Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 294

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên từ trong lòng hắn đứng lên.
Tí tách, trên mặt cỏ tràn ngập máu tươi hỗn tạp.
Cúi đầu xem, trên cánh tay có một vết thương.
Không biết bị chỗ nào xước qua.
Máu chảy xuống cánh tay, nhỏ giọt từ đầu ngón tay xuống mặt đất.
Tóc tai tán loạn nhìn qua có chút chật vật.
Hồng Dạ ngồi xổm xuống đem Phượng Dung kiểm tra từ trên xuống dưới.
Sau đó, hắn cau mày ngẩng đầu
"Thiếu gia, chân bị gãy."
Sắc mặt Phượng Dung tái nhợt.
Trên mặt không dao động cảm xúc.
Hắn chỉ dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn Tô Yên.
Không biết suy nghĩ gì.
Chẳng mấy chốc, xe chạy vào.
Vài người hợp lực cùng nhau nâng Phượng Dung lên xe.
Tô Yên cũng bị Hồng Dạ cưỡng chế " mời " đi lên.
Dọc đường không ai nói chuyện.
Xe nhanh chóng đến trước cửa bệnh viện.
Đã sớm có người chờ.
Ngay khi mở cửa xe, Phượng Dung được đưa lên cáng rồi đẩy vào bệnh viện.
Hai giờ sau.
Trong phòng bệnh VIP.
Chân của Phượng Dung được băng thạch cao, hắn đang nằm trên giường.
Trên tay có ống truyền dịch.
Hắn rũ mắt, che đậy cảm xúc dưới đáy mắt.
Hơn nữa bây giờ sắc mặt tái nhợt, chỉ cần nhìn vào là khiến người ta đau lòng.
Nhưng khi hắn nhấc mí mắt lên, con ngươi đen nhánh sâu kín hàm chứa lệ khí.
Nhìn Hồng Dạ đứng bên cạnh
"Điều tra như thế nào rồi?"
Hồng Dạ lắc đầu
"Cameras đều bị phá hủy, phòng cũng bị nổ tung. Tạm thời không thể nghi ngờ được ai."
Hai người đang nói chuyện.
Truyền đến thanh âm gõ cửa.
Cửa phòng khép hờ, vệ sĩ đứng ở cửa thấy người này là người đã cứu thiếu gia của họ.
Liền không ngăn cản.
Tô Yên chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Vết thương trên cánh tay cô đã được xử lý qua.
Đang được băng bó.
Lúc rơi xuống đất, cổ tay phải căng một chút.
Thế cho nên bị va phải đá vụn, có chút vết máu.
Tay phải cũng bị băng bó.
Váy của Tô Yên đã được thay đổi từ lâu, bây giờ đang mặc quần áo bệnh viện.
Ngay khi cô bước vào phòng bệnh.
Ánh mắt Hồng Dạ và Phượng Dung đồng thời cùng rơi xuống trên người cô.
Phượng Dung thu hồi tầm mắt
"Có việc?"
Tô Yên do dự một lúc, sau đó gật gật đầu
"Em muốn về nhà."
Hồng Dạ thấy không còn chuyện gì. Hắn tự động bước ra khỏi phòng bệnh, tiếp tục điều tra quả bom.
Phượng Dung nghe Tô Yên nói.
Nhìn bộ dáng hiện giờ của cô.
Nhìn cô ngoan ngoãn yên tĩnh.
Đơn thuần như một mảnh giấy trắng.
Thật muốn cho người bảo hộ.
Bây giờ, đây là lần thứ ba họ gặp nhau.
Mỗi lần gặp, luôn cảm thấy người phụ nữ này sẽ mang đến cho hắn một bất ngờ khác.
Lần đầu tiên, kéo theo một cơ thể yếu đuối như vậy, vậy mà có thể đánh bại thủ hạ của hắn.
Lần thứ hai, không biết từ chỗ nào đi vào, thế nhưng có thế phá giải quả bom dưới ghế dựa kia.
Lần thứ ba, cũng chính là lúc này.
Phượng Dung khẽ cười
"Mẹ kế nhỏ muốn về có thể về, cần gì phải chạy đến chỗ này nói với tôi một tiếng làm gì?"
Tô Yên mở miệng
"Em không có tiền."
Phượng Dung sửng sốt.
Tô Yên lên tiếng
"Túi của em để ở hội trường. Em không thể quay lại."
Phượng Dung gật đầu
"Mẹ kế nhỏ là muốn mượn tiền của tôi?"
Tô Yên gật gật đầu, rồi lại lắc đầu
"Em đã cứu anh một mạng, anh cho em tiền ngồi xe về nhà, coi như trao đổi."
Phượng Dung nghe vậy, trầm mặc hồi lâu.
Hắn vẫy vẫy tay với Tô Yên.
Tô Yên nghi hoặc.
Nhưng vẫn bước chân.
Vừa đi qua.
Tô Yên đã bị hắn một phen kéo lên giường.
Xoay người đè cô dưới thân.
Thanh âm Phượng Dung không rõ
"Mạng của tôi trong mắt cô chỉ đáng giá mấy chục đồng tiền?"
Nói xong, không đợi Tô Yên lên tiếng.
Hắn cúi đầu, răng rắc, cắn lên yết hầu của Tô Yên.
"Ưm!"
Trong miệng Tô Yên phát ra âm thanh.
Đau quá.
Hắn không có khống chế sức lực của mình.
Hắn thực sự cắn cô.
Tô Yên theo bản năng nâng cơ thể lên.
Bên ngoài trời tối, trong phòng sáng rực, chiếu vào hai người trên giường.
Tư thái như vậy, lại xứng với dung mạo lúc này của Phượng Dung.
Hắn cắn yết hầu cô, Tô Yên tóc tai tán loạn.
Nhìn qua giống như ma cà rồng hút máu người, mê hoặc nhân tâm.
Tô Yên chính là kho máu.
Phượng Dung nhìn cô đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại.
Hắn ngược lại mỉm cười.
Dán lên tai Tô Yên, hơi thở nóng rực
"Mẹ kế nhỏ, nói cho tôi biết, tôi là gì?"
Tô Yên bị cắn đau đớn.
Tay chậm rì rì vuốt ve cổ mình.
Xoa từng chút từng chút.
Cơn đau khi nãy kích thích các tuyến lệ.
Thế cho nên nhìn qua nước mắt lưng tròng.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, cơ thể chị bị tiêm thuốc, sức lực đã suy yếu hơn phân nửa, Tiểu Hoa thấy nam chủ đại nhân thật quá xấu xa rồi, chị phải trả lời thật tốt thì mới không bị hại a~."
Tô Yên nghe hắn nói.
Mờ mịt chớp chớp mắt.
Hắn là gì?
Cô đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
Bàn tay của Phượng Dung lại vuốt ve mảnh da thịt chỗ khác trên cổ cô.
Tô Yên yên lặng che kín cổ mình.
Chớp chớp mắt, nhìn hắn
"Anh, anh là của em?"
Khi thanh âm mềm mại của Tô Yên rơi xuống.
Căn phòng nháy mắt yên tĩnh.
Không phải ái muội.
Đây là trầm mặc yên tĩnh.
Đôi mắt của Phượng Dung di chuyển từ cổ đến mặt cô.
Trên mặt còn dính chút vết bẩn.
Có lẽ vừa trở về từ trang trại rượu, chỉ quan tâm đến vết thương, không chú ý đến những thứ khác.
Bàn tay Phượng Dung nắm lấy mặt cô.
Sau đó dùng sức.
Nước mắt trong mắt Tô Yên càng nhiều hơn.
Cô nhìn hắn
"Anh, anh, là anh hỏi em."
Mặc dù cô biết bây giờ còn hơi sớm để nói lời này.
Nhưng hắn hỏi, nên cô nói.
Phượng Dung nỉ non
"Mẹ kế nhỏ thực sự không bỏ qua bất kỳ giây phút nào, tận lực quyến rũ tôi."
Tô Yên rầu rĩ
"Em không có quyến rũ anh."
Chỉ gặp mặt ba lần.
Lần đầu tiên đánh vệ sĩ hắn.
Lần thứ hai thiếu chút nữa bị nổ ૮ɦếƭ.
Còn lần thứ ba cô bị hắn cắn, cô còn chưa kịp làm gì.
Mặc dù có ý tưởng này.
Nhưng cô còn chưa làm gì cả.
Bây giờ, cô không muốn quyến rũ hắn.
Cô muốn về nhà ngủ.
Suy nghĩ giãy giụa muốn đứng dậy.
Phượng Dung nhìn Tô Yên bắt đầu có động tác giãy giụa, kết quả dùng sức giam cầm cô hơn.
Hắn đè nặng cô, chỉ cần hắn không muốn.
Cô chỗ nào cũng không được đi.
Hắn ghé sát vào tai Tô Yên, thanh âm sâu kín
"Mẹ kế nhỏ muốn về nhà?"
"Đúng"
"Tôi có số điện thoại di động của cha, nếu không tôi gọi người đến đón cô nhé?"
Tô Yên rầu rĩ hừ một tiếng.
Không nói lời nào.
Chỉ giãy giụa.
Phượng Dung nhìn bộ dáng của cô, câu môi mỉm cười.
Hắn thậm chí còn không phát hiện ra mình đang cười.
Chỉ cảm thấy có chút thú vị.
Tiếp theo, Phượng Dung dừng một chút
"Hoặc là, mẹ kế nhỏ nói xem, cô muốn quyến rũ tôi như thế nào?"
Tô Yên đang giãy giụa, nghe vậy liền dừng lại.
Nhìn về phía hắn
"Em nói, anh sẽ cho em đi?"
"Có thể."
Thanh âm Phượng Dung vừa dứt.
Tô Yên ngẩng đầu, bẹp một cái.
Liền hôn lên môi mỏng kia.
Đôi mắt Tô Yên sáng lên, nghiêm túc nói
"Vốn đang nghĩ sau này mới hôn, nhưng hiện tại vì anh hỏi, cho nên em hôn anh trước."
Vốn muốn đợi hai ngôi sao sáng lên mới hôn hắn.
Sau khi cô hôn, Phượng Dung cứng đờ ở đó.
Tô Yên lên tiếng
"Vậy, em đi được chưa?"
Tô Yên nghiêm túc nói, nháy mắt tiếp theo cô đột nhiên bị hắn ấn bả vai
"Ưm"
Bị cường hôn ở trên giường.
So với nụ hôn chạm nhẹ của Tô Yên, thì nụ hôn của Phượng Dung mãnh liệt, kèm theo đau đớn.
Tô Yên thử đẩy một chút, phát hiện không đẩy ra được.
Kết quả thành thật nằm đó tùy ý hắn hôn.
Sau hồi lâu.
Rõ ràng là cô bất động.
Cuối cùng, thở hổn hển vẫn là cô.
Phượng Dung cắn nhẹ lên đôi môi đỏ.
Ý thức được bản thân mới vừa làm gì.
Hắn cười khẽ.
Hơi thở nóng rực, thanh âm mơ hồ ái muội
"Đây có phải là do cô quyến rũ không?"
Gương mặt Tô Yên đỏ bừng, nghẹn khuất.
Cô chớp chớp mắt.
Không nói gì.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Leng keng, chúc mừng ký chủ đã thắp sáng một ngôi sao."
Phượng Dung dán vào tai Tô Yên
"Chúc cô thuận buồm xuôi gió, mẹ kế nhỏ"
Nói xong, Phượng Dung ngã sang một bên, thả tay ra rồi nhắm mắt lại.
Vừa mới còn thực câu nhân, đảo mắt liền như là không hề liên quan vậy.
Cô ngồi dậy khỏi giường.
Còn chưa nói gì, cô nhìn thấy Phượng Dung nhấn nút bên cạnh.
Vừa ấn xuống không bao lâu, Hồng Dạ liền bước vào.
Sắc mặt nghiêm túc
"Thiếu gia?"
Phượng Dung nhắm mắt lại, khuôn mặt tinh xảo không tì vết của hắn ở dưới ánh đèn không thể tìm thấy khuyết điểm nhỏ nào.
"Đưa tiền cho cô ấy, để cô ấy trở về."
Hồng Dạ sửng sốt một lúc, rồi gật đầu
"Vâng"
Tô Yên vừa nghe có thể về nhà, sờ sờ vào miệng mình.
Hình như, là một cái hôn đổi lấy tiền về nhà?
Không suy nghĩ nhiều, cô đứng dậy khỏi giường, bước ra khỏi phòng bệnh.
Đợi đến khi Hồng Dạ tiễn Tô Yên đi.
Phượng Dung ngã xuống giường bệnh viện, không nhúc nhích.
Nhắm mắt lại, không biết suy nghĩ gì.
Lúc sau.
Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên
"Hồng Dạ."
Hồng Dạ đang canh giữ trước cửa phòng bệnh, nghe thấy âm thanh nhanh chóng bước vào.
"Thiếu gia?"
Phượng Dung nằm trên giường nhắm mắt lại.
Sau khi Hồng Dạ bước vào, không biết vì sao, lại không nói.
Chỉ lẳng lặng nằm đó.
Không nói một lời.
Sau một lúc lâu, mới nghe hắn lên tiếng
"Mẹ kế nhỏ của tôi, buổi tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện, đúng không?"
Hồng Dạ sửng sốt.
Sau một lúc lâu, gật đầu
"Vâng"
Phượng Dung khẽ cong môi.
"Tai nạn xe cộ?"
"Vâng"
"Tai nạn xe cộ nghiêm trọng, không may qua đời."
Vẻ mặt Hồng Dạ vô cảm, gật đầu
"Vâng."
Sau khi Hồng Dạ trả lời, nụ cười trên khuôn mặt Phượng Dung biến mất.
Trở nên lạnh nhạt.
Một khuôn mặt đẹp như vậy đột nhiên không cười.
Làm cho người nhìn vào cảm thấy lạnh lẽo.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hồng Dạ thấy thiếu gia trầm mặc lâu như vậy.
Đối với một người phụ nữ đã gặp ba lần.
Vẻ mặt Phượng Dung vô cảm
"Đi đi."
Hồng Dạ gật đầu
"Vâng"
Hồng Dạ lui ra ngoài.
Hồng Dạ đứng trước cửa phòng bệnh, nửa ngày sau.
Lấy điện thoại ra bấm số.
Ba mươi phút sau.
Tô Yên đang ngồi trên taxi, thời điểm sắp về đến nhà.
Bỗng một chiếc xe tải lao đến.
Tài xế taxi vội vàng quay tay lái để tránh.
Bùm một tiếng.
Trực tiếp đánh vào trên vỉa hè.
Phần đầu xe bị phá hủy.
Xe đang bốc khói.
Tài xế đầu đầy máu, bất tỉnh trong xe.
Không biết còn sống hay đã ૮ɦếƭ.
Khi Tô Yên trở về nhà đã là đêm muộn.
Con đường này vào buổi tối hiếm khi có xe chạy qua.
Cho nên thật lâu không thấy có người đến hỗ trợ.
Mười phút sau.
Tô Yên bò ra khỏi xe.
Vết thương trên cánh tay lần nữa bị rách ra.
Băng gạc thấm đẫm máu.
Nhưng nếu nhìn kỹ, không có gì trở ngại.
Tô Yên nắm chặt đầu của mình.
Gọi 120 cấp cứu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc