toán của Tô gia.
Đây là muốn buổi tối ngày hôm nay hoàn toàn ép cô đi vào khuôn khổ?
Lông mi đen nhánh của Phượng Dung khẽ rung động.
Với bộ dạng ngoan ngoãn kia của Tô Yên.
Có đi cũng chỉ toàn bị ức Hi*p.
Nghiêm túc mà nói.
Thì đúng hơn là chỉ biết chịu đựng ủy khuất, bị bắt nạt.
Thấy hắn cầm kẹo ở trong tay, cô rất muốn giữ lại, nhưng lại không dám mở miệng, chỉ là thập phần tủi thân nhìn hắn.
Hừ, thật là ngốc.
Không biết qua bao lâu, Phượng Dung cất tiếng
"Hồng Dạ."
"Vâng"
"Mấy giờ rồi?"
"6 giờ 50."
Hắn ngồi dậy, dịch đến mép giường.
Hắn từ trước đến nay đều không thích lo chuyện bao đồng.
Đặc biệt là loại chuyện như thế này, ngày thường ngay cả liếc mắt một cái cũng lười.
Cá lớn nuốt cá bé, bị người khác khó dễ, cũng chỉ có thể chứng minh một điều rằng ngươi rất vô dụng.
Trong đầu, vô số cảm xúc xoẹt qua.
"Đi chuẩn bị cho tôi một chiếc xe lăn."
"Vâng"
Hồng Dạ cung lính đáp lời.
Xoay người rời khỏi phòng bệnh.
······
Tô gia.
Tô Yên ngồi tắc xi về tận đến cửa của Tô gia.
Xuống xe, một biệt thự xuất hiện ở trước mắt.
Cửa lớn của biệt thự khép hờ.
Cô vừa đi vào, liền nghe được một giọng nói của người phụ nữ
"Tiểu Yên về rồi."
Ngẩng đầu lên nhìn, một người phụ nữ khoảng tầm đầu 40, được chăm sóc vô cùng tốt, ăn mặc hoa lệ từ trên cầu thang đi xuống, gương mặt tràn đầy ý cười, định ôm lấy cánh tay của Tô Yên.
Tô Yên nghiêng người đi một chút, né tránh động tác của bà ta.
Căn cứ theo ký ức của nguyên chủ.
Người trước mắt này, là mẹ của cô.
Không đúng, phải nói là mẹ kế.
Mẹ của nguyên thân đã qua đời từ mười lăm năm trước.
Qua đời không đến một năm, người phụ nữ này liền xuất hiện, trở thành nữ chủ nhân của Tô gia.
Sau đó, nguyên chủ còn có thêm một người chị.
Là một người chị cùng cha khác mẹ.
Có phải có cảm giác thật thần kỳ hay không?
Tô Vân Vân là sản phẩm của cha Tô cùng với người phụ nữ trước mặt này tạo ra.
So với Tô Yên còn lớn hơn tận hai tuổi.
Mẹ Tô Yên vừa qua đời, ông ta đã chính thức ngênh ngang dẫn tình nhân vào nhà.
Thời điểm mẹ của nguyên chủ qua đời, chỉ có vài người trong nhà biết.
Lễ tang tổ chức qua loa cho xong.
Thế cho nên nhiều năm sau đó.
Rất nhiều người đều cho rằng, mẹ Tô mới là mẹ thân sinh của nguyên chủ.
Khác với ngày xưa ánh mắt lạnh trào phúng.
Hiếm khi mẹ Tô nhiệt tình thân thiết tiến lên chào hỏi.
Mà Tô Yên lại trốn tránh như vậy, mẹ Tô có chút xấu hổ.
Nhưng rất nhanh đã sửa sang cảm xúc thật tốt.
Đôi tay ôm lấy bả vai, cười khanh khách
"Tiểu Yên, thấy con có thể tới được, mẹ rất vui."
Mẹ Tô cố ý tăng âm lượng, thế cho nên vừa nói dứt lời, liền nghe thấy giọng nói của một người khác từ trên lầu đi xuống.
"Mày còn biết đường trở về à"
Một thiếu nữ mặc váy dài, đứng ở bậc thang.
Đôi tay ôm trước иgự¢, lấy tư thái khinh khỉnh từ trên cao nhìn xuống Tô Yên.
Mẹ Tô nhanh chóng nói
"Tới nào, Tiểu Yên, thật vất vả con mới về nhà một chuyến, một nhà bốn người chúng ta cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cơm đoàn viên."
Khi nói chuyện, thần tràn đầy cao hứng.
Tô Yên gật đầu, đi đến bàn ăn.
Mẹ Tô quay đầu lại, nhìn Tô Vân Vân nói
"Vân Vân, mau kêu ba con xuống ăn cơm."
Tô Vân Vân xoay người, đi lên trên lầu.
Mẹ Tô nhìn Tô Yên vẫn cứ đứng ở trước bàn mãi không ngồi xuống, liền nói
"Nào nào nào, Tiểu Yên mau ngồi xuống đi."
Tô Yên nghe thấy lời này của bà ta, kéo ghế ra ngồi xuống.
Rất nhanh.
Cha Tô cùng với Tô Vân Vân cũng đi xuống.
Tô Vân Vân kéo cánh tay của cha Tô, không biết nói cái gì.
Trên mặt hai người đều vui vẻ tươi cười.
Tô Yên giương mắt qua đó.
Có thể nhìn ra được, quan hệ giữa hai cha con thật tốt.
Tô Vân Vân kéo ghế dựa ra
"Ba, ngồi nơi này."
Cha Tô đeo mắt kính, nhìn qua rất có học vấn.
Ông ta cười ha hả
"Vẫn là con gái của ta tốt."
Mẹ Tô ngồi xuống ở vị trí bên cạnh, ra vẻ hờn dỗi
"Vân Vân quả nhiên vẫn là thích ông hơn, nó cho tới bây giờ có không bao giờ chăm sóc tôi như vậy đâu."
Tô Vân Vân ngồi ở đối diện Tô Yên, làm nũng
"Ai nha, mẹ à, con cũng rất yêu mẹ mà."
Mẹ Tô cười ra tiếng
"Được rồi, ăn cơm ăn cơm. Cái gì cũng đừng nói nữa."
Tô Vân Vân cầm lấy chiếc đũa, gắp một cái cánh gà, đưa vào bát của cha Tô.
"Ba, ba ăn thử cái này đi."
Tiếp theo đó, Tô Vân Vân lại gắp cho Tô mẫu một khối thịt gà
"Mẹ, mẹ xem con cũng thật tốt với mẹ mà, mẹ còn nói con như vậy nữa, hừ."
Bộ dạng làm nũng.
Mẹ Tô thì tràn đầy từ ái
"Vâng, vâng vâng, con là con gái bảo bối tốt nhất."
Một nhà ba người, mẹ hiền con hiếu, cũng thật hạnh phúc.
Tô Yên cắn chiếc đũa, nhìn thức ăn trên bàn.
Tiếp đó, kẹp một chiếc đũa, bắt đầu ăn.
Ừm, cơm ở đây so với bệnh viện ăn ngon hơn nhiều.
Ở chỗ này được ăn miễn phí.
Còn ở bên kia ăn còn phải cho kẹo.
Tưởng tượng đến ngày mai còn phải đi đưa kẹo cho Phượng Dung.
Tô Yên liền cúi đầu ăn nhanh thêm hai miếng.
Mà Tiểu Hoa thì còn đang tức giận bất bình
"Ký chủ, bọn họ khi dễ người."
Tô Yên
"Ừm?"
"Bọn họ chính là cố ý bày trò ở trước mặt chị."
"Emđang nói cái gì?"
"Ký chủ, căn cứ như trên tư liệu, nguyên chủ sẽ rất ít khi tham gia những bữa cơm như vậy, bởi vì mỗi lần ăn cơm, nguyên chủ giống như một người ngoài cuộc. Bọn họ đây là bạo lực gia đình."
Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía ba người kia.
Tô Vân Vân lộ ra một nụ cười nhạt không biết ý gì, cứ như vậy nhìn cô.
Nửa ngày sau mới lên tiếng
"Tiểu Yên trở về một lần cũng không dễ dàng gì, cần phải ăn nhiều một ít."
người nói là Tô Vân Vân.
Tiểu Hoa lại nói
"Ký chủ, nguyên chủ cũng hy vọng đươc cha của cô ấy một lần gắp đồ ăn."
Tô Yên nghe lời này.
Tiếp tục cúi đầu ăn cơm của chính mình.
Gắp đồ ăn?
Nếu như là Tô Yên mà lớn lên trong hoàn cảnh khuyết thiếu cảm tình, hoàn toàn không cách nào hiểu được thứ cảm tình cùng với nguyện vọng này của nguyên chủ.
Nói cách khác.
Tô Yên có thể lớn lên thành một người ngoan ngoãn như thế kia, không làm chuyện gì thương thiên hại lí, quả là một kỳ tích.
Học cái xấu thì quá dễ dàng, nhưng cô sống ở một nơi không hề có nhân tính, Gi*t người không chớp mắt, tàn nhẫn đánh đập, khiến người khác giận sôi, chẳng những sống sót, mà còn sống thật tốt.
Tuy là khuyết thiếu cảm tình.
Nhưng ít nhất không làm hại người khác.
Tô Yên không trả lời Tô Vân Vân, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Cha Tô nhìn bộ dạng Tô Yên như vậy, nhíu mày một chút.
Quát lớn
"Tô Yên, cô chẳng lẽ không có nghe thấy chị gái đang nói chuyện cùng cô à?"
Tô Yên lúc này mới ngẩng đầu lên
"Nghe được."
Tô phụ nhăn mặt.
Đang muốn nói cái gì.
Mẹ Tô ở bên cạnh chặn lại, nói
"Ai nha, lão Tô được rồi, đừng nóng giận, con nó khó khắn lắm mới trở về ăn cơm một lần, ông lại muốn giáo huấn người, con bé chạy mất thì không tốt."
Những lời này của mẹ Tô không biết làm cha Tô nhớ tới cái gì, ánh mắt nhìn về phía Tô Yên càng không hài lòng.
Hồi lâu sau, rơi xuống một câu
"Không có gia giáo, không ra cái dạng gì cả."
Chiếc đũa trong tay Tô Yên đang gắp đồ ăn, dừng lại một chút.
Sau đó, lại tiếp tục ăn.
Giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì.
Tiểu Hoa nhịn không được nói
"Ký chủ, chị đây là tính toán "quân tử báo thù mười năm không muộn" sao?"
Mấy phút sau, Tô Yên mới trả lời
"Không phải."
Nếu một sự kiện bị bỏ qua từ lâu.
Cô sẽ quên mất.
Cho nên, có thể thấy Tô Yên không phải là một người thù dai.
Tiểu Hoa còn đang hoài nghi.
Tô Yên bên này đã ăn no, buông chiếc đũa xuống.
Cô ngẩng đầu, nhìn cha Tô.
Nhìn thật nghiêm túc.
Cha Tô bị nhìn làm cho không được tự nhiên.
Nhíu mày.
"Cô đang nhìn cái gì?"
"Đang nhìn cha."
"Nhìn ta làm cái gì?"
"Nhìn cha rồi nghĩ xem, cha bức tử chính vợ hợp pháp của mình, để tình nhân mang theo con gái ruột gả vào Tô gia, chuyện này rốt cuộc là không có đạo đức, hay là không có gia giáo."
Tô Yên điềm đạm nói.
Lời nói vừa dứt.
Ba người ngồi ở đây, mới vừa rồi còn hoà thuận vui vẻ, chớp mắt sắc mặt đều thay đổi.
Cha Tô sắc mặt xanh mét, "bang" một tiếng, ném mạnh chiếc đũa lên bàn.
Phát ra tiếng vang thanh thúy
"Hỗn trướng!"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Cha là đang nói chính mình?"
Hỗn trướng?
Cô lại không có làm chuyện gì hỗn trướng.
Hẳn là đang nói chính ông ta đi?
Nhưng ánh mắt này lại là nhìn cô.
Cha Tô bị Tô Yên trả cho một câu, không nói nên lời
"Mày!!"
Tô Yên nói chuyện không nhanh, thậm chí cả người nhìn qua thực vô hại.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, quả thực chính là tiêm địch 8000 chính mình lông tóc vô thương a.
"Làm ra chuyện mất mặt như vậy, quả thật nên cảm thấy mình thật hỗn trướng."
Cô chậm rì rì mở miệng lần nữa.
Lúc này, Tô Vân Vân sắc mặt khó coi, cũng "ầm" một tiếng, đặt bát ở trên bàn
"Tô Yên, mày là trở về ăn cơm hay là trở về cố ý gây sự?"
Tô Yên thẳng thắn thành thật đáp lại
"Ăn cơm."
Tô Vân Vân hừ lạnh
"Mày chửi bới chúng ta như vậy, đối với mày có chỗ tốt gì? Chớ quên, mày cũng họ Tô."
Tô Yên duỗi tay muốn lấy kẹo.
Sờ soạng hơn nửa ngày cũng không có sờ đến.
Tiểu Hoa ý tốt nhắc nhở
"Leng keng, kẹo sữa dâu tây đã hết."
Khẩu khí cô vô cùng nghiêm túc
"Tôi không có chửi bới, chỉ nói sự thật. Còn có, chuyện này cùng với việc tôi họ gì có liên quan sao?"
Tô Vân Vân tức giận gắt gao nắm chặt tay xuống
"Tô Yên, mày không cần ở bên ngoài bị người ta khinh bỉ liền về nhà chút giận. Mày cho rằng mình là cái thứ gì?"
Tô Yên lắc đầu
"Tôi ở bên ngoài không có bị khinh bỉ. Tới nơi này chủ yếu là xem các người hạnh phúc.
Nếu còn như vậy, thật khiến tôi bị tổn thương, các người đây là đang bạo lực gia đình."
Cô nói một chút cũng không cảm thấy đau lòng, lý lẽ hùng hồn dõng dạc.
Thật bình đạm, một chút phập phồng dao động cũng không có.
Tiểu Hoa cảm thấy, ký chủ của chính mình chỉ đơn thuần đem lời của nó vừa nói ra lặp lại một lần.
"Tô Yên!"
Tô Vân Vân cao giọng gọi Tô Yên.
Thậm chí từ trên ghế ngồi đứng dậy.
Ghế dựa cọ xát vào mặt đất, phát ra âm thanh chói tai đến khó chịu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc