Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 282

Tác giả: Tần Nguyên

Phía trên vách tường kia, người dẫn đầu đầu dùng khăn che mặt màu đen che khuất dung mạo.
Hắn nâng tay lên, nheo mắt lại.
"Bắn tên, một kẻ cũng không lưu!"
Dứt lời, vô số tên dài gào thét đánh úp tới chỗ Tô Yên cùng Tô phụ đứng.
Chỉ là...
Bỗng nhiên chỉ nghe được thanh âm tê tê tê tê tê.
Một thứ màu đỏ đen không biết là gì đột nhiên xuất hiện, trực tiếp bao quanh đám người Tô Yên.
Một cái đuôi càn quét trên mặt đất cát đá.
Bụi bặm bay lên.
Trong bụi mù, ẩn ẩn thấy rõ ràng thứ kia.
Là một con rắn.
Một con.... cự mãng??
Không thể ức chế, mọi người trong lòng đột nhiên run lên.
Bị thứ đột nhiên xuất hiện này khiến cho sợ hãi.
Mà đống tên dài bắn lên trên da rắn kia, lạch cạch, rơi xuống hết trên mặt đất.
Con cự mãng kia không hề bị một chút thương tích nào, loạng choạng cái đuôi ở đàng kia ném a ném.
Đầu tam giác bẹp, lưỡi rắn màu đỏ tươi thổ lộ.
"Tê tê tê tê tê tê tê?"
Yên Yên, em có phải rất lợi hại hay không??
Vừa nói, nó vừa uốn lượn thân hình, dần dần duỗi thân mở ra.
Sau đó, Tô Yên Tô phụ Lan Chi ba người được bảo hộ ở giữa, hoàn hảo đứng ở chỗ đó, lông tóc vô thương.
Đừng nói là địch nhân.
Ngay là Tô phụ cùng Lan Chi, lúc này cũng đều sợ tới mức thân thể cứng còng.
Đặc biệt là Lan Chi, sắc mặt tái nhợt, cố gắng đứng vững ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích.
Ông trời, đây là cái thứ gì??
Lan Chi đỡ Tô phụ.
Tô Yên xoay người, nhìn về phía Tô phụ còn đang khi*p sợ chưa có lấy lại tinh thần.
Nghiêm túc ra tiếng
"Phụ thân, ta muốn mượn trường đao của ngài."
Tô phụ bởi vì trúng một mũi tên, miệng vết thương còn đang chảy máu.
Sắc mặt tái nhợt cắn răng kiên trì.
Nghe được Tô Yên nói, Tô phụ cúi đầu nhìn thoáng qua đao trong tay.
Tại không khí giằng co khẩn trương này, Tô phụ ha ha cười lên tiếng.
"Tốt lắm, tốt lắm! Ha ha ha ha ha ha."
Giuwax lúc mãn nhãn vui mừng, ông đem trường đao trong tay đưa cho Tô Yên.
Tô Yên đi ra khỏi vị trí được bảo hộ kia.
Nàng đứng ở trước người Tiểu Hồng.
Phía sau Tiểu Hồng giương nanh múa vuốt, thân hình đỏ đen đan xen vặn vẹo.
Tuy rằng, nó chỉ là hoạt động một chút thân thể.
Nhưng là thân thể thô dài kia, thật sự là đánh sâu vào thị giác a.
Ầm!
Không biết khi nào, sắc trời âm trầm xuống dưới.
Ngẩng đầu nhìn lên, mây đen giăng đầy.
Mang theo mưa gió sắp đến.
Thời tiết này biến ảo quá nhanh.
Buổi sang lúc tỉnh lại, vẫn là mặt trời rực rỡ.
Đảo mắt liền thành mây đen dày đặc.
Tô Yên quay đầu
"Tiểu Hồng, bảo hộ bọn họ lui đến trong phòng, mang Cơ Ngọc đến đó."
Khi nàng nói, đã nhìn thoáng qua trên đỉnh đầu Tiểu Hồng.
Nếu nói là đang phân phó Tiểu Hồng, chi bằng là đang nói cho Cổ Vương nghe.
Cổ Vương
"Mắng mắng mắng mắng này mắng."
Nhanh lên, ta thực mệt, không biết khi nào lại muốn ngủ.
Tiểu Hồng ném cái đuôi, khẩu khí lưu luyến không rời
"Tê tê tê tê tê tê tê?"
Ngươi muốn ngủ bao lâu?
Cổ Vương
"Mắng mắng mắng mắng này mắng."
Không nhất định, 《 Băng Tâm Quyết 》 tiêu hóa không sai biệt lắm, giống như muốn hóa hình.
Nói xong, Cổ Vương lại nói
"Mắng mắng mắng mắng này mắng?"
Ngu xuẩn, mau chăm chỉ tu luyện, ta dạy cho ngươi bối quyết đã nhớ kỹ chưa?
Tiểu Hồng gật gật cái đầu
"Tê tê tê tê tê"
Nhớ, nhớ kỹ.
Cổ Vương sớm đã quen việc Tiểu Hồng đầu óc dễ quên.
Lười nói cái gì nữa.
Rõ ràng một cổ trùng một rắn độc, cùng đi niệm bí quyết.
Qua một cái vị diện có vài chục năm, Cổ Vương đều niệm xong《 Băng Tâm Quyết 》kia, sauđó tu luyện được một phần ba.
Đồng chí Tiểu Hồng, một phần ba còn không có niệm xong.
Mỗi ngày, Cổ Vương niệm sách, nó ngủ.
Cổ Vương tu luyện, nó đang bắt con bướm.
Đến cuối cùng, đồng chí Tiểu Hồng một nửa 《 tinh mãng quyết 》 vẫn là Cổ Vương nhớ kỹ thay nó.
So sánh với việc đọc những cái bí quyết đó, Tiểu Hồng hiển nhiên càng muốn vẫy vẫy cái đuôi bắt con bướm chơi.
Cuối cùng, Cổ Vương nói
"Mắng mắng mắng mắng."
Mau chút vào nhà.
Nghe Cổ Vương nói, Tiểu Hồng không hề tiếp tục hỏi, bắt đầu thành thành thật thật chấp hành lời Tô Yên nói.
Cuốn khúc cái đuôi một bên bảo hộ, một bên đi vào trong phòng.
Lan Chi đỡ Tô phụ, dưới sự hộ tống làm người run sợ này, rốt cuộc an toàn vào nhà.
Mới vừa đi vào, bên ngoài liền nghe được lách cách lang cang, tiếng kêu thảm thiết cùng với thanh âm trường đao tương giao cùng cung tiễn.
Ngay lúc Tiểu Hồng quay đầu đi xem.
Tô Yên đã dẫm lên chỗ cao ở vách tường, đánh thành một đoàn cùng những người đó.
Đang lúc chiến đấu kịch liệt.
Liền nghe không trung ầm vang một tiếng!
Một đạo sấm sét ầm ầm.
Tức khắc chiếu không trung vô cùng sáng ngời.
Tiểu Hồng nhìn bộ dáng Yên Yên chém Gi*t.
Khẽ meo meo nói
"Tê tê tê tê tê"
Yên Yên thật là lợi hại.
Cổ Vương trầm mặc trong chốc lát
"Mắng mắng mắng mắng mắng"
Trời sắp mưa.
Không biết là giống loài khác biệt hay là thế nào.
Thực rõ ràng trọng điểm hai người chú ý không ở cùng một việc.
Trên tường, càng ngày càng nhiều người rơi xuống dưới.
Cổ Vương
"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng"
Đi tìm người tới đây.
Tiểu Hồng đang xem đến mê mẩn
"Tê tê tê tê tê?"
Ân? Ai? Tiếp người nào?
"Mắng mắng mắng mắng"
Ngu xuẩn đi hướng đông!
Nhận thấy Cổ Vương tức giận.
Tiểu Hồng lúc này mới lưu luyến không rời di chuyển mắt khỏi màn đánh nhau kia.
Sau đó, vặn vẹo thân thể đi về hướng đông.
Một nén nhang sau.
Tô Yên đứng ở phía trên mảnh đất trống trong viện.
Hắc y nhân dẫn đầu đứng ở đối diện nàng.
Tô Yên nắm trường đao dính máu.
Một cơn gió lạnh thổi tới.
Tô Yên trầm mặc, một câu đều không nói.
Mày khẽ nhíu một chút, có chút sốt ruột.
Kẻ cầm đầu thở hổn hển, trên mặt có một vết thương, từ trán uốn lượn đến khóe môi, máu chảy đầy mặt.
Thanh âm lạnh lẽo vang lên
"Dù cho là ngươi Gi*t ta, ngươi hôm nay cũng không có khả năng còn sống mà đi ra hầu phủ."
Giọng nói vừa dứt, phụt một tiếng.
Trường đao hoàn toàn đi vào иgự¢ hắn.
Hắn thậm chí đều không kịp trốn tránh.
Tô Yên một câu đều không có, rút ra trường đao.
Phanh!
Trường đao dựng ở phía trên mặt đất.
Tí tách, tí tách.
Máu đỏ tươi tươi hỗn tạp, nhỏ giọt tới trên mặt đất.
Một cổ mùi tanh ở trong không khí, thổi quét tới mỗi một góc đất trống này.
Đảo mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là từng khối thi thể nằm ngang dọc.
Có lẽ có người sống.
Chỉ là ngã trên mặt đất, không có năng lực hành động.
Lúc này, Tiểu Hồng xoắn thân thể lại lần nữa về tới trước mặt Tô Yên.
Tiểu Hồng phun đầu lưỡi
"Tê tê tê tê tê"
Yên Yên, không có người.
Tô Yên quay đầu, nhìn về phía mãng xà ở trước mặt mình
"Đều lục soát?"
"Tê tê tê tê tê"
Ân ân, một người đều không có.
Dứt lời, tí tách, tí tách.
Hỗn loạn trong gió lạnh.
Giọt mưa đầu tiên nhỏ giọt xuống dưới.
Tô Yên buông xuống hạ mặt mày.
Trong tay nàng nắm trường đao, vứt ở trên mặt đất.
Từng bước một đi tới chỗ Tô phụ.
Nàng vẫn chưa tiến vào trong phòng, chỉ là đứng ở ngoài cửa.
Thời gian một chút một chút đi qua.
Mưa càng rơi càng lớn.
Mặt đất bắt đầu trở nên dính nhớp.
Sấm sét đan xen, mưa to tầm tã.
Rất có tư thế muốn cọ rửa sạch sẽ tất cả mọi thứ.
Tiểu Hồng phát giác ra tâm tình Tô Yên giống như không tốt lắm.
Liền vặn quay người, đứng ở trước mặt nàng.
Cũng cùng nàng phòng thủ căn phòng này.
Liền nghe chung quanh, tiếng bước chân dần dần rõ ràng lên.
Lạch cạch, lạch cạch.
Bước chân nhanh chóng đạp lên bùn đất, sạch sẽ nhanh nhẹn.
Nhưng vẫn là có thể nghe ra được, đều không phải là một người.
Kẽo kẹt.
Cửa gỗ trong viện bị đẩy ra.
Một tên hắc y nhân ngoi đầu xuất hiện.
Tô Yên nắm trường đao đứng ở trước cửa.
Hắc y nhân kia sửng sốt.
Sau đó sắc mặt lạnh nhạt, không chút do dự chạy như bay ám sát tới Tô Yên.
Phanh!
Trường kiếm cùng trường đao va chạm.
Phát ra thanh âm chói tai.
Tiếp đó, hơn hai mươi hắc y nhân vây quanh tiến vào.
Nhưng lúc này ở phía trên nóc nhà.
Cũng có hai gã hắc y nhân bay xuống dưới.
Nhìn qua hai gã hắc y nhân này không phải cùng một đám với những kẻ vừa xông vào kia.
Nháy mắt liền chém Gi*t lên.
Hai gã hắc y nhân kia thủ đoạn Gi*t người thật sự sắc bén.
Nhìn ra được, là sát thủ phi thường xuất chúng.
Ba người đấu với hơn hai mươi hắc y nhân.
Chiến đấu đã mở màn dưới trời mưa tầm tã.
Non nửa canh giờ qua đi.
Tô Yên tay cầm trường đao giằng co cùng một người.
Tay nàng, đồng thời lấy ra một cái chủy thủ chảy xuống ở trong cổ tay áo.
Nắm chặt ở trong tay.
Trên mặt nàng cảm xúc không có gì dao động.
Quay người liền đâm vào иgự¢ hắc y nhân kia.
Nngười nọ không thể tin tưởng, ầm ầm ngã xuống trên mặt đất.
Trên mặt đất, máu cùng nước mưa hỗn loạn cọ rửa.
Tô Yên nhìn thi thể chung quanh.
Càng thêm không kiên nhẫn.
Nàng kéo ra nút thắt trên cổ áo.
Nhắm mắt lại.
Hai vị hắc y nhân vẫn luôn trợ giúp Tô Yên kia, đi tới trước mặt nàng.
Ra tiếng
"Tô Yên cô nương, còn mong ngài cùng Tô phụ rời đi cùng chúng ta."
Tô Yên không nói chuyện.
Hắc y nhân Kkia liền vẫn luôn đứng ở chỗ đó.
Nửa ngày sau, lại nói
"Tô Yên cô nương, hầu phủ đã bị vây quanh, rất có khả năng các ngươi sẽ gặp bất lợi, còn mong ngài rời đi cùng chúng ta."
Tô Yên chỉ cảm thấy bên tai mình ong ong ong không ngừng có thanh âm làm ồn.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt mở ra.
Con ngươi không gợn sóng, nhiều thêm bực bội cùng không kiên nhẫn
"Câm miệng, bằng không liền đi tìm ૮ɦếƭ đi."
Nói xong, Tô Yên lui sau hai bước.
Phía sau bị một thứ cản lại.
Nàng quay đầu nhìn lại.
Tiểu Hồng dùng đuôi rắn chống sống lưng nàng.
"Tê tê tê tê tê ~~"
Yên Yên em giỏi không ~~
Màu đỏ tươi lưỡi rắn thổ lộ.
Nhìn qua như là giúp Tô Yên rất lớn vậy.
Tô Yên nhìn mãng xà kia.
Trước kia không cảm thấy.
Hôm nay nhìn Tiểu Hồng.
Lại thấy nó thật đúng là một con rắn nhiều lời.
Không ngừng nói, không ngừng ồn ào ở bên tai.
Tiểu Hồng quơ quơ cái đầu, chờ đợi Tô Yên khen ngợi
"Tê tê tê tê tê ~~~"
Yên Yên, em giúp chị một đại ân a ~~
Nói nói.
Tô Yên một câu đánh gãy Tiểu Hồng lầm bầm lầu bầu
"Nói nữa, liền cắt đầu lưỡi ngươi."
Tiểu Hồng cả người cứng đờ.
Không thể tin tưởng.
Sau đó, thấy Tô Yên đứng ở giữa đám người ૮ɦếƭ, đầy mặt là biểu tình không kiên nhẫn.
Cảm thấy, có chút giống hình ảnh, nó dường như gặp qua ở đâu.
Cho đến khi, nó nhìn Tô Yên nâng lên tay dính máu, cúi đầu ở đằng.
Một cảnh tượng trong vị diện nào đó xẹt qua ở trong đầu Tiểu Hồng.
Cũng là một ngày mưa.
Cũng là trong một tiểu viện.
Yên Yên triệu tập tới rất nhiều mãnh thú, đã ૮ɦếƭ rất nhiều người.
Cuối cùng, Yên Yên còn vứt bỏ nó ở chỗ đó, quên nó thật lâu....
Nghĩ đến cảnh tượng một ngày kia.
Tiểu Hồng ngoan ngoãn, thu lưỡi rắn mình trở về.
Thành thành thật thật đứng ở cửa, không nói một lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc