Tô Yên đang muốn nói gì đó.
Nghe hắn nói, nuốt xuống lời đã tới bên môi, gật gật đầu
"Được"
Nói xong, hai người đi tới đình hóng gió.
Hắn mở hộp điểm tâm ra.
Một chồng một chồng đẩy đến trước mặt Tô Yên.
Tô Yên cắn một ngụm.
Sau đó ngẩng đầu đi xem Cơ Ngọc
"Lúc trước, mỗi một lần ta ăn điểm tâm Tần trai, đều là chàng mua tới?"
Cơ Ngọc ngồi ở vị trí đối diện, gật gật đầu
"Hầu gia thích ăn, Cơ Ngọc muốn làm hầu gia vui vẻ."
Nói xong, hắn liền không nói gì nữa.
Cơ Ngọc nhìn chung trà bên cạnh, nước trà vẫn đang nóng.
Lông mi hắn run lên, buông hạ mí mắt
"Cơ Ngọc có thể làm, cũng chỉ có những việc này, việc mà người hầu nào bên cạnh hầu gia cũng làm được."
Nói xong, hắn đẩy chén trà nhỏ kia đến trước mặt Tô Yên.
Nói xong, làm như có chút thương cảm.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Nàng buông xuống điểm tâm trong tay, nghiêm túc nói
"Hôm nay hắn sẽ đi."
Vốn dĩ Kha Ngọc là người phụ thân an bài, nhất định phải để hắn hầu hạ một chút thời gian.
Tô Yên cũng cân nhắc, dù lần này nàng không đáp ứng, chắc chắn sẽ có những lần sau.
Liền tính toán, sau khi chấm dứt đoạn thời gian này sẽ nói chuyện rõ ràng cùng phụ thân, ngày sau không cần lại nhét người đến trước mặt nàng.
Chỗ nào biết, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
Bất quá, nàng lại tưởng tượng.
Mình mỗi ngày đều ở bên Cơ Ngọc, cái người mới tới kia tên là gì nàng cũng nhớ không được.
Hẳn là không có việc gì.
Nghĩ như vậy, Tô Yên lại cắn hai miếng điểm tâm.
Phát hiện Cơ Ngọc hạ đầu xuống, ngồi ở chỗ đó không nói một lời.
Tô Yên nuốt xuống, nàng ra tiếng
"Chàng có gì muốn nói sao?"
Cơ Ngọc ngẩn người, sau đó lắc đầu
"Không có."
Tô Yên cầm lên một khối điểm tâm khác, cắn một ngụm.
Thấy hắn vẫn luôn trầm mặc.
Tô Yên chậm rì rì ra tiếng
"Ta chưa từng trải qua quá việc này, ngày sau, sẽ không lại tùy tiện để người khác vào sân."
Nàng trải qua nhiều vị diện như vậy.
Vẫn là lần đầu gặp được có chuyện nhét người vào trước mặt nàng.
Vốn là cảm thấy cũng không có gì.
Ấm giường gì đó, khẳng định là không được.
Nhưng làm sai vặt bưng trà rót nước, miễn cưỡng cũng có thể tiếp thu.
Nhưng kẻ vừa nãy, hắn ngồi xuống trong đình hóng gió, bắt chước động tác Cơ Ngọc bưng trà cho nàng.
Tô Yên liền biết.
Tâm tư của hắn không dừng lại ở việc bưng trà rót nước, hắn muốn bò lên giường nàng.
Mà Cơ Ngọc, không chừng lại tự bổ não cái gì rồi.
Cơ Ngọc gật gật đầu
"Hết thảy đều nghe hầu gia."
Hắn chưa biểu hiện ra một chút bất mãn nào, từ đầu đến cuối giống như vô luận Tô Yên quyết định cái gì, hắn đều sẽ đồng ý.
Tô Yên an tĩnh trong chốc lát.
Nàng từ trong túi lấy ra hai viên kẹo đường.
Vừa ăn vừa suy nghĩ.
Trong óc, Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, chị rất buồn phiền? Cơ Ngọc đại nhân rất hào phóng a, hắn không có tức giận."
"Tiểu Hoa"
"Ân? Ký chủ có chuyện gì?"
"Em đừng nói nữa."
"A ···· được rồi."
Tiểu Hoa yên lặng dừng miệng.
Tô Yên ăn kẹo xong.
Nàng đứng lên, duỗi tay kéo lại tay Cơ Ngọc, thực nghiêm túc nói
"Một số chuyện ta không hiểu, chàng phải dạy ta. Chuyện chàng không thích, cũng phải nói ra, bằng không, ta sẽ không hiểu được."
Nàng nói thực chậm, chính là nàng biết, Cơ Ngọc tất cả đều nghe lọt tai.
Tô Yên nói tiếp
"Chuyện trên giường, ta chỉ muốn một người là chàng hầu hạ ta."
Rốt cuộc, Tô Yên nói ra lời này, Cơ Ngọc mới có phản ứng.
Hắn chậm rãi trở tay cầm Tô Yên.
Lông mi run rẩy
"Nghe hắn vừa mới nói, những người khác trong viện nàng, cũng đều đang chờ nàng, hy vọng mưa móc đều dính."
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát
"Một khi đã như vậy, liền phân phát đi. Như thế, liền sẽ không có người nói cái gì nữa."
Lông mi Cơ Ngọc rung động, hồi lâu sau
"Tất cả, đều nghe hầu gia."
Tô Yên gật gật đầu.
Nhìn hắn được dỗ dành cũng tốt hơn rồi, liền tính toán rút tay về để ăn điểm tâm.
Kết quả rút mấy lần, cũng thoát ra được.
Vốn dĩ Tô Yên tưởng là nàng nắm chặt tay Cơ Ngọc.
Lại không nghĩ rằng, vừa buông lỏng mới phát hiện, là Cơ Ngọc gắt gao lôi kéo nàng.
Cơ Ngọc giương mắt nhìn
"Hầu gia, Cơ Ngọc cầm tay nàng như vậy, sẽ an tâm chút."
Nói xong, hắn cúi đầu, liền muốn buông tay.
Tô Yên lại đành giữ chặt.
Nàng nâng lên tay trái, cầm điểm tâm trước mặt lên
"Vậy cứ nắm đi."
Cơ Ngọc nghe, lộ ra một nụ cười
"Hầu gia thật tốt với Cơ Ngọc."
Tô Yên cắn một ngụm điểm tâm, nàng tất nhiên là muốn tốt với hắn.
Nam thi*p của mình không tốt với hắn, còn muốn ai tốt với hắn nữa?
Một ngày này, gió thổi qua, ánh nắng tươi sáng, hết thảy lại yên lặng như lúc đầu.
.....
Tới ngày thứ hai, dựa theo mệnh lệnh Tô tiểu hầu gia, thanh trừ tất cả thi*p thất trong hậu viện.
Đại bộ phận đều thức thời cầm bạc rời đi.
Dù sao, Tô Yên cũng chưa bao giờ chạm qua các nàng, đi ra ngoài các nàng không nói, vẫn như cũ là gái nhà lành chưa lấy chồng thôi.
Nhưng có một bộ phận nhỏ chưa từ bỏ ý định, quỳ gối ở ngoài sân khóc sướt mướt.
Nếu rời đi hầu phủ, chi phí ăn mặc, nhất định là sẽ kém hơn nơi này.
Các nàng không nghĩ mất cây rụng tiền này a.
Thế cho nên năm sáu người, mặc y phục hoa hòe lộng lẫy, quỳ trên mặt đất
"Ô ô ô ô ~~ tiểu hầu gia, chúng ta là thiệt tình yêu ngài, mong ngài không cần đuổi chúng ta rời đi ~~"
Các nàng ở ngoài cửa khóc, cửa lớn vẫn đóng chặt, không chút sứt mẻ.
Một canh giờ sau, hai người đi rồi.
Còn có ba người ở đàng kia khóc lóc.
Sau đó, cửa mở ra.
Lan Chi đi ra.
Trong tay cầm ba cái túi tiền
Lan Chi đầu tiên là thi lễ
Nói
"Các vị cô nương, tiểu hầu gia đi tìm lão gia, vẫn chưa về trong sân, dù là ngài khóc ૮ɦếƭ ở nơi này cũng sẽ không có người đau lòng đâu a."
Lan Chi vừa dứt lời, ba tiếng khóc đều nhỏ đi.
Theo bản năng đồng thời nhìn thoáng qua đối phương.
Đi theo, liền nghe Lan Chi đi theo nói
"Các ngươi cũng nhìn đến tiểu hầu gia là như thế nào yêu thương Cơ Ngọc công tử, các ngươi cảm thấy, tại đây trong phủ ngốc, năm nào tháng nào mới có thể hết khổ?"
Lời này nói xong, vài vị cô nương hoàn toàn không khóc.
Lan Chi duỗi tay, đặt ba túi tiền ở trước mặt ba người
"Nơi này có năm mươi lượng bạc, cũng chỉ có cơ hội này.
Ba vị có thể cầm túi tiền rời đi, hoặc có thể vẫn luôn khóc lóc chờ hầu gia trở về.
Nhưng mà...., dựa theo tính tình hầu gia, cũng sẽ đuổi các ngươi đi ra phủ, bạc này, lúc đó liền không thể cầm rồi."
Lan Chi nói nói xong, chưa đến chốc lát, liền có một nữ tử đứng dậy.
Tiếp nhận túi tiền trong tay Lan Chi.
Hành lễ
"Như vậy, bái biệt hầu gia."
Nói xong, lau lau nước mắt, xoay người rời đi.
Một người vừa đi, sau đó, hai người khác cũng đứng dậy cầm bạc đi theo.
Xử lý xong những việc này, Lan Chi đi trở về trong viện.
Bên trong, còn có một vị.
Chỉ khác với vài người kia.
Kha Ngọc biểu hiện phi thường phẫn nộ, hắn bị hai tên đại hán lôi kéo
"Ta không đi! Để tiểu hầu gia tới gặp ta! Ta là được lão gia tự mình an bài tới, các ngươi dám!!"
Từng tiếng truyền ra từ trong phòng nào đó.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Kha Ngọc liền bị kéo ra ngoài.
Lúc này, Cơ Ngọc cũng từ trong phòng đi ra.
Mặc một thân bạch y, sắc mặt thanh lãnh.
Giống như trích tiên không thể chạm tới.
Ngay khi Kha Ngọc chật vật đi ngang qua trước mặt Cơ Ngọc, hắn ta lập tức càng phẫn nộ.
Giận đến cùng cực, hắn ta ngược lại không hề giãy giụa nữa
"Cơ Ngọc! Tất cả việc này có phải đều là ngươi làm hay không?!"
Cơ Ngọc mí mắt buông xuống, không nói một lời.
Kha Ngọc cười lạnh, muốn giãy giụa tiến lên, xé xác tên dối trá này.
Nhưng phía sau bị đại hán khống chế, không cho phép hắn giãy giụa đi ra.
Kha Ngọc thở hồng hộc, ánh mắt mang theo hận ý
"Chỉ là một tên nam kỹ từ câu lan ngõa xá, cũng dám sinh ra tâm tư muốn độc chiếm hầu gia.
Ghen tị như thế, ác độc như thế, lại dối trá như thế, chờ đến khi tiểu hầu gia phát hiện bộ mặt thật của ngươi, ngươi cho rằng mình còn có thể sống được mấy ngày??"
Cơ Ngọc như cũ, vẫn chưa liếc mắt nhìn Kha Ngọc một cái.
Thật giống như là đang khiêm tốn nghe hắn nói chuyện.
Kha Ngọc lại bị một màn này làm cho càng nổi giận
"Ngươi không cần ở trước mặt ta giả vờ giả vịt, để tiểu hầu gia phân phát tất cả hậu viện, thậm chí ngay cả ta cũng bị đuổi ra, tất cả đều là chủ ý của ngươi, có phải hay không??!"
Lan Chi đứng ở bên cạnh, ý bảo kia hai gã hán tử lôi người đi.
Kha Ngọc chưa từ bỏ ý định, thanh âm đều sắc nhọn
"Trả lời ta! Có phải hay không! Hết thảy đều là ngươi giở trò quỷ, có phải hay không??!"
Rốt cuộc, người đứng ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích, bắt đầu nâng lên mí mắt, nhìn về phía hắn ta
Hắn cười nhạt
"Là ta."
Hắn dứt khoát trả lời như vậy, Kha Ngọc lại ngạc nhiên trong một cái chớp mắt
"Ngươi đều thừa nhận?"
Cơ Ngọc đứng ở chỗ đó, gió thổi bay một sợi tóc.
Chỉ nghe hắn nói
"Vốn là muốn tha cho mấy người vài ngày.
Chỉ là hôm qua, ngươi mặc y phục tương tự ta, ngồi ở đình hóng gió.
Là muốn bắt chước bộ dáng ta, dời đi lực chú ý của tiểu hầu gia.
Từ đó có thể lọt vào mắt tiểu hầu gia có phải hay không?"
Kha Ngọc không nói chuyện.
Cơ Ngọc đi đến trước mặt hắn.
Thanh âm nhẹ nhàng
"Ngươi thật sự chướng mắt, vốn là muốn Gi*t ngươi, có thể lưu một cái mệnh rời khỏi hầu phủ, là hầu gia từ bi."
Kha Ngọc bị đôi mắt đen nhánh sâu kín kia nhìn chằm chằm, cả người cứng đờ.
Cơ Ngọc dời đi tầm mắt, cúi đầu, sửa sang lại quần áo mình
"Đã là ngươi gây ra, vậy liền thuận đường rửa sạch hậu viện này."
Cơ Ngọc nhẹ nhàng bâng quơ, từ từ nói
"Các nàng ngày sau nếu là xảy ra chuyện, tất cả đều là ngươi sai."
Bước chân Kha Ngọc lảo đảo, hoàn toàn không có phẫn nộ như vừa nãy.
Ngược lại là, có chút sợ hãi.
Hắn không ngừng lui ra sau.
Ánh mắt nhìn về phía Lan Chi bên cạnh
"Ngươi đều nghe được?! Tất cả đều là mưu kế của hắn! Mau gọi tiểu hầu gia tới, đuổi kẻ ác độc dối trá này đi ra ngoài!!"
Lan Chi cúi đầu, vẫn luôn đứng ở chỗ đó.
Không có trả lời.
Nàng nghe được lời này, cũng phi thường khẩn trương.
Nhưng mà, một tháng trước, Lan Chi đã từng nói cho tiểu hầu gia việc mình phát hiện Cơ Ngọc không phải là bộ dáng vô hại như vậy.
Tiểu hầu gia thực bình tĩnh, thậm chí còn nói với nàng, về sau vô luận nhìn thấy Cơ Ngọc như thế nào, đều không cần bẩm báo.
Nói cách khác, tiểu hầu gia đã sớm biết vị Cơ Ngọc đại nhân này không phải người vô hại.
Nhưng mà, tiểu hầu gia nguyện ý sủng a.
Cuối cùng, Kha Ngọc ở trong tuyệt vọng, bị kéo đi rồi.
Cơ Ngọc nhìn Lan Chi, môi cong một cái.
Sau đó rời đi tầm mắt
"Tiểu hầu gia sắp trở về đi?"
"Vâng, Cơ Ngọc đại nhân."
"Chuẩn bị thiện*."
*Cơm
"Vâng, Cơ Ngọc đại nhân."
Lan Chi nói chuyện cung cung kính kính.
Dù một tháng trước đã thực cung kính.
Nhưng trải qua một màn vừa rồi kia, Lan Chi nói chuyện còn muốn cung kính hơn so với trước.
Cung kính mang theo chút sợ hãi.
Lan Chi có thể chịu nổi khảo nghiệm của Vương phi quá cố, để Vương phi an tâm đặt nàng ở bên người tiểu hầu gia, bảo vệ tiểu hầu gia.