Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 272

Tác giả: Tần Nguyên

Chờ đến khi Tô Yên đẩy cửa đi vào Xuân Mãn Lâu.
Liền nghe được bên trong có tiếng gào thét to.
"Nhanh, mau đem tiểu quan Cơ Ngọc tới đây cho ta, bổn điện hạ hôm nay nhất định phải mua hắn!"
Tô Yên dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại.
Một nam tử ăn mặc đẹp đẽ quý phái, đầu đội ngọc quan, một đôi mắt đào hoa hơi hơi nhếch lên.
Làn da ở cổ màu đồng, bị hôn lên hai dấu môi đỏ thẫm.
Quạt mặt tơ vàng phe phẩy nhè nhẹ.
Bên cạnh hắn, trái ôm phải ấp.
Trong lòng иgự¢ còn có một cô nương dựa sát vào.
Một bên nói chuyện, một bên còn hôn môi hai cái.
Một bức tranh sống động về bộ dạng phong lưu của hoa hoa công tử.
Sau đó, liền nghe thấy nữ tử được hắn ôm vào trong lòng иgự¢, âm thanh cười nói yêu kiều
"Tam điện hạ, ngài sờ иgự¢ người ta thử xem, người ta nhớ ngài thật lâu. Ngài cũng nhớ đem người ta mang về vương phủ nha."
Nói, nàng ta liền lôi kéo tay nam tử kia, dán lên bộ иgự¢ trắng bóng.
Lan Chi từ phía sau Tô Yên nhỏ giọng nói
"Tiểu hầu gia, vị này chính là Tam điện hạ."
Lan Chi cố tình nhấn mạnh.
Dù gì thì vừa nãy bọn họ mới xử lý chuyện có liên quan đến vị Tam điện hạ này.
Việc ở sòng bạc kia, còn không phải là người của Tam điện hạ?
Tô Yên chớp chớp mắt, đi vào.
Thật nhanh Bảo ma ma từ trên lầu đi xuống.
Khi nhìn đến Tô Yên xuất hiện, đôi mắt bà ta lập tức sáng ngời.
"Ai da, tiểu hầu gia, hôm nay sao lại tới sớm như vậy? Ta đây liền đi kêu các cô nương ra tiếp ngài."
Dứt lời tính toán định lui lên lầu.
Tô Yên nói
"Không cần, ta tìm Cơ Ngọc."
Vốn dĩ Tam điện hạ đang mơ màng trêu ghẹo các cô nương, mí mắt chợt động.
Liền nhìn về phía Tô Yên.
Híp mắt, cẩn thận nhìn nàng.
Bảo ma ma đầu tiên là liếc mắt nhìn Tam điện hạ một cái.
Tựa hồ có chút do dự.
Cuối cùng vẫn nói
"Ta cho người kêu hắn tới."
Tô Yên lắc đầu
"Không cần, ta tự mình đi tìm hắn."
Nói xong, tự nhiên như ở nhà mình, không cần người dẫn đường, nàng trực tiếp xốc mành đi đến hậu viện.
Lên lầu hai, đi vào phòng Cơ Ngọc.
Nàng gõ cửa ba cái.
Bên trong truyền đến giọng nói
"Ai đó?"
"Là ta, Tô Yên."
Âm thanh nàng vừa dứt.
Bên trong an tĩnh trong chốc lát.
Rồi truyền đến tiếng bước chân.
Cửa phòng được mở ra.
Cơ Ngọc đứng ở ngưỡng cửa, mặc một thân y phục thuần sắc trắng.
"Tiểu hầu gia."
Tô Yên nhìn Cơ Ngọc, nửa ngày sau, mới chậm rì rì hỏi
"Tại sao buổi sáng hôm nay chàng lại rời đi?"
Đôi mắt Cơ Ngọc buông xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh
"Đã đến giờ, tự nhiên sẽ trở về."
Tô Yên gật đầu
"Ta muốn chuộc thân cho chàng, chàng muốn hay là không muốn?"
Nàng không có loanh quanh lòng vòng, trực tiếp mở miệng hỏi luôn.
Cơ Ngọc sửng sốt, sau đó cười nhạt
"Tiểu hầu gia hà tất một hai phải cố chấp trên người nô?"
Tô Yên không trả lời.
Đi vào phòng, định đóng cửa lại.
Cuối cùng còn nói với Lan Chi một câu
"Đừng cho người khác tiến vào."
"Vâng, hầu gia."
Bùm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Trong phòng chỉ có hai người Tô Yên và Cơ Ngọc.
Tô Yên nhìn hắn
"Hôm qua chúng ta uống rượu, ta uống say. Là chàng đỡ ta lên giường?"
Mí mắt Cơ Ngọc giật giật, gật đầu
"Vâng"
"Ta là nữ nhi, việc này chàng đã biết?"
Cơ Ngọc nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, thật lâu sau, lại nhịn không được mà thở dài
"Tiểu hầu gia là quyết tâm muốn chuộc ta về hầu phủ?"
Tô Yên hỏi ra lời này, mặc kệ trước đó Cơ Ngọc có biết hay không, hiện giờ hắn đều đã biết.
Bí mật lớn như vậy.
Hắn hiện giờ đã biết, sao lại có thể mặc kệ hắn ở chỗ này được?
Hắn cẩn thận ngẫm lại, hình như, chuộc thân đến hầu phủ, cũng không hoàn toàn chán ghét, thậm chí còn cảm thấy cùng nàng ở bên nhau cũng có chút thú vị.
Tô Yên nhìn biểu tình hắn, thật lâu.
Cuối cùng mím môi, nàng quay mặt đi.
Bước tới trước mặt bàn, rót cho mình một tách trà rồi ngồi xuống.
Nàng cúi đầu, uống từng chút một.
Sau một lúc lâu, nàng rũ mắt nhìn khí nóng từ nước trà bay lên.
"Nếu chàng thực sự không muốn theo ta, ta sẽ không ép buộc."
Khi Tô Yên nói lời này, bả vai nàng rũ xuống.
Nàng chậm rì rì nói
"Ta, ta không có ý ép buộc chàng. Chỉ cho rằng, chàng cũng thích ta."
Có lẽ mấy vị diện trước đây đều quá thuận lợi.
Mỗi một lần, hắn dường như luôn có tình cảm với nàng trước.
Thế cho nên nàng coi chuyện này là hiển nhiên.
Chỉ là khi nãy thấy bộ dáng bất đắc dĩ thở dài của hắn.
Nàng mới phản ứng lại.
Hắn không muốn đi theo mình.
Dưa hái xanh, tóm lại sẽ không ngọt.*
*Thành ngữ "Dưa hái xanh không ngọt": làm việc gì quá vội vã sẽ không có được kết quả tốt.
Nếu kiên trì không muốn đi, vậy thôi đi.
Tô Yên ngồi đó, thành thành thật thật cầm tách trà.
Vừa ngẩng đầu, thấy Cơ Ngọc không nói gì, cũng đang nhìn nàng.
Cô cúi đầu uống một ngụm trà,
"Ta uống xong sẽ đi."
Sau khi nói câu này, cô không ngẩng đầu lên nữa.
Chỉ ngồi thẳng, uống từng ngụm một.
Thiếu niên công tử như ngọc, ngày xưa thấy trong ánh mắt hắn như là biển sao trời mênh ௱ôЛƓ, sáng lấp lánh.
Bây giờ, thiếu niên này đang ngồi trên ghế, cúi đầu xuống, uống trà một cách thành thật.
Sau đó chậm rì rì nói ra một câu như vậy.
Thế nhưng làm cho hắn khẩn trương.
Cơ Ngọc đứng ở cửa, vẫn không nhúc nhích.
Vẫn luôn nhìn nàng.
Đôi mắt từ trước đến nay chưa bao giờ gợn sóng, cuối cùng cũng xuất hiện phản ứng.
Chờ đến khi Tô Yên uống trà xong, phát hiện hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cho rằng hắn muốn đuổi nàng.
Tô Yên càng héo.
Nàng cũng không ngờ rằng, bản thân sẽ bị hắn chán ghét như vậy.
Tô Yên đứng dậy, dần dần khôi phục vẻ ngoài lạnh nhạt như ngày thường.
"Ta đi trước, chàng bảo trọng."
Nói xong, nàng đi ra cửa, mở cửa phòng.
Lan Chi hành lễ
"Tiểu hầu gia ngài....."
Còn chưa nói xong, đột nhiên một bàn tay khớp xương rõ ràng ấn vào cánh cửa Tô Yên vừa mở ra.
Trở tay đóng nó lại.
Trước khi cửa phòng đóng lại, Lan Chi nhìn thấy Tiểu hầu gia của mình bị người kia kéo cánh tay.
Tô Yên nhìn chằm chằm vào cửa, sửng sốt.
Nàng nghiêng đầu nhìn Cơ Ngọc.
Sắc mặt Cơ Ngọc tái nhợt, thân thể hắn tựa hồ vẫn luôn không tốt.
Che miệng lại ho khan một tiếng.
Ngẩng đầu nhìn Tô Yên.
Thanh âm trầm thấp
"Tiểu hầu gia nói bảo trọng là có ý gì?"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Hy vọng chàng, chăm sóc cơ thể của mình."
Cơ Ngọc lên tiếng
"Tiểu hầu gia muốn cùng nô cửu biệt*? Quan tâm lâu như vậy chỉ là trêu đùa nô, bây giờ cảm thấy không thú vị, liền dứt khoát rời đi, một câu bảo trọng liền kết thúc? "
*cửu biệt: xa cách lâu ngày
Tô Yên lẩm bẩm
"Chàng có thể yêu cầu bồi thường. Bất cứ thứ gì ta cũng sẽ cho chàng."
Cơ Ngọc nghe vậy, vốn là cảm thấy tâm nhói đau, hiện giờ lại sinh ra một trận tức giận.
Có lẽ, sau hơn nửa tháng cùng sống với Tô Yên, đã có rất nhiều thay đổi đối với hắn.
Hắn từ trước đến nay luôn không muốn tiếp xúc với mọi người, nhưng bây giờ, nắm tay nàng, hắn không cảm thấy bài xích, mà có chút thích.
Nàng thường ngẫu nhiên hôn hắn, hắn cũng không hề chán ghét.
Vẫn luôn lười so đo cùng nàng.
Bây giờ nghĩ lại, chính là từ lúc đầu, hắn đã thấy nàng đặc biệt.
Nếu không, làm sao hắn có thể đồng ý đi cùng với nàng, còn để nàng tùy ý hôn hắn, ôm hắn?
Kết quả là nữ nhân này, hôm nay tới đây nói nửa ngày, lại nói một câu không muốn ép buộc hắn.
Còn nói với hắn phải bảo trọng, chính là về sau nàng sẽ không đến đây tìm hắn nữa?
Sớm biết như thế, nàng nên ngay từ đầu không nên chọn hắn.
Chọn hắn xong, lại không cần hắn nữa?
Đâu ra chuyện tốt như thế??
Cơ Ngọc lôi kéo cổ tay nàng, con ngươi thanh lãnh
"Tiểu hầu gia có thể cho nô cái gì? Nói cho Cơ Ngọc nghe một chút, giá trị bồi thường có đáng để nô giữ bí mật thân phận nữ nhi của tiểu hầu gia hay không."
Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói
"Hiệu đổi tiền, khế đất nhà, phòng ốc, đồng ruộng, chàng muốn gì đều có thể."
Mí mắt Cơ Ngọc rũ xuống,
"Cái gì cũng cho nô?"
"Đúng"
Khóe môi Cơ Ngọc gợi lên nụ cười nhạt
"Tiểu hầu gia ra tay, thật đúng là hào phóng."
Lúc nói, hắn càng dùng sức nắm chặt tay Tô Yên.
Tô Yên nhận ra hắn đang tức giận.
Chớp chớp mắt
"Tại sao chàng lại tức giận?"
Cơ Ngọc nâng mí mắt lên
"Tiểu hầu gia cảm thấy, Cơ Ngọc bị người đùa bỡn, không thể tức giận sao?"
Tô Yên nghiêm túc cãi lại
"Ta không đùa bỡn chàng."
Cơ Ngọc cười nhạt
"Khi Tiểu hầu gia đến đây, chính là hùng hồn nói với Cơ Ngọc, mỗi một câu đều là nghiêm túc. Trong chớp mắt, sau khi chơi đủ, liền tính toán dùng ngân lượng đuổi đi. Còn nói không đùa bỡn ta?"
Khi nói chuyện, đáy mắt hắn không có chút ý cười nào.
Tô Yên di chuyển cổ tay, cố gắng rút tay lại.
Nhưng nữa ngày, cũng không rút về được.
Trước kia không hề phát hiện hắn có sức mạnh lớn như vậy.
Tô Yên nhỏ giọng nói
"Chàng không phải không muốn đi theo ta sao? Những ngày trước ở cùng với ta, vốn dĩ là cưỡng bách chàng. Hiện giờ là chàng không muốn, ta mới ép buộc chàng."
Cơ Ngọc cười lạnh
"Tại sao Tiểu hầu gia không ép buộc ta ngay từ đầu?
Bây giờ chọn ta, nữa đường liền muốn ngừng.
Việc mua bán này thật không có lời a. "
Tô Yên thấy hắn cái này không muốn, cái kia cũng không muốn.
Môi mím lợi hại hơn
"Chàng, chàng rốt cuộc muốn như thế nào?
Muốn thế nào?
Cơ Ngọc cũng không biết mình muốn cái gì.
Chính là nghe những lời nói khi nãy của nàng, liền tức giận.
Nhìn nàng mím môi đứng trước mặt mình.
Hắn duỗi tay, ấn người vào cửa.
Tiếp theo, cúi người hôn lên đôi môi kia.
Một khắc khi hôn lên, hắn dường như hiểu ra, chính mình muốn cái gì nhất.
Đôi môi mềm mại như vậy nên chỉ được một mình hắn hôn.
Nghĩ đến đây, hắn ôm người vào trong lòng mình.
Hôn càng thêm dùng sức.
Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao sáng lên."
Tô Yên mở to mắt nhìn hắn.
Vừa vặn, lúc này hắn cũng ngừng hôn.
Trong thanh âm thanh lãnh khó phát hiện được tia nhu hòa
"Cơ Ngọc ở chỗ này chờ, chờ Tiểu hầu gia chuộc thân cho nô."
Nói xong, hắn yếu ớt cười.
Trong mắt tựa hồ cũng có vài phần chân thật.
Sau đó, cửa phòng mở ra.
Tô Yên ngơ ngác đi ra ngoài.
Sau đó, cạch một tiếng, tiếng cửa phòng đóng lại.
Lan Chi nhìn quần áo trên người Tiểu hầu gia có dấu vết bị kéo.
Còn tưởng rằng Tiểu hầu gia chịu ủy khuất.
Nhịn không được hỏi
"Tiểu hầu gia? Ngài làm sao vậy?"
Một bên nói một bên đỡ cánh tay Tô Yên.
Tô Yên chớp chớp mắt, phục hồi tinh thần lại.
Sau đó quay đầu lại nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt.
Nàng nói
"Đi chuẩn bị chút bạc."
"Vâng, Tiểu hầu gia muốn dùng để làm việc gì?"
"Chuộc thân cho hắn."
Tô Yên nói đương nhiên.
Sau đó, hai người rời hậu viện, đi đến thính đường Hoa Mãn Lâu.
Ngay khi bước vào thính đường, liền nhìn thấy vị Tam điện hạ Âu Dương Thanh, quần áo trên người rối loạn.
Khuôn mặt hắn phủ đầy son phấn của nữ tử.
Còn có dấu son môi.
Nhìn qua thực phóng đãng.
Bảo ma ma đứng bên cạnh, một bên cao hứng, một bên đếm đống ngân phiếu trong tay.
Nhiều ngân phiếu như vậy, tất cả đều là của vị Tam điện hạ này, không cao hứng sao được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc