Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 274

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên gật gật đầu
"Ân"
Thuận miệng lên tiếng, liền tính toán lướt qua hắn ta tiếp tục đi về phía trước.
Chỗ nào biết khi nàng vừa tiến một bước.
Người nọ liền lập tức ngã xuống trước mặt Tô Yên.
Hai tay run rẩy túm chặt vạt áo nàng.
"Hầu gia, hầu gia, trước đây Sở Phong không hiểu chuyện, mong hầu gia cho Sở Phong thêm một cơ hội ~"
Thanh âm run rẩy đáng thương.
Một đôi mắt chứa lệ.
Bởi vì ngã quỵ, làm cho quần áo trên người hắn ta hơn phân nữa rơi xuống.
Lộ ra tảng lớn da thịt.
Tô Yên nhìn người trên mặt đất, bừng bỉnh.
"Là ngươi."
Không phải đây là Sở Phong, tiểu quan mà nguyên thân ban đầu rất thích sao?
Sở Phong gật đầu, mắt thấy sắp thành công, liền dùng sức lôi kéo vạt áo Tô yên.
"Hầu gia ~ cầu ngài, hãy cho Sở Phong thêm một cơ hội.
Nô biết, ngài sở dĩ muốn chuộc thân cho Cơ Ngọc, là vì tức giận với nô.
Nô về sau, nhất định sẽ không chọc ngài tức giận nữa."
Khi hắn nói, uốn éo vòng eo đứng sát lại Tô Yên.
Tô Yên lùi lại một bước.
"A ~"
Sở Phong không ổn định,ngã quỵ xuống đất.
Phát ra thanh âm mất hồn.
Tô Yên chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn hắn
"Ngươi không có cơ hội, không cần đến tìm ta lần nữa."
Thân thể Sở Phòng lập tức cứng đờ.
Hắn ta nhìn Tô Yên, nước mắt tuôn ra.
"Hầu gia? Ngài, ngài thật tàn nhẫn. Sở Phong vẫn luôn yêu ngài, vẫn luôn yêu ngài."
Hiếm khi Tô Yên không có rời đi.
Cô sửa sang lại vạt áo, ngồi xổm xuống.
Nhìn Sở Phong ngã xuống đất khóc.
Thật lâu sau, cô lên tiếng
"Thực sự khóc a."
Khẩu khí có chút cảm xúc không nói lên lời.
Tô Yên cảm thấy hắn thực chuyên nghiệp.
Nàng dường như hiếm khi khóc.
Số lần nàng khóc trong trí nhớ có thể đếm đếm trên đầu ngón tay.
Không như Sở Phong, nói khóc liền khóc, nàng không thể làm được như vậy.
Sở Phong bị Tô Yên lên tiếng cảm thán, không biết nên làm thế nào cho đúng.
Thế là tiếng khóc dừng lại.
Dùng cặp mắt đẫm lệ nhìn Tô Yên.
"Hầu gia?"
Thanh âm hắn ta yếu ớt sợ hãi.
Nâng tay lên, muốn nắm lấy tay Tô Yên.
Lúc này, cửa phòng Cơ Ngọc mở ra.
Sau đó liền nghe được thanh âm Tam điện hạ Âu Dương Thanh
"Tiểu hầu gia tới đây sao, muốn tìm Cơ Ngọc..... ai da, ta có phải làm phiền Tiểu hầu gia phong lưu khoái hoạt rồi hay không?"
Tô Yên sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn lại.
Sau đó thấy được Cơ Ngọc cùng đi ra với Âu Dương Thanh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tô Yên chỉ cảm thấy có thứ gì đó ấm áp trong tay mình.
Cúi đầu nhìn xuống.
Sở Phong nắm lấy tay Tô Yên, run rẩy,
"Hầu gia ~ Sở Phòng về sau nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt."
Tiểu Hoa nhỏ giọng lên tiếng
"Ký chủ có cảm thấy một tia xấu hổ không? Có thể khiến Cơ Ngọc đại nhân cảm thấy ký chủ dư tình chưa hết, chân trong chân ngoài, một chân đạp hai thuyền??"
Tiểu Hoa lấy tất cả các thành ngữ mà nó biết, đều dùng tới.
Này cũng thật không dễ dàng a.
Cơ Ngọc ánh mắt đầu tiên là nhìn lướt qua Sở Phong và Tô Yên đang lôi kéo tay nhau.
Lại nhìn tư thế ái muội giữa hai người.
Hơn phân nửa cơ thể của Sở Phong đều dựa trên đùi Tô Yên.
Cơ hồ áo rách quần manh.
Người không biết còn tưởng hai người đang làm chuyện tình tứ với nhau.
Trong bầu không khí yên tĩnh, Tô Yên yên lặng rút tay mình về.
Sau đó lùi lại hai bước.
"A ~"
Sở Phong ngã xuống đất, trong miệng phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ.
Thanh âm hắn hờn dỗi
"Hầu gia ~ ngài chán ghét ~"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Cơ Ngọc.
"Ta không có."
Nàng lên tiếng giải thích.
Âu Dương Thanh dựa vào lan can, cười haha
"Tiểu hầu gia, ngài đang giải thích với Cơ Ngọc à? Không sao đâu, Cơ Ngọc sẽ hiểu."
Nói xong, Âu Dương Thanh nháy mắt ra hiệu với Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc không đáp lại lời của Âu Dương Thanh, chỉ nhìn Tô Yên, lên tiếng nói
"Hóa ra Tiểu hầu gia hôm nay tới, không phải tới tìm Cơ Ngọc."
Tô Yên nâng bước, vượt qua Sở Phong.
Sau đó dùng sức gật đầu.
"Là tới tìm chàng."
Nói xong, Tô Yên đi đến trước mặt Cơ Ngọc.
Âu Dương Thanh nhướng mày.
Tầm mắt ở trên người Tô Yên đánh giá.
Trong lòng tự hỏi, rốt cuộc Cơ Ngọc vừa ý bảo bối gì ở hầu phủ.
Thà rằng bán mình cũng không muốn đi theo hắn?
Cơ Ngọc liếc nhìn Âu Dương Thanh, lên tiếng
"Tam điện hạ, không tiễn."
Nói xong, không đợi Âu Dương Thanh mở miệng, liền xoay người vào phòng.
Cho đến khi phòng ầm một tiếng.
Âu Dương Thanh đứng đó, há hốc mồm, lời nói tới bên miệng nghẹn lại.
Hắn cầm cái quạt trên tay, đập nó hai lần để giảm bớt xấu hổ.
Sở Phong so với hắn còn xấu hổ hơn, ngã dưới đất, bộ dạng suy yếu không chịu được.
Sở Phong sắc mặt ngượng ngùng.
Âu Dương Thanh đi đến trước mặt hắn.
Sở Phong vội vàng đứng lên hành lễ
"Tam điện hạ"
Sau khi nói xong, hắn ta cảm thấy tầm mắt Tam điện hạ đang đánh giá mình.
Sở Phong rầm rì hai tiếng, cơ thể mềm nhũn muốn dựa vào người Tam điện hạ.
Âu Dương Thanh móc ra một sấp ngân phiếu, nhét nó vào tay Sở Phong.
Đôi mắt hắn ta sáng lên, gọi càng hăng hái
"Tam điện hạ, nô tên Sở Phong."
Âu Dương Thanh gật gật đầu, ôm lấy người.
"Sở Phong? Tên hay."
"Tam điện hạ không cần nói, nô sẽ ngại ngùng."
Âu Dương Thanh lên tiếng
"Ta nghe nói trước đây quan hệ của ngươi và tiểu hầu gia rất tốt."
Sở Phong không biết trả lời thế nào.
Ngẩng đầu thăm dò sắc mặt Âu Dương Thanh.
Y lại móc ra một sấp ngân phiếu.
"Ngươi cẩn thận nói cho ta nghe một chút, hai người các ngươi thường ngày ở bên nhau làm gì."
Hắn ta Vòng tay ôm lấy Sở Phong, đi xuống lầu.
Sở Phong cầm ngân phiếu trong tay, trước mắt tỏa sáng
"Vâng, Tam điện hạ."
Hắn ta nói xong, rúc vào trong lòng Âu Dương Thanh, đi xuống dưới lầu.
Một màn này bị Lan Chi đứng ở cửa nhìn rõ ràng.
Vừa nãy Âu Dương Thanh còn ở trong phòng Cơ Ngọc đi ra.
Hôm qua còn muốn nói chuộc thân cho Cơ Ngọc.
Lại kết hợp những lời Tam điện hạ vừa nói.
Chẳng lẽ là.....
Tam điện hạ tức giận vì Tiểu hầu gia đã đoạt Cơ Ngọc.
Tính toán lợi dừng Sở Phong điều tra tiểu hầu gia.
Chia rẽ hai người bọn họ??
Trong một khoảng thời gian ngắn, Lan Chi đã bổ não rất nhiều.
Càng nghĩ, càng cảm thấy đúng.
Tam điện hạ nhất kiếm chung tình với Cơ Ngọc.
Lại bị tiểu hầu gia chia cắt.
Hiện tại tính toán điều tra.
Lan Chi bắt đầu tự hỏi, chuyện này có nên nói cho tiểu hầu gia nghe hay không.
Người bên ngoài còn đang suy tư.
Trong phòng cũng lâm vào không khí khó tả.
Tô Yên rõ ràng là khách làng chơi, nắm giữ rất nhiều tiền, là một đại gia chính hiệu.
Bây giờ chớp chớp mắt, đứng đó thành thật, miệng di chuyển, dường như muốn giải thích điều gì đó.
Cơ Ngọc rõ ràng là một tiểu quan nho nhỏ, nên nịnh nọt lấy lòng, là người chủ động.
Nhưng bây giờ, Cơ Ngọc đứng đó, nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
Không có nữa phần ý tứ muốn nịnh nọt.
Thật lâu lúc sau, Tô Yên lên tiếng
"Vừa nãy, là chuyện ngoài ý muốn."
Mí mắt Cơ Ngọc rủ xuống.
Không biết vì sao, trên khuôn mặt luôn lạnh nhạt kia, thế nhưng xuất hiện một tia mất mát.
Cho đến hồi lâu, nghe hắn lên tiếng
"Tiểu hầu gia đối với Cơ Ngọc, cũng là ngoài ý muốn?"
Tô Yên không hiểu tại sao vấn đề này lại vòng đến trên người hắn.
Nhưng vẫn nhanh chóng lắc đầu
"Không phải."
Nói xong, nàng lại nói
"Ta sẽ chuộc chàng ra."
Cô dừng lại một chút, trong đầu xẹt qua thân ảnh Tam điện hạ Âu Dương Thanh.
Cô duỗi tay, nắm lấy tay hắn.
"Chàng đã nói muốn ta chuộc thân cho chàng, chàng không thể lại đáp ứng người khác."
Nàng nghiêm túc nói.
Trong đầu Cơ Ngọc xẹt qua một màn tiểu quan kia lôi kéo tay Tô Yên.
Hắn vốn không phải tiểu nhân độ lượng.
Hắn cảm thấy một màn khi nãy thật sự rất chướng mắt.
Cúi đầu nhìn cô đang nghiêm túc nhìn mình.
Dường như sự khó chịu trong lòng dần dần tiêu tán đi.
Hắn tùy ý Tô Yên lôi kéo tay mình,
"Vâng, tiểu hầu gia."
Hắn vừa đồng ý.
Bẹp một tiếng.
Tô Yên lôi kéo tay hắn, kéo người xuống.
Hắn vốn đang cúi đầu, thế nên nàng dễ như trở bàn tay hôn lên.
Ánh mắt Cơ Ngọc hơi tối lại.
Ngược lại không biết khi nào, vốn là Tô Yên đang lôi kéo hắn đổi thành hắn ôm lấy Tô Yên, ấn người vào trong lòng.
Cơ Ngọc ôm lấy nàng
"Tiểu hầu gia sẽ là chủ nhân của Cơ Ngọc, hầu hạ hầu gia là trách nhiệm của Cơ Ngọc."
Trong khi nói chuyện, Cơ Ngọc cúi đầu kề sát môi Tô Yên.
Thanh âm lẩm bẩm
"Những gì Hầu gia thích làm, ngày sau đều giao cho Cơ Ngọc tới làm."
Nói xong, liền hôn xuống.
"Ưm ~"
Nàng nhịn không được muốn lùi ra sau, lại bị hắn ôm không thể động đậy.
Bị động tiếp nhận nụ hôn này.
Tự nhiên, nàng cũng thích được hắn hôn.
Sau khi kịp phản ứng, nàng duỗi tay ôm lấy hắn.
Cơ Ngọc nhìn qua lạnh nhạt, bộ dáng yếu ớt.
Nhưng hôn lại rất mãnh liệt.
Thậm chí còn không cho Tô Yên cơ hội kháng cự.
Ngược lại bị đè lên trên cửa.
Phát ra âm thanh.
Ngoài cửa, Lan Chi đang chìm trong suy nghĩ.
Nghe thấy tiếng va chạm, cả người hoảng sợ.
Chờ đến khi nàng nghe thấy âm thanh nhỏ vụn phát ra.
Lan Chi sắc mặt đỏ bừng, yên lặng lui về góc.
Giả vờ không nghe thấy gì hết.
Tô Yên ở chỗ này ngẩn ngơ hai canh giờ.
Cho đến khi sắc trời gần hoàng hôn, nàng mới từ trong phòng đi ra.
Trước khi rời đi, Tô Yên nói với Cơ Ngọc lần nữa
"Ta hôm sau sẽ chuộc thân cho chàng."
Thanh âm Cơ Ngọc lạnh nhạt, pha lẫn một tia nhu hòa,
"Cơ Ngọc sẽ chờ hầu gia đến."
Nghe lời này của hắn, Tô Yên mới yên tâm rời đi.
Hoàng hôn, Tô Yên mới về đến nhà.
Vừa tiến vào hầu phủ đã thấy được một thân ảnh đi về phía nàng.
Tô Yên bước vào.
Ngẩng đầu, thấy một nam tử, mặc y ohujc màu xanh nhạt, thoạt nhìn có vẻ đơn giản.
Bên hông đeo ngọc bích tốt nhất, trên quần áo kia họa tiết vân mây, cùng một phường tú nương với quần áo Tô Yên.
Khuôn mặt nam tử cứng rắn, nhưng nếu nhìn kỹ, lông mày thô dài sắp nhíu thành đường thẳng.
Khi đi đến trước mặt Tô Yên, khuôn mặt nhu hoà hơn một chút.
Hắn hành lễ với nàng
"Tiểu hầu gia."
Tô Yên nhìn hắn, lên tiếng
"Biểu ca."
Người này là Tô Hải Hoa, phụ thân Tô Yên là dượng của hắn.
Có thể nói, thiếu chút nữa Tô Hải Hoa có thể thừa kế toàn bộ tài sản Tô gia.
Nếu Tô Yên không phải là nam tử.
Lúc ấy mẫu thân Tô Yên lấy nữ giả nam trang, dạy Tô Yên từ nhỏ đến lớn.
Chính là đã phá hủy không biết bao nhiêu ích lợi của người khác.
Trong đó, Tô Hải Hoa chính là người bị ảnh hưởng nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc