Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 278

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên nhìn bộ dáng mất mát của hắn.
Trong lòng như có thứ gì nắm chặt.
Nàng hơi há miệng
"Chàng, chàng đừng nghĩ vậy."
Cơ Ngọc vẫn lắc đầu.
Lúc sau.
Hắn rũ mắt, hiện lên tia cười nhẹ.
Ý cười hỗn loạn nhiều cảm xúc, khiến người nhìn vào cảm thấy chua xót.
"Hầu gia luôn thích nói những lời như vậy, làm cho nô quên thân phận của mình, làm cho, nô vượt qua giới hạn thân phận."
Cơ Ngọc dừng một chút, thanh âm càng nhẹ hơn
"Nô may mắn được hầu gia chuộc thân, nhưng đến cuối cùng, nô cũng chỉ là một tiểu quan hèn hạ. Vốn dĩ, chính là bị người ta tùy ý đùa bỡn a."
Tô Yên nhíu mày chặt hơn
"Tại sao chàng lại nói bản thân mình như vậy?"
Cơ Ngọc nâng đôi mắt lên, mờ mịt chớp mắt.
Cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tô Yên, nhìn nàng
"Hầu gia cũng nghĩ như vậy. Đầu tiên là đối xử tốt với Cơ Ngọc, nuông chiều ta, làm cho Cơ Ngọc ngay cả trái tim chân thành cũng đều dâng cho ngài. Sau đó, liền không quan tâm đến Cơ Ngọc nữa."
Nói vậy, Cơ Ngọc lộ ra nụ cười tự giễu,
"Quả nhiên, là tự nô đề cao chính mình."
Áo choàng màu xanh nhạt bị gió thổi lên, sắc mặt tái nhợt, làm người ta đau lòng.
Tô Yên nắm lấy tay hắn, hoảng hốt.
Bởi vì hoàn toàn không biết tại sao hắn lại suy nghĩ như vậy.
"Ta đối với chàng là chân thành, chính là muốn cùng chàng cả đời ở bên nhau."
Tô Yên chỉ có thể nghiêm túc vụng về biểu đạt.
Cơ Ngọc cúi đầu, không nói lời nào.
Tô Yên khẩn trương nắm chặt tay hắn,
"Chàng, chàng phải tin tưởng ta."
Có lẽ thanh âm nàng quá thành khẩn.
Lực đạo nắm tay hắn cũng rất dùng sức.
Cơ Ngọc ngẩng đầu lên, cười tự giễu
"Hầu gia hà tất gì phải nói những lời lừa gạt nô, từ ngày nô được ngài mua lại, đã không thể rời đi."
Cho nên, không cần nói những lời dễ nghe như vậy.
Mệnh tiện này, đều là của hầu gia.
Những câu này, Cơ Ngọc không nói ra.
Nhưng Tô Yên hiểu ý hắn.
Tô Yên nhíu mày thật chặt.
Tại sao chỉ có một đêm, hắn lại trở nên như vậy?
"Có người đã nói gì với chàng sao?
Cơ Ngọc lắc đầu.
Tô Yên trái lo phải nghĩ, nàng nghĩ đến những lời Lan Chi đã nói.
Sau đó lên tiếng
"Hôm qua vào buổi trưa, chàng đã dầm mưa tìm ta rất lâu?
Cơ Ngọc cúi đầu, cười nhạt
"Là nô sợ hầu gia dính mưa. Nhưng nô quên mất, đây là hầu phủ, làm sao ngài có thể dính mưa chứ?"
Tô Yên dường như nhận ra điều gì đó
"Chàng, giữa trưa hôm qua, cả buổi tối, vẫn luôn đợi ta tới dùng bữa?"
Cơ Ngọc cúi đầu, ngón tay đang câu lấy đàn cô, thoáng dừng sức.
Nhưng trên mặt vẫn biểu hiện vân đạm phong khinh
"Là nô vượt qua giới hạn."
Tô Yên nghe hắn khiêm tốn nói như vậy, một câu vượt giới hạn, một câu không nên.
Làm cho trong lòng nàng càng thêm buồn bực.
Duỗi tay, dùng sức nắm lấy cổ áo hắn, đem người một phen kéo đến trước mặt mình.
Giây tiếp theo, hôn lên.
Tô Yên hôn rất mạnh, sau khi hôn xong, nàng thở hổn hển nói
"Ta không thích chàng nói chuyện như vậy, càng không thích chàng xa cách ta, cho nên, chàng muốn gì thì hãy nói ra."
Trong khi hôn môi, đàn cổ rơi xuống
Ngăn cách giữa hai người.
Tô Yên ôm cổ hắn, thanh âm nghiêm túc
"Ta muốn chàng nói thật."
Sau một lúc lâu, Cơ Ngọc duỗi hai tay, ôm lấy Tô Yên.
Rất dùng sức.
Môi hắn dán lên tai Tô Yên, lẩm bẩm
"Hầu gia hôm qua không có đến dùng bữa, cũng chưa từng nói sẽ ngủ bên đây. Chính là cảm thấy nô quá lãnh đạm, cảm thấy không vui không thú vị?"
Tô Yên nghe được thanh âm hắn mang theo tia run rẩy.
Lập tức, liền khiến Tô Yên cảm thấy trái tim như bị nhéo đến đau.
Nàng ôm hắn, thanh âm không biết như thế nào liền trở nên mềm mại
"Ta hôm qua là có một số việc trì hoãn, không phải không thích chàng."
Lông mi Cơ Ngọc run rẩy
"Hầu gia nói cái gì, Cơ Ngọc đều tin tưởng."
Tô Yên ôm hắn, hôn vào môi hắn.
Tựa hồ, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm tình của mình.
Cho đến khi trận hôn môi dây dưa này kết thúc.
Cơ Ngọc ôm Tô Yên, vừa mới đau thương mất mát phảng phất đã tan thành mây khói.
Hắn ngậm cười, trên mặt có một tia nhu sắc
"Hầu gia sớm như vậy tới chỗ này, là muốn cùng nhau ăn sáng?"
Tô Yên dừng một chút, sau đó gật đầu
"Ân."
Nàng không nói với hắn chính mình đã ăn sáng.
Tiểu Hoa nhỏ giọng lẩm bẩm
"Ký chủ, chị đang nói dối sao?"
Ký chủ gạt người là không tốt, mũi sẽ dài ra nha.
Tô Yên cũng không có phản ứng lại với Tiểu Hoa
Sau đó, hai người dọn dẹp một chút, về phòng ăn cơm.
Nàng đã nhận ra Cơ Ngọc bất an.
Vì để hắn an tâm, Tô Yên trực tiếp làm người thu dọn đồ vật, đem đồ trong phòng Cơ Ngọc đều dọn tới trong viện của Tô Yên.
Cơ Ngọc nghi hoặc
"Hầu gia?"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Về sau, mỗi ngày dùng bữa, mỗi đêm cùng ngủ, chàng liền không cần lo lắng ta không tới."
Cơ Ngọc lộ ra ý cười, gật đầu
"Vâng, hầu gia."
Đến nỗi Tô Đào niết mặt Cơ Ngọc, còn muốn thông đồng với hắn kia.
Cũng bị Tô Yên nhốt trong phòng cấm túc nửa năm.
Mỗi buổi sáng, Tô Yên như cũ đều theo phụ thân đi thao luyện một phen.
Lan Chi cũng đi theo.
Rốt cuộc, Cơ Ngọc ở trong viện Tô Yên, hết thảy đều đã quen.
Cũng không cần có người hầu hạ.
Vừa vặn, một ngày nọ Âu Dương Thanh tới tìm Cơ Ngọc.
Đi vào sân, khắp nơi quét một vòng.
Hừ hừ một tiếng.
Nhìn qua Cơ Ngọc ngồi ở đình hóng gió.
Nghênh ngang đi qua, ngồi xuống ghế đá ở trước mặt
"Bổn điện hạ an bài ở phủ đệ cho ngươi, so với nơi này chỉ có đẹp hơn. Muốn đi với bổn điện hạ hay không?"
Cơ Ngọc mặt không có biểu tình, âm thanh lãnh đạm
"Khế bán mình của Cơ Ngọc ở chỗ hầu gia, đi không được."
Mắt Âu Dương Thanh trợn trắng
"Không phải do ngươi một hai phải đem chính mình đưa đến tay Hầu gia?"
Âu Dương Thanh lười đến cái gì cũng không nói.
Hắn lướt qua má Cơ Ngọc, vệt đỏ gần như đã biến mất.
Như suy tư cái gì đó
"Nghe nói mặt ngươi bị thương là do thứ nữ Tô gia kia làm?"
Âu Dương Thanh một tay chống cằm, cười ngâm ngâm
"Bắt đầu từ khi nào, người khác có thể chạm vào ngươi? Ngươi cư nhiên không chém ngón tay nàng?"
Người nào đó không có phản ứng gì.
Cho đến khi, Âu Dương Thanh thong thả lên tiếng
"Hay là, chính ngươi tự làm mình bị thương, lại không cẩn thận khiến hầu gia của người tưởng là bị Thứ nữ Tô gia kia làm?"
Cơ Ngọc nắm tay, mi khẽ run lên.
Âu Dương Thanh tiếp tục lưu loát nói
"Tâm tư lòng dạ Cơ Ngọc ngươi, bổn điện hạ cũng chỉ đoán được năm phần.
Nếu người thật ngu xuẩn làm mình bị thương, ta thật ra phải thay đổi cách nhìn về thứ nữ kia."
Dừng một chút, nhìn vào cửa Hầu phủ
"Bị thương một chút, chẳng những thoát khỏi dây dưa với thứ nữ kia, còn trực tiếp được ở trong viện của người trong lòng.
Cơ Ngọc đại nhân, này một hòn đá ném hai chim cũng thật hay."
Âu Dương Thanh như nắm giữ được nhược điểm to lớn vậy.
Ở đằng kia đắc ý.
Cơ Ngọc một chút đều không có ý phủ nhận.
Chỉ nói
"Tam điện hạ tới đây, chỉ là vì muốn nói việc này?"
Âu Dương Thanh nghe hắn trầm tĩnh nói, lúc này mới thở dài, có chút đáng tiếc ngồi xuống.
Nói chính sự.
Âu Dương Thanh híp mắt ra tiếng
"Nhị hoàng huynh kia của ta, như là nhớ thương hầu phủ này a."
Uy danh bên ngoài của Tô gia, trong tay Tô phụ cũng có một ít thế lực.
Thuộc về một vị trí rất quan trọng.
Chỉ là Tô phụ làm người chính trực, khinh thường nhất là việc kéo bè kết cánh.
Cho nên đối với đoạt vị tranh đấu vẫn không bị cuốn vào.
Cũng không theo chân đám hoàng tử bọn họ, vẫn duy trì khoảng cách.
Cơ Ngọc mí mắt giật giật
"Tô Hải Hoa?"
Âu Dương Thanh cười
"Thế mà ngươi đều có thể nghĩ đến? Không sai, nhị hoàng huynh tính toán lợi dụng Tô Hải Hoa tranh đoạt Tô phủ."
Âu Dương Thanh cầm lấy điểm tâm trên bàn, cắn một ngụm.
Không nhanh không chậm
"Tô Hải Hoa kết minh cùng nhị hoàng huynh, nếu muốn được đến hầu phủ, chỉ cần diệt trừ một người."
Cơ Ngọc mặt vô biểu tình.
Âu Dương Thanh biết hắn nhất định đoán được.
"Tiểu hầu gia của ngươi."
Diệt trừ Tô Yên, hầu phủ lại không có người kế nhiệm.
Chỉ có ở chi hệ tìm kiếm người thích hợp thừa kế.
Mà trong chi thứ, chỉ có Tô Hải Hoa xuất chúng, cũng rất được Tô phụ thích.
Đến lúc đó, hầu phủ rơi vào trong tay Tô Hải Hoa là chuyện sớm muộn.
Âu Dương Thanh cắn điểm tâm, ngược lại là không vội.
Hắn cẩn thận nhìn Cơ Ngọc.
Tấm tắc nói
"Bổn điện hạ chưa bao giờ thấy bộ dạng ngươi như thế này."
Vừa nói khởi việc này, Âu Dương Thanh liền nhớ tới chuyện xưa
"Nhớ năm đó, ta thiếu chút nữa ૮ɦếƭ ở trong tay sơn tặc, đao đều treo ở trên cổ, ngươi không phải cũng là uống xong trà rồi mới đến cứu bổn điện hạ?"
Nhìn lại bộ dáng nghiêm túc của hắn hiện tại.
Âu Dương Thanh bắt đầu chọc gậy bánh xe
" Tiểu hầu gia kia có cái gì tốt, nạp như vậy nhiều mỹ thi*p, sớm muộn gì có một ngày hắn cũng sẽ di tình biệt luyến thích tiểu cô nương nhà khác.
Ngươi một lão nam nhân đến lúc đó còn có thể tranh sủng được với những tiểu cô nương gia đó?"
Nói nói, Âu Dương Thanh ho khan một tiếng
"Đi cùng bổn điện hạ thôi, đến nỗi khế bán mình của ngươi, bổn điện hạ sẽ cho người lấy về."
Kỳ thật đối với Âu Dương Thanh mà nói, Cơ Ngọc ở đâu ngốc cũng được.
Hắn cũng không lo lắng.
Chính là nhìn Cơ Ngọc càng ngày càng để ý tiểu bạch kiểm kia.
Nghĩ lại mình cùng hắn nhận thức tám năm, cũng coi như là vào sinh ra tử.
Nhưng chưa bao giờ thấy hắn khẩn trương như vậy.
Trong lòng tức khắc liền không cân bằng.
Nếu là một cô nương còn có thể lý giải, hắn là tình đậu sơ khai.
Nhưng kia lại là một tiểu bạch kiểm, lại còn là kẻ nam nữ thông ăn, là tay già đời.
Rốt cuộc Cơ Ngọc nhìn trúng hắn ở điểm nào??
Vừa nghĩ như vậy, phía cửa truyền đến thanh âm.
Tô Yên đã trở lại.
Sau đó, Tam điện hạ liền nhìn gương mặt không biểu tình ở đối diện mình kia, hiện lên một tia cười nhẹ nhu hòa.
Âu Dương Thanh hừ hừ hai tiếng, mắt trợn trắng.
Cầm cây quạt dùng sức quạt.
Tô Yên nhìn đến người chỗ đình hóng gió, trước mắt sáng ngời, đi lên tới.
Ra tiếng
"Vẫn luôn ở chỗ này ngồi?"
Cơ Ngọc gật đầu
"Chờ hầu gia trở về."
Nói xong, Cơ Ngọc bưng điểm tâm kia, đẩy đến trước mặt Tô Yên.
Tô Yên cầm lấy điểm tâm cắn hai miếng.
Một bên nói
"Ta nghe nói hôm nay buổi tối trong thành có Tết Khất Xảo, muốn đi xem sao?"
Cơ Ngọc ngẩng đầu dò hỏi
"Hầu gia đi sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Vừa nói, Tô Yên vừa cầm tay Cơ Ngọc.
"Cơ Ngọc đi cùng hầu gia."
Âu Dương Thanh nghe được thanh âm Cơ Ngọc hàm chứa ý cười.
Nhìn nhìn lại điểm tâm trước mặt mình tất cả đều được đẩy tới bên Tô Yên.
Hừ hừ hai tiếng.
Lười phản ứng.
Nhỏ giọng nói thầm
"Hai tên nam nhân, tham gia Tết Khất Xảo cái gì."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc