Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 279

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên nghe được thanh âm, nghiêng đầu đi xem.
Ngay khi nhìn thấy người này là Tam điện hạ Âu Dương Thanh, nàng liền sửng sốt một chút.
Tiếp đó nói
"Tam điện hạ cũng ở đây a."
Vừa mới chỉ nhìn thấy bên cạnh có một người, vẫn chưa thấy rõ rốt cuộc là ai.
Hiện giờ, nghe hắn vừa nói, rốt cuộc mới xem như thấy rõ người này.
Ách, hóa ra là Âu Dương Thanh.
Âu Dương Thanh bị Tô Yên nói đến sửng sốt, sau đó không thể tin tưởng
"Ngươi, ngươi, ngươi, bổn điện hạ cứ như vậy không vào mắt ngươi??"
Trong thanh âm có chút ý vị muốn tức hộc máu.
Hắn một người lớn như vậy ngồi ở nơi này, thế nhưng tên kia vẫn luôn không nhìn đến??
Này quả thực, quả thực tức ૮ɦếƭ hắn!
Tô Yên chớp chớp mắt, trầm mặc.
Âu Dương Thanh xem nàng trầm mặc càng tức giận.
Cầm cây quạt đứng lên, chỉ thẳng vào Tô Yên
"Ngươi, ngươi, ngươi,...."
Ngươi nửa ngày, cuối cùng cũng không nói ra được vế tiếp theo.
Cuối cùng chỉ có hừ thật mạnh một tiếng, xoay người, cũng không quay đầu lại, thở phì phì rời đi.
Vào đêm, trong kinh thành giăng đèn kết hoa, khác với lúc trước trầm tĩnh.
Ngược lại so ban ngày thậm chí còn muốn náo nhiệt.
Người đi đông đúc.
Náo nhiệt đàm luận, tiếng nữ nhi gia cười nói oanh yến, còn có nam tử văn nhã ngâm thơ câu đối ở ven hồ.
Tô Yên cùng Cơ Ngọc đi ra hầu phủ.
Bởi vì người quá nhiều, nên chỉ mang theo Lan Chi đi.
Vẫn chưa mang theo gia phó.
Hai người đi dạo đến trước mặt một tiểu quán thì dừng lại.
Cơ Ngọc cầm lấy một cái đèn Ⱡồ₦g hình hoa sen trước mặt.
Sinh động như thật, thật xinh đẹp.
Tô Yên chớp chớp mắt, ngẩng đầu xem hắn
"Chàng thích cái này?"
Cơ Ngọc nhìn về phía Tô Yên, khóe môi gợi lên cười nhạt
"Hầu gia không thích?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát,
"Còn bình thường."
Cơ Ngọc cầm đèn hoa sen thưởng thức.
Chậm rãi ra tiếng
"Đèn hoa sen này còn được gọi là đèn ước nguyện, viết nguyện vọng rồi bỏ vào bên trong đèn, thả vào trong sông.
Chỉ cần thành kính, thần linh sẽ thay người thực hiện nguyện vọng."
Tô Yên duỗi tay, tiếp nhận đèn hoa sen kia.
Đại khái là lần đầu nhìn thấy loại đồ vật này, có chút mới lạ.
"Hứa nguyện?"
Cơ Ngọc không biết khi nào đã kéo tay nàng.
Hắn gật gật đầu.
Ánh mắt từ đầu đến cuối đều không rời khỏi người Tô Yên.
Trong lòng nghĩ, đại khái Tô Yên vẫn luôn giả nam tử lâu rồi, thế cho nên một ít đồ vật nữ nhi gia thích, nàng đều thực xa lạ.
Đèn hoa sen, túi tiền,... vốn chính là đồ vật chủ yếu được bán ở Tết Khất Xảo.
Bất quá xem bộ dáng nàng, tựa hồ cũng không biết đây là đèn hứa nguyện.
Hắn câu môi một chút, đông người chen chúc lại.
Đi được vài bước, hai người sát tới gần nhau.
Cơ Ngọc cúi đầu, dán ở bên tai nàng, thanh âm nhẹ nhàng nhiễm theo ý cười
"Tiểu hầu gia muốn viết nguyện vọng gì? Không chừng, ông trời sẽ hiển linh."
Tô Yên vừa nhấc đầu, vừa vặn hắn rời đi bên tai nàng.
Hai người khóe môi chạm qua một chút.
Cơ Ngọc sửng sốt.
Tô Yên nhìn môi hắn, lúc lâu sau, nghiêm túc gật đầu
"Muốn viết."
Nói xong, liền lôi kéo Cơ Ngọc hướng tới ven bờ sông.
Lan Chi mang tới tờ giấy còn có 乃út da lông cao cấp.
Tô Yên ghé vào vòng bảo hộ ở ven bờ sông, cầm 乃út da lông cao cấp kia.
Viết thật lâu.
Thật cũng không phải nàng nguyện vọng nhiều.
Chỉ là nàng dùng 乃út lông rất không thuần thục.
Viết ra chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tiểu Hoa yên lặng ra tiếng
"Ký chủ, chị viết chữ xấu như vậy, có lẽ thần linh sẽ không đọc ra được nguyện vọng của chị, vô pháp thực hiện a."
Tô Yên
"...... về sau, khi ta không hỏi em, em có thể không cần phải nói đâu."
Tiểu Hoa biết lời của mình chọc tới miệng vết thương của ký chủ.
Yên lặng ngậm miệng.
Chờ làm xong, nàng nhét tờ giấy kia vào đèn hoa sen.
Sau đó nhìn về phía Cơ Ngọc đang đứng ở nơi xa.
Giơ lên đèn hoa sen trong tay
"Như vậy là được sao?"
Cơ Ngọc đi đến bên người Tô Yên
"Hầu gia chỉ cần đặt đèn hoa sen ở bờ sông, thành kính hứa nguyện."
Tô Yên gật gật đầu, ôm đèn hoa sen đi đến bờ sông.
Cho đến khi tới nơi.
Mới phát hiện người thật sự rất nhiều.
Hơn nữa phần lớn là nữ tử.
Đều tỉ mỉ trang điểm, hy vọng có thể ngẫu nhiên gặp được ý trung nhân.
Tô Yên rốt cuộc chen được tới phía trước, đặt đèn ở ven hồ.
Nàng nhìn đèn trôi đi ra xa, tập kết cùng những đèn hoa khác.
Lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Xoay người muốn rời đi bờ sông.
Lại đột nhiên cảm nhận được chung quanh có tầm mắt lạnh băng dừng lại trên người mình đánh giá, đảo qua.
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn người xung quanh.
Cuối cùng ánh mắt dừng ở mấy tên nam tử đang không ngừng dựa xát lại đây.
Nàng đi ra khỏi đám người.
Cơ hồ là Tô Yên vừa mới thoát ra khỏi đám đông, trong nháy mắt đã bị người vây quanh.
Đôi mắt nàng buông xuống.
Mà mấy người kia còn đang không ngừng tới gần.
Rốt cuộc, không biết là ai động thủ trước.
Một cây chủy thủ từ trong tay một người nọ đâm ra.
Thẳng tắp hướng tới eo bụng Tô Yên.
Người này chỉ là tên tiểu tử vô năng, bọn họ vốn cho rằng nhiệm vụ lần này sẽ thực dễ dàng hoàn thành.
Đáng tiếc.
Lại vui mừng quá sớm.
Tay Tô Yên, chuẩn xác ấn xuống chủy thủ kia.
Cũng chỉ nghe răng rắc một tiếng.
Tiếp đó là một tiếng kêu rên.
Bởi vì kịch liệt đau đớn, chủy thủ trong tay tên kia rơi xuống.
Vừa vặn bị Tô Yên cầm.
Cổ tay xoay chuyển, mượn lực để hướng chủy thủ kia quay ngược lại nam tử.
Phụt một tiếng.
Chủy thủ nháy mắt liền thọc vào thân thể hắn ta.
Nam tử nháy mắt trừng lớn mắt, không thể tin tưởng.
Giây tiếp theo, Tô Yên rút chủy thủ ra, tiếp tục từng bước một đi về phía trước.
Nàng buông hạ đôi mắt, cẩn thận nghĩ.
Còn có ba người.
Tí tách, tí tách, máu tươi ở bụng tên kia phun ra.
Có một ít lây dính ở tay nàng.
Máu theo ngón tay, dọc theo chủy thủ chảy đi xuống, cuối cùng rơi vào bùn đất, biến mất không thấy.
Khi ba tên nam tử xa lạ nhận thấy được người thất bại.
Đồng thời bắt đầu hướng tới gần Tô Yên.
Một người gần nhất ở bên phía tay trái của nàng.
Bởi vì tay nàng đang rũ thẳng xuống, cho nên không có người chú ý tới chủy thủ trên tay Tô Yên.
Cho đến phụt một tiếng.
Ngay lúc nam tử tới gần lại đây, đang muốn động thủ.
Tô Yên lại càng mau một bước.
Phụt một tiếng, lại lần nữa thọc vào trong bụng hắn.
Chỉ mất vài giây.
Tên nam tử thứ hai vừa ngã xuống, phía sau tiếng thét chói tai đã vang lên
"A a a a a!!!! ૮ɦếƭ người!!!"
Tức khắc, tất cả nữ tử chung quanh đều luống cuống.
Bắt đầu chạy trốn khắp nơi.
Hai tên nam tử còn lại vừa thấy, sự tình thoát ly khống chế.
Liền lập tức lẫn vào trong đám người, tính toán tìm được thời gian thật tốt để hành động.
Nguyên bản Cơ Ngọc đứng ở trên cầu, nhìn thấy bờ sông hỗn loạn, nheo nheo mắt.
Nghe đám người kia thét chói tai, dần dần nghe rõ là cái gì.
Sau đó, tầm mắt đảo qua đám người chen chúc.
Hồi lâu lúc sau, rốt Tô Yên đang đi ngược dòng người, đi về phía nam bờ sông.
Cơ Ngọc không biết khi nào mày nhăn lại, sau đó buông lỏng.
Bước bước chân, đi đến phía nam.
Rốt cuộc đến một gốc cây liễu, Tô Yên ngừng lại.
Phía sau, tất cả mọi người đều chạy đi.
Trên mặt sông, đám đèn Ⱡồ₦g như cũ chậm rì rì du đãng phía hạ du.
Tô Yên nhìn đèn Ⱡồ₦g một hồi lâu, phát hiện đã vô pháp nhận rõ đèn của mình rốt cuộc là cái nào.
Thu hồi ánh mắt, quay người lại liền nhìn thấy Cơ Ngọc đi tới đây.
Cơ Ngọc vừa đi tới, không hỏi cái gì, chỉ là trên dưới đánh giá Tô Yên, đại khái là xác nhận nàng có bị thương hay không.
Sau đó, trên gương mặt sơ lãnh mang lên một tia cười nhạt, nhu hòa chút.
"Hầu gia vừa mới viết nguyện vọng gì?"
Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó tầm mắt yên lặng dời về phía một đống hà đèn chỗ kia, ra tiếng
"Nói liền không linh."
Cơ Ngọc cúi đầu
"Vậy Cơ Ngọc, có thể trợ giúp hầu gia thực hiện nguyện vọng hay không?"
Tô Yên nhìn môi mỏng cách cực gần kia, yên lặng tiến lên một ít, chạm vào một chút.
Nhỏ giọng nói
"Ân, nguyện vọng đã thực hiện."
Cơ Ngọc sửng sốt, hắn trong mắt quang mang hơi lóe.
Khi nói chuyện, không biết khi nào, tay ôm lên vòng eo Tô Yên.
Ôm người vào trong иgự¢, phía sau Tô Yên đó là cây liễu to, nàng muốn thoát cũng thoát không được.
Tô Yên còn không phát hiện, đại khái là nghĩ đến nguyện vọng của mình.
Cơ Ngọc nói chuyện, thanh âm không biết vì sao thấp xuống, ái muội bốc lên giữa hai người.
"Hầu gia nguyện vọng, chẳng lẽ là muốn hôn Cơ Ngọc?"
Hắn ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm Tô Yên.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu
"Không sai biệt lắm."
Cơ Ngọc lẩm bẩm ở bên tai Tô Yên
"Cơ Ngọc cả người đều là của hầu gia, hầu gia muốn làm cái gì với Cơ Ngọc đều có thể."
Ái muội nói, làm người vô hạn mơ màng.
Đáng tiếc, gặp một vị tiểu hầu gia khó hiểu phong tình.
Tô Yên nghe hắn nói, suy nghĩ một hồi lâu.
Sau đó duỗi tay, ôm lấy hắn.
"Ân"
Lên tiếng.
Tô Yên trên tay phải, còn dính vết máu, vừa mới ôm.
Máu tươi đã dính trên quần áo Cơ Ngọc.
Nàng đang muốn ngẩng đầu nói chuyện, bỗng nhiên, nơi xa hai tên nam tử xa lạ nhanh chóng tới gần lại đây.
Thực rõ ràng, mục đích là hướng về phía nàng.
Tô Yên ánh mắt không có phập phồng, ôm Cơ Ngọc dùng sức, bước chân chuyển một cái.
Sau đó, liền thành Cơ Ngọc được Tô Yên che chở.
Phanh!
Nàng nâng lên chân đá một tên tới gần mình đến ngã lăn trên mặt đất.
Mà vốn tên còn lại đứng ở phía xa, bước chân dừng một chút.
Vẫn chưa tiếp tục đi hướng bên này, đại khái là đã nhận ra khả năng của mình, hoàn thành nhiệm vụ....thực xa vời.
Xoay người, liền ẩn nấp ở trong đám người, chậm rãi rời đi.
Cơ Ngọc đứng ở dưới cây liễu, Tô Yên bảo hộ hắn ở sau người.
Hắn ngốc lăng ở đàng kia.
Tên nằm dưới đất đã bò lên, bắt đầu triền đánh cùng Tô Yên.
Phịch một tiếng!
Tô Yên lại lần nữa đánh người nghiêng trên mặt đất.
Lúc này đây, nam tử kia trực tiếp bị đánh phun ra máu, hôn mê bất tỉnh.
Cơ Ngọc nhìn nhất cử nhất động của Tô Yên, nước chảy mây trôi.
Hắn trong mắt quang mang càng ngày càng sáng.
Tô Yên quay đầu lại nhìn về phía hắn
"Chàng không sao chứ?"
Cơ Ngọc yết hầu lăn lộn
"Hầu gia cứu Cơ Ngọc."
Tô Yên nghĩ nghĩ.
Tuy rằng người này là hướng về phía nàng mà tới.
Nhưng là cũng khẳng định hắn sẽ không bỏ qua Cơ Ngọc.
Cho nên hắn nói như vậy, cũng không sai.
Cơ Ngọc đi đến trước mặt Tô Yên, duỗi tay, cầm tay nàng đang dính máu.
Dùng tay áo to rộng chà lau tay nàng.
Thanh âm dễ nghe vang lên
"Cơ Ngọc cả người đều là của hầu gia. Hiện giờ hầu gia lại lần nữa cứu Cơ Ngọc, Cơ Ngọc không có gì báo đáp."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc