Sau đó, một viên kẹo đường được nhét vào trong miệng.
Hắn sửng sốt.
Tô Yên nghiêm túc nhìn hắn.
"Ngọt."
Sau khi nói, Tô Yên lại lấy ra một viên khác.
Lột vỏ bỏ vào miệng ăn.
Kẹo ở trong miệng Phượng Dung chưa được ba giây đã bị hắn cầm khăn giấy phun ra.
Trong mắt tràn đầy ghét bỏ.
Phượng Dung nhìn Tô Yên lại lấy kẹo ra, muốn bỏ vào trong miệng hắn.
Hắn duỗi tay, ném viên kẹo đó bay ra ngoài.
Tô Yên nhìn trong tay còn dư lại vỏ kẹo.
Nhìn Phượng Dung.
"Anh làm gì?"
Phượng Dung tươi cười ác liệt
"Mẹ kế nhỏ đã ra ngoài lâu như vậy, tại sao không gọi điện thoại cho cha tôi để đến đón người về?"
"Tôi không phải mẹ kế của anh."
Tô Yên nghĩ đến Phượng Quốc Nguyên, giây tiếp theo liền phủ nhận xưng hô này.
Phượng Dung nâng cánh tay
"Hồng Dạ."
"Thiếu gia"
Người đàn ông mặc tây trang màu đen không biết từ đâu chạy ra, đứng sau lưng Phượng Dung.
Tiếp theo nghe Phượng Dung chậm rì rì nói
"Đi gọi điện thoại cho cha tôi, nói với ông ấy mẹ kế nhỏ đang ở... ừm."
Lại một lần nữa Phượng Dung bị cô bưng kín miệng.
Cả người Tô Yên dựa vào hắn.
Hai tay trắng nõn che lại miệng Phượng Dung.
Mắt trông mong
"Nếu anh không muốn ăn kẹo thì có thể không ăn, tại sao lại trả đũa?"
Phượng Dung kéo tay Tô Yên ra, nắm lấy tay cô.
Hắn cong môi, thanh âm sâu kín
"Tôi đang suy nghĩ cho mẹ kế nhỏ, chỗ nào là trả thù? Chẳng lẽ mẹ kế không muốn cùng cha tôi ở bên nhau? "
Tô Yên lắc đầu
"Không muốn."
Phượng Dung một bộ dáng bừng tỉnh.
"Có vẻ như mẹ kế nhỏ không thích cha tôi. Mẹ kế nhỏ thích ai? Không phải thích tôi chứ?"
Tô Yên nghi hoặc
"Không thể thích anh sao?"
Nhìn khuôn mặt thản nhiên của cô.
Phượng Dung nhớ lại cảnh trong xe.
Người phụ nữ này không chỉ che miệng hắn, mà còn hôn hắn.
Còn thản nhiên tỏ vẻ muốn theo đuổi hắn.
Hiện tại lại bày ra bộ dáng vô tội.
Mí mắt Phượng Dung rủ xuống, nốt ruồi lệ chí dưới ánh đèn trở nên lay động rực rõ.
Hắn ghé sát bên tai Tô Yên, hai người đang cực kỳ gần.
Nhìn qua rất ái muội.
Hô hấp nóng rực bên tai làm Tô Yên ngứa ngáy.
"Mẹ kế nhỏ có biết ý tưởng này có bao nhiêu nguy hiểm không? Điều này là loạn luân. Nếu truyền ra ngoài, mẹ kế nhỏ sẽ bị cha tôi Gi*t ૮ɦếƭ nha."
Khi nói chuyện, âm nhạc trên sàn nhảy thay đổi.
Một điệu waltz mới bắt đầu.
Phượng Dung nâng mí mắt lên, nhìn về phía sân nhảy.
Hắn đứng dậy.
Kéo Tô Yên khỏi vị trí.
Mặt vô cảm.
Nhưng ánh mắt lại mang theo thú vị nhìn Tô Yên.
"Cô có muốn nhảy với tôi không?"
Nói vậy nhưng căn bản không chờ Tô Yên trả lời.
Trong nháy mắt đã kéo người vào sân nhảy.
Đáng tiếc cho dáng người tuyệt mỹ của Tô Yên.
Nhảy điệu Waltz?
Cô không muốn nhảy.
Cho nên ở trên sân nhảy cô bị lôi kéo đến loạng choạng.
Đặc biệt khi đang mang giày cao gót.
Phượng Dung dường như cố tình muốn đem Tô Yên làm trò đùa.
Tứ chi cô không phối hợp, bộ dáng tùy ý hắn lôi lôi kéo kéo, ngược lại làm Phượng Dung cười ra tiếng.
Cuối cùng, Tô Yên tiến về phía Phượng Dung vòng tay ôm cổ hắn.
Dính sát vào hắn.
Không nói gi.
Tô Yên chôn đầu trên bả vai hắn, rầu rĩ nói
"Em không đồng ý khiêu vũ với anh, cho nên nếu mất mặt, cũng đừng trách em."
Phượng Dung thân thể cứng lại trong chớp mắt.
Nụ cười trên mặt hắn cũng cứng lại.
Lúc này, hắn mới phát hiện ra mình thế nhưng đang cười.
Mí mắt hắn rủ xuống, che khuất cảm xúc trong mắt.
Chậm rãi, ôm lấy eo Tô Yên.
Từng chút đong đưa theo âm nhạc.
Tô Yên ban đầu cho rằng âm nhạc kết thúc thì mình có thể ra khỏi sân nhảy.
Nào biết khi đang nhảy.
Ánh sáng đột nhiên tắt.
Toàn bộ hội trường tối om.
Tô Yên nghe hắn mỉm cười nói một câu
"Mẹ kế nhỏ, cô thực sự làm tôi ngạc nhiên."
Sau khi nói xong, người đang dựa sát bỗng nhiên không còn.
Chờ đến khi đèn lại sáng lên, chỉ có Tô Yên đứng một mình ở giữa sân nhảy.
Lúc đèn tối, Phượng Dung đã rời đi.
Bản nhạc đệm này chỉ tăng một phần kích thích cho những người có mặt.
Sau đó mọi người vẫn tiếp tục đong đưa theo nhạc.
Mọi thứ vẫn như bình thường.
Tô Yên đi ra khỏi sân nhảy.
Cô vừa đi vừa hỏi Tiểu Hoa
"Người đâu?"
"Ký chủ, ở lầu hai."
Cô đi vòng quanh, cuối cùng tìm thấy cầu thang dẫn lên lầu hai.
Trước cửa có người trông coi, không cho phép ai tiến vào.
Tô Yên đứng ở chỗ ngoặt cầu thang trên.
Vẫn luôn đứng đó chờ.
Đợi lúc lâu.
Sau khoảng nửa giờ.
Không biết xảy ra chuyện gì.
Chỉ có thể nghe thấy âm thanh chói tai phát ra từ bộ đàm của hai người bảo vệ
"Mau lên đây!"
Theo đó, hai tên kia chạy lên.
Cánh cửa trên lầu hai không còn người trông coi.
Tô Yên dẫm giày cao gót đi qua đó.
Khác hoàn toàn với niềm vui tươi du dương ở lầu một.
Lầu hai rất yên tĩnh.
Trên mặt đất phủ kín thảm đen.
Giày cao gót của Tô Yên lặng lẽ bước lên, vô thanh vô thức.
Chỉ cảm thấy nặng nề vô cùng.
Thật kỳ lạ, trên hành lang dài như vậy không thấy một bóng người.
Tiếp tục đi dọc vào bên trong.
Khi đến cánh cửa phòng cuối cùng.
Rốt cuộc cũng nghe thấy thanh âm từ bên trong truyền ra.
"Phượng Dung, trước kêu người của cậu đặt súng xuống, chúng ta thương lượng lại."
Nghe thấy Phượng Dung lên tiếng
"Thương lượng? Ai muốn cùng mày thương lượng? Là mày thiết kế mai phục tao trước."
Phượng Dung dừng một chút
"Gi*t."
Căn bản không cho người đối diện có cơ hội để nói.
Liền nghe thấy tiếng đạn của súng lục giảm thanh.
Tô Yên cách gần như vậy cũng chỉ nghe được giống như có tiếng cửa phòng mở ra, thanh âm lạch cạch lạch cạch.
Cô đứng ở cửa.
Một cô hơi thở đẫm máu bay đến.
Hồng Dạ là người đầu tiên phát hiện phía sau có người
"Ai?!"
Sắc mặt hắn lạnh băng. Quay đầu ra xem.
Lúc này, Phượng Dung đang ngồi ở chủ vị cũng ngẩng đầu lên.
Máu bắn lên mặt hắn.
Khuôn mặt vốn vô hại làm người tràn ngập ý muốn bảo vệ, bây giờ lại thực làm người e ngại sợ hãi.
Hắn một tay chống cằm, khi nhìn thấy người đến là Tô Yên.
Con ngươi một chút ý cười đều không có, đôi môi mỏng khẽ hé mở, sâu kín nói
"Ah, bị người phát hiện. Mẹ kế nhỏ."
Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Ký chủ, ghế Phượng Dung đang ngồi có một quả bom.
Chỉ cần hắn đứng lên, quả bom sẽ phát nổ.
Phượng Dung đang muốn đứng dậy, nhưng tai hắn đủ nhạy cảm.
Nghe được dưới ghế truyền đến một tiếng tích tắc rất nhỏ.
Thân thể hắn cứng đờ.
Ngồi lại vào vị trí một lần nữa.
Nụ cười trên mặt hắn không thay đổi
"Hồng Dạ ở lại, những người khác đi ra ngoài."
Vệ sĩ mặc đồ đen đi ra ngoài.
Vốn là muốn lôi kéo Tô Yên rời đi.
Tô Yên bước nhanh đến trước mặt Phượng Dung nhanh chóng nắm lấy cánh tay hắn.
"Em ở đây với anh."
Phượng Dung không nói gì.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều đi hết.
Cánh cửa đóng lại.
Phượng Dung lúc này mới lên tiếng
"Có bom ở dưới ghế."
Sắc mặt Hồng Dạ lập tức ngưng trọng lại.
Cúi xuống cẩn thận kiểm tra bom.
Rất nhanh đã có kết quả
"Dung thiếu gia, đây là bom hẹn giờ, chỉ cần ngài rời khỏi chỗ ngồi, quả bom sẽ phát nổ."
Phượng Dung lên tiếng
"Cậu tháo được không?"
Hồng Dạ nhíu mày
"Thiếu gia, Hồng Dạ hiểu biết không nhiều lắm, chưa bao giờ tháo gỡ bom."
Ngay khi phát hiện bom hẹn giờ.
Nó đã được kích hoạt.
Thời gian năm phút.
Năm phút sau, dù cho Phượng Dung không rời khỏi vị trí, quả bom cũng sẽ phát nổ.
Mà lúc này, kể cả có chuyên viên chuyên nghiệp đến thì cũng không còn kịp nữa.
Tô Yên nhìn quả bom hồi lâu
"Để em tới hủy đi."
Nghe cô nói, Hồng Dạ sửng sốt.
Phượng Dung nhìn về phía Tô Yên, đáy mắt hiện lên cảm xúc không rõ.
Tô Yên rút con dao mà cô đã chuẩn bị từ trước.
Vốn tưởng rằng dùng để đánh nhau.
Không nghĩ lại dùng để phá bom.
Bom?
Tô Yên không biết.
Nhưng Tiểu Hoa biết.
Hồng Dạ muốn ngăn cản.
Phượng Dung nhìn lại, ý bảo
"Để cô ấy thử xem."
Sau đó, Hồng Dạ tránh sang một bên.
Tô Yên ngồi xổm xuống.
Trong đầu, Tiểu Hoa một bên xem tư liệu, một bên nói
"Ký chủ, trước tiên chị tháo vít ở bên phải."
Tô Yên chậm rì rì vặn ốc vít, kỹ năng có chút không thuần thục.
Rõ ràng đang trong trường hợp rất cấp bách.
Nhưng khi cô làm, lại có vẻ nhàn nhã thảnh thơi.
Người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng đang chơi ghép ghế dựa.
Phượng Dung nhìn kỹ thuật của Tô Yên.
Phải mất chục giây để tháo một con ốc.
Tô Yên làm xong đã là ba phút sau.
Chẳng mấy chốc, hơn mười ốc vít được lấy ra.
Phượng Dung tính thời gian, ra hiệu cho Hồng Dạ rời đi trước.
Hồng Dạ không muốn đi.
Liền nghe thanh âm Phượng Dung sâu kín
"Nếu tôi ૮ɦếƭ, bất cứ ai tham gia vào chuyện này đều phải chôn cùng tôi."
Phượng Dung rất độc ác.
Có thù tất báo, người không chọc hắn đều phải A di đà phật mà cầu phật tổ phù hộ hy vọng không cần hắn tính đến trên đầu mình.
Bây giờ khiêu khích hắn, sao hắn có thể dễ dàng buông tha?
Hồng Dạ nghe Phượng Dung nói vậy, gật đầu
"Được!"
Hắn hiểu Phượng Dung muốn làm gì.
Xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng này chỉ còn lại Phượng Dung và Tô Yên.
Thời gian còn một phút.
Tô Yên lên tiếng
"Trong đống dây này, chúng ta cần cắt bỏ một dây. Chỉ có một cái là chính xác, nếu cắt sai thì sẽ ૮ɦếƭ."
Phượng Dung rũ mắt nhìn cô nghiêm túc mân mê những sợi dây đó.
"Mẹ kế nhỏ đang lên kế hoạch hy sinh mạng sống của mình để ૮ɦếƭ cùng tôi ở đây?"
Tô Yên cẩn thận vuốt ve từng sợi dây
"Đúng"
Cô lên tiếng.
Phượng Dung sững sốt.
Hắn nhìn kỹ Tô Yên.
Trong đầu, Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, tìm được rồi! Cái màu đỏ, cắt cái màu đỏ."
Vừa dứt lời, con dao quân dụng trong tay Tô Yên dừng lên sợi dây màu đỏ.
Lạch cạch, cắt bỏ dây.
Thời gian của quả bom ở năm giây cuối cùng.
Dừng lại.
Tô Yên ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên
"Thành công."
Vừa nói xong.
Bên cạnh liền truyền đến tiếng ho khan kịch liệt.
Sau đó, người đang nằm trong vũng máu lên tiếng
"Phượng Dung, hôm nay, mày phải chôn cùng tao!!"
Vừa dứt lời, hắn ta lấy ra một quả cầu sắt trong trong иgự¢ mình.
Sau đó kéo khóa.
Thời điểm người nọ móc ra thiết cầu.
Phượng Dung một phen nắm lấy cánh tay Tô Yên, đập vỡ cửa kính.
Trực tiếp nhảy ra ngoài.
Bùm!
Sau đó có tiếng nổ mạnh làm cả tầng lầu run rẩy.
Hai người ngã trên mặt cỏ.
Cũng may đây là tầng hai, không cao lắm.
Bên dưới đều là mặt cỏ.
Lăn một vòng trên mặt đất.
Tô Yên nằm trong lòng Phượng Dung, thở hổn hển một lúc.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới chậm rãi bò dậy.
Bên cạnh truyền đến thanh âm lo lắng
"Thiếu gia! Thiếu gia!"
Hồng Dạ chạy đến