Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 275

Tác giả: Tần Nguyên

Nếu Tô gia không có con trai, thì phải nhận nuôi.
Lúc ấy, trước khi Tô Yên sinh ra, người kế vị được chọn là Tô Hải Hoa.
Tất cả tài sản Tô gia còn có hầu vị của Tô phụ, nếu sau này Tô phụ ૮ɦếƭ, thì tất cả đều thuộc về Tô Hải Hoa.
Đáng tiếc, Tô Yên sinh ra.
Còn bị Tô mẫu ép trở thành nam nhi.
Hết thảy, Tô Hải Hoa đều không chiếm được.
Thế cho nên từ đó về sau, Tô Hải Hoa ở Tô gia thực xấu hổ.
Lúc này.
Tô Hải Hoa gặp Tô Yên ở cửa hầu phủ.
Trong năm năm qua, Tô Hải Hoa vẫn luôn làm việc ở bên ngoài.
Bọn họ hiếm khi gặp mặt nhau.
Nửa ngày sau, Tô Hải Hoa lên tiếng
"Đệ là con vợ cả, cũng nên gánh vác một số việc, đừng làm cho dượng bận tâm."
Tô Yên gật đầu,
"Vâng, biểu ca."
Nghe được Tô Yên đồng ý, Tô Hải Hoa nhìn nàng hai lần.
Tô Yên không chịu quản thúc, tính tình kiêu ngạo ương ngạnh.
Như trước đây, nếu nghe được lời như vậy, Tô Yên sớm đã không để trong lòng mà thậm chí còn ngày càng phản nghịch.
Nhìn nàng bây giờ trầm ổn hơn trước, làm cho Tô Hải Hoa trở tay không kịp.
Ánh mắt hắn ta khó lường, cuối cùng ý vị không rõ nói một câu
"Đệ biết là tốt."
Nói xong, liền im lặng.
Đi ra bên ngoài hầu phủ.
Ngay khi Tô Hải Hoa rời đi, Tô Yên tiếp tục bước vào trong.
Lan Chi nhịn không được lên tiếng
"Tiểu hầu gia, nô tỳ sợ Hải Hoa đại nhân còn ghi hận ngài cản trở con đường của hắn."
Tô Yên gật đầu Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
"Ta biết."
Ngay khi gặp mặt Tô Hải Hoa.
Nàng đã cảm nhận được ác ý của người kia đối với nàng.
Đặc biệt là khi nghe nàng thành thành thật thật đồng ý, ác ý càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Trong thời đại này, tôn ti có trật tự.
Tô Hải Nam là ca ca, nhưng hắn ta chỉ là con vợ lẽ ở chi thứ.
Hắn ta mặc quần áo lại cùng từ một phường tú nương với nàng.
Hắn ta không chỉ đơn giản là ghi hận nàng.
Chỉ sợ, Tô Hải Hoa còn đang nhớ thương tài sản của hầu phủ a.
Chỉ cần nàng ૮ɦếƭ.
Đương nhiên, quyền thừa kế sẽ rơi vào tay hắn.
Mí mắt Tô Yên rủ xuống.
Trong đầu suy nghĩ.
Lan Chi lên tiếng
"Tiểu hầu gia, lão gia đã mấy ngày nay luôn phái người tới mời ngài, ngài có muốn qua đó không?"
"Vì sao?"
Lan Chi do dự
"Có lẽ bởi vì mấy ngày qua ngài đều đi thanh lâu."
Đường đường là một tiểu hầu gia, chính sự không lo, mà mỗi ngày đều ở trong thanh lâu.
Này còn chưa tính, không tìm cô nương, thế nhưng tìm tiểu quan.
Thế này chẳng phải trở thành trò cười cho bá tánh trong kinh thành sao?
Tô Yên lắc đầu
"Đợi ngày hôm sau đi, chuộc thân cho Cơ Ngọc xong, sau đó đi gặp phụ thân."
Lan Chi đồng ý
"Vâng, tiểu hầu gia."
Chẳng mấy chốc, hai ngày trôi qua.
Tô Yên đi xuống phố, nghe được trên phố nói nàng đoàn tụ, có Long Dương chi hảo, ồn ào huyên náo.
Tin tức này ở khắp mọi nơi trên phố lớn ngõ nhỏ.
Giống như là chỉ trong một đêm đã bùng nổ vậy.
Tô Yên không để ý, nhưng Lan Chi lại lo lắng không thôi.
Đợi nàng đến trước cửa thanh lâu.
Bởi vì là ban ngày, thế cho nên thanh lâu còn chưa mở cửa.
Tô Yên lấy ba ngàn lượng ngân phiếu để trước mặt Bảo ma ma.
Bà ta ôm ngân phiếu cười không khép được miệng.
"Tiểu hầu gia thật hào phóng, làm cho người ta thật vui vẻ. Bảo ma ma ta ngưỡng mộ nhất là tiểu hầu gia đó."
Nói xong, Bảo mụ mụ từ cổ tay lấy ra một chồng giấy gọn gàng.
Mở ra, đó là bốn chữ khế ước bán thân.
Trên đó có dấu tay và tên Cơ Ngọc.
Tô Yên cầm khế ước, đi về phía lầu hai của hậu viện.
Ngay khi bước lên, thấy cửa phòng Cơ Ngọc mở toang.
Bên trong truyền đến thanh âm u oán của Âu Dương Thanh
"Bổn điện hạ hỏi ngươi lần nữa.
Ngươi vì sao một hai phải đi theo Tiểu hầu gia kia mà không cùng đi với bổn điện hạ?
Bổn điện hạ đối đãi với ngươi không tốt?"
Cơ Ngọc ngồi ở trước bàn, cầm chén trà lên uống.
Nhiệt khí từ nước trà toát ra.
Hắn cúi đầu, thanh âm lạnh nhạt
"Tam điện hạ, nếu không còn việc gì có thể đi rồi. Bị hầu gia hiểu lầm thì không tốt."
Âu Dương Thanh không thể tin được, run rẩy vươn ngon tay
"Ngươi, ngươi dám đối xử với bổn điện hạ như vậy?
Có người chuộc thân liền quên luôn ân tình bổn điện hạ đã từng làm cho ngươi?"
Cơ Ngọc mí mắt cũng không nâng lên,
"Tam điện hạ có ân tình gì với Cơ Ngọc?"
Âu Dương Thanh tức muốn hộc máu, hít sâu một hơi.
Từ vị trí đứng dậy.
"Dù cho ngươi đối xử như vậy với bổn hiện hạ, bổn điện hạ cũng sẽ không vô tình vô nghĩ giống ngươi. Ngày sau nếu ngươi có...."
Lời còn chưa dứt đã bị Cơ Ngọc lên tiếng cắt ngang
"Tam điện hạ, Cơ Ngọc không tiễn."
Âu Dương Thanh một biểu tình bị vứt bỏ.
Hừ hừ hai tiếng.
Quay đầu đi ra khỏi phòng Cơ Ngọc.
Vừa đi ra liền chạm mặt Tô Yên.
Âu Dương Thanh nhìn Tô Yên, đầu tiên sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên giận dữ, cuối cùng xen lẫn nhiều cảm xúc khác nhau.
"Mấy ngày trước, là ngươi đánh người của bổn điện hạ?"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Tam điện hạ nói là lần nào?"
Mấy ngày này vì muốn dọn dẹp sòng bạc, cho nên nàng đã đánh người rất nhiều lần.
Nàng không biết chính xác Âu Dương Thanh nói nàng đánh lần nào a.
Những lời này rơi vào tai Âu Dương Thanh lại là ý tứ khác.
Âu Dương Thanh phẫn uất
"Tô Yên! Bổn điện hạ vì thấy ngươi có một ít huyết thống thân thích với ta, cho nên mới khiêm nhường ngươi. Ngươi thế nhưng kêu nô tài hết lần này tới lần khác khi dễ người của bổn điện hạ?"
Nói xong, ánh mắt Âu Dương Thanh trở nên phi thường u oán.
"Ngươi chẳng những kêu người khi dễ người của bổn điện hạ, mà ngươi còn dám ςướק đoạt nam nhân của ta!"
Lan Chi nhất thời nhịn không được, trực tiếp che miệng bật cười.
Một câu đoạt nam nhân trong miệng Âu Dương Ngọc, là đang nói đến Cơ Ngọc.
Tô Yên nghiêm túc nói
"Hắn không phải của Tam điện hạ, hắn vốn dĩ là của ta."
" Ngươi!!!"
Âu Dương Thanh thiếu chút nữa không thở nổi.
Trừng mắt nhìn Tô Yên, không nghĩ rằng thằng nhãi này lại dám nói ra những lời đó.
Tô Yên nói xong, bước đến cửa phòng.
Mới vừa đi vào, nàng thấy Cơ Ngọc câu môi cười, làm bộ dáng cúi đầu uống trà.
Hắn đã nghe được những lời nói vừa nãy của Tô Yên.
Những lời này đối với Tam điện hạ là rất bất kính.
Ngay cả hắn cũng sửng sốt..
Hắn vốn dĩ là của nàng sao?
Không biết vì sao, nghe vậy, tâm tình hắn thực sung sướng.
Chờ đến khi hắn xuống xong chung trà, đem nó để lên bàn.
Vừa nhấc đầu, thấy Tô Yên đang đứng trước cửa.
Cơ Ngọc đứng dậy,
"Tiểu hầu gia."
Thanh âm lạnh nhạt, mang theo ý cười.
Tô Yên lắc lắc khế ước trong tay, nhìn hắn, chậm rãi nói
"Ta đến đón chàng."
Cơ Ngọc gật đầu
"Vâng, hầu gia."
Tô Yên bước đến, lôi kéo tay Cơ Ngọc đi ra ngoài.
Âu Dương Thanh nhìn biểu tình trên mặt Cơ Ngọc.
Ngẩn người.
Có chút không thể tin được.
Trên mặt Cơ Ngọc là gì kia?
Nhu tình?
Ôn hòa?
Cười??
Đối mặt với một tiểu bá vương vô pháp vô thiên còn chưa quen nhau được một tháng?
Đó là nam nhân đấy!!
Quan trọng nhất là, lúc này Âu Dương Thanh dường như nhận ra chút gì đó.
Hình như Cơ Ngọc nhớ thương không phải là đại bảo bối gì.
Mà chính là nhớ thương vị tiểu hầu gia này a.
Xem ánh mắt hắn khi nhìn tiểu hầu gia kìa.
Trời ạ.
Âu Dương Thanh khịt mũi coi thường.
Hừ, thế nhưng vì nam nhân, mà bán chính mình!
Còn tưởng rằng trong hầu phủ có đồ vật gì quan trọng.
Nhưng mà, Âu Dương Thanh hừ xong, lại có tò mò rất lớn với Tô Yên.
Rốt cuộc vị tiểu hầu gia này sử dụng biện pháp gì mà có thể lừa Cơ Ngọc tới tay??
Trong đầu vị Tam điện hạ này suy nghĩ cái gì.
Tô Yên không quan tâm.
Nàng chỉ nghĩ, cuối cùng cũng có thể đem người về hầu phủ.
Tô Yên mang Cơ Ngọc trở lại trong phủ.
Lại lần nữa chuyển hắn đến trong viện lúc trước.
Còn chưa cùng hắn đi xem sân, đã bị Tô phụ ngăn cản.
Quản gia hầu phủ mang theo ba hạ nhân.
Đứng trước mặt Tô Yên
"Tiểu hầu gia, lão gia mời ngài qua bên đó."
Tư thế này, còn mang theo ba hạ nhân mạnh mẽ hữu lực.
Mục đích rất rõ ràng, cho dù mềm hay cứng.
Chính là phải đem Tô Yên đi cho bằng được.
Cơ Ngọc lên tiếng
"Tiểu hầu gia, Cơ Ngọc có thể tự đi."
Tô Yên nhìn thoáng qua quản gia.
Rồi gật đầu,
"Lan Chi, ngươi đi cùng hắn, ta đi gặp phụ thân."
"Vâng, tiểu hầu gia.:
Quản gia bày ra tư thế mời
"Tiểu hầu gia, bên này."
Tô Yên gật đầu, bước về phía trước.
Từ sân trước, đi ngang qua thính đường, đi đến cửa thư phòng Tô phụ.
Nghe quản gia thông báo
"Lão gia, tiểu hầu gia đến."
"Để hắn vào!"
Thanh âm mang theo mười phần uy nghiêm.
Còn kèm theo lửa giận.
Quản gia bày ra tư thế mời
"Tiểu hầu gia, mời vào."
Tô Yên đẩy ra cửa thư phòng, vừa bước vào.
Phịch một tiếng.
Nghiên mực đen nhánh bay đến trán Tô Yên.
Tô Yên nghiêng đầu sang một bên.
Ầm một tiếng.
Nghiên mực rơi trúng bức tường phía sau, tiếp đến là âm thanh vỡ vụn.
Tô phụ diện mạo thô cuồng, trước kia là tướng quân chinh chiến nơi sa trường.
Ngay cả khi ông nhập kinh làm quan, uy nghiêm trên người cũng không yếu đi.
Tô Phụ tức giận
"Nghịch tử! Thanh danh Tô gia, đều bị người làm mất hết!!"
Tô Yên nhìn Tô phụ.
"Theo như lời phụ thân, là chuyện gì?"
Thanh âm nàng không cảm xúc, chỉ là nghi vấn một câu.
Nhìn bộ dáng nàng, Tô phụ sửng sốt.
Ông hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại
"Ngươi ngày ngày không làm việc đàng hoàng, dạo thanh lâu, đi sòng bạc.
Hôm nay, còn có tin tức nói ngươi đoạn tụ, truyền khắp toàn bộ kinh thành!"
Tô Yên nhìn Tô phụ, đôi tay ôm quyền, đầu tiên thi lễ
"Hài nhi vốn là như thế, đâu phải phụ thân lần đầu tiên mới biết được."
"Ngươi!!"
Tô Yên là đang nói sự thật.
Những lời này làm cho Tô phụ càng thêm tức giận!
Ông vỗ bàn lên tiếng
"Nghịch tử! Nghịch tử!!"
Tô Yên cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát.
"Phụ thân, hài nhi bên ngoài học chút công phu mèo quào, hôm nay muốn cùng phụ thân thỉnh giảo một vài chiêu."
Đại khái Tô phụ là tướng quân.
Đối với những lễ pháp kia, vừa khinh thường vừa không chú ý.
So với giấy và 乃út mực, Tô phụ càng thích đao thương côn bổng hơn.
Nhìn nghiên mực rơi trên mặt đất.
Đánh giá ít nhất bảy tám ngày không dùng.
Lại nhìn trên tường treo cung tên, trường kiếm.
Phải biết rằng, đây chính là thư phòng.
Sách không có mấy quyển, trường đao này nhưng thật ra ngày ngày múa may, chỗ tay cầm cũng đều đen.
Trong mắt Tô phụ, Tô Yên là một nam nhi.
Nhưng lớn lên lại trắng nõn thẹn thùng.
Một chút khí thế nam tử đều không có.
Tô phụ nhìn Tô Yên, càng nhìn càng tức giận.
Đặc biệt là khi nghe những việc nàng đã làm, nghe tới liền tức giận.
Hận không thể treo người lên đánh cho hả giận.
Vốn dĩ, Tô phụ muốn phạt Tô Yên quỳ ở từ đường.
Hiện tại nghe được nàng hạ chiến thư như vậy.
Đôi mắt Tô phụ sáng lên.
Lúc trước, đứa nhỏ này đối mặt mình chính là sợ sệt, như sợ ông ăn thịt nó vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc