Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 287

Tác giả: Tần Nguyên

Ngay khi Cơ Ngọc dứt lời, Tô Yên trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ đạt được nguyện vọng nam chủ, nhiệm vụ sắp kết thúc, ký chủ cố lên!"
Ở Tô Yên nghe xong Cơ Ngọc nói, cảm thấy nguyện vọng này một chút khó khăn cũng không có.
Nàng vốn dĩ chỉ thích một người là hắn.
Cũng vốn dĩ chỉ có một mình hắn.
Tô Yên cắn một ngụm điểm tâm, từ từ ăn.
Chờ ăn xong, nhìn thấy Cơ Ngọc buông đầu xuống, tựa hồ bộ dáng có chút mất mát.
Nàng nuốt xuống đồ vật trong miệng, dán vào gương mặt hắn.
Hôn môi một chút.
"Ta nghe được lời chàng nói, nguyện vọng của chàng ta nhất định sẽ thực hiện được."
Nghe lời nàng nói, ánh mắt Cơ Ngọc sáng một chút.
Hắn gợi lên tươi cười
"Hầu gia thật tốt."
Tô Yên hiếm khi nghe được hắn nói những lời này, chớp chớp mắt
"Vậy chàng về sau nghĩ muốn cái gì thì phải nói, đừng để ta đoán."
Mỗi lần đều là bộ dáng mất mát, một câu cũng không nói.
Lẻ loi đứng ở đằng kia.
Nhìn đến trong lòng nàng liền rầu rĩ, chính là hắn không nói, nàng cũng đoán không ra.
Tô Yên nói xong, bẹp một ngụm, hôn vào môi hắn.
Cơ Ngọc duỗi tay, ôm chặt Tô Yên.
Tô Yên đứng, hắn ngồi, hai người thân thể dán sát nhau.
Hắn cúi đầu, ăn luôn điểm tâm Tô Yên đang cầm trên tay.
Dựa Tô Yên rất gần, lẩm bẩm
"Vâng, hầu gia của ta."
Lan Chi vốn dẫn Kha Ngọc rời đi, nhưng lại quay trở lại.
Đứng ở cửa, Kha Ngọc cùng với hai nô tỳ liền thấy được hình ảnh tiểu hầu gia bá khí hôn môi nam thi*p Cơ Ngọc.
Kha Ngọc cùng tỳ nữ bên người hắn xem đến mặt đỏ tim đập.
Lan Chi thì ngược lại, sau khi sửng sốt một cái chớp, nàng yên lặng dời đi ánh mắt.
Mặt không đổi sắc tâm không nhảy.
Nàng nói
"Lão gia nói, ta sẽ truyền đạt cùng tiểu hầu gia, Kha Ngọc công tử vẫn trở về phòng trước kia là được rồi."
Nói xong, mãi không chờ được Kha Ngọc trả lời.
Lan Chi quay đầu nhìn về phía Kha Ngọc ở đằng sau.
Phát hiện mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm một đôi ở trong đình hóng gió kia.
Môi khẽ nhếch, không biết suy nghĩ cái gì.
Thời gian cứ như vậy từng ngày trôi qua.
Chỉ chớp mắt đó mà đã hai tháng.
Trước kia Tô phụ chưa bao giờ chú ý qua Cơ Ngọc, chỉ là hiện giờ thực sự để bụng nhi tử mình.
Mới chậm rãi phát hiện, thằng con nhà ông thật là yêu thương cái người tên là Cơ Ngọc a.
Vừa nhớ tới việc này, Tô phụ liền cảm thấy đáng tiếc.
Nếu Cơ Ngọc này là nữ tử thì tốt rồi.
Không chừng thực mau đã khai chi tán diệp cho Tô gia.
Đáng tiếc, đáng tiếc a.
Tô phụ sở dĩ đưa Kha Ngọc tới trong viện Tô Yên.
Kỳ thật là cố ý.
Tô phụ cho rằng Tô Yên thích nam tử yếu đuối mong manh xinh đẹp.
Liền đặc biệt tìm tới Kha Ngọc.
Là muốn mượn Kha Ngọc này phân tán một chút lực chú ý của Tô Yên.
Muốn hắn không cần chuyên sủng quá mức với nam thi*p Cơ Ngọc kia.
Chỗ nào biết, thời gian trôi qua lâu như vậy.
Bên kia như cũ một chút động tĩnh đều không có.
Bức Tô phụ thiếu chút nữa đều muốn ra chiêu cho vị Kha Ngọc nam tử kia.
Trong viện Tô Yên.
Ở đình hóng gió, Kha Ngọc ngồi ở trên ghế đá, một ngụm một ngụm uống trà.
Bên người tỳ nữ ra tiếng
"Kha Ngọc công tử, lão gia để ngài học nam thi*p Cơ Ngọc, sớm ngày được tiểu hầu gia sủng hạnh."
Đôi tay Kha Ngọc nắm chung trà, sắc mặt có chút hoảng
"Ta cũng chưa từng lấy người khác."
Tỳ nữ kia nói lời thấm thía
"Kha Ngọc công tử, hiện tại tiểu hầu gia tất cả đều bị nam thi*p Cơ Ngọc kia mê hoặc.
Cũng không biết hắn ta ở thanh lâu học dạng hồ yêu chi thuật gì đó, mới có thể làm tiểu hầu gia sủng hắn như thế."
Tỳ nữ lại nói
"Cơ Ngọc kia xuất thân từ câu lan ngõa xá.
Một người xuất thân hèn mọn như vậy, ngày ngày ở bên hầu gia, khó tránh khỏi sẽ làm hầu gia lây dính một ít tật không tốt."
Nói xong, sắc mặt Kha Ngọc căng thẳng.
Sau đó, lại nghe tỳ nữ kia nói
"Kha Ngọc công tử, đây không phải là muốn ngài nịnh nọt lấy lòng, chỉ là muốn cho hầu gia đi lên chính đạo.
Nếu là Cơ Ngọc kia giống ngài, xuất thân đàng hoàng cũng liền thôi.
Thân phận hắn như vậy, nếu là để người bên ngoài biết tiểu hầu gia bị một tiểu quan thanh lâu mê hoặc.
Sợ là mất hết mặt mũi hầu phủ a."
Tỳ nữ này nói chuyện thật sự lợi hại.
Một câu một câu, nghe khiến cho người cảm thấy, tựa hồ... rất có đạo lý.
Rõ ràng, thần sắc Kha Ngọc từ rối rắm cũng chậm rãi trở nên bằng phẳng, hiển nhiên là bị thuyết phục rồi.
Sau đó, tỳ nữ kia thêm một câu
"Công tử, tiểu hầu gia sắp trở lại, ngài quay người đi."
Kha Ngọc cúi đầu, trong đầu xẹt qua một màn ngày đó Tô Yên đứng cúi đầu hôn Cơ Ngọc.
Gương mặt bắt đầu phiếm hồng.
Quay lưng lại, tay chặt chẽ nắm chung trà.
Tiếp đó, tỳ nữ kia nghe được ngoài sân truyền tới tiếng vang.
Tỳ nữ từ đình hóng gió đi xuống, đi tới cửa.
Người bước vào là Tô Yên.
Tỳ nữ vội vàng thi lễ
"Hầu gia, công tử ở đình hóng gió chờ ngài."
Tô Yên theo bản năng liếc mắt tới đình hóng gió nhìn một cái.
Thấy một người mặc bạch y, cong thân, không biết đang xem cái gì.
Từ trước tới nay, Tô Yên dần quen với việc mỗi lần trở về Cơ Ngọc luôn ở đình hóng gió chờ nàng.
Cũng không có nghĩ nhiều, đi tới chỗ đó.
Nàng đi lên đình hóng gió, cầm điểm tâm trên bàn lên, nghi hoặc hỏi
"Đang xem cái gì vậy?"
Lúc nói, ánh mắt nàng từ điểm tâm dời đi, nhìn về phía " Cơ Ngọc ".
Chỉ là vừa nhìn, Tô Yên liền dừng động tác ăn điểm tâm lại.
Thân thể dừng một chút.
Dù chỉ là một bóng dáng, nàng vẫn nhìn ra.
Người này cũng không phải Cơ Ngọc.
Nàng chớp chớp mắt, trái phải quét một vòng.
Kha Ngọc xoay người lại, trên mặt mang theo đỏ ửng còn chưa rút đi
"Không, không xem cái gì."
Nói xong, Kha Ngọc dâng chung trà trong tay lên.
"Hầu gia, mời dùng trà."
Tô Yên không trả lời, cũng không rời đi.
Thậm chí điểm tâm trong tay cũng không ăn, lại lần nữa đặt lại ở trên mâm tròn.
Nàng hỏi
"Cơ Ngọc đâu?"
Kha Ngọc có chút khẩn trương, ấp úng ra tiếng
"Không biết."
Tô Yên nhìn hắn một cái, cúi đầu, móc một khối dâu tây kẹo sữa từ trong túi ra.
Nàng đã thật lâu chưa ăn thứ này.
Vị diện này ăn đặc biệt ít.
Nghĩ như vậy, lột vỏ kẹo, ăn viên kẹo trắng trắng nộn nộn vào trong miệng.
Một cỗ hương vị dâu tây sữa bò tràn ngập trong không khí.
Bởi vì thân thể Tô phụ cũng đã gần khỏi hẳn, cho nên hôm nay liền kêu Tô Yên đối luyện cùng ông mấy chiêu.
Trên trán nàng còn có mồ hôi chưa khô.
Kha Ngọc từ trong lòng иgự¢ móc ra một khối khăn trắng tinh.
Đưa qua
"Hầu gia, ngài lau lau đi."
Tô Yên nhìn kia Kha Ngọc một cái, lắc đầu
"Không cần."
Nàng vừa nói xong, thân thể Kha Ngọc liền cứng lại rồi.
Từ khi hắn xoay người, hầu gia liền thay đổi thành một người khác.
Cái gì cũng không ăn, cái gì cũng không cần.
Hoàn toàn bất đồng với những gì hắn nhìn thấy lúc trước.
Là chỗ nào xảy ra vấn đề sao?
Đang nghĩ ngợi tới đây, cửa sân truyền đến thanh âm.
Chỉ thấy Cơ Ngọc đi đến.
Trong tay cầm theo điểm tâm Tần trai.
trên đầu hắn thấm mồ hôi, cũng là một thân bạch y, đứng ở chỗ đó.
Ánh mắt hắn nhìn đình hóng gió chỗ hai người.
Tô Yên đứng ở chỗ đó, cũng không biết đang nói chút cái gì cùng người kia.
Cơ Ngọc đôi mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm một chỗ kia.
Vẫn không nhúc nhích.
Tô Yên đã nhận ra có người tới.
Nghiêng đầu đi xem, vừa vặn thấy được Cơ Ngọc cúi đầu nháy mắt.
Hắn đứng ở chỗ đó, ánh nắng buổi trưa chiếu vào trên người.
Trong tay còn cầm theo điểm tâm Tần trai.
Quần áo mướt mồ hôi.
Hẳn là đã ở bên ngoài bài thật lâu, đi đường rất xa.
Hắn cúi đầu, không nói một lời.
Thoạt nhìn bộ dáng có chút mất mát.
Kha Ngọc nhìn thấy Cơ Ngọc, gắt gao nắm tay.
Một loại đồ vật tên là ghen ghét, từ trong lòng nhảy ra.
Một kẻ nam kỹ từ câu lan ngõa xá mặc người giẫm đạp mà thôi, hắn dựa vào cái gì có thể được sự sủng ái của hầu gia??
Từ khi Cơ Ngọc bước vào cái sân này, lực chú ý của hầu gia đều dừng ở trên người nam kỹ này.
Hoàn toàn xem nhẹ hắn.
Hắn cảm thấy, chính mình đã chịu vũ nhục.
Lòng tự trọng đang bị tên nam kỹ này giẫm đạp dưới lòng bàn chân.
Tô Yên đang muốn đi ra khỏi đình hóng gió.
Kha Ngọc bỗng nhiên đi mau một bước, ngăn cản Tô Yên.
Sau đó, giây tiếp theo liền quỳ gối trước mặt nàng
"Hầu gia, ngài là con vợ cả Tô gia, thân phận tôn quý, không thể vì một kẻ thân phận ti tiện mà nhiều lần lặp đi lặp lại hạ mình sủng ái."
Tô Yên nhìn Kha Ngọc
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Kha Ngọc nâng ánh mắt lên, một bộ dáng không chút nào sợ hãi
"Hầu gia, từ khi ngài chuyên sủng nam kỹ này, đã dẫn tới mọi người nhân tâm hoảng sợ.
Mục đích Lão gia kêu Kha Ngọc tới, chính là muốn nói cho hầu gia, phải mưa móc đều dính."
Tô Yên
"...."
Mưa móc còn đều dính??
Tô Yên nghĩ tới chuyện đêm qua bị Cơ Ngọc hầu hạ.
Tay không ý thức đỡ eo một chút.
Ánh mắt nàng từ trên người Kha Ngọc dời đi
"Ngươi không cần nhiều lời."
Mưa móc đều dính?
Không có khả năng.
Mới một người " mưa móc " mà sắp khiến nàng mệt đến sụp đổ rồi.
Kha Ngọc sốt ruột đỏ hốc mắt, cảm thấy Tô Yên bị tên nam hồ ly tinh này chuốc mê đến hoàn toàn đã quên thân phận của mình.
"Hầu gia, nam kỹ này lòng dạ thâm trầm, ngài hãy nhớ không thể lặp đi lặp lại nhiều lần mà dính phải độc kế của hắn."
Tô Yên nghe xong lời này, sắc mặt một chút biến hóa đều không có.
"Còn gì nữa?"
Lòng dạ thâm trầm?
Nàng biết a.
Kha Ngọc cho rằng Tô Yên không tin, thanh âm lớn chút
"Hầu gia! Hiện giờ bởi vì ngài độc sủng tên nam kỹ này, khiến mọi người trong hậu viện vô sủng, nhân tâm không ổn, hầu gia không thể vì một người này mà mất nhân tâm mọi người a."
Lan Chi vốn là không muốn tiến vào trong viện.
Dù sao căn cứ kinh nghiệm lúc trước.
Hầu gia cùng Cơ Ngọc đại nhân lúc nào cũng muốn ngọt ngấy một trận.
Nàng vẫn là không cần đi quấy rầy.
Chỉ là ở bên ngoài chờ chờ.
Liền nghe được bên trong truyền đến động tĩnh.
Lan Chi nghe được một nửa, liền vội vàng chạy đi vào.
Chờ Kha Ngọc nói xong, Lan Chi đi lên trước
"Kha Ngọc công tử, hầu gia đều có phán đoán suy luận, ngài đứng dậy đi."
Nói xong, liền nửa cưỡng chế kéo Kha Ngọc ra khỏi trước mặt Tô Yên.
Kéo ra xong, Lan Chi an ủi Kha Ngọc
"Kha Ngọc công tử, ngài về phòng nghỉ ngơi trước đi. Ta tin tưởng, lời ngài vừa nói, tiểu hầu gia nhất định đều nghe lọt được."
Nói xong, liền kéo Kha Ngọc đi về phòng.
Kha Ngọc còn muốn nói cái gì đó, nhưng Lan Chi tuy là nữ tử, sức lực lại rất lớn.
Nhất định phải kéo Kha Ngọc trở về trong phòng.
Tô Yên đi đến trước mặt Cơ Ngọc, thấy mồ hôi trên đầu hắn, nhìn lại điểm tâm trong tay kia.
Nàng hỏi
"Từ khi ta rời đi, chàng liền đi mua điểm tâm này?"
Cơ Ngọc cầm theo điểm tâm, gật gật đầu.
Hắn không đề cập tới lời Kha Ngọc vừa nói.
Chỉ là hỏi
"Hầu gia, muốn nếm thử?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc