Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 271

Tác giả: Tần Nguyên

Tô Yên cúi đầu uống nước trà, thanh âm ôn hòa, chậm rì rì nói
"Đã là gây sự, vậy không cần khách khí."
Căn bản đều không nghe những người đó nói cái gì mà lòng dạ hiểm độc với không hiểm độc.
Một đám gia đinh móc đoản côn từ trong tay áo ra.
Hùng hổ.
Người dẫn đầu kia sửng sốt.
Không nghĩ tới Tô Yên sẽ là khối xương cứng.
Như trước kia.
Phần lớn các sòng bạc sẽ lựa chọn cho chút bạc, một điều nhịn chín điều lành.
Vô luận là sòng bạc nào, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút trò mèo bẩn thỉu ở trong đó.
Có cái nào không sợ thọc đến chỗ quan phủ?
Tô Yên một bên uống trà, một bên hỏi
"Còn chưa động thủ?"
Lúc nói, nàng ngẩng đầu nhìn đám người có chút nghi hoặc.
Một tiếng của nàng rơi xuống, đám gia đinh dẫn đầu vây công.
Sau đó người hai bên bắt đầu giao chiến.
Người dẫn đầu kia sắc mặt gầy ốm tuy rằng hung hăng.
Nhưng trong tay không binh khí, người cũng không có nhiều như bên Tô Yên.
Lại nói, ở đây là địa bàn của Tô Yên, khí thế liền thua hẳn một mảng lớn.
Gần nửa canh giờ sau, trên cơ bản tất cả đều bị đánh nằm sấp xuống.
Tên dẫn đầu kia, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, bỗng nhiên đánh lén, chạy tới chỗ Tô Yên.
Hắn hành động quá đột nhiên.
Làm tất cả mọi người không nghĩ tới, đã rơi vào thế hạ phong còn sẽ động thủ.
Hắn nắm côn sắt nhặt từ trên mặt đất lên, hung hăng đánh lên đầu Tô Yên.
Tô Yên ngồi ở trên ghế, tay trái bưng chung trà, tay phải nâng lên.
Một phen liền nắm lấy cánh tay hắn ta.
Nhìn Tô Yên vô cùng gầy yếu, bộ dáng môi hồng răng trắng vô dụng bất tài, nhưng một tay kia đánh ra, ngay cả Độc Lang bên cạnh cũng bị chấn kinh.
Tay Tô Yên trắng nõn, nắm chặt cổ tay của hắn, dùng sức bẻ một cái.
Người nọ truyền đến tiếng kêu rên, giây tiếp theo đã bị Độc Lang lấy lại tinh thần ấn ngã xuống đất.
Nàng thu hồi tay, lại ngoan ngoãn bưng chén trà.
Chớp chớp mắt.
"Thu thập xong chưa?"
Lan Chi gật đầu
"Tiểu hầu gia, đã sạch sẽ."
Nhìn trên mặt đất tứ tung ngang dọc, Tô Yên lại nhìn thấy người tiến vào sòng bạc càng ngày càng nhiều.
Đại khái là nghe được động tĩnh, muốn tới chỗ này xem náo nhiệt.
Đôi tay nàng ôm chung trà, ra lệnh
"Đóng cửa lại, những ai đã tiến vào, đều phải ở bên trong này, không được thả đi."
Giọng nói vang lên, những người vốn đang xem diễn bắt đầu hoảng loạn, muốn rút lui.
Nhưng cửa đã đóng lại, bên cạnh còn có mười mấy đại hán đứng trông coi, ầm một tiếng cửa sắt đóng lại.
Đã vậy cửa sổ cũng không có.
Tức khắc, ánh mắt xem diễn của mọi người đều thay đổi.
Trong đám người, có một bên xem diễn một bên cười đánh giá, nhưng tất cả đều thấp giọng an tĩnh.
Cũng có người muốn xuất đầu hỏi Tô Yên một chút dựa vào cái gì mà làm như vậy.
Nhưng nhìn một đám đại hán hung thần ác sát kia, vẫn là không dám nói nữa.
Bầu không khí trong sòng bạc trở nên nặng nề áp lực.
Tô Yên đã dưỡng thành thói quen, ngồi vô cùng đoan chính.
Một chút cũng không giống như người đi khi dễ, càng không giống bị khi dễ.
Lúc này, nàng mới bắt đầu chậm rãi tra hỏi, cúi đầu nhìn người dẫn đầu kia
"Ngươi nói nơi này của ta là cái sòng bạc "ăn tiền ςướק của", là chính ngươi cảm thấy như vậy, hay là người khác sai ngươi nói như vậy?"
Người nọ hừ lạnh một tiếng,
"Còn cần đến người khác dạy hay sao? Hành vi của ngươi ác bá như vậy còn nói sòng bạc của ngươi không phải "ăn tiền ςướק của"??"
Tô Yên nhìn về phía Độc Lang
"Hắn tới chỗ này làm cái gì?"
Độc Lang nói
"Cái gì cũng không làm, mang theo người tới chỗ này ngay từ đầu đã gây chuyện."
Tô Yên cúi đầu, nghiêm túc nghe.
Sau đó ngữ điệu chậm rãi
"Vốn là sợ vu oan ngươi, nên vẫn luôn không cho người đả thương tới."
Chợt dừng một chút.
Đúng là diễn trò cũng không trọn bộ.
Ít nhất cũng phải tới chỗ này thua hai trận thì bộ dạng lăn lộn mới giống.
Tô Yên chậm rãi nói
"Ai phái ngươi tới?"
Âm thanh nàng non mềm vang lên.
Một chút lực công kích cũng không có.
Chọc đến tên dẫn đầu kia lại cười khinh thường.
"Ngươi bắt ta lại thì như thế nào? Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần Triệu Hổ ta còn sống một ngày, thì sòng bạc này của các ngươi sẽ không tồn tại được một ngày...."
Nói còn chưa dứt lời, Tô Yên liền chặn đứng lời hắn.
"Đã không nói, vậy thì đánh đi. Nếu vẫn còn không nói, liền đánh ૮ɦếƭ."
Nụ cười của tên kia chợt cứng đờ.
Đảo mắt, đã bị đè lên trên mặt đất mà đánh.
Sau một chén trà nhỏ.
Tên kia mặt mũi bầm dập, thở hổn hển cuộn tròn trên mặt đất.
Tô Yên
"Ai phái ngươi tới."
Hắn ta không phục nhìn Tô Yên.
Đang muốn há mồm nói chuyện.
Tô Yên lại chậm rì rì ra lệnh
"Tiếp tục đánh."
Thời gian trôi qua một nén nhang.
Tô Yên đưa chung trà trong tay cho Lan Chi, chớp chớp mắt
Nàng chậm rì rì nói
"Hết nước rồi."
Lan Chi nhìn tiểu hầu gia nhà mình, bị tiểu hầu gia nhìn trong lòng bỗng nhiên mềm mại
"Nô tỳ đi lấy thêm cho ngài."
Trong chốc lát, Lan Chi bưng trà nóng đưa cho Tô Yên.
Cười nói
"Đây là trà cống phẩm từ Nam Quốc, ngài nếm thử, uống có được không?"
Tô Yên tiếp nhận, thành thành thật thật uống một ngụm.
Sau đó gật đầu
"Trà ngon."
Lan Chi được một câu khích lệ của tiểu hầu gia, cao hứng không thôi.
Độc Lang đứng ở trước mặt Tô Yên, do dự một lúc, lên tiếng
"Tiểu hầu gia, nếu đánh tiếp như vậy, chỉ sợ sẽ xảy ra án mạng."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó cúi đầu
"Sẽ không, dưới tình huống tay đấm chân đá không có sự bảo hộ, ba người ít nhất phải đánh liên tục hai cái canh giờ mới có thể lấy mạng người khác."
Độc Lang nghe tiểu hầu gia này nói chuyên nghiệp như vậy, nhịn không được nhìn nàng nhiều hơn vài lần.
Nửa ngày sau
Tô Yên nhàn nhã hỏi lại
"Ai phái ngươi tới?"
Nàng vừa hỏi, những tay đấm tự động dừng.
Người nọ như cũ cắn chặt răng.
Hiện giờ trong miệng đã hộc máu, vậy mà vẫn còn gắng gượng, một chữ cũng không nói.
Tô Yên cúi đầu khảy cái nắp chung trà
"Chặt một đầu ngón tay của hắn."
Giọng nói nàng nhàn nhạt, toàn bộ hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường.
Quần chúng đứng xem ở bên cạnh, sợ tới mức bắp chân đều run lên.
Rốt cuộc bọn họ chỉ là dân cờ bạc, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua những trường hợp máu me như vậy.
Trên mặt Độc Lang không có bất cứ dao động gì.
Du tẩu trong giới này, những việc như thế thường thấy rất nhiều.
Chỉ là hắn không rõ, những việc máu me như vậy, tại sao tiểu hầu gia lại muốn cho những người này nhìn thấy?
Không sợ bọn họ sẽ không bao giờ tới đây nữa sao?
Tô Yên quy quy củ củ bưng chung trà
"Cắt bỏ một ngón không nói, liền cắt hai ngón, hai ngón không nói, liền ba ngón, ba ngón còn không nói, liền băm nát cả hai bàn tay.
Đến lúc đó ngươi có muốn nói, ta cũng không muốn nghe. Lúc ấy sống hay ૮ɦếƭ, mặc cho số phận."
Người nọ vô cùng tức giận, thân thể không ngừng vặn vẹo
"Ngươi đây là Gi*t hại dân lành!"
Tô Yên nhìn hắn
"Đến lúc đó, ngươi có thể đi nha môn tố cáo ta."
Đây cũng không thể nói Tô Yên ỷ thế Hi*p người.
Cái này gọi là tùy việc hành sự.
Hơn nữa bản thân những người này trên người ít nhiều cũng cõng chút việc dơ bẩn.
Hoặc là mạng người, hoặc là rửa tiền.
"Đi nha môn" ba chữ này đối với bản thân bọn họ mà nói mới sợ hãi.
Vậy nên sẽ không thể đi cáo nàng.
Cái này gọi cái gì nhỉ?
Đen ăn đen.
Độc Lang ra tiếng
"Đều thất thần cái gì? Động thủ đi!"
Lấy khảm đao ra, thời điểm vừa đặt lên ngón tay.
Lại nhớ đến lời Tô Yên nói.
Ánh mắt nàng quá nghiêm túc.
Sẽ không có người đi hoài nghi lời nàng.
Rốt cuộc, vẫn là tên dẫn đầu kia sợ trước.
"Từ từ! Ta nói!"
Tô Yên gật gật đầu, phản ứng bình đạm
"Nói đi."
Hắn ta quét một vòng người ở đây,
"Ta sợ nói ra tên huý của hắn, các ngươi sẽ sợ hãi."
Độc Lang hiểu biết nhất những đạo lý này.
Chỉ sợ phía trên, là một vị có cao quyền chức trọng.
Độc Lang tới gần tên dẫn đầu kia, đè thấp âm thanh
"Nói"
Tên dẫn đầu trong miệng hộc ra ba chữ.
"Âu Dương Thanh."
Độc Lang sửng sốt.
Nhìn chằm chằm hắn ta hồi lâu.
Sau đó đi trở về tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên nhìn Độc Lang
"Ai?"
Độc Lang đè thấp âm thanh
"Tam điện hạ, Âu Dương Thanh."
Tô Yên chớp chớp mắt.
Âu Dương Thanh, cái tên này không khác biệt lắm với nguyên thân.... đều là hỗn đản.
Pháo hoa liễu hẻm, trêu chó chọc mèo, mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng.
Cả ngày chính là chơi a chơi.
Vào thanh lâu, nghe nói gần đây nhất hắn thích nhất một tiểu quan mảnh khảnh.
Ngày ngày lưu luyến ở thanh lâu.
Quả thực sống mơ mơ màng màng.
Khiến người sợ không phải người này.
Mà là sợ thân phận Tam điện hạ của hắn ta.
Người của Hoàng thất.
Không động đến được.
Loại kinh doanh nào cũng có quy củ của nó.
Tuy rằng cũng có qua lại xã giao.
Nhưng vẫn có người không động đến được.
Chính là, người trong hoàng thất.
Nghĩ tới thanh lâu, Tô Yên liền nhớ Cơ Ngọc đã trở lại Hoa Mãn Lâu.
Chớp chớp mắt, từ trên ghế đứng lên
Nàng nhìn về phía Độc Lang
" Xử lý tốt nơi này rồi đến tìm ta."
Độc Lang sửng sốt, tiếp đó gật đầu
"Vâng"
Tô Yên đặt lại chung trà trong tay ở trên bàn.
Sau đó nhìn đám quần chúng đang sợ tới mức run bần bật ở trong phòng kia.
Nàng chậm rãi tuyên bố
"Chơi thủ đoạn với ta, đây chính là kết cục. Ở trong sòng bạc này, nhất định công bằng công chính. Nói vậy mọi người đều rõ như ban ngày rồi chứ??"
Giọng nói nhạt nhẽo, không có lực sát thương.
Lại khiến cho một đám người vội vàng gật đầu đồng ý
"Vâng vâng vâng."
"Đúng đúng đúng."
Một đám kinh sợ gật đầu.
Tô Yên nhìn kết quả này, rất vừa lòng.
Nàng xoay người đẩy cửa sắt ra, mang theo đám người mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn rời đi.
Lúc đi ra ngoài được một đoạn khá xa, Lan Chi hỏi
"Hầu gia, ngài không sợ làm như vậy, sẽ không có ai dám đến chơi nữa sao?"
Tô Yên chậm rãi đi phía trước đi
"Ta không thiếu tiền."
Bốn chữ, làm Lan Chi một câu cũng cũng không nói ra được.
Tiểu hầu gia không thiếu tiền, Vương phi trước khi qua đời, đã giao lại hết tất cả gia sản với của hồi môn cho tiểu hầu gia.
Sợ tiểu hầu gia ngày sau ủy khuất.
Nhà mẹ đẻ của Vương phi là thương nhân giàu nhất một vùng, ca ca là trọng thần trên triều đình.
Lúc trước Vương phi được gả vào hầu phủ, có chút trèo cao.
Phụ thân Vương phi khi ấy sợ nữ nhi duy nhất của mình bị người ta xem thường.
Liền đem nửa gia sản của mình cho Vương phi làm của hồi môn.
Đó là bao nhiêu ngân lượng?
Tính như vậy đi.
Toàn bộ hiệu cầm đồ, hiệu buôn trong kinh thành, có hơn một nửa là của nhà mẹ đẻ Vương phi.
Mà hiện tại hơn một nửa ấy, đều treo ở trên người Tô Yên.
Hiệu đổi tiền, hiệu cầm đồ...
Đồ vật đáng giá nhất, đều nằm chặt trong tay của Tô Yên.
Càng đừng nói những tòa nhà, đồng ruộng, vân vân.
Người khác gả cưới, của hồi môn đều là trang sức, chút ngân lượng, vải vóc.
Nhà mẹ đẻ của Vương phi, chỉ có mỗi một cái rương lớn, trong cái rương đó toàn bộ là công văn cùng khế đất cửa hàng.
Hiện tại, cái rương lớn kia, là của Tô tiểu hầu gia.
Bởi vậy có thể tưởng tượng được giá trị con người hiện tại tiểu hầu gia.
Lão gia đối tiểu hầu gia yêu thương là một phần.
Một phần cũng là do những đồ vật này.
Phải biết rằng, ngân lượng trên người của tiểu hầu gia, có thể chất đầy ba cái hầu phủ.
Lan Chi đi theo phía sau Tô Yên.
Đi mãi mới phát hiện, tiểu hầu gia nhà mình, vậy mà ban ngày ban mặt đi vào Hoa Mãn Lâu.
Lan Chi nhìn cửa lớn của Hoa Mãn Lâu khép hờ.
Thanh lâu đều là buổi tối mới mở.
Làm gì có chỗ nào mở cửa ban ngày?
Nhưng mà hình như, tiểu hầu gia không để ý đến điều này.
Lập tức tiến lên phía trước, đẩy cửa, đi vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc