Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 285

Tác giả: Tần Nguyên

Tô phụ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, vẻ mặt tiếc hận.
Tựa hồ là cảm thấy nước đi cuối cùng của mình sai rồi.
Lúc này mới bị thua cả ván cờ.
Bằng không, nhất định là sẽ còn cùng Tô Yên đại chiến 300 hiệp.
Ánh mắt Tô Yên liếc ra mặt trời bên ngoài.
Nhìn sắc trời, đã tới vang ngọ.
Nàng cúi đầu, đùa nghịch một chút quần áo, ra tiếng
"Phụ thân, nếu không có việc gì, hài nhi liền trước cáo từ."
Tô phụ ngẩng đầu,
"Từ từ"
Tô Yên nhìn ông, không có động tác, chờ ông nói.
Tô phụ ho khan một tiếng, đại khái là bởi vì mình chưa có kiên trì, lại bị bại lộ mục đích của mình ra, có chút mất mặt.
Nhưng đều tới lúc này rồi, thế nào cũng phải nói.
"Nghe nói, trong viện ngươi có một nam thi*p, gọi là Cơ Ngọc, gần đây rất được sủng ái."
Tô Yên không có trả lời, mà là hỏi lại
"Phụ thân, đây là chuyện của hài nhi."
Tô phụ đùa nghịch quân cờ đen trong tay,
"Ngươi nếu thích hắn, vi phụ cũng không nói cái gì.
Chỉ là chuyện nối dõi tông đường, khai chi tán diệp, tất cả đều ở trên người ngươi.
Ngươi là độc đinh duy nhất của Tô gia, dù sao cũng phải cưới chính thất, kéo dài hương khói."
Tô phụ là một người sảng khoái.
Nếu đã nói, liền đem chính mình thái độ bày ra.
Dưỡng nam thi*p, chuyện Long Dương chi hảo này không có gì.
Nhưng vẫn phải có trách nhiệm kéo dài con nối dõi.
Chỉ cần có con nối dõi, ngươi yêu như thế nào, chơi như thế nào cũng được.
Vốn dĩ, Tô phụ là không tính nói.
Nhìn Tô Yên còn trẻ. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Việc này không vội.
Chỉ là nghe quản gia truyền lời, còn có biểu hiện nhiều ngày nay của Tô Yên.
Liền tính là ở trong phòng này bồi hắn chơi cờ, người ở chỗ này, tâm cũng không ở đây.
Vừa đến giờ ngọ, liền đi về trong viện mình.
Nghe nói nam thi*p kia lại là người yếu đuối mong manh.
Xối một chút mưa, liền bệnh không dậy nổi, đến bây giờ còn chưa có khỏe.
Vẫn luôn để Tô Yên chăm sóc.
Rốt cuộc, Tô phụ cảm thấy nên đề cập một chút quan điểm của mình.
Tô Yên nghe xong, gật đầu đồng ý
"Hài nhi nhớ rõ."
Đồng ý xong, lại hỏi
"Phụ thân còn có chuyện khác? Nếu là không có việc gì, hài nhi liền đi về trước."
Tô phụ đùa nghịch quân cờ trong tay mình
"Ta đã kêu Triệu quản gia, tìm kiếm mấy người không tồi cho ngươi, chính ngươi thu nhận, hoặc là để bên người hầu hạ, đều tùy ngươi."
Tô phụ ở trong lòng mình yên lặng cảm thán.
Nương Tô Yên ૮ɦếƭ sớm, những việc này, đều giao cho ông, một cái đại lão gia nhọc lòng a.
Tô Yên gật đầu
"Được."
Đồng ý xong, nàng hành lễ, cáo lui.
Đi ra ngoài, Tiểu Hoa nghi hoặc nhịn không được hỏi
"Ký chủ, chị chẳng lẽ không tính toán nói thân phận nữ tử cho Tô phụ sao?"
"Không muốn."
"Vẫn luôn giấu sao?"
"Ân"
"Vì, vì cái gì?"
"Nguyên nhân có rất nhiều, cứ như vậy, rất tốt."
"Ách, được rồi."
Tiểu Hoa liền không có hỏi lại.
Kỳ thật Tô Yên không nói nguyên nhân quan trọng là gì.
Đây là thời đại nam tôn nữ ti.
Quan niệm con vợ cả kéo dài hương khói đã thấm vào nhân tâm mỗi người.
Đồng dạng là hai người ưu tú, nam tử cùng nữ tử lại được nhìn nhận theo cách khác nhau hoàn toàn.
Kỳ thật, nguyên thân cùng Tô phụ từ nhỏ đã không thân cận, bằng không Tô phụ không có khả năng phát hiện được Tô Yên không phải là nam nhi.
Sau khi Tô phụ biết, sẽ giao nàng ra, nghe hoàng mệnh thẩm phán, hay là giúp nàng tiếp tục lừa gạt, Tô Yên không nắm chắc được ông sẽ lựa chọn loại nào.
Vô luận loại nào, hậu quả đều không thể khống chế.
Mạo hiểm lớn như vậy, chi bằng không nói còn hơn.
Tô Yên đi về phía viện tử, ngay khi sắp đi tới, Lan Chi lại chạy ra.
Nàng nhìn thấy Tô Yên, vội vàng thi lễ
"Tiểu hầu gia, Triệu quản gia đưa tới những người này, nói muốn tiểu hầu gia ngài thu nạp người mới."
Nói xong, Lan Chi đi xem sắc mặt Tô Yên.
Tô Yên hỏi
"Những người đó đâu?"
"Người đều ở trong sân."
Tô Yên không thấy là chuyện đại sự gì.
Chỉ là nói
"Em chọn lựa, lưu hai ba người, còn lại cho lui đi."
"Vâng, tiểu hầu gia."
Lan Chi đồng ý xong, đi theo phía sau Tô Yên, cùng vào trong viện.
Vừa đi, Tô Yên vừa hỏi
"Người khác đâu?"
"Người khác" này hiển nhiên chính là chỉ Cơ Ngọc.
Lan Chi nói
"Cơ Ngọc đại nhân đang nghỉ ngơi."
"Tỉnh sao?"
"Đã tỉnh lại, nhưng mà thấy ngài không ở, ngài ấy lại ngủ."
Tô Yên gật gật đầu, bước vào trong phòng.
Bởi vì đã nhiều ngày Cơ Ngọc dưỡng bệnh, sợ hắn lại bị phong hàn, trong phòng đóng cửa kín mít.
Hương vị thảo dược tràn ngập.
Tô Yên đẩy mở cửa, người trên giường tựa hồ ngủ không được an ổn, liền lập tức tỉnh.
Cơ Ngọc mở to mắt, nhìn thấy Tô Yên, rõ rang là cao hứng rất nhiều.
Tô Yên duỗi tay, chạm chạm cái trán hắn.
"Thế nào? Tốt hơn chút sao?"
Cơ Ngọc thành thành thật thật gật đầu.
"Chén thuốc kia đều đúng giờ uống?"
Cơ Ngọc dừng một chút, sau đó lại gật đầu.
Trên người hắn còn có chút nóng.
Cũng không biết vì sao, đều đã bốn 5 ngày, bệnh tình hắn lặp đi lặp lại.
Vốn là phong hàn phát sốt.
Uống hai thang thuốc thảo dược, giữ ấm thật tốt, qua mấy ngày thì tốt rồi.
Đến phiên hắn nơi này, nhưng lại không có dấu hiệu chuyển khỏi.
Tô Yên lại hỏi
"Uống chưa?"
Cơ Ngọc lắc đầu.
Sau đó, duỗi tay kéo lên tay Tô Yên.
"Hầu gia muốn dùng bữa cùng Cơ Ngọc?"
Tô Yên gật đầu.
"Ân"
Cơ Ngọc trên mặt nhiều thêm một nụ cười.
Làm gương mặt suy yếu kia nhìn qua tốt hơn chút.
Đang nói chuyện, Lan Chi đi đến
"Tiểu hầu gia, người hầu hạ ngài đã được chọn ra. Có một vị tên Kha Ngọc chính là người lão gia nhất định muốn lưu lại."
Lan Chi thốt ra lời này xong, Cơ Ngọc nằm ở trên giường, thân thể liền cứng lại rồi.
Đôi mắt hắn rũ xuống, lông mi run run, động động môi như muốn nói cái gì.
Nhưng cuối cùng, vẫn là run rẩy một câu đều không có nói.
Lan Chi vừa nói xong, liền hối hận.
Tự biết mình nói sai rồi, chỉ là vội vàng cúi đầu lui ra ngoài, dàn xếp đám người kia đi.
Tô Yên tất nhiên là biết hắn suy nghĩ cái gì.
Nắm chặt tay hắn
"Người phụ thân ta an bài, hắn không biết thân phận nữ nhi của ta. Chàng đừng nghĩ nhiều."
Nói xong, cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt kia.
Vừa mới hôn, Cơ Ngọc thuận tay liền ôm lấy người.
Đây là lần đâu tiên hai người thân mật tiếp xúc sau khi hắn bị bệnh.
Cơ Ngọc ôm Tô Yên không buông tay, trận hôn môi này phảng phất như pháo hoa, một khi bắn ra thì không thể vãn hồi.
Hôn hôn, cũng không biết như thế nào, hai người lăn đến trên giường.
Cơ Ngọc ôm Tô Yên, đè nặng nàng.
Buông hạ đôi mắt, thanh âm khàn khàn
"Cơ Ngọc có thể hầu hạ hầu gia sao?"
Thanh âm thật cẩn thận, hàm chứa hi vọng.
Tô Yên nhìn hắn,
"Bệnh của chàng còn chưa khỏe."
Tô Yên vừa dứt lời, Cơ Ngọc thân thể cứng đờ lợi hại hơn.
"Vâng"
Khàn khàn lên tiếng, thành thành thật thật lại nằm trở về vị trí của mình.
Câu nệ, vẫn không nhúc nhích.
Tô Yên nhìn bộ dáng của hắn, trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng, vẫn là chớp chớp mắt.
Trở mình, cùng hắn gắt gao tương dán.
"Không phải muốn hầu hạ ta? Đến đây đi."
Cơ Ngọc ánh mắt sáng ngời, theo sau lại do dự
"Cơ Ngọc cảm nhiễm phong hàn, chỉ sợ sẽ lây bệnh cho hầu gia. Vẫn là, không được."
Tô Yên liếc hắn một cái,
"Thật sự?"
Nàng vừa hỏi, Cơ Ngọc lại không nói.
Tô Yên thò lại gần, hôn hôn môi hắn.
Nhỏ giọng lẩm bẩm
"Chàng cũng thật khó đoán."
Sau đó, nàng duỗi tay, một phen kéo lại giường màn, thả ra.
Màn giường che đậy phong cảnh bên trong.
Chỉ có thể kịp nhìn trước khi màn giường khép lại, ẩn ẩn nhìn đến tiểu hầu gia của chúng ta ôm cổ nam thi*p nhà mình.
Hết thảy đều ẩn nấp ở phía sau.
Lan Chi xử lý xong mấy người mới tới kia, vốn là tính toán trở về hỏi hầu gia một chút có muốn dùng bữa hay không.
Kết quả mới vừa đi tới cửa, liền nghe được bên trong truyền ra động tĩnh không giống bình thường.
Tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên nghe được.
Nhưng Lan Chi dù sao cũng là cô nương chưa chồng.
Cô yên lặng xoay người, phân phát hạ nhân.
Sau đó đứng cách cửa phòng một khoảng thích hợp.
Canh giữ ở chỗ đó.
.....
Chờ đến lúc ăn trưa, thái dương sớm đã ngả về tây, đã thời gian buổi chiều.
Tô Yên ăn mặc tinh tế, chỉ là trên cổ đầy dấu hôn xanh tím, dấu vết rõ ràng, miệng có chút sưng đỏ, còn chưa tiêu đi xuống.
Cơ Ngọc chỉ mặc áo trong, ngồi ở trước bàn, bởi vì sinh bệnh, nhìn qua thực suy yếu.
Tô Yên một ngụm một ngụm ăn.
Ăn trong chốc lát, nàng buông đũa trong tay xuống, nhìn Cơ Ngọc
"Chàng cứu Tô gia, chuyện trước đây chàng dấu giếm, liền xóa bỏ toàn bộ."
Nàng đột nhiên nhắc tới việc này, Cơ Ngọc đầu tiên là sửng sốt.
Theo sau ánh mắt sáng lên.
Gật đầu
"Vâng."
Kỳ thật Tô Yên căn bản cũng không tức giận.
Chỉ là nàng nhìn Cơ Ngọc tựa hồ vẫn luôn canh cánh việc này trong lòng, không biết có phải do ngày mưa nàng nói gì đó hay không.
Lúc ấy chỉ là cảm thấy bực bội cực kỳ.
Chỉ có thể nhớ mang máng một ít chuyện đã xảy ra.
Cũng không thể nói rằng mỗi một câu đều nhớ rõ ràng.
Cho nên, nàng liền lấy cớ là Cơ Ngọc cứu Tô phủ, để giải quyết xong chuyện hôm đó.
Tô Yên nhìn hắn có chút cao hứng, liền tiếp tục nói
"Lời lúc trước ta nói với chàng đều là thật lòng. Chàng phải cẩn thận dưỡng bệnh, nhanh khỏe lên."
Cơ Ngọc gật đầu
"Vâng, hầu gia."
Tuy rằng Cơ Ngọc không nói gì thêm, nhưng có thể cảm nhận được hắn biến hóa bất đồng với bộ dáng câu nệ làm người đau lòng lúc nãy.
Tô Yên cũng không xác định được là do nàng nói chuyện dùng được, hay là vì một hồi tình sự kia nữa.
Mà cũng từ một ngày này, Cơ Ngọc bắt đầu không còn phát sốt lại nữa.
Chậm rãi khỏi hẳn.
Tô Yên như cũ, buổi sáng đi bồi Tô phụ, đến buổi trưa liền vẫn luôn ở bên cạnh Cơ Ngọc.
Vào một ngày nọ, vị đã thăng chức Thái Tử điện hạ, Âu Dương Thanh, mặc một thân áo bào kỳ lân màu vàng xuất hiện ở sân này.
Hắn vẫn là bộ dáng lười nhác kia.
Nhưng lại giống như có bất đồng rất lớn.
Giơ tay nhấc chân, đều mang theo một tia khí thế.
Hắn nhìn Cơ Ngọc ngồi ở trong đình hóng gió, liền cũng đi đến đó ngồi xuống.
Cơ Ngọc đứng dậy, hành lễ
"Thái Tử điện hạ."
Âu Dương Thanh xua xua tay
"Cần gì nhiều chuyện như vậy, ta tiến vào từ cửa sau, vẫn chưa kinh động người hầu phủ."
Nói xong, Âu Dương Thanh liếc Cơ Ngọc một cái
"Thật không đi cùng bổn cung?"
Cơ Ngọc cúi đầu uống trà trong tay, thanh âm nhạt nhẽo
"Khế bán mình của Cơ Ngọc ở chỗ hầu gia."
Âu Dương Thanh một tay chống cằm
"Ngươi thật đúng là cặp với hắn?"
Cơ Ngọc không nói lời nào, đó là cam chịu.
Âu Dương Thanh chưa từ bỏ ý định, ân cần thiện dụ
"Nội các thủ phụ, Tể tướng đương triều, đi cùng bổn cung, ngươi muốn cái gì cho ngươi cái đó."
Cơ Ngọc uống nước trà, sắc mặt nhạt nhẽo, bộ dáng trước sau như một
"Tiểu hầu gia nói, hắn không thích triều đình, đợi Tô lão gia tử quy thiên, liền tính toán dọn ra kinh thành."
Âu Dương Thanh cầm cây quạt bá bá bá gõ bàn đá.
Tức đến muốn trợn trắng mắt
"Hầu gia, hầu gia, hầu gia, ngày ngày đều là hầu gia nhà ngươi, ngươi không phải là bị Tô tiểu hầu gia thả bùa mê gì đấy chứ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc