Vừa nãy đã điều động tất cả năng lượng trong thân thể.
Kết quả là bây giờ đã trở về bình thường.
Thể lực đang suy giảm nhanh chóng.
Cô cúi đầu ngồi đó.
Vuốt ve váy trên người mình.
Ở bên váy xuất hiện một cái túi nhỏ.
Cô nhắm mắt lại, lấy ra một viên kẹo sữa dâu.
Lột vỏ ra ăn.
Lập tức mùi hương kẹo sữa dâu tây tràn ngập trong khoang xe.
Phượng Dung ngồi bên cạnh cũng ngửi thấy mùi vị ngọt ngào kia.
Hắn nhìn về phía Tô Yên, thích thú trong mắt càng nồng đậm.
Hắn quá rõ cha mình là người như thế nào.
Người phụ nữ này vậy mà có thể cất dấu đồ vật.
Là cô quá lợi hại, hay những người đó thả lỏng cảnh giác?
Tô Yên nhận thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào giấy gói kẹo trong tay mình.
Tô Yên yên lặng thò tay vào túi nhỏ một lần nữa.
Vuốt ve hồi lâu, lại lấy ra một viên kẹo khác.
Đặt kẹo vào tay Phượng Dung.
Mềm mại nói
"Viên cuối cùng."
Nói xong, cô cảm thấy không ổn, bổ sung nói
"Nếu anh muốn ăn, có thể đợi tôi thay quần áo xong lại đưa thêm cho anh."
Túi của chiếc váy này quá nhỏ, chỉ chứa hai viên đã là cực hạn.
Nếu cô tiếp tục lấy ra, sẽ bị hắn phát hiện sơ hở.
Phượng Dung nhìn thoáng qua viên kẹo, lại nhìn Tô Yên.
Hắn trở tay ném viên kẹo đi.
Rồi nhìn chằm chằm vào túi của Tô Yên.
Đang muốn di chuyển.
Liền cảm thấy phần eo căng thẳng.
Cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra Tô Yên vẫn luôn gắt gao lôi kéo lấy quần áo hắn.
Như thể sợ hắn ném cô đi.
Gương mặt xinh đẹp không hiện lên cảm xúc.
Vươn tay, kéo từng ngón tay của Tô Yên bẻ xuống.
Tay Tô Yên không cầm lấy quần áo hắn nữa.
Ngược lại, cô cầm lấy ngón tay hắn.
Cô nghiêm túc nói
"Tôi là mẹ kế của anh, là trưởng bối của anh. Cho nên, anh không thể ném tôi xuống cũng không thể tức giận với tôi. "
Trong mắt Phượng Dung vốn dĩ đang dần dần tức giận vì cô lôi kéo hắn, bỗng nhiên nghe thấy lời này của cô, cơn tức liền biến mất.
Lần đầu tiên hắn nghe thấy lời nói đúng lý hợp tình như thế.
Hắn như suy tư mà nhìn Tô Yên
"Nếu muốn làm mẹ kế nhỏ của tôi, tại sao lại phải chạy ra ngoài?"
Nói xong, Phượng Dung theo sát nói một câu
"Tài xế, quay lại..."
Tô Yên nhanh chóng nói
"Đợi, đợi đã, anh đừng làm vậy."
Tô Yên duỗi tay, bưng kín miệng hắn.
Chặn lại những lời hắn sắp nói ra.
Sắc mặt Phượng Dung dần dần trở nên âm trầm.
Hai người đang cực gần nhau.
Tô Yên tất nhiên nhìn thấy rõ.
Cô theo bản năng nghĩ cách dỗ dành.
Che miệng hắn lại, hôn lên trán hắn
Thanh âm mềm mỏng
"Anh đừng tức giận."
Sau khi hôn, cả hai đều im lặng.
Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Ký chủ, chị là muốn tính toán tán tỉnh con riêng của mình sao? A a a a a, thực kích thích a."
Tô Yên chớp chớp mắt, phản bác
"Không có, hắn không phải con trai riêng của ta."
Cô và Phượng Quốc Nguyên chưa đăng ký kết hôn.
Phượng Quốc Nguyên dự định làm cho nguyên thân cam tâm tình nguyện ký tên.
Sau khi nhốt trong phòng tối, nếu không phải Tô Yên bám vào người, đại khái nguyên thân liền phải kết hôn cùng Phượng Quốc Nguyên.
Tô Yên trả lời Tiểu Hoa, lại nói
"Ưm,... suýt là con riêng."
Đôi mắt Phượng Dung lúc sáng lúc tối, khóe môi hắn gợi lên tươi cười.
Kéo tay Tô Yên đang che môi hắn.
Thanh âm trầm thấp, mang theo ý vị sâu xa
"Trách không được một hai phải đi theo tôi, hóa ra người mẹ kế nhỏ coi trọng không phải bố tôi, mà là tôi."
Tô Yên nghe hắn nói, lúc sau hắn không nói thêm gì nữa.
Cô tưởng hắn muốn cô trả lời.
Rối rắm hồi lâu, cô nói
"Đại khái, là như thế."
Phượng Dung nghe cô hào phóng thừa nhận.
Hơn nữa lông mi run run, nhìn qua có chút e lệ.
Hắn nhướng mày, một tay kéo lấy cánh tay Tô Yên.
Xoay người ôm cô vào trong lòng mình.
"Mẹ kế nhỏ, dã tâm của cô cũng thật lớn a."
Thanh âm ở bên tai cô mang theo trêu chọc, hai người dựa sát vào nhau.
Tư thế ái muội.
Bởi vì di chứng của việc điều động lực lượng toàn thân, cho nên lúc này Tô Yên không thể làm gì.
Chỉ có thể tùy ý hắn kéo.
Tiếp theo, nghe thấy thanh âm sâu kín của hắn
"Mẹ kế nhỏ có biết, những người phụ nữ nhớ thương tôi thì có kết cục gì không?"
Phản ứng đầu tiên của Tô Yên khi nghe lời này là
"Có người phụ nữ khác nhớ thương anh?"
Phượng Dung cạn lời.
Trong lúc Tô Yên nói chuyện, hoàn toàn là nỗ lực chống đỡ.
Bởi vì thân thể bị tiêm thuốc, cộng với di chứng của điều động thân lực.
Cho nên ở trong khoang xe tối tăm này.
Cô dính vào trên người Phượng Dung.
Cứ thế an tĩnh, càng ngày càng hôn mê.
Lý trí biết rằng, hắn không phải là một người đàn ông sẽ thủ hạ lưu tình mà bỏ qua cho người khác.
Nhưng hiện tại cô không đủ sức để nổi lên tâm phòng bị.
Cho nên mơ mơ hồ hồ, ngủ thi*p đi.
Khi Phượng Dung lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống.
Phát hiện tay Tô Yên nắm chặt lấy quần áo hắn, sợ hắn ném cô đi.
Đầu dựa vào vai hắn, từng chút một.
Nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi.
Giống như nỗ lực không dựa vào người hắn, nhưng thân thể lại rất thành thật.
Dựa vào ngày càng gần, cuối cùng đầu để ở bờ vai hắn.
Hoàn toàn ngủ thi*p đi.
Người phụ nữ từ chỗ nào tới vậy?
Hắn ôm cô, ngược lại có chút kinh ngạc với tư thế của hai người.
Chính mình lại ôm một người phụ nữ vừa mới gặp lần đầu.
Tư thế ái muội như vậy, làm cô ngủ thi*p đi ở trong lòng hắn.
Hắn tựa hồ cũng không chán ghét.
Phượng Dung rũ mắt nhìn Tô Yên hồi lâu.
Sau một lúc lâu, hắn lên tiếng
"Dừng xe."
Chiếc xe dừng lại bên đường.
Phượng Dung đẩy Tô Yên
"Tỉnh?"
Tô Yên chớp chớp mắt, vẻ mặt mơ mơ hồ hồ
Cô còn chưa nói.
Liền nghe Phượng Dung cười khẽ
"Mẹ kế nhỏ, nên xuống xe."
Tô Yên gật gật đầu, thành thật bước xuống xe.
Có lẽ vì vừa mới thức dậy nên phản ứng hơi chậm chạp.
Cô vừa bước xuống, nhìn bốn phía hoang vắng.
"Đây là đâu?"
Tô Yên vừa mới nói xong, Phượng Dung đã đóng cửa xe lại.
"Mẹ kế nhỏ, chúng ta có duyên sẽ gặp lại."
Nói xong, xe khởi động, từ bên người Tô Yên rời đi.
Tô Yên đứng chỗ đó hồi lâu.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, chị bị ném xuống a~."
Tô Yên nhìn xung quanh, sau đó gật đầu
"Ừ"
Xung quanh hoang vắng, vẻ như là vùng ngoại ô.
Cô bước về phía trước, vừa bước một bước, chân liền nhũn ra.
Tô Yên hỏi
"Tiểu Hoa, thân thể ta bị tiêm thuốc vào khi nào, có thể điều trị không?"
"Ký chủ, đây là loại thuốc không biết Phượng Quốc Nguyên có được ở đâu, nó giống như độc dược. Mặc dù không có hại với thân thể của chị, nhưng nó sẽ làm cho tứ chi mệt mỏi.Trừ khi chị có thể lấy được giải dược trong tay Phượng Quốc Nguyên, nếu không thì sẽ luôn bị như vậy."
Tô Yên nghe xong, gật gật đầu
"Được"
Cô ngoan ngoãn đồng ý.
Chỉ là lúc này không có sức lực để đi.
Nhìn trái phải đều hoang tàn vắng vẻ.
Cô đứng đó, chậm rì rì từng bước đi về phía trước.
Còn chưa đi được vài bước.
Đằng sau, đột nhiên có một chiếc xe thể thao màu đỏ xinh đẹp gầm rú chạy đến, chợt dừng lại trước mặt cô.
Chỉ thấy trong xe mui trần có một người phụ nữ mặc áo hai dây màu trắng có đai đeo kèm thêm quần đùi ngắn nóng bỏng.
Chân mang giày vải trắng.
Từ trên xe đi xuống.
Chân dài hiện ra.
Tóc dài màu đen uốn lượn.
Người phụ nữ dường như hứng thú với Tô Yên.
Tháo kính râm màu đen.
Một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
Ngũ quan tinh xảo, đôi môi đỏ khẽ cười.
Đôi mắt kia phảng phất như chứa cả bầu trời sao sáng.
Nhìn một cái, sẽ khiến người khác nhớ mãi khắc sâu.
Người phụ nữ mang theo nét thành thục trưởng thành, tuy rằng nhìn rất giống một cô gái nhỏ.
Hẳn là lớn tuổi hơn Tô Yên.
Tô Yên chớp chớp mắt, yên lặng lùi ra sau.
Người phụ nữ càng bước gần về phía Tô Yên.
Nhìn cô đánh giá.
Sau một lúc lâu, cô ta lên tiếng
"Chỉ một mình?"
Tô Yên gật gật đầu.
Cô ta cũng gật gật đầu theo
"Xin chào, tôi tên Tuyên Vân Chi."
Nói xong, Tô Yên cũng chậm rì rì lên tiếng
"Xin chào, tôi là Tô Yên."
Nghe được tên Tô Yên, không biết tại sao, cô cảm thấy đôi mắt của người phụ nữ này càng sáng lên.
Nhưng chẳng mấy chốc, người phụ nữ lại quay đầu sang hướng khác.
Cô nàng nhai kẹo cao su trong miệng, nghịch nghịch mái tóc của mình
"Vùng hoang vu này có rất ít xe chạy ngang qua. Đi, tôi chở cô đi một đoạn."
Tô Yên liếc nhìn người phụ nữ tên Tuyên Vân Chi.
Mặc dù ánh mắt của cô nàng nhìn về phía cô có chút kỳ quái.
Nhưng cô không cảm thấy ác ý.
Bèn gật đầu
"Cảm ơn."
Sau đó, cô ngồi vào ghế phụ.
Người phụ nữ đeo kính râm lên.
Sau đó, khởi động xe chạy đi.
Một đường hai người không nói chuyện.
Tựa hồ chỉ là đơn giản trùng hợp gặp nhau, đi nhờ một đoạn đường thôi.
Cho đến khi vào thành phố.
Tuyên Vân Chi nhìn về phía Tô Yên, đôi môi đỏ nở nụ cười
"Tôi tới thành phố X này không lâu, không biết ở đây có nơi nào chơi vui không?"
Trong khi nói chuyện, Tuyên Vân Chi lấy ra một chai cola lạnh đưa cho Tô Yên.
Hành động của cô nàng quá tự nhiên, cho nên khi Tô Yên nhận lấy đồ uống lúc sau mới nhận ra, họ thực sự chỉ mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên.
Uống một ngụm Coca lạnh.
Thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Ký chủ, chỗ chơi ở thành phố X có câu lạc bộ đêm Hoàng gia, quán bar Dạ Sắc, Thỏ Ngọc bảo bối."
Tô Yên lặp lại theo lời của Tiểu Hoa.
Tuyên Vân Chi huýt sáo một tiếng.
Nếu không phải cô nàng lớn lên xinh đẹp, còn từ siêu xe đi ra.
Người không biết còn tưởng đây là một tên côn đồ.
Tuyên Vân Chi lấy ra một tấm danh thi*p từ ô vuông bên cạnh.
Đưa nó cho Tô Yên
"Một tháng sau, hãy nhớ gọi cho tôi."
Tô Yên nghi hoặc
"Làm cái gì?"
"Đi ra ngoài chơi."
Tuyên Vân Chi nói đến đúng lý hợp tình.
Tiếp theo, cô nàng lại nói
"Tôi cho cô đi nhờ, cô cùng tôi đến những nơi đó chơi một vòng, đồng giá trao đổi, chuyện bình thường mà."
Tô Yên cầm danh thi*p gật đầu
"Được."
Tuyên Vân Chi nhai kẹo cao su, môi đỏ hiện lên ý cười.
"Cô sống ở đâu?"
"Tiểu khu Ngọc Long số 3."
Chiếc xe gầm rú chạy về phía trước.
Chẳng mấy chốc, liền đến nơi Tô Yên nói.
Nơi này thực sự không hợp với nội thành.
Tiểu khu nhìn qua có chút rách nát, hẳn là đã xây dựng từ lâu.
Tô Yên xuống xe.
Tuyên Vân Chi nghịch nghịch tóc, đi xuống, dựa vào thân xe thể thao.
Tháo kính râm ra nhìn vào tiểu khu trước mặt.
Ngón tay gõ gõ lên xe thể thao.
"Sống ở đây?"
Tô Yên cũng ngẩng đầu nhìn về phía tiểu khu
"Chắc vậy."
Tuyên Vân Chi nhướng mày nhìn Tô Yên.