Xuân Hoa có một khuôn mặt trứng ngỗng, cười rộ lên rất đẹp, "Tô Yên, nếu ngươi đã được điều tới tiền viện, về sau chúng ta sẽ là tỷ muội, chăm sóc lẫn nhau."
Dù sao cũng là người mới tới, Xuân Hoa nói chuyện cũng coi như là chu đáo.
Chỉ là so sánh với Xuân Hoa, Thu Thật lại không ôn hòa như vậy.
Bộ dáng Thu Thật không đoan trang bằng Xuân Hoa, nhưng lại tinh xảo, khuôn mặt mang theo chút quyến rũ.
Nàng ta đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, hừ nhẹ một tiếng, "Ma ma tuổi lớn rồi, sợ là ánh mắt không tốt, cái dạng người gì cũng điều tới tiền viện, không sợ làm người khác chán ghét?"
Giọng nói có hơi nhỏ, nghe vào thấy có chút khắc nghiệt.
Xuân Hoa khẽ nhíu mày, sau đó duỗi tay kéo ống tay áo Thu Thật, nhắc nhở nói: "Thu Thật, đừng nói nữa, về sau còn phải làm việc hầu hạ điện hạ."
Đại khái là nể mặt Xuân Hoa, Thu Thật khinh bỉ liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, "Hừ."
Sau đó, Thu Thật lắc ௱ôЛƓ rời đi.
Mí mắt Tô Yên giật giật nhìn về hướng Thu Thật rời đi, không nói gì.
Xuân Hoa lên tiếng an ủi Tô Yên, "Ngươi không cần cảm thấy ủy khuất, Thu Thật là người như vậy, nhẫn nhịn một chút là được."
Nói xong, bèn đổi đề tài, "Tới đây, ta mang ngươi tới phòng bếp, thuốc của Tam hoàng tử hẳn là sắp xong."
Tô Yên gật gật đầu, đi theo phía sau Xuân Hoa.
Chỉ trong một lát, một chén thuốc đen đã được Tô Yên mang ra từ phòng bếp.
Xuân Hoa đi theo bên cạnh Tô Yên bắt đầu nói vài quy củ trong tiền viện cho nàng.
Khi đang đi dọc theo hành lang, bỗng nhiên Thu Thật không biết từ chỗ nào xuất hiện.
Cũng không thèm liếc nhìn Tô Yên một cái, trực tiếp kéo cánh tay Xuân Hoa, "Đi đi đi, ta có việc gấp, muốn ngươi giúp."
Xuân Hoa nhíu mày, "Ngươi muốn kéo ta đi đâu?"
"Ai nha, ma ma tìm chúng ta."
Thu Thật lấy ma ma ra nói, lần này Xuân Hoa không nghi ngờ, thấy Thu Thật gấp gáp như vậy, sợ chậm trễ, vội vàng nói với Tô Yên vài câu, "Tam hoàng tử đang hôn mê, chén thuốc này ngươi hãy đút cho điện hạ, nhớ đấy."
Vừa nói xong, Xuân Hoa đã bị Thu Thật kéo đi.
Tô Yên đứng ở hành lang dài, nhìn hai người kia rời đi, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Đi đến cửa tẩm điện, Tô Yên còn chưa có phản ứng, Tiểu Hoa đã khẩn trương gấp gáp, "Ai nha, thật khẩn trương, thật khẩn trương! Sắp gặp được nam chủ, ký chủ ngài phải nắm lấy cơ hội này! Cố lên!"
Đẩy cửa, Tô Yên đi vào.
Cách trang trí trong tẩm điện rất gọn gàng.
Bàn ghế được làm bằng gỗ tử đàn, điêu khắc tinh xảo, trang trí thêm vài món đồ cổ, màn che màu xanh che đi người đang nằm trên giường.
Tô Yên đi qua đó, đặt chén thuốc ở mép giường.
Duỗi tay, nhấc màn giường lên.
Người đang hôn mê trên giường lọt vào trong tầm mắt nàng.
Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lông mi đen nhánh rõ ràng, sống mũi cao, hình dáng đôi môi tuyệt đẹp, mi thanh mục tú.
Chỉ cần nhìn vào là nghĩ đến bốn chữ, thiếu niên như ngọc.
Tô Yên nhìn người đang nằm trên giường, trong mắt có chút nghi hoặc.
Chậm chạp không bưng thuốc lên đút cho hắn.
Chỉ nhìn chăm chú.
Tiểu Hoa cười tủm tỉm lên tiếng, "Ký chủ, có phải ngài bị sắc đẹp mê hoặc rồi không?"
Tô Yên nhỏ giọng đáp lại, "Khi ta cứu hắn, hắn vẫn tỉnh."
Cho nên, nàng có chút không hiểu.
Dựa theo đó mà nói, hắn không thể bị sặc nước hôn mê.
Thậm chí có sức lực đạp lên bó củi đó, nhìn qua dễ như trở bàn tay, dù nghiêm trọng lắm, chắc cũng chỉ có thể bị cảm vài ngày.
Làm sao có thể hôn mê đến bây giờ vẫn không tỉnh?
Tiểu Hoa cũng kinh ngạc, "A? Đúng vậy, ký chủ thật thông minh."
Ký chủ bỏ thêm một vào dung lượng não của mình, cảm thấy... không chỉ thông minh hơn một chút a.
Nãy giờ Tô Yên chỉ lo nói chuyện với Tiểu Hoa.
Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng nơi này rất yên tĩnh, đủ để giọng nói này truyền vào lỗ tai người đang hôn mê kia.
Nàng nói xong chưa được bao lâu, bỗng nhiên thấy hàng lông mi đen nhánh của người nằm trên giường run rẩy, giây tiếp theo đã mở mắt ra.
Đôi mắt đen nhánh thâm thúy, làm cho người mê muội.
Hai người đối diện, Tô Yên chớp chớp mắt, vài phút sau mới phản ứng lại, lùi về phía sau một bước, dựa theo lễ nghi trong trí nhớ mà làm, "Điện hạ, ngài đã tỉnh."
Người nằm trên giường chậm chạp không nói gì, chỉ nhìn nàng như vậy.
Thật lâu sau, một giọng nói khàn khàn vang lên, "Lại đây."
Tô Yên ngẩng đầu, đứng dậy đi qua đó.
Hiên Viên Vĩnh Hạo thấy nàng vẫn luôn thành thành thật thật đứng ở đó, hắn hơi rũ mắt.
Ngồi dậy, dựa vào đầu giường.
Sắc mặt của hắn tái nhợt một cách không bình thường.
Sau đó, một chén thuốc đen sì, mang theo hơi nóng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Mí mắt giật giật, nhấc lên.
Đối diện với khuôn mặt trắng nõn vô tội kia.
Tô Yên mềm mại lên tiếng: "Điện hạ, uống thuốc."
Một cánh tay hữu lực, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo.
Cả cơ thể nàng đều ngã về phía trước, lập tức quỳ xuống giường.
Một bàn tay còn cầm chén thuốc, bởi vì không vững mà bị đổ một ít xuống đệm chăn.
Người ngã vào trên giường, một giây trước còn giống như người bị thương nặng, nhưng khi đôi mắt sâu thẳm này nhìn chằm chằm người đối diện, cũng không biết vì sao, làm da đầu tê dại.
Ngữ khí ôn lương nhẹ nhàng, "Vào bằng cách nào?"
Vừa nghe, không có chút tính công kích nào, giống như con người của hắn vậy.
Hơn một nửa lực chú ý của Tô Yên đều ở trên chén thuốc kia, cố gắng không để nó bị đổ ra ngoài.
Tuy rằng như thế, vẫn mềm mại trả lời, "Nô tỳ được ma ma điều tới tiền viện, hầu hạ điện hạ."
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng, thật lâu sau, bỗng nhiên buông lỏng tay ra.
Ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Tên là gì?"
Khi hắn nói chuyện, rũ mắt xuống, không chút để ý nào.
Tô Yên hơi lui về phía sau, nhưng vẫn quỳ gối trên giường.
Nàng lên tiếng, "Tô Yên."
Sau khi hỏi xong câu này, Hiên Viên Vĩnh Hạo không hỏi thêm nữa, chỉ duỗi tay cầm chén thuốc trong tay nàng, một ngụm uống hết.
Chén thuốc kia rất đắng, chỉ đứng ở bên cạnh ngửi, là có thể cảm thấy nó đắng đến mức nào.
Tô Yên khẽ liếm khóe môi.
Sau đó cúi đầu mở túi tiền của mình ra.
Móc ra một cái kẹo được bọc bằng giấy dầu, sau đó duỗi tay bóc ra.
Hiên Viên Vĩnh Hạo còn chưa có phản ứng, viên kẹo kia đã được đưa đến bên môi hắn.
Tô Yên thấy hắn nhìn mình chằm chằm mà không há miệng ăn kẹo.
Nàng giải thích, "Đây là kẹo, ăn kẹo có thể thấy đỡ đắng hơn."
Nàng vừa nói xong, trong mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo hiện lên một tia sáng.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn há mồm, ăn cái kẹo đã được đưa đến bên môi.
Sau đó, Tô Yên yên lặng mang chén thuốc ra ngoài.
Chờ tới khi tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, Hiên Viên Vĩnh Hạo rũ mắt, đôi môi có hơi tái nhợt mấp máy, "Điều tra."
Tiếng nói vừa dứt, đã nghe thấy tiếng trả lời cung kính ngoài cửa, "Vâng."
Tiếp đó vèo một tiếng biến mất.
Tầm mắt hắn đảo qua giấy gói kẹo bên mép giường, cầm trong tay, đầu ngón tay xem xét thưởng thức.
Trong miệng còn tràn ngập vị sữa dâu, vị đắng của chén thuốc, thật đúng là đã biến mất gần hết.
Từ trước tới nay chưa từng thấy nha hoàn nào to gan như vậy.
Lấy thứ này để lừa gạt hắn, coi hắn là đứa trẻ ba tuổi mà dụ dỗ sao?
Đi ra tẩm điện, Tô Yên bưng khay đi ra ngoài.
Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, thâm cung đại viện khó tránh có người muốn hãm hại ngài, Tiểu Hoa đã tìm truyện 《XX truyện 》 《 Lịch sử Võ Tắc Thiên 》《 Bí pháp trong thâm cung 》《XX bí sử 》 và các loại tư liệu, ngài có muốn đọc không?"
Tô Yên đi dọc theo hành lang dài, không hiểu, "Nhưng mà ta không cần thượng vị nha."
Tiểu Hoa cũng không đồng ý, "Khó tránh khỏi có những tình huống nguy hiểm."
Tô Yên đang định từ chối, đã nghe thấy giọng cười bên cạnh, "Hừ? Ra ngoài rồi?"
Thu Thật cao giọng, dựa vào hành lang gỗ.
Khi nói chuyện, trong tay Thu Thật cầm một cái túi tiền, đung đưa trước mặt Tô Yên, "Vừa nãy ma ma gọi người của tiền viện đi nhận tiền thưởng."
Nàng ta vừa nói vừa cười, "Ai nha, quên mất ngươi cũng là người trong tiền viện. Nhưng mà... một người đi lên từ cung nữ tam đẳng như ngươi, có tư cách gì ngồi cùng bàn với bọn ta?"
Ngữ khí của Thu Thật mang theo khinh thường và châm chọc.
Nàng ta thật sự không thích Tô Yên.
Những nha hoàn ở tiền viện, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn học thức có học thức, dựa vào cái gì mà một tiện tỳ cũng có thể chen chân vào?
Tô Yên nhìn nàng ta, giọng nói mềm mại ấm áp, "Cảm thấy ta không có tư cách, ngươi có thể đi tìm ma ma."
"Ngươi!!"
Thu Thật bị lời nói của nàng làm cho á khẩu không nói được gì.
Bởi vì ma ma đã nói không ai dám không nghe, nàng ta không có cách gì với Tô Yên, mới ở chỗ này châm chọc mỉa mai.
Nếu có thể đi tìm ma ma, nàng ta còn phải mất công ở đây?
Tô Yên thấy sắc mặt Thu Thật đỏ lên, chậm chạp không nói gì, bèn không nhìn Thu Thật nữa, đi thẳng về phía trước.
Phía xa, có thể nghe thấy giọng nói tức giận của Thu Thật, "Tô Yên! Ngươi chờ đó!!"
Đi vào lỗi rẽ, Tô Yên đột nhiên lên tiếng, "Tiểu Hoa."
"Sao vậy? Ký chủ?"
"Mấy quyển sách ngươi vừa nói, để lại cho ta, buổi tối ta muốn đọc."
Tô Yên cầm khay đi về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng.
Tiểu Hoa kinh ngạc, "A? Sao ký chủ lại đột nhiên thay đổi ý kiến?"
Tô Yên cúi đầu nhu nhu, "Thâm cung đại viện, khó tránh có người muốn hãm hại ta."
Nàng lặp lại câu nói lúc nãy của Tiểu Hoa.
"Yên tâm đi ký chủ, Tiểu Hoa sẽ để lại cho ngài."
Tiểu Hoa nhanh chóng đồng ý.
Bởi vì Tô Yên trở thành nha hoàn nhất đẳng, căn phòng cũng từ giường chung trở thanh có một căn phòng riêng.
Tuy rằng phòng nhỏ hẹp, có chút đơn sơ, nhưng Tô Yên không kén chọn.
Kết quả là... tới buổi tối, Tô Yên trợn tròn mắt, nhìn những dòng chữ rậm rạp đang bay trên không trung trước mặt mình.
Xem nghiêm túc, chỗ không hiểu còn không quên hỏi Tiểu Hoa.
Nhỏ giọng nói: "Cho nên, đôi long phượng thai này của Hoàng Quý Phi là con của Vương gia, không phải con Hoàng Thượng?"
"Đúng đúng đúng, ký chủ đã hiểu nha."
Tiểu Hoa cũng vui mừng thay cho ký chủ nhà mình.
Chờ đến khi Tô Yên đọc xong quyển 《XX truyện 》, mệt mỏi chớp chớp mắt.
Tiểu Hoa còn đang rất kích động, "Ký chủ, có phải rất kích thích không? Có học được sự tinh túy trong đó không?"
"Tinh túy gì?"
"Vu oan giá họa, tàn nhẫn độc ác, khoác da dê, giả vờ vô tội nha, chỉ cần ký chủ chăm chỉ học hỏi, khẳng định cũng có thể trở thành một nhân vật truyền kỳ, ghi vào sử sách!"
Tiểu Hoa hứng thú bừng bừng, cảm thấy mình đang bồi dưỡng ký chủ từ một người không biết gì thành một nhân vật truyền kỳ, vừa nghe đã cảm thấy đầy nhiệt huyết.
Tô Yên không hứng thú lắm.
Tiểu Hoa nhịn không được hỏi, "Ký chủ, ngài cũng không muốn trở thành nhân vật truyền kỳ sao?"
Chẳng lẽ chuyện này không có lực hấp dẫn với ký chủ?
Tô Yên nhắm mắt lại, mệt mỏi muốn ngủ, nàng nhỏ giọng nói, "Không phải không muốn, mà là không cần thiết."
"Có ý gì?"
"Ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được."
Dung lượng não có hạn, nghĩ quá nhiều, sẽ đau đầu.