Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 277

Tác giả: Tần Nguyên

Ban đầu, Lan Chi còn muốn nói thêm.
Nhưng nhìn Cơ Ngọc bước vào, lực chú ý của hầu gia đều để trên người hắn.
Chỗ nào còn chuyện cho nàng đây?
Kết quả là, Lan Chi yên lặng lui ra.
Đóng cửa.
Cẩn thận nhìn, Cơ Ngọc đại nhận tựa hồ cũng rất thích hầu gia.
Lan Chi trong lòng thả lỏng.
Đối với Lan Chi mà nói, thực ra không có hy vọng gì nhiều.
Chỉ mong rằng Hầu gia có thể tìm thấy một người thực sự thích nàng.
Dù sao với thân phận này, chỉ sợ sẽ gặp nhiều khúc mắc.
......
Hàng ngày vẫn trôi qua như vậy.
Nếu có điều gì đó khác biệt, chính là Tô Yên thường trú ở trong viện của vị tiểu quan mới được chuộc thân kia.
Nhưng thật ra trong hầu phủ truyền ra một chút tin đồn nhảm nhí.
Từ ngày đánh giá một phen với Tô phụ.
Hầu như mỗi ngày sau đó, Tô Yên đều sẽ bị gọi đi giao thủ mấy hiệp.
Mỗi lần sau khi đánh xong, ánh mắt Tô phụ nhìn Tô Yên càng ngày càng sáng.
Ngoài một chữ tốt, người ít đọc văn chương như Tô phụ không tìm ra được từ nào khác để hình dung.
Tam điện hạ Âu Dương Thanh cũng ngẫu nhiên sẽ đến nơi này tìm Cơ Ngọc.
Mỗi lần tới cũng không ngồi được bao lâu liền rời đi.
Trước khi rời đi, nhân tiện còn u oán trách cứ một phen chuyện Cơ Ngọc vứt bỏ hắn.
Thời gian trôi qua, nhanh chóng đã nghênh đón mùa hạ.
Thời tiết nóng lên.
Một ngày nọ, Tô Yên cùng Tô phụ đánh nhau.
Rõ ràng là vào buổi trưa, sắc trời vừa phải.
Không khí ngày càng nặng nề.
Không biết khi nào mây đen đã che khuất mặt trời.
Ngay lập tức, vốn là thời tiết khô nóng, liền trở nên mát mẻ hơn.
Chờ đến khi Tô phụ và Tô Yên kết thúc một hiệp, ông ngẩng đầu nhìn sắc trời, cười haha nói
"Trời sắp mưa."
Tô Yên cầm khăn tay, lau mồ hôi trên đầu.
Đôi mắt rủ xuống
"Phụ thân, hôm nay tỷ thí đến đây thôi."
Tô phụ cười ha hả gật đầu
"Được rồi, nghe con."
Khi nói chuyện, ngữ khí tràn đầy kiêu ngạo.
Tô Yên cất khăn tay vào trong иgự¢, quay đầu rời đi.
Bầu trời mây đen dày đặc, ẩn ẩn có thể nghe được âm thanh sấm sét ầm ầm.
Thân ảnh Tô Yên biến mất ở chỗ ngoặt.
Một nơi khác.
Cơ Ngọc nhìn gió thổi bên ngoài, gió cuốn lá rụng trên mặt đất, xoay tròn.
Hắn ngồi trước bàn tròn, lẳng lặng chờ đợi.
Trên bàn che kín đồ ăn.
Lan Chi bên cạnh lặng lẽ nhìn.
Vào giờ này, tiểu hầu gia đều trở về cùng Cơ Ngọc đại nhân dùng bữa trưa.
Không biết có phải do cùng lão gia đấu võ hay không, sắc trời đã như thế, mắt thấy sấp tầm tã mưa to, mà nàng vẫn chưa về tới.
Tí tách, tí tách.
Giọt mưa rơi trên mặt đất.
Cơ Ngọc đứng dậy, nhặt chiếc ô tre đã được chuẩn bị trước cửa.
"Ta đi xem."
Lan Chi vội vàng nói
"Cơ Ngọc đại nhân, hãy để Lan Chi đi tìm hầu gia đi, vạn nhất ngài mắc mưa bị thương thân thể, sợ là tiểu hầu gia sẽ trách phạt nô tỳ."
Cơ Ngọc lắc đầu
"Không sao đâu."
Nói xong, bung dù, bước vào trong mưa.
Ngay sau khi Cơ Ngọc rời đi, có một người hầu đến truyền lời
"Lan Chi cô nương, tiểu hầu gia nói, hôm nay ngài ấy không thể đến dùng cơm trưa, muốn ngài hậu hạ Cơ Ngọc đại nhân dùng cơm."
Lan Chi sửng sốt,
"Tiểu hầu gia dùng bữa với lão gia?"
Người hầu lắc đầu.
"Tiểu hầu gia trở về viện tử của ngài ấy."
Nói xong, người hầu kia do dự trong chốc lát lên tiếng
"Không biết tại sao, bộ dáng của tiểu hầu gia, tựa hồ tâm tình không tốt lắm."
Lan Chi gật đầu
"Được, ta biết rồi."
Người hầu gật đầu
"Lan Chi cô nương, tiểu nhân cáo từ."
Ầm ầm.
Sấm sét vang tai trên bầu trời.
Tia sét chia đôi gần như chiếu sáng một nửa bầu trời.
Trong cơn mưa lớn, Cơ Ngọc đứng trên nền đất trống.
Vẫn chưa tìm thấy thân ảnh hắn muốn tìm kiếm.
Đi xung quanh mảnh đất trống, dẫm lên bùn rồi đi trở lại.
Chờ đến khi Cơ Ngọc trở lại trong viện, Lan Chi sớm đã ở chỗ hành lang chờ hắn.
Lan Chi cười nói
"Cơ Ngọc đại nhân, tiểu hầu gia đã trở về nơi ở của mình nghỉ ngơi, nói hôm nay sẽ không đến đây dùng bữa."
Cơ Ngọc rũ mắt, một vài hạt mưa hắt vào, dọc theo mái tóc của hắn rơi xuống đất.
Hắn dừng động tác buông dù một chút.
Sau đó, lạnh nhạt lên tiếng
"Được"
Sau khi đồng ý, đặt ô ở cửa, bước vào trong phòng.
Mưa càng ngày càng lớn.
Cơ Ngọc ngồi xuống bàn đồ ăn trước mặt.
Rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.
Vẫn luôn ngồi ở đó.
Từ trưa cho đến tối.
Bữa trưa trước đó đã được đưa đi, lại thay thế bằng đồ ăn nóng hổi.
Mưa ngoài trời vẫn rơi.
Bầu trời tối tăm, nước mưa đánh rớt những bông hoa trong sân, trên đất chỉ còn lại đầy tàn hoa.
Đến giờ ăn tối.
Cơ Ngọc ngẩng đầu.
Nhìn chiếc ô trước cửa.
Vừa mới đứng dậy, Lan Chi liền bung ô đi lại.
Lan Chi cười nói
"Cơ Ngọc đại nhân, ngài còn chưa ăn sao? Vừa nãy tiểu hầu gia nói với nô tỳ bảo ngài ăn trước, hôm nay ngài ấy sẽ không đến, đợi hết mưa, ngài ấy sẽ đến tìm ngài."
Cơ Ngọc ngồi đó, nhìn mưa lớn bên ngoài.
Chậm rãi sờ lên иgự¢ mình.
Cảm giác thật kỳ diệu.
Dường như hắn đã quen với việc Tô Yên ở bên hắn mỗi ngày, ba bữa một ngày, mỗi ngày cùng nhau ngủ.
Bây giờ trời đang mưa, đột nhiên nàng không thể đến.
Làm cho hắn có chút hoảng hốt.
Vắng vẻ, còn có một loại cảm xúc không thể tả.
Hắn không thích cảm giác này.
Loại thoát ly khống chế này khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Nàng nên ở bên cạnh hắn.
......
Mưa đến nhanh, cũng đi nhanh.
Ngày hôm sau, khi Tô Yên chậm rãi tỉnh dậy trong chiếc chăn dày nặng, bầu trời bên ngoài đã sáng lên.
Nàng đỡ giường ngồi dậy.
Trong đầu thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng Keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai sáng lên."
Tô Yên ngẩn người.
Đại khái không nghĩ tới.
Nàng cái gì cũng không làm.
Chỉ là trở về phòng ngủ, ngôi sao thứ hai liền sáng lên?
Nghĩ vậy, nàng đi xuống giường.
Lan Chi bên ngoài nghe được động tĩnh, lên tiếng
"Tiểu hầu gia tỉnh? Nô tỳ vào hầu hạ ngài nhé?"
Tô Yên ngồi trên ghế, nhắm mắt lại
"Được"
Nàng trả lời.
Rõ ràng, nàng đã ngủ vào buổi trưa ngày hôm qua.
Nhưng nhìn vào sắc mặt của Tô Yên, dường như ngủ không ngon.
Lan Chi đẩy cửa bước vào, hầu hạ Tô Yên rửa mặt chải đầu trang điểm.
Lan Chi cẩn thận nhìn Tô Yên, lên tiếng
"Hầu gia, ngài có đói bụng không? Hay là, ngài ăn trước? Nô tỳ phân phó đầu bếp làm một ít thức ăn cho ngài. "
Tô Yên chớp chớp mắt, vốn đang muốn đi tìm Cơ Ngọc cùng ăn cơm.
Nhưng còn phải chuẩn bị, vậy ăn xong lại đi tìm hắn.
Nghĩ vậy, nàng gật đầu
"Được"
Chẳng mấy chốc, bữa sáng đã được chuẩn bị.
Lan Chi một bên hầu hạ Tô Yên, một bên cúi đầu vui mừng nói
"Tiểu hầu gia, hôm qua nô tỳ nhìn ra được, Cơ Ngọc đại nhân thật sự rất quan tâm đến ngài."
Tô Yên cắn một miếng bánh bao nhỏ.
"Tại sao?"
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Lan Chi
"Hôm qua, Cơ Ngọc đại nhân sợ ngài bị mất mưa, đã dầm mưa tìm ngài rất lâu. Sau khi trở về, nghe được nô tỳ truyền lời, nói ngài sang bên này ngủ, chính là mất mát một trận lâu a."
Tô Yên nghe lời Lan Chi, không nói gì thêm.
Chỉ là cúi đầu xuống, nhanh chóng ăn bánh.
Chờ cơm nước xong.
Nàng đứng dậy.
"Đi thôi."
Lan Chi dò hỏi
"Tiểu hầu gia, chúng ta đi chỗ nào ạ?"
"Tìm Cơ Ngọc."
"Vâng"
Lan Chi đồng ý.
Chờ đến khi Tô Yên đứng dậy, cùng Lan Chi đi ra ngoài.
Vì hôm qua trời mưa, không khí tươi mát hơn rất nhiều.
Có chút mát mẻ.
Nàng mới vừa đi đến cửa, nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền ra
"Cơ Ngọc năm nay bao nhiêu tuổi? Đã từng có hôn phối chưa?"
Âm thanh hờn dỗi, vừa nghe liền biết là ai.
Muội muội Tô Yên, Tô Đào.
Vừa bước vào, nhìn thấy ở chỗ hành lang, Cơ Ngọc đang ngồi trước đàn cổ.
Mặc một thân áo màu xanh nhạt, lịch sự văn nhã như một thư sinh.
Bên cạnh hắn, Tô Đào đang mặc một thân áo lụa màu hồng, cơ thể di chuyển gần như muốn dán lên người Cơ Ngọc.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, sợi dây của đàn cổ vướng trúng sợi tơ trên người Tô Đào.
Quấn nó rơi xuống.
Lộ ra bả vai trắng nõn.
Tô Đào kinh hô một tiếng
"A!"
Vừa kêu lên, vừa muốn trốn vào trong lòng Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc nghiêng người tránh sang một bên,
"Cô nương, xin tự trọng."
Ngay khi năm chữ này rơi xuống, sắc mặt Tô Đào lập tức trở nên đỏ bừng.
Như thể thẹn quá thành giận, đứng lên, dùng vạt áo che lại иgự¢ mình.
"Ngươi, tên thư sinh này, nói chuyện kiểu gì vậy?"
Cơ Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt thấy được Tô Yên đang đứng ở cửa.
Sửng sốt một chút, con ngươi đen nhánh, không biết nghĩ tới cái gì, lại cúi đầu xuống.
Ngón tay ấn đàn cổ, hơi dùng sức, phát ra tiếng đàn chói tai.
Tô Yên bước qua.
Tô Đào lúc này cũng thấy được Tô Yên.
Nuốt xuống lời sắp tới bên miệng.
Nàng ta vội vàng chỉnh sửa lại bản thân, cúi đầu, hành lễ
"Tô ca ca."
Tô Yên nhìn Tô Đào
"Ngươi vừa làm gì với hắn?"
Tô Đào sửng sốt, mặt lại đỏ lên.
Tức giận và xấu hổ càng tăng.
Nàng ta sợ Cơ Ngọc sẽ nói điều gì hủy hoại thanh danh của mình.
Ngay lập tức lên tiếng
"Tô ca ca, hắn ta không biết phải trái, hắn tưởng muội là tỳ nữ, cho nên dám vô lễ với muội."
Vừa nói, Tô Đào nghẹn ngào khóc nức nở.
Nói xong, nàng ta sợ Tô Yên tiếp tục hỏi, vội lên tiếng
"Muội sẽ đi tìm cha làm chủ."
Sau đó, chạy ra ngoài.
Lan Chi nhìn cảnh này, tự giác lên tiếng
"Nô tỳ đi theo nhìn xem."
Tô Yên đứng trước mặt hắn, cúi người ngồi xổm xuống.
Hai người chỉ cách nhau bởi một cây đàn cổ.
Sau khi ngồi xuống, nhìn thấy trên mặt hắn có một ấn ký màu đỏ.
Giống như, bị người véo?
Tô Yên nhìn hắn, cau mày.
"Chàng...."
Ngón tay khớp xương rõ ràng của Cơ Ngọc đặt trên đàn cổ, thanh âm lạnh nhạt
"Tiểu hầu gia, ngài đã tới."
Khi nói chuyện, tôn ti rõ ràng.
Mang theo sự xa cách.
Không có thân mật như lúc trước.
Tô Yên chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn hắn
"Chàng làm sao vậy?"
Mí mắt Cơ Ngọc rũ xuống,
"Nô không có việc gì."
Tô Yên duỗi tay, chạm vào dấu vết kia.
"Tô Đào véo?"
Cơ Ngọc không nói chuyện, chỉ là tay không kiểm soát được, ngón tay dừng trên dây đàn lại lần nữa phát ra âm thanh chói tai.
Trầm mặc hồi lâu, Cơ Ngọc thanh âm lạnh nhạt lên tiếng
"Hầu gia không cần vì nô mà lo lắng, nô đã quen rồi."
Tô Yên chạm vào vết đỏ trên mặt hắn, nơi đó đã mơ hồ xuất hiện màu tím bầm.
Bất quá so sánh với việc này, Tô Yên càng quan tâm việc hắn không thích hợp.
"Tại sao chàng lại xưng hô như thế? Chàng có thể gọi tên của ta."
Lông mi Cơ Ngọc run run, lắc đầu
"Hầu gia không cần ban ân lớn như vậy cho nô, sợ ngày sau, nô không biết thân biết phận, làm chuyện khác người."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc