Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 292

Tác giả: Tần Nguyên

Tuyên Vân Chi vừa nhai kẹo cao su vừa suy nghĩ.
Phía sau liền truyền đến tiếng xe chạy cực nhanh.
Tiếp theo, một chiếc xe thương vụ dừng lại trước mặt hai người.
Cánh cửa xe mở ra.
Hơn một chục người bước xuống.
Người dẫn đầu mặc tây trang màu đen, gọn gàng tinh tế.
"Tuyên tiểu thư, mời ngài trở về."
Tuyên Vân Chi kéo khóe môi, ngước mắt lên đánh giá người dẫn đầu.
Sau đó, lấy ra một trăm nhân dân tệ từ trong túi của mình.
Cô nàng đi đến trước mặt người dẫn đầu, cố tình đè thấp thanh âm
"Đường Nhất, cậu nói xem phải tốn bao nhiêu tiền thì mới chịu đầu quân đi theo tôi?"
Trong khi nói, Tuyên Vân Chi đã nhét 100 nhân dân tệ trong tay cho người đàn ông tên Đường Nhất kia.
Sau đó nói
"Đây là tiền đặt cọc, đừng đuổi theo tôi nữa."
Khi thanh âm rơi xuống, Tuyên Vân Chi gây khó dễ cho Đường Nhất.
Nghiêng người, ngón tay linh hoạt một phen Ϧóþ cổ anh ta.
Đường Nhất cố gắng hết sức tránh thoát, Tuyên Vân Chi hai ba bước nhảy lên chiếc xe thể thao màu đỏ.
Nhàn nhã đeo kính râm lên.
Cười tủm tỉm
"Tạm biệt."
Nói xong, chiếc xe đột nhiên tăng tốc, vèo một cái biến mất trước mặt mọi người.
Tô Yên nhìn những người này vẫn luôn trầm mặc, không ai lên tiếng.
Chỉ ở đằng kia nhìn theo.
Đường Nhất đứng đó, có chút bất đắc dĩ, dường như đã sớm biết Tuyên Vân Chi sẽ không ngoan ngoãn cùng anh ta trở về.
Ánh Đường Nhất dừng ở trên người Tô Yên, sau đó sửa sang lại quần áo, đặt một tay lên иgự¢, tay kia đặt sau lưng, hành lễ
"Xin chào, tiểu thư."
Mỗi một động tác của hắn đều cho thấy sự trang trọng cổ xưa.
Giống như một quản gia từ thời trung cổ.
Khiến người ta nhịn không được nhìn thêm hai lần.
Tô Yên gật gật đầu
"Xin chào."
Sắc mặt Đường Nhất ôn hòa
"Vừa nãy đã làm phiền ngài, thật xin lỗi."
Tô Yên lắc đầu
"Không có gì."
Đường Nhất gật gật đầu
"Hy vọng chúng ta có duyên gặp lại."
Tô Yên không nói gì.
Có duyên hay không có duyên, chẳng sao cả.
Sau khi Đường Nhất nói xong, hắn xoay người ngồi lên xe chuẩn bị rời đi.
Một nhóm hơn chục người, đến như thế nào liền đi như thế đó.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn Tô Yên bị bỏ lại trước tiểu khu.
Tô Yên đứng đó suy nghĩ cẩn thận một lúc.
"Tiểu Hoa"
"Ký chủ?"
"Em có cảm thấy có chỗ nào kỳ quái không?"
"Ân...?"
Tiểu Hoa bộ dáng ngơ ngác.
" Đường Nhất kia hình như là người đến từ nơi đó."
"Nơi nào?"
"Thâm Uyên Ma Vực."
Tiểu Hoa nghe xong, hít sâu một hơi.
"Ách, Ký chủ? Hắn ta không phải tới đây để đối phó với chị chứ?"
Tô Yên là Chủ Thần đứng đầu Cửu Trọng Thiên.
Nếu Tô Yên đại diện cho ánh sáng.
Thì Thâm Uyên Ma Vực chính là hắc ám.
Cửu Trọng Thiên đối nghịch với Thâm Uyên Ma Vực.
Kể từ khi khai thiên lập địa, đã là như nước với lửa.
Bởi vì mấy vạn năm trước phát sinh một số chuyện, làm cho Thâm Uyên Ma Vực và Cửu Trọng Thiên có chút hảo cảm với nhau.
Không còn gay gắt như khi trước.
Chỉ sau gần một vạn năm, thế lực Minh giới ngày càng trở nên lớn mạnh.
Trở thành thế vạc ba chân, làm cho mối quan hệ giữa Thâm Uyên Ma Vực và Cửu Trọng Thiên trở nên vi diệu.
Không thể nói là hoàn toàn quyết liệt, nhưng cũng không tốt.
Tô Yên lấy ra một viên kẹo sữa dâu từ trong túi, tinh tế nhai nuốt.
Cô nhắm mắt lại.
Tất cả các mảnh vỡ chủ thần của cô vẫn chưa được phục hồi.
Nếu đánh nhau vào thời điểm này, khả năng thất bại rất cao.
Cô ăn một viên kẹo sữa dâu, lại ăn tiếp một viên.
Từng cái từng cái một.
Chờ Tô Yên suy nghĩ xong
Trước mặt đã phủ đầy vỏ kẹo.
Tô Yên ngồi xổm xuống nhặt từng vỏ kẹo lên.
Vứt nó vào thùng rác bên cạnh, sau đó không suy nghĩ nữa, đi lên lầu vào trong phòng.
Tô Yên lên tầng ba.
Ở phía dưới chậu cây lấy ra chìa khóa.
Tiếp theo mở cửa đi vào phòng.
Đây là một căn phòng giản dị.
Sô pha, TV, bàn ghế, giường ngủ.
Một phòng một sảnh, một vài đồ đạc đơn giản, không có gì khác.
Bởi vì cha mẹ của nguyên thân nhất định phải bắt cô ấy đính hôn với Phượng Quốc Nguyên.
Nên nguyên thân rời nhà trốn đi, dọn đến đây ở.
Nhưng mới đến đây được vài ngày.
Sau khi tan học, trên đường về nhà, cô ấy bị người của Phượng Quốc Nguyên bắt đi.
Kể từ đó, không còn trở lại đây.
Miệng Tô Yên đang nhai kẹo sữa dâu.
Trên điện thoại bàn có chấm đỏ.
Là có người gửi lời nhắn đến.
Tô Yên đi qua mở ra nghe.
"Tiểu Yên, cậu đang ở đâu? Ngày mười lăm tớ có việc phải làm, buổi tối có một bữa tiệc cậu giúp tớ đi nhé. Quần áo tớ sẽ cho người đưa cho cậu vào trưa hôm đó. Cũng không cần làm gì, chỉ cần đi ăn một chút, ở lại một lúc rồi trở về là được. Yêu cậu, yêu cậu, moah moah."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, bữa tiệc?
À, là một bữa tiệc tư nhân.
Ở đó bảo vệ rất nghiêm ngặt, phải có danh thi*p mới được vào.
Tin nhắn này là của người bạn lớn lên cùng nguyên thân.
Vị bằng hữu này lúc trước từng nhắc qua với cô.
Hình như là ở một trang trại rượu tên Lục Ấm?
Tô Yên lên tiếng
"Tiểu Hoa, ở trang trại rượu Lục Ấm đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nếu là bạn tốt của nguyên thân nhờ giúp đỡ, vậy cô liền đi tham gia.
Tiểu Hoa
"Leng keng, ký chủ, vào ngày mười lăm ở Lục Nhân sơn trang có xảy ra chuyện, đã xảy ra một vụ nổ lớn, ૮ɦếƭ hơn nửa số người ở đó."
Tô Yên rót cho mình một ly nước.
"Vậy thì không đi."
"Tiểu Hoa nhắc nhở, cũng vào ngày mười lăm, chân của Phượng Dung bị gãy xương, hắn chỉ có thể ngồi trên xe lăn trong suốt quãng đời còn lại."
"Hai việc này có liên hệ với nhau?"
"Tiểu Hoa chỉ biết nam chủ đã vào Lục Nhân sơn trang vào ngày mười lăm, sau đó tin tức bị gãy xương được truyền ra."
Tô Yên nghe vậy, uống hết ly nước.
Hôm nay là ngày 14, ngày mai là ngày 15.
Nghĩ đến đây, cô bước vào nhà, ngã xuống giường ngủ thi*p đi.
Thân thể bị tiêm thuốc, vốn nên hôn mê.
Hơn nữa còn đánh nhau với vệ sĩ Phượng Dung.
Năng lượng đã cạn kiệt từ lâu.
Tô Yên ngủ thi*p đi, trực tiếp ngủ đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Là bởi vì tiếng gõ cửa đánh thức.
Mở cửa, là người mà bạn tốt của nguyên thân phái tới đưa lễ phục và thiệp mời.
Tô Yên nhận lấy, đóng cửa lại.
Đặt đồ sang một bên, đi đến tủ lạnh.
Cô cũng không chọn, tất cả đồ ăn trong tủ lạnh đều bị cô lấy ra ăn luôn.
Sau đó, cô đến cửa hàng dụng cụ, mua một con dao quân dụng.
Mặc lễ phục chuẩn bị tốt mọi thứ.
Lễ phục là một chiếc váy đen dài, được cắt vừa vặn làm nổi bật vóc dáng xinh đẹp.
Bên vai đính thêm một bông hoa màu đen làm tăng thêm vẻ quyến rũ bí ẩn.
Tô Yên bước ra ngoài.
Người mang quần áo cho cô khi nãy không có rời đi.
Thấy Tô Yên đi xuống, tài xế ra khỏi xe, ra sau mở cửa.
"Mời ngài lên xe."
Tô Yên gật đầu ngồi vào.
Chiếc Mercedes màu đen nhanh chóng lái đi.
Một giờ sau, đã đến sơn trang Lục Ấm
Đây là một bữa tiệc tư nhân.
Người đến đây đều nhận được lời mời đến thưởng thức rượu.
Tất cả mọi người đều mặc trang phục lộng lẫy để tham dự.
Nhân viên tại cửa chỉ kiểm tra thiệp mời, cũng không hề kiểm tra xem có ai mang theo νũ кнí nguy hiểm hay không.
Họ cũng không nghĩ ở trong tiệc rượu lại có thể xảy ra chuyện gì.
Tô Yên đưa thiệp mời, sau đó đi vào hội trường.
Cánh cửa mở ra.
Âm nhạc du dương vang vọng toàn bộ hội trường.
Mặt đất lát đá cẩm thạch, va chạm với giày cao gót tạo ra tiếng vang thanh thúy.
Ngọn đèn pha lê phía trên đầu nhấp nháy, chiếu sáng hội trường khổng lồ này.
Ngay vị trí giữa là một sân nhảy.
Một nam một nữ đang nhảy điệu waltz, thể hiện những động tác hoa lệ.
Ở hai bên là tháp cao chứa rượu sâm banh và rượu vang đỏ cùng một số loại bánh kem tinh tế.
Khắp nơi tràn ngập xa hoa.
Nước hoa cao cấp phiêu lãng trong không khí.
Trong hội trường này, ngay cả nơ bướm trên người phục vụ cũng được làm tỉ mỉ.
Mỗi sợi tóc đều xa hoa.
Tô Yên bước vào hội trường, liếc nhìn xung quanh.
Vẫn chưa thấy bóng dáng Phượng Dung đâu.
Cô bước xuống bậc thang, đến bàn dài phủ vải trắng.
Định câm ly rượu sâm banh, nhưng nghĩ đến tửu lượng của mình.
Yên lặng di chuyển sang bên cạnh, bưng một ly nước trái cây.
Tìm vị trí ngồi xuống, nhìn những người đi qua đi lại.
Không thể nghi ngờ được, bộ dáng của Tô Yên rất xinh đẹp.
Cô đang mặc một chiếc váy xẻ tà, đôi chân dài như ẩn như hiện, ở dưới ánh đèn đang lưu chuyển, càng tôn lên dáng người tuyệt mỹ.
Người muốn tiến lên bắt chuyện là không thể thiếu.
Trong chốc lát, liền có người đi đến, giả vờ lơ đãng bưng ly sâm banh tới trước mặt cô.
"Tôi có thể mời mỹ nữ nhảy một điệu không?
Tô Yên nhấp một ngụm nước chanh
"Tôi đang đợi bạn."
Người nọ ảo não
"Rốt cuộc là người như thế nào mà có thể nhẫn tâm để em ở chỗ này đợi hắn?"
Trong khi nói chuyện, Tô Yên nghe thấy ở góc nào đó truyền đến tiếng cười nhạo.
Có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô.
Tô Yên quay đầu lại nhìn.
Liếc mắt một cái liền thấy được người đàn ông đang ngồi trên sô pha ở trong góc.
Một thân tây trang màu đen, trên tay cầm ly rượu sâm banh lắc nhẹ.
Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại mang theo lệ khí.
Đúng là Phượng Dung.
Khóe môi hắn cong lên, cười như không cười nhìn Tô Yên.
Tô Yên chớp chớp mắt, tìm thấy hắn rồi.
Đứng dậy, không quan tâm người bên cạnh, đi về phía Phượng Dung.
Cô không nói gì.
Chỉ ngồi bên cạnh Phượng Dung.
Ngoan ngoãn uống nước chanh trong tay.
Mười phút sau.
Lạch cạch một tiếng.
Phượng Dung đặt ly rượu lên bàn.
Hắn một tay chống trán, nhìn Tô Yên
"Mẹ kế nhỏ đang đợi ai, là tôi, hay là cha tôi?"
Khi nói, hắn bắt đầu nhích lại gần Tô Yên.
Tô Yên cắn ống hút
"Anh nghe thấy được?"
Phượng Dung duỗi tay, nhéo cằm Tô Yên
"Đây đâu phải chuyện gì to tát, tôi có nghe được hay không, mẹ kế nhỏ cần gì để ý, chúng ta là người một nhà mà."
Nói xong câu cuối cùng, ý cười Phượng Dung càng đậm.
Mang theo trào phúng.
Rõ ràng là động tác khiêu khích, nhưng khi hắn véo cằm cô, xuống tay thực dùng sức.
Tô Yên chậm rì rì lên tiếng
"Anh không coi em trở thành người một nhà."
Nếu là người một nhà thì sao có thể ném cô ở vùng ngoại ô?
Cô ngẩng đầu nhìn Phượng Dung.
Cảm thấy lệ khí của người này quá nặng.
Dù cho khuôn mặt hắn thực dễ dàng làm người sinh ra ý muốn bảo hộ.
Nhưng cũng không thể kìm nén được sự thù địch trong lòng hắn.
Cô sờ vào túi mình, lục a lục.
Lấy một viên kẹo sữa dâu.
Lột vỏ.
Phượng Dung cười như không cười, tiến gần Tô Yên, mở miệng định nói gì đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc