Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 270

Tác giả: Tần Nguyên

Trồng cây là một công việc kham khổ, chờ cô nương này trồng xong rồi, nào còn bộ dạng da thịt non mịn giống như này được nữa.
Đang lúc nói, Tô Yên nhận thấy được mình bị người nhìn.
Nàng quai lại.
Vừa vặn thấy được ánh mắt của Cơ Ngọc nhìn lại đây.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Chàng có chuyện muốn nói với ta?"
Nửa ngày sau Cơ Ngọc mới mở miệng
"Chỉ sợ vị cô nương này muốn lưu lại bên người tiểu hầu gia."
Tô Yên trầm mặc hồi lâu, sau đó gật đầu
"Vậy được, chờ nàng trồng xong cây lại nói tiếp."
Nói xong, trở về bên cạnh Cơ Ngọc.
Tiếp tục nắm tay hắn đi về phía trước.
Đi được một đoạn xa như vậy, mà vẫn còn có thể nghe được âm thanh khóc thút thít của nàng kia.
Hồi lâu lúc sau, Cơ Ngọc cất giọng hỏi
"Hầu gia là cố ý?"
"Ừm?"
"Hầu gia biết nàng ta nói dối, nhưng mà nàng ta khóc thương tâm khổ sở, lại xinh đẹp là sự thật. Có lẽ người ૮ɦếƭ kia không phải phụ thân của nàng. Nữ tử cố ý nâng giá lên đến hai mươi lượng, rõ ràng có ý muốn trèo cao. Hầu gia đây là thay trời hành đạo?"
Tô Yên lắc đầu
"Nàng không ngăn cản ta, ta sẽ không mua nàng. Nàng cản ta, đó là vừa ý ta, muốn ta mua nàng. Vốn dĩ chính là mua bán bình đẳng."
Cơ Ngọc nhìn Tô Yên, trong mắt khó có được chút cảm xúc phập phồng.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Tô Yên bỗng nhiên nói
"Ta sẽ không để chàng đi trồng cây." Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Cơ Ngọc nghe vậy sửng sốt, bật cười lên tiếng
"Hầu gia nói, Cơ Ngọc nhớ kỹ."
Tiểu hầu gia này nhìn có vẻ ương ngạnh, kỳ thật khá thông minh.
Kể cũng lạ, mình ở chung cùng hắn, vậy mà cũng không cảm thấy phiền.
Lúc nghĩ, cúi đầu nhìn về phía chỗ hai tay giao nhau của hai người.
Hơn nửa tháng này, toàn là như thế.
Bất tri bất giác, lại có chút thành thói quen.
Hắn dời tầm mắt đi, nhìn về nơi khác, vẫn chưa thoát tay ra.
Dạo dạo một chút, trời đã tối đen.
Đoàn người liền dẹp đường trở về phủ.
Đi vào sân trước biệt viện của Cơ Ngọc.
Bởi vì Lan Chi phải đi xử lý việc Tiểu Cầm kia, cho nên không có theo tới.
Chỉ còn hai người bọn họ.
Tô Yên đi qua sân đến ngưỡng cửa.
Đột nhiên kéo cánh tay Cơ Ngọc lại.
Cơ Ngọc quay đầu
"Hầu gia?"
Tô Yên không nói chuyện, chỉ túm lấy cánh tay hắn, kéo người đến trước mặt mình.
Bẹp, hôn lên.
Cơ Ngọc sửng sốt.
Mặt mày hắn buông xuống.
Không có phản kháng, tùy ý để Tô Yên hôn.
Nếu nhìn từ xa.
Giống như tiểu hầu gia ỷ thế Hi*p người, quấn lấy một thư sinh lịch sự, văn nhã, nhu nhược mà cưỡng hôn.
Thư sinh bị khi dễ chỉ có thể cúi đầu lấy trầm mặc để phản kháng.
Tô Yên hôn một lúc, sau đó liền buông lỏng ra.
Bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng quỷ dị xấu hổ trầm mặc.
Trở lại trong phòng Cơ Ngọc, mỗi người ngồi trên một ghế.
Ai cũng không nói chuyện.
Cuối cùng Lan Chi xuất hiện, bận rộn chuẩn bị bữa tối.
Chờ đến khi bữa tối được dọn lên bàn, ở trong sân, dưới bầu trời đầy sao.
Giữa hai người không còn xấu hổ như vậy nữa.
Lan Chi là một nha hoàn chu đáo, vừa thấy tiểu hầu gia ăn cơm vẫn thiếu thiếu gì đó.
Rất tri kỷ cầm bầu rượu trái cây mà tiểu hầu gia vô cùng thích tới.
"Tiểu hầu gia, rượu trái cây mới cất gần đây nhất. Ngài nếm thử?"
Tô Yên do dự chớp mắt một cái.
Tửu lượng của mình như thế nào, nàng hiểu rất rõ.
Chính là một ngụm liền say.
Lan Chi nhìn chủ tử nhà mình không nói lời nào, cho rằng hầu gia đồng ý muốn uống, dù sao rượu trái cây cũng là thứ tiểu hầu gia thích nhất.
Mở bầu rượu trái cây kia ra, một cổ mùi hương hoa quả xông vào mũi.
Rất thơm ngọt.
Không thấy một chút mùi rượu.
Tô Yên cúi đầu, rốt cuộc cũng vươn tay, bưng ly rượu kia lên.
Hương rượu như vậy, thật ra vẫn là lần đầu thấy.
Lan Chi cũng đi tới trước mặt Cơ Ngọc, rót cho hắn một ly.
Tiếp đó nói
"Nô tỳ, lui ra trước."
Gác rượu trái cây kia lại trên bàn đá.
Thi lễ xong, rồi chậm rãi lui ra.
Tô Yên cúi đầu, duỗi tay, bưng ly rượu trái cây kia lên.
Nếm một ngụm, vị chua chua ngọt ngọt, hình như là vị mơ.
Tô Yên thử một ngụm rồi uống cạn chén rượu kia.
Vị rượu thực nhạt, khó có thể nếm ra.
Nàng ngồi yên ở vị trí, đợi trong chốc lát.
Phát hiện mình không có say.
Khóe môi nở ra một nụ cười nhạt, đứng lên, đi đến trước bàn, cầm lấy một vò rượu mơ kia, lại đổ cho mình một ly.
Ừm, xác thật là uống ngon.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở
"Ký chủ, không thể bị say rượu."
Giọng nói vừa rơi xuống trong nháy mắt, Tô Yên đứng ở tại chỗ.
Chớp chớp mắt.
Thân hình nàng lắc lắc, ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt.
Tiểu Hoa vội vàng gọi
"Ký chủ?? Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh??"
Tô Yên cúi đầu, vẫn đứng ở trước bàn đá kia, không nhúc nhích.
Cơ Ngọc nhìn nàng vẫn luôn đứng ở chỗ đó, nói
"Tiểu hầu gia sao lại yêu tha thiết rượu mơ này như thế?"
Cả người Tô Yên đều lung lay, ngẩng đầu lên.
"Ừm?"
Nàng phát ra một tiếng.
So với ngày thường không giống nhau, âm thanh thật mềm mại, yêu kiều.
Con ngươi sáng rực nhìn Cơ Ngọc, phảng phất trong mắt chưa cả sao trời.
Sau đó, ngay khi Cơ Ngọc cho rằng tiểu hầu gia này sẽ làm chuyện gì đó.
Đôi mắt kia liền hiện lên một tia mờ mịt.
Tiếp theo, thẳng tắp ngã quỵ trên mặt đất.
Tay Cơ Ngọc theo bản năng với qua.
Tiếp được người.
Chờ đến khi ôm hoàn toàn người kia vào trong иgự¢.
Hắn cũng là sửng sốt.
Tựa hồ không nghĩ tới mình sẽ đi đỡ hắn.
Càng không nghĩ tới chính là, hắn lại nhẹ như vậy.
Khác hoàn toàn với biểu hiện bên ngoài, có thể dễ dàng quật ngã một tráng hán tử khiến cho đối phương một câu cũng nói không nên lời.
Thật sự rất nhẹ.
Hắn cúi đầu nhìn Tô Yên.
Cánh tay mảnh khảnh lộ ra.
Làn da trắng nõn, còn có bộ dạng môi hồng răng trắng này, quả thật vô cùng giống nữ tử.
Vừa nghĩ, Cơ Ngọc vừa duỗi tay, đẩy đẩy Tô Yên
"Tiểu hầu gia?"
Tô Yên hừ hừ hai tiếng.
Lông mi đen nhánh giật giật, không có phản ứng.
Sao đêm mùa hạ, gió lạnh đánh úp đến, không giống như với nắng gắt của ban ngày.
Ban đêm vẫn lạnh hơn rất nhiều.
Một lúc lâu sau, Cơ Ngọc thở dài.
Đỡ người lên.
Nâng nàng đi vào trong phòng, đặt ở trên giường.
ϲởí áօ ngoài.
Vừa mới thoát.
Mày Cơ Ngọc nhíu lại.
Áo trong màu trắng, ở иgự¢ ẩn ẩn được bọc cái gì.
Đôi mắt Cơ Ngọc rũ xuống, chớp mắt một cái.
Tiếp đó, ánh mắt hắn tinh tế đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới lại lần nữa.
Trước đây chưa từng chú ý, hiện giờ cẩn thận nhìn lại mới biết.
Tô tiểu hầu gia vô pháp vô thiên, lại là một nữ tử.
Nếu việc này mà bị truyền ra, sợ là toàn bộ kinh thành muốn oanh động.
Tô Yên hoành hành ngang ngược, hơn nữa thân phận tiểu hầu gia của nàng.
Hiếm có người nào sẽ nhìn chằm chằm nàng cẩn thận quan sát.
Hơn nữa, nàng lớn lên da thịt non mịn môi hồng răng trắng, cũng chỉ cho rằng hầu phủ nuôi tốt.
Tuyệt đối không có ai bởi vì như vậy mà đi nghi ngờ giới tính của Tô Yên.
Hơn nửa ngày sau, Cơ Ngọc duỗi tay, mặc tốt quần áo cho Tô Yên.
Ngồi ở mép giường, không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Ngày hôm sau, Tô Yên ngủ dậy, phát hiện mình ngủ ở trong phòng Cơ Ngọc.
Đầu tiên là sửng sốt.
Sau đó lại nghe Tiểu Hoa trong đầu ríu rít.
Nói Cơ Ngọc thay y phục cho nàng.
Khẳng định nhận ra nàng là nữ tử rồi.
Nàng nhìn trên người quần áo hoàn hảo, từ trên giường đi xuống.
Lan Chi bưng chậu nước đi đến.
"Hầu gia, ngài tỉnh rồi."
Tô Yên liếc nhìn ra bên ngoài một cái
"Người khác đâu?"
Lan Chi nói
"Tiểu quan Cơ Ngọc đã trở về Xuân Mãn Lâu."
Tô Yên ngẩng đầu
"Hử?"
Lan Chi đi đến mép giường, đỡ Tô Yên đứng dậy.
Nói
"Hầu gia, ngài quên rồi sao? Lúc trước đã nói cùng Bảo ma ma là cho tiểu quan Cơ Ngọc tới hầu phủ ở mấy ngày.
Nhưng đảo mắt đã hơn nửa tháng, hôm nay nên trở về."
Lan Chi dừng lại rồi nói tiếp
"Tiểu hầu gia, lão gia muốn tìm ngài."
Vừa nói, vừa ૮ởเ φµầɳ áo trên người Tô Yên ra, thay bằng một bộ cẩm y hoa phục mới tinh.
"Chuyện gì?"
"Chắc là chuyện ngày hôm qua tiểu hầu gia đánh Trịnh Bình công tử bên đường."
Tô Yên mặc quần áo xong, soi gương đồng, một công tử ca môi hồng răng trắng liền hiện lên rõ ràng.
Lan Chi tiếp tục báo cáo
"Tiểu hầu gia, vài ngày trước đó ngài mua mấy cái sòng bạc kia, bây giờ lại có người đến gây chuyện."
"Vì sao?"
"Đại khái là có người thuê tay sai, muốn xem người mua sòng bạc rốt cuộc là ai."
Tô Yên buông mí mắt xuống chớp mắt một cái
"Đi xem chút."
"Vậy, còn lão gia bên kia...."
"Không có việc gì."
Nguyên thân bị cha nàng gần như là ba ngày một trận mắng nhỏ, năm ngày một trận mắng to, hận không thể ngày nào cũng trách phạt.
Sớm đã thành thói quen.
Lan Chi gật đầu đồng ý
"Vâng, hầu gia."
Hai người một trước một sau đi ra bên ngoài hầu phủ.
Sau một chén trà nhỏ, Tô Yên đi vào sòng bạc.
Vừa vặn, có người đang kêu gào đòi phá quán.
"Cái gì mà sòng bạc! Các ngươi đây là hắc sòng bạc! Đem bạc hố ta giao hết ra đây, nếu không, hôm nay lão tử kêu người dỡ sạch nơi này!"
Những người chơi xung quanh đều trốn sang một bên, không muốn dính đến những việc này.
Lúc Tô Yên đi vào sòng bạc, chính là nghe được những lời nói kia.
Gia phó đi theo phía sau nàng, mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn kéo vào trong.
Tức khắc, vây quanh đám người đang gây chuyện kia.
Quản sự sòng bạc liếc mắt một cái liền nhận ra Lan Chi.
Vội vã đi tới
"Tiểu hầu gia, Lan Chi cô nương."
Sòng bạc này là treo trên danh nghĩa của Lan Chi.
Người quản sự tên là Độc Lang.
Khi nói chuyện vô cùng khách khí.
Rất nhanh, gia đinh lấy một chiếc ghế dựa đưa tới trước mặt Tô Yên.
"Hầu gia, mời ngài ngồi."
Độc Lang rất khách khí, nhưng so với gia đinh Tô Yên mang tới vẫn có sự chênh lệch.
Tô Yên ngồi xuống, một chén trà nóng cũng được bưng lại đây.
Lan Chi cẩn thận thổi lạnh chút, lúc này mới đưa tới trước mặt Tô Yên
"Hầu gia, ngài uống chậm chút."
Ở trước mặt Tô Yên hầu hạ tận tình như thế, làm cho quản sự kia một trận ngoài ý muốn.
Nhưng mà nghĩ lại, dù gì kia cũng là tiểu hầu gia.
Ai mà chẳng nịnh bợ??
Tô Yên cúi đầu, nắm chung trà trong tay uống từng ngụm một.
Bị gia đinh vây quanh một vòng, đám người nhìn trái phải một lượt, cuối cùng lực chú ý dừng ở trên người Tô Yên.
Dẫn đầu là một người gầy ốm, mặt mày nhếch lên, trong mắt mang theo một cổ hung hăng tàn nhẫn.
Nhìn qua là nhân vật lợi hại.
Hắn ta hừ nhẹ một tiếng,
"Vị này chính là nhà cái đứng sau lưng?"
Tô Yên nâng chung trà lên, đùa nghịch cái nắp ly,
"Tới gây sự?"
Thanh âm thực nhẹ, không có lời khách sáo tiên lễ hậu binh.
Trực tiếp mở miệng liền vào chủ đề.
Người dẫn đầu kia lắc lư một chút
"Ngươi đây là mở cái sòng bạc ăn tiền ςướק của, ta phải thay trời hành đạo."
Dứt lời, người dẫn đầu liền kêu huynh đệ phía sau
"Lên! sòng bạc này đều là người lòng dạ hiểm độc, còn không đóng cửa nhanh chút!!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc