Mỗi ngày đều phải có vài lần như vậy.
Hiện giờ, bị nàng nắm tay đi ra ngoài, vậy mà không hề cảm thấy bài xích như trong tưởng tượng.
Ý thức được điểm này, ánh mắt Cơ Ngọc biến ảo trong nháy mắt.
Kết quả là, Tô Yên đã lôi kéo Cơ Ngọc đi, phía sau có một đám gia nhân cùng với Lan Chi đi theo.
Cuồn cuộn khoa trương lên phố.
Thanh danh của Tô Yên, phỏng chừng người ở toàn bộ kinh thành không ai là không biết.
Nhìn thấy một nam tử thư sinh văn nhã bị lôi kéo đi ở bên người nàng, tất cả đều đồng thời thở dài.
Đây lại là con cái của nhà ai bị cái Hỗn Thế Ma Vương này gây họa đây?
Cơ hồ người đi ngang qua, đều không nhịn được mà đồng tình liếc nhìn nam tử kia.
Lại vừa sợ hãi gia nhân đi bên cạnh Tô Yên.
Đang đi dạo, bỗng nhiên nghe được một giọng nói âm dương quái khí vang lên
"Ai dô, thân thể Tô tiểu hầu gia tốt rồi??"
Ngẩng đầu nhìn lại, một nam tử mặc cẩm y hoa phục, trong tay cầm một chiếc quạt xếp, bộ dạng cũng được cho là phong lưu.
Chỉ là dáng người hơi béo, mặt tròn như cái mâm.
Giữa mày có một nốt ruồi to tròn.
Phía sau hắn cũng mang theo một đống gia nhân, nhìn qua số lượng người so với Tô Yên còn muốn nhiều hơn.
Hắn tên là Trịnh Bình.
Là con cháu thế gia, phụ thân là thị lang tam phẩm trong triều, nếu suy xét kỹ một chút, thì nghe nói ông nội hắn cùng Thái Hậu đương thời có quan hệ thân thích.
Hai người vẫn luôn không hòa hợp.
Mỗi lần gặp mặt đều phải châm chọc mỉa mai nhau một phen thì mới chịu.
Hiện giờ việc nguyên chủ bởi vì hái hoa sen cho một tiểu quan mà rớt xuống hồ thiếu chút nữa ૮ɦếƭ chìm đã truyền khắp kinh thành.
Trịnh Bình đợi rất lâu, thật vất vả mới chờ được Tô Yên ra cửa.
Phải cười nhạo vào mặt mũi của hắn thật tốt mới được.
Trịnh Bình đánh giá Tô Yên trên dưới một lượt, châm chọc nói
"Tiểu hầu gia thật uy phong nha, vì một tiểu quan mà ngã xuống hồ, hiện giờ còn có thể ra ngoài đi dạo phố, xem ra lời đồn truyền rằng ngài sắp ૮ɦếƭ chìm, là giả a."
Tô Yên không nói chuyện, chỉ cúi đầu lôi kéo tay Cơ Ngọc, lực chú ý thật không theo lẽ thường.
Dáng người Tô Yên so với nữ tử thuộc về dạng cao gầy.
Nhưng mà so với nam nhân, chính là lùn.
Đặc biệt là lúc này đứng ở trước mặt Cơ Ngọc, còn cúi đầu.
Lùn một đoạn lớn.
Dáng người còn gầy hơn Cơ Ngọc, vừa vặn còn đứng ở phía sau.
Nhìn lại giống như là Tô Yên đứng ở phía sau Cơ Ngọc trốn tránh Trịnh Bình.
Vừa thấy cảnh này, Trịnh Bình xem đến hăng hái, ôm eo cười ha hả
"Tiểu hầu gia sao lại không nói gì thế? Trước kia không phải nói rất hay sao?
Nay sao lại thành con rùa đen trốn tránh sau lưng nam nhân thế kia, không sợ truyền ra đi sẽ làm bẩn thanh danh tiểu bá vương trong kinh thành của ngươi sao?"
Nói rồi, lực chú ý của Trịnh Bình lại dừng ở trên người Cơ Ngọc.
Người hiểu rõ ngươi nhất không phải bằng hữu, mà là địch nhân.
Mấy ngày nay nhất cử nhất động của Tô Yên, tất cả đều bị Trịnh Bình chú ý.
Đương nhiên cũng biết việc trước đó vài ngày nàng dẫn một tiểu quan từ Hoa Mãn Lâu về.
Tầm mắt Trịnh Bình trên dưới đánh giá Cơ Ngọc một lượt
"Tiểu hầu gia, đây là người vài ngày trước ngươi dẫn về sao? So với cái tên Sở Phong tiểu quan kia có kém một chút. Không biết hắn có chỗ nào hay mà được ngươi thích như vậy? Không bằng sắp xếp chút thời gian, cho mấy huynh đệ cùng thử xem?"
Tô Yên vốn đang cúi đầu, không tính toán tiếp lời.
Dù gì thì hai nhà đều là trọng thần của triều đình, nháo thì nháo, nhưng vẫn có chừng mực.
Hai bên chưa bao giờ động thủ mạnh tay.
Nhưng lúc nghe tên Trịnh Bình này nói, nàng liền thay đổi chủ ý.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy tầm mắt Trịnh Bình đang đặt ở trên người Cơ Ngọc đánh giá.
Sắc mặt Tô Yên trở nên lãnh đạm, tiến lên đi qua.
Duỗi tay kéo cổ áo Trịnh Bình lại, ầm một tiếng, liền đem người quật ngã ở trên mặt đất.
Trịnh Bình sửng sốt, mãi sau đó mới phản ứng lại, giận tím tái
"Ngươi dám đánh ta?"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Chẳng những đánh ngươi, còn muốn đánh ૮ɦếƭ ngươi."
Nói xong Tô Yên lôi kéo cổ áo Trịnh Bình xách lên.
Lan Chi phía sau sợ tiểu hầu gia nhà mình xảy ra chuyện, vội vàng kêu hạ nhân đi lên hỗ trợ
"Bảo vệ tốt tiểu hầu gia, làm tốt có thưởng!"
Tô Yên vừa đi đầu, phía sau gia nhân tất cả hừng hực đều lên.
Cơ Ngọc đứng ở chỗ đó không biết suy nghĩ cái gì.
Chờ Trịnh Bình hoàn toàn nằm trên mặt đất không gượng dậy nổi.
Tô Yên cúi đầu chậm rì rì sửa sang lại vạt áo của mình.
Sau đó nói
"Được rồi, dừng lại đi."
Đại khái những gia đinh này đều quen theo Tô Yên hoành hành ngang ngược.
Thế cho nên thời gian dài chúng gia đinh cũng vô cùng bừa bãi hung hăng.
Rõ ràng đối phương người đông thế mạnh, nhưng đảo một cái bị thuộc hạ của Tô Yên cả người đè nặng lên mà đánh.
Tô Yên vừa kêu thu tay lại, một đám gia phó rốt cuộc cũng dừng động tác.
Lui trở lại phía sau Tô Yên.
Nàng cái gì không nói, chỉ là lôi kéo tay Cơ Ngọc, hỏi
"Chúng ta đổi chỗ dạo khác?"
Cơ Ngọc gật đầu
"Được"
Được sự đồng ý, Tô Yên kéo hắn đi theo một con đường khác.
Lúc sau đi được một khoảng cách, Cơ Ngọc chậm rãi lên tiếng
"Tiểu hầu gia không cần vì ta mà làm như thế."
Tô Yên nhìn hắn một cái, chỉ dắt tay hắn, không nói.
Hắn không tin nàng nói.
Khi ấy nàng nhấn mạnh như vậy, đều là uổng phí.
Hai người một bên vừa đi dạo.
Gặp được chút cảnh đẹp ý vui, liền tới xem rồi mua mấy thứ.
Đi được một đoạn, phía trước truyền đến tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.
Có không ít người ở đó vây xem.
Còn truyền âm thanh tấm tắc, cùng với vài lời bình phẩm từ đầu đến chân
"Tiểu cô nương này lớn lên thật không tồi a, bán mình táng phụ, hai mươi lượng bạc, có hơi đắt chút."
"Đúng vậy, nếu mà thấp một chút, có lẽ có thể mang về nạp thi*p."
"Nhìn một cái dáng người này, thật sự không tồi a."
Tại đây, một đống nam nhân vây xung quanh một nữ tử đang quỳ rạp dưới đất.
Bên cạnh có một xác ૮ɦếƭ nam nhân được đắp bằng cái chiếu.
Nữ tử một thân lụa trắng, trên đầu có cột một tấm khăn trắng.
Vẫn luôn khóc thút thít không dừng lại.
Bên cạnh, có một tấm bảng
"Tiểu nữ Tiểu Cầm, đi đến đường cùng, bất đắc dĩ bán mình táng phụ, hai mươi lượng. Cầu các vị hảo tâm, làm chút việc thiện, giúp tiểu nữ qua khỏi nạn này."
Mọi người vây quanh, đều thở dài, tựa hồ cảm thấy có chút đáng tiếc.
Sắc tâm trỗi dậy, liên tục Ϧóþ Ϧóþ túi tiền.
Mua không nổi.
Trong đó có một nam tử rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, duỗi tay, giữ chặt cánh tay nàng kia, vuốt ve trên dưới
"Ai dô, tiểu cô nương, ta có mười lượng bạc, nàng theo ta đi, thế nào?"
Tiểu nữ tử sợ tới mức người run run, không ngừng lui về sau.
"Tiểu, tiểu nữ ······."
Lời tuy chưa nói ra, nhưng ý tứ cự tuyệt thì thật rõ ràng.
Tô Yên nhìn hai người kia lôi lôi kéo kéo.
Tầm mắt rơi xuống cỗ thi thể kia, nhìn nhiều hơn hai lần.
Sau đó theo sau hỏi Lan Chi một câu
"Bình thường người qua đời phải tốn bao nhiêu bạc để an táng?"
Lan Chi trả lời
"Một lượng bạc liền có thể an táng toàn vẹn."
Tô Yên gật đầu, không có nói nữa.
Lôi kéo Cơ Ngọc tiếp tục đi đến phía trước.
Tô Yên vốn chỉ đi ngang qua.
Bởi vì uy danh của nàng, lại có một đám gia phó phô trương như vậy.
Thế cho nên người đang đứng vây xem, đều tự động né tránh.
Lúc này, vốn dĩ vị nữ tử kia đang co rúm lại, bỗng nhiên không biết lấy đâu ra sức lực, tránh thoát khỏi sự kiềm chế của nam nhân kia, chạy đến ôm lấy chân Tô Yên.
Tô Yên cúi đầu, nhìn về phía nàng ta.
Nữ tử khóc vô cùng đau khổ, thút tha thút thít
"Công tử, cầu ngài cứu, cứu giúp Tiểu Cầm, Tiểu Cầm nguyện ý vì ngài làm trâu làm ngựa."
Tô Yên vốn không muốn quản việc này, nhưng đảo mắt việc này lại tìm đến trước mặt nàng rồi.
Nàng ngồi xổm xuống, đầu tiên là duỗi tay kéo tay nàng kia ra.
Khẩy khẩy chỗ trên người bị nàng ta ᴆụng phải,
Sau đó nói
"Cứu ngươi cái gì?"
Nữ tử khụt khịt
"Tiểu nữ, bán mình táng phụ, muốn vì phụ thân đặt mua quan tài. Nhưng vị nam tử kia, một hai mạnh mẽ phải mang tiểu nữ đi, nói muốn đem tiểu nữ nạp làm thi*p, tiểu nữ không muốn, nếu như.... như thế, chi bằng để tiểu nữ ૮ɦếƭ đi cho xong!"
Nói rồi, lại thút tha thút thít.
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử vẻ mặt háo sắc kia.
Nam tử kia tất nhiên là nhận ra Tô Yên.
Lập tức xin tha, xám xịt rời đi.
Tô Yên nói
"Hai mươi lượng, để an táng phụ thân?"
Nữ tử gật gật đầu
"Vâng"
Lúc nói, nữ tử kia quỳ trên mặt đất dập đầu với Tô Yên một cái.
"Tiểu nữ đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp. Tiểu nữ thật sự vô cùng cảm kích."
Tô Yên lắc đầu
"Không có gì."
Vừa nói, nàng lại liếc về phía cổ thi thể kia.
Thi đốm* đã xuất hiện.
*Còn được gọi là "hồ máu tử thi". Ai muốn biết rõ hơn thì hãy search gg nha, hình ảnh hơi bị kinh dị nên tui không gửi đâu á.
Chứng tỏ là đã ૮ɦếƭ được vài ngày.
"Phụ thân ngươi qua đời khi nào?"
Nàng ta lau nước mắt, nhẹ giọng nói
"Hôm qua, phụ thân tiểu nữ đi ngủ, sau đó gọi mãi không dậy. Phụ thân bệnh tật ốm yếu, không... không nghĩ tới, ông ấy nhanh như vậy đã xuôi tay mà đi."
Dứt lời lại muốn khóc.
Tô Yên xoa xoa lỗ tai, đứng lên
"Ta mua ngươi, ngươi nguyện ý?"
Nữ tử nâng đôi mắt lên, trên mặt có chút kinh ngạc, sau đó hỏi
"Công tử sẽ trả hai mươi lượng?"
Tô Yên gật đầu
"Sẽ trả."
Nữ tử cúi đầu, không biết vì sao có chút ngượng ngùng
"Chờ tiểu nữ chuẩn bị xong hậu sự cho phụ thân, tiểu nữ sẽ là người của công tử."
Tô Yên nhìn người nằm trên mặt đất, nửa ngày sau mới nói
"Lan Chi"
"Tiểu hầu gia?"
"Tìm hai người cho nàng, đem vị lão nhân này chôn cất đi."
"Vâng."
Nói xong, Tô Yên đứng dậy.
"Ta bỏ hai mươi lượng mua ngươi, ngươi vào phủ của ta, có thể làm được cái gì?"
Người quỳ trên mặt đất mặt vẫn còn treo nước mắt, cúi đầu, rụt rè nói
"Tiểu nữ làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp hết đại ân của công tử, sau này, tiểu nữ nguyện ý hầu hạ mỗi ngày cho công tử, vì công tử tận tâm tận lực."
Tô Yên lắc đầu
"Làm trâu làm ngựa thì không cần."
Suy nghĩ trong chốc lát, nói
" Hậu viện nhà ta có một đỉnh núi, vừa vặn không ai xử lý, về sau, ngươi đến chỗ đó trồng cây đi."
Tiểu Cầm vừa nghe, sửng sốt, không thể tin được
"Công tử kêu tiểu nữ đi trồng cây?"
Thời điểm nói ra lời này, giọng nói đều phát run.
Tô Yên gật đầu
"Trong nhà không thiếu hạ nhân, mang ngươi về, cũng không có chỗ an trí."
Tiểu Cầm duỗi tay gắt gao giữ chặt vạt áo Tô Yên,
"Tiểu Cầm có thể hầu hạ công tử, có thể bảo đảm so với bất cứ ai đều tốt hơn."
Trong cặp mắt kia tràn đầy kinh hoảng.
Tô Yên chớp chớp mắt
" Mệnh ngươi là của ta, phải không?"
"······ Vâng"
"Ta muốn cho ngươi làm cái gì, thì làm cái gì. Có phải hay không?"
"······ Vâng"
Tay nàng ta dần dần buông ra, cúi đầu, sắc mặt tái nhợt một mảnh ngu ngơ.
Tô Yên nói
"Chờ đến khi xong hậu sự của cha ngươi, liền đến."
Quay đầu lại với Lan Chi nói
"Lan Chi."
"Tiểu hầu gia?"
"Đến lúc đó nhìn nàng ký khế ước bán mình, rồi đưa hai mươi lượng cho nàng. Chờ nàng trồng cây hết đỉnh núi, thì giúp nàng tìm một người tốt để gả đi."
"Vâng, tiểu hầu gia."
Lan Chi đồng ý.
Tất cả mọi người xem pha xử lý đi vào lòng đất này của Tô Yên, có chút thổn thức.
Trồng cây?
Cũng mệt Tiểu hầu gia nghĩ ra được biện pháp như vậy.